Trúc Mã Đáng Ghét

Chương 3


9 tháng


Ngày nhận điểm thi, bên cạnh tôi không chỉ có bố mẹ mà thêm cả một vị khách không mời, Viễn Khâm. Trông cái mặt chẳng mấy tình nguyện là biết dì Viễn đã ép hắn đến. Đồng hồ điểm đúng 12 giờ đêm, ngay lập tức tôi nghe thấy những tiếng hú hét từ các nhà xung quanh, các chiến hữu thi thố cũng ổn áp phết, có khi nào chỉ mỗi mình tôi trượt đại học? Đừng mà!!!

Trước sự chứng kiến của 3 cặp mắt thuộc về những người thành công, tôi hồi hộp bắt đầu nhập thông tin. Nói chứ, bố mẹ tôi cũng từng là những tinh anh nhưng lại cho ra một sản phẩm lỗi là tôi, gen trội chẳng thấy đâu mà một thân toàn gen lặn. 

Sau một hồi vật vã với đống thông tin cần điền, cuối cùng tôi cũng đăng nhập xong, khoảnh khắc tôi bấm vào dòng chữ tra cứu điểm thi, tim tôi như ngừng đập, dường như tôi cũng cảm nhận sự hồi hộp của bố mẹ, còn tên khốn kia hắn đang ngáp đến chảy nước mắt. Thật là một tên phá phong cảnh!

Từng vòng tròn quay đều trên màn hình, sau một vài giây quay tròn cuối cùng giao diện cũng thay đổi, cả nhà tôi như bùng nổ!

Má!

Má nó!!

Trang web sập rồi!

Một dòng thông báo hiện lên: do lượng truy cập quá lớn, trang web cần được bảo trì, mong học sinh và các bậc phụ huynh trở lại sau 6 giờ sáng mai. 

Tên khốn Viễn Khâm lại ngáp một cái thật dài rồi xin phép bố mẹ tôi về đi ngủ, sáng mai hắn sẽ lại sang. Mẹ vỗ vai kêu tôi 

“Thôi đi ngủ đi. Điểm vẫn ở đó, xem sớm với xem muộn cũng không thay đổi được điều gì. Ngủ sớm đi, ngủ muộn hại người.”

Tôi rầm rì đáp lời mẹ rồi leo lên giường. Tưởng chừng đây sẽ là một đêm hằn học, trăn trở, khó ngủ đối với tôi nhưng không, tôi thẳng cẳng đến tận lúc mẹ vào đạp mấy cái mới chịu dậy. Bà ấy chỉ để lại một câu rồi lạnh lùng quay đi.

“Đúng là thần kinh trâu. Ra ăn trưa đi”

Tôi ngáp dài ngáp ngắn bù rù đi ra bàn ăn thì thấy cả nhà dì Viễn đang ở đây và tất nhiên tên khốn Viễn Khâm cũng có mặt. Tôi xấu hổ dùng tay vuốt lại mớ tóc rối rồi nhanh nhẹn ngồi vào chỗ ngồi. Dọa chết người! Sao mẹ tôi không báo cho tôi biết chú dì cũng ở đây vậy? Chẹp, thôi cũng có phải lần đầu tiên chú dì chứng kiến sự lôi thôi của tôi đâu. Hình như tôi quên mất điều gì rồi thì phải. Không để tôi nghĩ sâu hơn, mùi thức ăn đã kéo tôi trở lại với thực tại.

Sau khi đã ăn uống no nê, cuối cùng tôi cũng nhận ra mình chưa có xem điểm thi đại học. Ngay lập tức ba chân bốn cẳng chạy vào phòng. Mẹ nhìn theo, thở dài bắt đầu phàn nàn với dì Viễn

“Nhìn xem, 18 tuổi đầu rồi mà vẫn như con nít. Không biết sau này có làm nên trò trống gì không nữa. Tôi lo quá”

“Tiểu Tiểu đáng yêu mà, qua mấy tuổi nữa tự khắc con bé sẽ trầm ổn hơn thôi, tôi chỉ mong thằng con tôi có được một chút hoạt bát từ con bé. Đã nói rồi nhé, con dâu tôi đánh dấu từ bé, bà không được thình lình gả nó đi mất đâu.”

