Nơi Em Tìm Về

chương 5


9 tháng


Hắn đỡ nàng dựa vào cây đào, cởi áo choàng phủ lên người nàng rồi lập tức xoay người biến mất trong tầng tầng lớp lớp mây hồng. Đào Đào dõi theo bóng lưng hắn, khẽ cười giải thoát.

Mộ Trường An cứu được Nhã Lan rồi nhưng hắn lại mất đi Tiểu Đào Yêu. Đúng như lời hứa, hắn quay lại rất nhanh, nhưng nào còn bóng dáng của nàng ở đó. Chiếc áo choàng bị gió thổi bay ra một góc, cây đào từng hồng rực tươi tốt nay khẳng khiu, trơ trọi không còn sức sống, kết giới mà nàng luôn giữ gìn cũng sụp đổ. Mộ Trường An đã có đáp án nhưng hắn không muốn tin, miệng không ngừng lầm bẩm Tiểu Đào Yêu, lững thững bước đến chỗ nàng nằm, ở đó chỉ còn lại một viên hồng ngọc nhỏ bị cánh đào khô che lấp. Mộ Trường An run rẩy nhặt viên ngọc lên, truyền linh lực vào, giọng nói quen thuộc lại vang lên bên tai hắn nhưng thật yếu ớt

“Mộ Trường An... mối nghiệt duyên này.. nên dừng lại ở đây thôi. Ngươi.. thương sót chúng sinh tam giới.. nhưng lại quên mất một tiểu đào yêu này.. Cảm ơn ngươi đã dạy ta mọi thứ.. cho ta biết thế nào là ngũ vị tạp trần. Mộ Trường An ta không phải Nhã Lan mà là.. Đào Đào.”

Giọng nói kết thúc kèm theo đó là tiếng nứt vỡ của viên ngọc, Mộ Trường An bối rối cố gắng dùng linh lực gắn hai mảnh ngọc lại nhưng vô ích, nó đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của mình rồi vỡ nát giống như chủ nhân của ngọc vậy. 

Một giọt, hai giọt,... Mộ Trường An khóc rồi, khóc đến tê tâm phế liệt, nhưng làm gì có ai ôm hắn, an ủi hắn nữa. Mộ Trường An cảm thấy linh hồn như xé làm đôi. Khoảnh khắc đấy hắn phải nhận ra rằng sinh lực của nàng đang dần thoát ly, không, hắn có nhận ra nhưng hắn đã quen với việc nàng nghe lời, quen với hình bóng của nàng phía sau hắn, chỉ cần Mộ Trường An quay lại sẽ nhìn thấy nàng ở đó mỉm cười bao dung với hắn. Nàng là người thân cuối cùng của hắn nhưng rồi cũng bỏ hắn mà đi. Khoảnh khắc Mộ Trường An nhận ra cảm xúc thật của mình, cũng là lúc hắn mất đi nàng mãi mãi.

Có tin đồn Mộ Trường An điên rồi, đồn rằng hắn biến mất ba tháng, thời điểm xuất hiện là lúc hủy hôn với người đệ tử luôn như hình với bóng của mình, đồn rằng hắn điên cuồng chém giết quỷ tộc, đồn rằng hắn phá vỡ đá tam sinh, hủy hoại hồ tình duyên, điên cuồng tìm kiếm cách thức thu thập hồn phách. Nhã Lan từng nhiều lần đến khuyên nhủ nhưng đều bị hắn đánh bay ra ngoài, cuối cùng nàng ta cũng chết tâm. 

Ai nói đá tam sinh luôn đúng, không thể phá hủy, ai nói người có tình ắt trời sẽ thương. Nàng chính là biến số trong cuộc đời hắn. Duyên do trời định nhưng thành hay bại lại do người quyết.


