Nơi Em Tìm Về

chương 4


9 tháng


Đào Đào chớp mắt nhìn hắn, bắt đầu trả lời các câu hỏi mà Mộ Trường An đưa ra

“Ta là đào yêu, từ lúc ta có ý thức đã ở trên này, theo ký ức được kế thừa lại thì đảo này do phụ mẫu ta tạo ra trong trận chiến tam giới cách đây hơn ba ngàn năm. phụ thân và mẫu thân ta cũng tham gia vào cuộc chiến ấy, trong lúc nguy cấp đã mở một đường máu đem ta giấu lên đây, khi đó ta mới là một mầm non không có linh trí. Kết giới ngoài kia cũng dùng máu đầu tim của hai người tạo thành, ban đầu có ba lớp nhưng theo thời gian đã bị sụp đổ mất hai cái chỉ còn một cái trong cùng do ta duy trì. Ta muốn ra ngoài nhưng không muốn làm vỡ lớp kết giới ấy nên vẫn luôn cố gắng tu luyện, nếu ta đủ mạnh sẽ được kế thừa toàn bộ truyền thừa của họ, đến lúc đó sẽ không phải phá bỏ nó mà ta vẫn ra bên ngoài được. À, lúc nãy là ta mở kết giới cho ngươi, hiện tại kết giới được giữ nhờ vào việc ta không ngừng bổ sung linh lực từ bên trong nên nếu ta ra ngoài nó sẽ tự sụp đổ. Ta là mộc yêu, việc tu tập của tộc ta rất khó khăn lại chậm chạp nên ba ngàn năm rồi ta vẫn chưa ra được, đã vậy hình dạng cũng nhỏ như này. Ta muốn giống như mẫu thân chỗ lồi chỗ lõm, nhìn thật đẹp mắt.”

Đào Đào nằm xuống bãi cỏ, đưa mắt nhìn ra xa, đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện với người khác, cũng là lần đầu tiên nàng kể cho họ câu chuyện của mình nên không tránh khỏi có chút xúc động nhẹ. Nàng mím môi, ngắt một đóa hoa đưa lên nghịch, che đi sự xao động trong cảm xúc. Mộ Trường An nhận ra biến đổi của nàng, hắn đưa tay xoa đầu nhỏ, im lặng ngồi cạnh nàng. Hai đứa nhỏ cứ ngồi vậy cho đến khi Mộ Trường An nhận được truyền âm của phụ thân, kêu hắn không về nhà ngay lập tức sẽ đánh gẫy chân chó của hắn. Mộ Trường An đen mặt đứng dậy, quay mặt nhìn sang người con gái đang không ngừng cười lăn lộn trên nền cỏ, tặc lưỡi.

“Hiện tại ta không thể giúp ngươi ra ngoài mà không tổn hại tới kết giới nhưng ta sẽ tìm cách, tìm được rồi sẽ quay lại tìm ngươi”

Đào Đào ngừng cười, ngẩng đầu nhìn hắn

“Bao giờ ngươi quay lại?”

“Không biết, những ta sẽ cố gắng quay lại sớm nhất”

“Ừm, ta biết rồi, ta mở kết giới rồi ngươi đi đi”

Mộ Trường An liếc nhìn khuôn mặt nhỏ đang xụ xuống, khẽ thở dài, hắn lấy từ trong túi càn khôn ra vài quyển thoại bản, và một số đồ chơi nhỏ đưa cho nàng, đây là chiến lợi phẩm hắn mua trong những lần đi du ngoạn nhưng chưa từng đụng đến lần nào, lại tiện nghi cho nàng rồi. Mộ Trường An chép miệng nhìn nụ cưới chói sáng trên mặt nàng rồi biến mất vào tầng mây. Hắn phải tập trung tu luyện thôi, như vậy mới có thể giúp bạn nhỏ này ra ngoài được.

Đào Đào chờ mãi, chờ được đến lần gặp tiếp theo lại là một thân đầy máu của Mộ Trường An. Nàng sợ hãi, tay run rẩy không ngừng sờ soạng người hắn kiểm tra thương thế. Mộ Trường An bất lực giơ tay gạt bàn tay nhỏ đang làm loạn ra nhìn nàng trấn an.

“Chỉ bị cạn kiệt linh lực thôi, không sao, phấn lớn không phải máu của ta. Ngoan, để ta nghỉ một chút.”

Đào Đào lúc này mới yên lặng, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh chờ hắn tỉnh dậy. 

Cứ như vậy, sợi tơ nhân duyên của hai người không ngừng quấn chặt vào nhau, hắn giúp nàng tu tập, nàng vì hắn mà học y lý. Nàng chính là chốn bình yên hắn luôn bất giác tìm đến.