Mẹ tôi bật cười nói

“Tiểu Tiểu mà gả được cho Viễn Khâm thì là phúc nó tu cả mấy kiếp trước. Chỉ mong Viễn Khâm không chê con bé quê mùa này thôi.”

Tên nhóc Viễn Khâm ngồi cắn hạt dưa cũng bị dính đạn, ngay lập tức lấy lý do xem điểm mà chuồn vào phòng tôi, mặc kệ 2 bà mẹ bắt đầu huyên thuyên trên trời dưới biển.

--------------------------------

“Vào đây làm gì? Định ám sát nhau à? Đi ra. Nhanh nhanh. Trẻ con trẻ mỏ biết gì mà vào phòng người lớn.”

Nhìn thấy tên nhóc Viễn Khâm thò mặt vào phòng, tôi ngay lập tức bắn ra một tràng liên thanh, đề phòng nhìn hắn. Viễn Khâm lạnh lùng quét mắt nhìn tôi, tự nhiên như mọi lần ngồi xuống cạnh tủ sách, tự mình chọn lấy một quyển rồi trở thành một mỹ nam an tĩnh. Cả căn phòng này của tôi chắc chỉ có tủ sách là nơi hắn ưng ý nhất. Mặc dù tôi không thích học nhưng lại rất thích sưu tầm sách vì vậy bố đã đóng một cái tủ to bằng cả một bức tường chỉ để phục vụ sở thích này của tôi. Thích sưu tầm là thế nhưng tôi cũng chỉ mới đọc hết một phần ba số sách, nhiều quyển vẫn còn chưa bóc tem. 

Mặc kệ tên nhóc kia tự kỷ một mình, tôi bắt đầu đi tra điểm. Đúng như dự đoán, tôi trượt rồi. Từ đêm qua đến nay tôi vẫn chưa vào xem nhóm chat lớp nhưng tôi có thể đoán được tình trạng của nó như thế nào. Thôi để mấy hôm nữa rồi hẵn vào.

“Toàn những bài cho làm rồi mà chị lại có thể đạt được con số này. Đúng là thiên tài.”

Không biết từ lúc nào tên khốn này đã đứng sau lưng, đánh giá số điểm hạn hẹp mà tôi đạt được. Thiên tài mà cũng đi hóng hớt à. Đâu phải ai cũng có bộ não như hắn đâu.

“Nhìn gì mà nhìn, đi về đọc sách của nhóc đi. Trẻ con biết gì mà nói.”

Viễn Khâm nhìn tôi câm nín rồi tự giác quay trở về vị trí cũ tiếp tục đọc sách. 

Sau khi biết được số điểm tôi có, bố mẹ cũng không mắng chửi gì chỉ hỏi tiếp theo tôi định làm gì. Ôn để thi tiếp chắc chắn là không rồi vì vậy tôi đã đi tìm hiểu về một số ngành nghề. Cuối cùng, tôi cũng quyết định đi học nấu ăn.

Nói là làm, ngay lập tức mẹ dẫn tôi đi làm hồ sơ, nộp vào một trường nghề gần nhà. Sau một thời gian làm quen, tôi cảm thấy khá thích với công việc này, dường như áp lực trượt đại học đã bị tôi vứt sau đầu từ lúc nào không hay, giờ trong đầu tôi chỉ toàn công thức nấu nướng và các ý tưởng mới. Bố mẹ cũng nhiệt tình hỗ trợ tôi, mặc dù một vài lần phải ôm nhà vệ sinh nhưng nhìn chung tình hình vẫn rất khả quan.

Trong thời gian tôi học nấu ăn, hàng xóm xung quanh cũng được lợi theo, đặc biệt là dì Viễn, cứ cách một vài hôm là tôi lại mò sang nhờ dì thử đồ hộ. Thi thoảng cũng bắt gặp Viễn Khâm ở nhà. Tên nhóc này thật sự rất đáng ghét. Tôi đã có lòng tốt mang đồ ăn sang mà hắn không đánh giá hẳn hoi được một câu, chỉ ậm ờ 

“cũng được” 

Những lúc đó tôi chỉ muốn nhét cả cái đĩa đồ ăn vào mồm hắn. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play