Mộ Trường An nhìn sâu vào đôi mắt Đào Đào, từng dòng ký ức từng bị chôn vùi bởi năm tháng, theo lời nói của nàng mà sống dậy, dày vò hắn. Hắn sợ mình không giữ được nàng nữa rồi. Mộ Trường An ôm chặt Đào Đào, tay bấm pháp quyết, ngay lập tức một vòng sáng lấy hai người làm trung tâm, lan dần ra toàn đảo. Đến khi Đào Đào nhận ra sự khác lạ thì nàng đã bị nhốt trong chiếc lồng vàng tuyệt đẹp. Mộ Trường An dịu dàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng đầy luyến tiếc

“Tiểu Đào Yêu, ta không thể mất nàng thêm lần nữa, đừng cố gắng phá bỏ chúng, nàng không thể”

Đào Đào không tin nhìn Mộ Trường An, hắn đây là đang nhốt nàng lại, hắn đọa ma rồi. Đôi mắt Mộ Trường An đỏ thẫm, từng hoa văn kỳ lạ như dây leo lan dần trên trán hắn, mái tóc trắng toát đầy yêu dã. Vào thời kỳ đỉnh cao ngàn năm trước, trong cuộc chiến tam giới Đào Đào đã từng giao đấu với đọa ma rất nhiều lần. Đọa ma không thuộc giới nào, độc ác hơn quỷ, mạnh mẽ hơn yêu, xinh đẹp hơn tiên, chúng chỉ chất chứa dục vọng thuần túy bộc phát từ tâm ma. Hơn nửa số lần xung đột giữa tam giới đều có nét bút của đọa ma. Nhìn thấy một Mộ Trường An như vậy, Đào Đào bất giác run lên.

“Đừng rời bỏ ta, nàng là tâm ma của ta nhưng cũng là lý do ta tồn tại. Là ma hay thần do ta quyết định. Nàng từng trách ta thương sót tam giới nhưng lại quên đi nàng, giờ ta vì nàng sẵn sàng hi sinh tam giới.”

“Ngươi điên rồi”

Đào Đào sợ hãy giãy giụa muốn thoát ra khỏi vòng tay Mộ Trường An nhưng nàng mới thức tỉnh khác nào một phàm nhân bình thường, làm sao đấu lại thượng thần thượng cổ Mộ Trường An. 

“Mộ Trường An, ngươi...”

“Trường An, gọi ta là Trường An, không thì Tiểu An Tử cũng được”

Mộ Trường An ngắt lời nàng, dụi dụi đầu vào cổ Đào Đào muốn bao nhiêu đáng thương, có bấy nhiêu đáng thương. 

“Được rồi, Trường An, trước hết ngươi bỏ ta ra đã, đằng nào ta cũng không thể chạy được, chúng ta từ từ nói chuyện”

Mộ Trường An không cam lòng siết chặt nàng một lúc rồi mới từ từ buông ra, nắm tay nàng cùng ngồi xuống bàn đá.

“Mộ, không, Trường An, ngươi đọa ma lúc nào?”

“Ba tháng sau khi nàng mất, tâm ma bắt đầu hình thành”

“Ngoài ta ra còn ai biết không?”

“Không có, ta nói rồi là ma hay thần là do ta”

Đào Đào đau đầu day trán, nếu để người khác biết được chiến thần tiên giới đã đọa ma chắc chắn sẽ dẫn đến một hồi gió tanh mưa máu. Nhưng nào có liên hệ gì tới nàng chứ, bây giờ nàng chỉ muốn thoát khỏi cái lồng giam này, để làm được điều đó trước hết phải lấy được lòng tin của Mộ Trường An mà không thể để hắn nghi ngờ.

“Được rồi, ta mệt rồi muốn được nghỉ ngơi, ngươi đi đi”

“... Được, ta sẽ trở lại sau”

Mộ Trường An biết bây giờ không thể quá bắt ép nàng. Đào Đào của hắn là người ngang ngạnh, ưa mềm không ưa cứng. Mộ Trường An triệu hoán Ái Ái đang còn gặm dở đùi gà đến để chơi với nàng tiện thể giám sát cũng như chăm sóc nàng khi hắn không ở đây. Mộ Trường An để lại một túi càn khôn chứa đủ mọi nhu yếu phẩm, đồ vật linh tinh mà hắn chuẩn bị cho nàng rồi mới biến mất trong biển mây.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play