Trúc Mã Đáng Ghét

chương 6


5 tháng


Thời gian cứ thế trôi, 1 năm, 2 năm, 3 năm, …

“Mẹ à, con nói rồi, con không đi xem mắt nữa đâu, 26 bẻ gãy sừng trâu, con còn trẻ chán. Con sắp thành khách hàng thân thiết của dịch vụ mai mối rồi.”

“Đâu, sừng trâu đâu mày bẻ hộ mẹ xem nào. Già đầu rồi, mày còn muốn mẹ phải lo lắng đến bao giờ. Có mỗi nhiệm vụ kiếm về một tấm chồng mà cũng không làm được. Cá không ăn muối cá ươn, con cứ nghe mẹ, lần này mẹ tìm hiểu rồi, điều kiện đều ổn hết, làm giảng viên, có nhà, có xe, ngoan hiền, hiếu thảo.”

“Mẹ à, người ta tốt như vậy nào đến phiên con. Không xấu thì cũng là nhân cách có vấn đề. Con muốn tìm được người mà phải đáp ứng đầy đủ các yêu cầu của con cơ.”

“Đã già còn làm giá, mày định làm mẹ tức chết mới chịu đúng không. Không nói nhiều nữa mai đi xem mắt cho mẹ, vẫn địa chỉ cũ!”

Không để cho tôi có thời gian phản bác, mẹ ngay lập tức cúp máy. Không phải là tôi chưa trải qua mối tình nào nhưng dài nhất cũng chỉ được 3 tháng. Tôi cũng không hiểu được với một người con gái có tài có sắc như tôi mà lại bị đá năm lần bảy lượt. Mạnh mẽ cũng là cái tội ư?  

“Mẹ chị lại bảo chị đi xem mắt hả?”

“Tiểu Úc à, chị khổ quá mà !!!”

Tiểu Úc là nhân viên gắn bó với quán của tôi từ những ngày đầu cho đến tận bây giờ cũng được 6 năm rồi. Thay vì học đại học, thằng bé thích làm bánh hơn nên sau 2 năm mài đít trên ghế nhà trường thì nhóc quyết định thôi học và đi theo học nghề với tôi. Bây giờ Tiểu Úc không chỉ là nhân viên mà cũng là cổ đông thứ hai kiêm đầu bếp chính của quán.

Có sự góp sức của Tiểu Úc, thương hiệu bánh của tôi ngày càng đi lên, cái quán bé bé xinh xinh đã được mở rộng hơn, giờ tôi cũng có thể được coi là một bà chủ lớn đấy chứ. Chúng tôi còn định mở chi nhánh ở một vài nơi khác nữa.

“Tiểu Úc, nhóc đã 23 rồi nhỉ? Đại cổ đông khi nào mới dẫn nàng dâu đến ra mắt chị đây?”

“Chị lo việc của chị trước đi rồi hẵn nói em, em vẫn còn trẻ lắm, vẫn tuổi ăn tuổi chơi.”

“Hay mày thích chị đấy? Đừng nhé, nhóc không phải gu chị”

Tiểu Úc câm nín nhìn tôi

“Thay vì cành củi khô thì em thích bánh bao nhỏ hơn.”

“Ê! Nhóc kêu ai là cành củi khô hả? Ý Ý, Tiểu Úc bắt nạt chị nè.”

Ý Ý nhìn chúng tôi, không biểu cảm nói 

“Hai người đừng chiếm chỗ của khách nữa đứng lên làm việc đi”

“Thôi đi làm việc đi nhóc. Đôi khi chị không phân biệt được chị là chủ hay Ý Ý của chúng ta là chủ nữa. Haizz”

—-----

Ngày hôm sau,

Đúng 8h00p, tôi tình nguyện dựa trên tinh thần bắt buộc xuất hiện ở quán cafe quen thuộc.

“Chị Tiểu Tiểu, lâu rồi không thấy chị, vẫn như cũ chứ ạ?”

“Như cũ nhé bé yêu”

Tôi thường xuyên suất hiện ở đây đến mức tất cả nhân viên đều thuộc rõ khẩu vị của mình. Không biết tôi nên vui hay nên buồn đây.

“Chị Tiểu Tiểu, chị lại đi xem mắt đúng không? Có phải người cao cao ngồi bàn cạnh cửa sổ kia không chị? Em ngó qua rồi, cực phẩm chị ơi. Nhan sắc em chấm 10 điểm luôn nhé”

“Thế cơ à, chà, đợt này chất lượng thế. Thôi làm nhanh cho chị đi”

“Dạ, chị cứ ra ngồi đi tí em mang ra cho”

“Ok, iu bé nhiều”

Tôi chậm rãi đi lại bàn mà bé nhân viên kia bảo. Không thể phủ nhận rằng chỉ riêng bóng lưng kia cũng có thể làm bao người gục ngã. Các cụ đã bảo rồi, không có gì là hoàn hảo cả, người càng đẹp, càng có độc. Tôi đề cao cảnh giác, tiến lại gần

“Chào anh, anh có phải là Tiêu Vận không?”

“Đúng vậy, chào cô, cô là…”

“Tôi là Trịnh Tiểu Tiểu, đối tượng xem mắt của anh”

“À à, mời cô ngồi”

Tôi ngồi xuống đối diện Tiêu Vận, nhìn chàng trai ngượng ngùng đỏ mặt ở đằng trước mà thầm thở dài, sao một chú nai nhỏ lại lạc vào đây thế này. Mẹ tôi thật ác. Nhìn tình hình này tôi biết nếu mình không mở lời trước thì có lẽ chúng tôi ngồi đến tối cũng chưa nói chuyện xong. Thôi, để chị làm người chủ động vậy.

“Để tôi giới thiệu lại, tôi là Trịnh Tiểu Tiểu, 26 tuổi, nghề nghiệp thợ làm bánh. Rất vui được gặp anh”

“Ừm.. chào… chào cô, tôi là Tiêu Vận, 28 tuổi, hiện làm giảng viên ở đại học A. Tôi..tôi hơi hồi hộp nên có gì mắc lỗi xin cô bỏ qua cho”

“Đây là lần đầu anh đi xem mắt hả?”

“Ừm.. đúng vậy, vì công việc giảng viên khá bận rộn nên mấy lần trước đều bị trùng lịch mà không thể đến được”

“Xin lỗi, tôi có điện thoại, phiền anh chờ một chút”

+++++

“Dạ, mẹ ạ”

“Đến chưa con, sao rồi?”

“Con đến rồi, mẹ yên tâm, vậy con cúp máy nhé”

+++++

Tôi có thể hiểu được nỗi lo của mẹ tôi nhưng mà việc liên tục xếp các buổi xem mắt như này làm tôi khó có thể chấp nhận được. Hít sâu một hơi, tôi quay lại bàn có chú nai nhỏ đang lúng túng ngồi đó. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play