“Tiểu đào yêu, hình như đến giờ ta vẫn chưa biết tên ngươi là gì?”

“Có quan trọng đâu, trước giờ ngươi vẫn gọi ta là tiểu đào yêu đấy thôi. Ta thấy ngươi cứ gọi vậy đi, ta cũng quen rồi”

 Đôi bàn tay thon dài trắng nõn của nàng không ngừng giã thuốc đắp lên vết thương của Mộ Trường An, mặc dù đang nói chuyện với hắn nhưng không dừng lại chút nào. Mộ Trường An di chuyển tầm mắt từ tay nàng lên khuôn mặt nhỏ xinh, hắn quen nàng bao lâu rồi nhỉ, cũng rất lâu rồi, từ lúc nàng còn là một cô nhóc cho đến khi nàng trở thành thiếu nữ kinh diễm như bây giờ. 

“Ta muốn biết”

Đào Đào dừng tay nhìn khuôn mặt nghiêm túc, góc cạnh của Mộ Trường An, chép miệng.

“Có vị bằng hữu nào như ngươi không? Đến bây giờ mới hỏi tên ta. Ta tên Đào Đào. Đào trong hoa đào”

Mộ Trường An giật mình, bật cười 

“Đào Đào, rất thiết thực. Sau này ngươi trở về rừng đào yêu, ta gọi tên ngươi chắc sẽ có nhiều người quay lại lắm đây. Xem nào, gọi mãi tiểu đào yêu cũng không được.”

Mộ Trường An trầm tư, không ngừng nghĩ ra những cái tên, tên này không được, tên kia không được. Bất chợt hắn nhớ đến lần lẻn đi xem đá tam sinh. Mộ Trường An lén nhìn Đào Đào

“Ừm, ta gọi ngươi là Nhã Lan nhé”

Đào Đào nhìn hắn khó hiểu, nàng là đào yêu chứ có phải hoa lan đâu mà lại đặt Nhã Lan

“Không thích”

“Quyết vậy đi, từ giờ ta gọi ngươi là Nhã Lan”

“Ta đã nói là..”

“A… vết thương của ta đau quá, ngươi xem một chút có phải còn tàn dư của độc không”

Đào Đào luống cuống kiểm tra vết thương của Mộ Trường An. Trong lúc nàng cúi đầu cẩn thận xem xét, nàng đâu thấy được khóe môi Mộ Trường An dần đưa lên, đôi tai ửng đỏ.

Sau lần đặt tên ấy, Đào Đào bất giác được gọi thành Nhã Lan mặc dù rất nhiều lần nàng kháng nghị nhưng cũng phải chịu thua trước sự kiên trì của Mộ Trường An.

Sau này, trong một lần lạc vào hồ tình duyên, được nhìn đá tam sinh thì nàng mới biết được vì sao Mộ Trường An lại nhất quyết gọi nàng là Nhã Lan, đá tam sinh khắc tên hai người họ, khi ấy nàng đã lún sâu vào tình yêu dành cho hắn nên khi thấy được điều đó Đào Đào mù quáng tin rằng ý trời đã tác hợp cho nhân duyên của hai người.

Chuyện gì đến cũng sẽ đến, ngày Mộ Trường An đem về một cô nhóc nói rằng đây là đồ đệ hắn mới nhặt được sau cuộc chiến với đọa ma nàng mới biết được rằng Nhã Lan chân chính là ai. 


Sau một thời gian, Mộ Trường An không còn gọi Đào Đào là Nhã Lan nữa, hắn đã tìm được sợi dây tơ hồng thực sự thuộc về mình, cũng không gọi nàng là tiểu đào yêu như thuở ban đầu, hắn giống bao người khác gọi nàng là Đào Hoa thượng thần, cây đào yêu duy nhất trong cả tam giới, trốn thoát được sự săn lùng của quỷ tộc, mạnh mẽ vươn mình thành thượng thần không ai dám động đến. Đôi khi nghĩ lại nàng khẽ bật cười, Nhã Lan cũng được, Đào Hoa thượng thần cũng thế, Mộ Trường An đã không còn phải lo lắng khi gọi tên nàng sẽ có người nhận nhầm nữa.

