Trúc Mã Đáng Ghét

Chương 5


8 tháng


Sau khi đã đi chúc Tết tất cả họ hàng nội ngoại, tối mùng 2 nhà tôi và dì Viễn vẫn theo thông lệ mọi năm, tụ tập lại cùng nhau ăn Tết. Cả hai gia đình tổ chức một bữa tiệc BBQ nhỏ trong vườn nhà dì Viễn. Hình như tên nhóc Viễn Khâm lại cao lên rồi, ngày trước đỉnh đầu tôi vẫn còn ngang cằm hắn nhưng giờ chỉ chạm đến bả vai, ăn gì mà cao nhanh thế không biết. 

“Cháy kìa”

Trong lúc tôi còn đang loay hoay nướng thịt, Viễn Khâm không biết đã đứng ở đằng sau từ lúc nào, dùng ánh mắt chê bai nhìn miếng thịt trong tay tôi.

“Cháy đâu mà cháy, mắt nhóc cháy thì có. Đã làm cho ăn thì đừng có mà chê, chị đây có chứng chỉ đầu bếp đàng hoàng nhé.”

“Tránh ra để tôi làm cho, chị nướng thêm lúc nữa miếng thịt nó lại lùn đi mấy phân”

“Yah, thịt nào lùn đi được. Nhóc đang sỉ nhục chiều cao của chị à.”

Tên khốn ấy không nói gì chỉ dùng ánh mắt đương nhiên nhìn tôi rồi tập trung nướng thịt. Thật tức chết tôi mà. Mặc dù khả năng nấu món ăn của tôi không bằng được khả năng làm bánh nhưng chắc chắc vẫn hơn trình độ của tên nhóc này, vậy mà hắn dám chê bai tôi. Thôi đằng nào cũng có người làm hộ, càng tốt, càng rảnh. 

Tôi lon ton chạy đến bàn ăn ngồi cùng mọi người. Mẹ tôi nhìn thấy, khều khều dì Viễn

“Nhìn kìa, Viễn Khâm ngoan quá, sau này ai mà lấy được nó thì sướng phải biết.”

“Tiểu Tiểu đã dẫn ai về ra mắt chưa? Chứ thằng bé này kín như hũ nút, tôi dò hỏi mãi mà không chịu nói, nó bảo chờ công việc ổn định lúc ấy sẽ tính sau.”

“Giống con bé nhà tôi, nó cứ bảo từ từ cũng không biết còn từ đến bao giờ, bà biết Thanh Hoa nhà đầu phố không, con bé cưới rồi đấy, yên bề gia thất, yên tâm hẳn.”

“Đúng vậy, tôi bảo Viễn Khâm học xong thì vào công ty làm với bố rồi kiếm nàng dâu là ổn thỏa nhưng nó không chịu, nó muốn mở một công ty công nghệ. Nó và mấy đứa bạn đang gom vốn để mở, thôi con nó muốn tự lập thì cũng không thể ép được. Xem chừng tôi còn lâu mới có cháu để bế.”

Tôi chỉ biết ngồi im không dám hó hé nửa lời, lúc này tôi chỉ mong tên khốn kia nướng nhanh nhanh rồi vào chịu trận cùng chứ không thể để tôi bị oanh tạc một mình được, giờ thì tôi biết tại sao hắn lại chạy ra hỗ trợ rồi! Sau một lúc đứng ngồi không yên thì tên nhóc kia cũng đã nướng xong. Đây rồi! Đồng chí!! Tôi dùng ánh mắt đồng cảm nhìn hắn thế nhưng hắn dám khinh bỉ nhìn lại. Muốn chết? 

“Nướng thịt xong rồi hả vào ăn đi con. Tiểu Tiểu, chia đồ ra đi, cứ ngồi im vậy.”

Ơ kìa mẹ, sao lại quay mục tiêu sang tôi rồi. Dì Viễn bật cười nói

“Nhìn hai đứa nó kìa, đẹp đôi thật, giá mà Tiểu Tiểu làm con dâu dì nhỉ. Con thấy sao Tiểu Tiểu”

Không chờ tôi kịp phản ứng, tên nhóc ấy đã trả lời thay 

“Con có người mình thích rồi”

Hả?

Hả!!!

Tên nhóc này đã biết yêu rồi hả? Tôi giật mình quay sang nhìn Viễn Khâm. Không chỉ có tôi mà 4 cặp mắt nữa cũng đang nhìn hắn chằm chằm. Khoan, sao hắn tìm được đối tượng mà tôi vẫn chưa? Vô lý! Không thể như vậy được! Tôi cũng muốn!

“Đó là ai? Con nhà ai? Nhà ở đâu? Hiện đang làm gì? Hai đứa quen nhau như thế nào? Mẹ có biết không?”

Ngay lập tức dì Viễn bắn ra một tràng câu hỏi. Phải biết là mặc dù hắn học cao nhưng tuổi thật của Viễn Khâm mới chỉ 19 tuổi, vừa mới thành niên được một năm thôi. Thế mà tôi, một người con gái độ tuổi xuân xanh, lại thua một tên nhóc kém mình 2 tuổi, không thể chấp nhận được.

“Cô ấy ở cùng nhóm với con, hiện vẫn chưa phải người yêu.”

Dì Viễn nhìn tôi rồi thở dài

“Lớn rồi, mẹ cũng không cấm cản gì nhưng nhớ là phải có điểm dừng.”

“Tiểu Tiểu đến lượt con rồi đó, có tin bất ngờ nào thì thông báo đi để mọi người bất ngờ một thể.”

“Dạ, con có gì bất ngờ đâu. Con vẫn bình thường như mọi ngày thôi. Vẫn chăm chỉ kiếm tiền. Người yêu của con chính là những tờ polime xanh vàng đỏ.”

“Con nhỏ này, nhìn Viễn Khâm kìa…”

Rồi, rồi, lại đến rồi. Mới đầu năm mới mà mẹ, mình có thể nói chuyện khác được mà.

Viễn Khâm, ta ghét ngươi!!! 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play