Nơi Em Tìm Về

chương 6


9 tháng


Ái Ái tò mò nhìn xung quanh đảo, tên mặt lạnh yêu đến điên rồi hả sao không dựng kết giới mà lại lấy hàn thiết làm thành lồng chim to như này, tiếc quá. 

“Ê, nữ nhân, ta bảo nè, chờ mấy ngày nữa cô khôi phục một chút linh lực rồi thì cái lồng này làm gì còn tác dụng, lãng phí quá là lãng phí.”

Đào Đào nâng tay, gảy nhẹ vào dây đàn, đây không phải cổ cầm của cô, mặc dù được làm giống đến bao nhiêu thì cái ngày chính tay cô cắt đứt liên kết, đào ra linh thạch, cổ cầm đã chết rồi.

“Trong quá trình luyện hàn thiết nếu cho thêm oán long thảo sẽ gia tăng tính dẻo dai của kim loại cùng với đó là khả năng bảo hộ có thể cản được một chưởng của thượng thần. Đặc biệt hơn, nó khắc với tộc đào yêu, trong phạm vi bảo vệ của nó, đào yêu sẽ không thể sử dụng pháp lực”

“Có cả chuyện đấy hả, thế sao Mộ Trường An hắn không sử dụng kết giới hoặc pháp trận?”

“Ngươi tên Ái Ái đúng không? Tiểu Ái, ngươi biết ta dùng gì để phi thăng thượng thần không? Đó là trận pháp, phần lớn trận pháp hiện nay các ngươi dùng chính là thứ ta sáng tạo ra. Trận pháp cũng thế, kết giới cũng vậy chỉ cần một chút linh lực thì dù là thứ có từ thời thượng cổ ta cũng có thể tìm ra điểm yếu mà một kích phá vỡ.”

Ái Ái há hốc mồm nhìn nữ nhân mà nó vẫn luôn không coi trọng trước mặt, thì ra nàng đã có một thời vinh quang đến vậy, đúng là tên mặt lạnh mù rồi mới có thể bỏ qua mỏ linh thạch trước mặt để chọn một cục đá ven đường sau đó lại quay ra hối tiếc. Nếu như là Ái Ái thì nó sẽ cưng nàng như cưng trứng, không một ai có thể chạm được vào bảo vật của nó.

P16

Ái Ái dùng đôi chân ngắn ngủn lon ton chạy lại gần nàng, trèo lên ghế đá quan sát Đào Đào

“Ta chưa biết tên của ngươi”

“Đào Đào”

“Tên hay, rất đúng bản chất”

“Cảm ơn”

Không khí một lần nữa chìm trong yên lặng, một tiểu long hoạt bát như Ái Ái sao có thể chịu được sự yên tĩnh chết chóc này, nó trèo lên bàn, nhảy vào lòng nàng, nó rất thích nữ nhân này.

“Ôm ta. Ngươi muốn nghe chuyện sau khi ngươi chết không? Đây là ta đi tìm hiểu cả ba giới mới biết được đó, chuyện ngươi chết trở thành cấm kỵ không chỉ ở tiên giới mà còn cả hai giới còn lại. Ngươi biết không, lúc ngươi hồn phi phách tán thì tên mặt lạnh biến mất tận ba tháng, sau đó ngày hắn xuất hiện là lúc hắn triệu tập chúng tiên, hủy bỏ hôn ước. Nghe nói hôm đó vị đệ tử kia vốn định nhảy xuống tru tiên đài nhưng đã được mọi người cản lại. Nghĩ lại cũng thật đáng thương cho nàng ta. Vị đệ tử kia tên là gì nhỉ?... A! Nhã Lan, nàng ấy đến tìm Mộ Trường An rất nhiều lần, kéo dài suốt trăm năm nhưng nếu gặp được thì cũng là bị đánh bay ra ngoài. Ngày nàng ta chết tâm, nghe bảo đã để lại một cây trâm đào rồi biến mất, không ai nghe tin về nàng ta nữa. Điều đặc biệt là mấy trăm năm trước ta nghe rằng nàng ta đã có hôn phối với lục hoàng tử yêu tộc, chắc giờ con của họ cũng lớn rồi, nghe đồn lục hoàng tử rất yêu thương, chiều chuộng nàng ta, không chịu rời khỏi nửa bước. Đó cũng là một cái kết đẹp đi. Ài, còn nhiều chuyện lắm để ta từ từ kể cho ngươi nghe…”

Ái Ái hứng thú bừng bừng, miệng không ngừng nghỉ kể chuyện tam giới cho Đào Đào nghe, từ truyện có liên quan tới Mộ Trường An đến truyện không liên quan, chỉ cần là truyện nó nhớ đến đều sẽ kể hết. Có Ái Ái ở đây nàng cũng bớt đi phần nào cô đơn, tĩnh mịch.