Nàng biết nàng không phải là trân ái của hắn, biết rằng hắn cùng nàng ta ân ân ái ái, nhưng biết rồi thì sao? Nàng đâu thể tự thoát khỏi lồng giam ngột ngạt này. Mộ Trường An vì Nhã Lan của hắn mà hỏi lấy đi một phần bản thể của nàng tạo thành pháp khí bảo hộ hình trâm, ngày ngày cài trên mái tóc người thương. Hắn muốn, nàng cho. Mộ Trường An vì nàng ta che chắn lôi kiếp, nàng vì đau lòng hắn mà tình nguyện chịu đựng chín mươi chín tầng lôi, thương thế âm ỉ cả vạn năm…

Cuộc chiến tam giới lần nữa nổ ra, Nhã Lan của hắn bị thương rồi, Mộ Trường An lại tìm đến nàng, cầu xin nàng đổi cho hắn cây cổ cầm, chỉ có linh hạch trong cổ cầm mới có thể cứu được người hắn yêu. Đây cũng chính là món quà hắn tặng nàng trong lần thứ ba cả hai gặp lại, linh hạch được khảm trong cổ cầm rất hiếm, hắn đã phải đánh đổi rất nhiều để có thể lấy ra từ trong kho bảo vật của cha để đem tặng nàng làm quà đáp lễ. Tình huống quá nguy cấp, Nhã Lan của hắn chỉ có thời gian một ngày, hắn không có đủ thời gian để đi tìm một viên khác cứu nàng ta. Nhìn Mộ Trường An quỳ gối cầu xin nàng, trái tim Đào Đào quặn thắt. Khoảnh khắc nhìn thấy hắn, Đào Đào còn đang mừng thầm hắn đến thăm nàng phải không? Nhưng câu nói đầu tiên không phải lời hỏi thăm về vết đao nàng đỡ thay Mộ Trường An ngày hôm trước mà là muốn mạng của nàng. Mộ Trường An biết nàng vì hắn đỡ phát đao đoạt mệnh, hắn biết cổ cầm đã trở thành vũ khí bổn mạng của nàng nhưng Mộ Trường An vẫn muốn lấy đi nó. Hắn phải biết một khi cưỡng chế phá hủy vũ bổn mạng, chủ nhân sẽ chịu phản phệ nhẹ thì mất một nửa tu vi, nặng chính là hồn phi phách tán. Ngay lúc này nàng còn đang trọng thương, lấy đi cổ cầm tức gián tiếp lấy đi mạng nàng. 

Đào Đào run rẩy chống người đứng dậy, lê từng bước đến chỗ Mộ Trường An. Lúc này hắn mới nhận ra sự khác thường của nàng. Mộ Trường An vội vàng đi đến đỡ Đào Đào

“Đây là..”

“Không sao, ngươi muốn cổ cầm, được, ta cho ngươi. Mộ Trường An, Trường An, Tiểu An Tử, vì cớ gì tâm ngươi không ưng ta nhưng lại gieo cho ta biết bao hi vọng. Trong một khoảng khắc nào đó ta cũng nhầm lẫn luôn tên của chính mình. Mộ Trường An, ta yêu ngươi yên lặng đến hèn mọn. Lấy, lấy đi chung quy cũng là vật về chủ cũ mà thôi.”

Đào Đào bám chặt vào cánh tay của Mộ Trường An, không để cho bản thân phải ngã quỵ, vết thương chưa kết vảy dường như lại bị rách to hơn. Nàng nhìn hắn mỉm cười cay đắng, tầng lệ phủ kín đôi mắt hạnh. Đào Đào xoay người, lảo đảo đi về phía cổ cầm đặt trên bàn đá. Mộ Trường An muốn đỡ nàng nhưng bị nàng ngăn lại. Hôm nay nàng muốn tự mình cắt đứt mối nghiệt duyên này. Đào Đào vuốt ve cổ cầm, gạt nước mắt, nàng không muốn bất cứ ai nhìn thấy mình khóc, kể cả Mộ Trường An. Tay bấm pháp quyết, miệng niệm chú, rất nhanh cổ cầm chợt lóe sáng rồi trở nên ảm đạm thiếu sức sống, nàng nghe được tiếng yêu đan đang dần nứt toác. Đào Đào không còn đứng vững được nữa, nàng khụy xuống, miệng không ngừng hộc máu. Mộ Trường An vội vàng chạy đến, muốn kiểm tra thương thế nhưng bị nàng gạt ra

“Cầm lấy đi”

“Đừng náo, để ta kiểm tra vết thương của nàng”

“Đi đi… nếu không.. sẽ không còn kịp nữa”

Đào Đào đau đến không thể nói thành lời, sinh mệnh của nàng đang dần tan dã. Mộ Trường An bối rối, nơi nàng ở cách quá xa chỗ Nhã Lan, hắn buộc phải quay lại nhanh nhất có thể. Mộ Trường An lôi ra một viên đan dược nhét vào miệng nàng, vội vàng nhắn nhủ

“Chờ ta, ta sẽ trở lại ngay”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play