Ngày qua ngày, Mộ Trường An luôn chăm chỉ bám dính lấy Đào Đào, cũng không còn dáng vẻ đọa ma khó kiểm soát lúc trước, vẫn như cũ, một vị thượng thần thượng cổ cao cao tại thượng, chỉ có điều trước mặt nàng sẽ mang thêm khuôn mặt lấy lòng. Vì nàng không cho phép nên hắn không dám quá phận nhưng thỉnh thoảng vẫn mặt dày mà ôm ôm nàng một chút, cọ má nàng một chút, Đào Đào cũng không có biện pháp, bây giờ nàng không thể dùng linh lực, bên cạnh đó, mục tiêu lấy được lòng tin của Mộ Trường An để hắn gỡ bỏ lồng vàng hoặc chịu mang nàng ra ngoài đi dạo một vài lần nên Đào Đào đành chấp nhận dung túng cho hành động càn rỡ của Mộ Trường An.

P17

“Mộ Trường An…”

“Ta đây”

“Ngươi có thể đừng sáp lại gần ta được không?”

“Không muốn”

Đào Đào cau mày nhìn nam nhân đang dụi đầu vào cổ nàng. Mộ Trường An cảm nhận được nàng đang dung túng cho hắn nên càng được nước lấn tới, so với trước đây càng bám dính hơn. 

“Ta muốn ra ngoài đi dạo”

“Không muốn”

“Mộ Trường An! Ngươi nhốt ta trong này đủ lâu rồi, ta không phải đồ vật luôn chỉ ở yên một chỗ”

“Nhưng nàng sẽ lại trốn đi mất”

“Ngươi đi cùng ta thì ta trốn kiểu gì? Hay ngươi không tự tin với năng lực của mình”

“...Tiểu Đào Yêu ta không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nàng không cần phải khiêu khích…

… thôi được rồi, ta sẽ mang nàng đi”

Sau một hồi giằng co cuối cùng Mộ Trường An cũng chịu chấp nhận thỏa hiệp, Đào Đào cũng nhận ra Mộ Trường An không còn là thiếu niên bồng bột ngày trước, mục tiêu của nàng sẽ còn nhiều khó khăn hơn ban đầu. 

Mộ Trường An lấy ra một cái vòng tay tinh xảo, đeo vào tay Đào Đào, ngay lập tức chiếc vòng thu nhỏ lại vừa khít ôm lấy cổ tay nàng, không thể tháo ra. 

“Lại là hàn thiết”

Đào Đào khẽ lẩm bẩm. Mộ Trường An tai thính mắt tinh tất nhiên nghe được nàng đang nói gì nhưng hắn lựa chọn im lặng, vì ngày hôm nay hắn đã phải chuẩn bị mọi biện pháp chỉ mong có thể giữ nàng ở bên cạnh. Mộ Trường An ôm lấy eo nhỏ của Đào Đào, cưỡi kiếm mà đi. Hai người cùng nhau du ngoạn tiên giới, trải qua nghìn năm, tiên giới trong mắt Đào Đào đã thay đổi khá nhiều nhưng nàng vẫn nhận ra một vài địa điểm quen thuộc. Mộ Trường An sử dụng thuật ẩn thân nên không ai nhận ra bọn họ. Đào Đào phát hiện Mộ Trường An luôn tránh né các địa điểm gần Tru Tiên đài và hồ Tình Duyên, phải chăng hắn đã phần nào cảm nhận được ý định của nàng, cũng thật nhạy bén.

Sau khi đi dạo một vòng trên phi kiếm, Mộ Trường An đem nàng trở lại bồng đảo nhưng cũng không chịu cởi vòng tay cho Đào Đào. Chuyến đi này khiến hắn cảm nhận được nỗi bất an vô hình đang ngày một lớn. Sau ngày hôm đó Mộ Trường An càng dính chặt hơn cũng càng kiểm soát nàng hơn.

Sau ngày hôm đó, cách vài ngày Mộ Trường An sẽ đưa Đào Đào đi dạo, kẻ muốn thăm dò, người muốn giấu diếm tạo nên bầu không khí thật hòa thuận. Một thời gian sau, Mộ Trường An biến mất, không ai tìm thấy tung tích của hắn, cả tiên giới chìm trong hoang mang lo sợ, đọa ma ngày một hoành hành ngang ngược dẫn đến sự bất ổn cho cả ba giới. Một vài vị tiên trưởng đã tìm đến xin yết kiến Đào Hoa thượng thần nhưng đều bị Ái Ái lấy lý do sức khỏe chưa ổn định mà từ chối, cho dù có để họ vào thì hai người họ cũng không biết tên mặt lạnh ở đâu, thêm nữa hắn đã dặn Ái Ái không được cho bất cứ ai lại gần bồng đảo, thật là làm khó nó mà. 

Trong thời gian tìm kiếm Mộ Trường An, có một tin đồn dần nổi lên trong tam giới, quân chủ đọa ma đã trở lại, điều này làm chúng sinh sợ hãi. Nói về vị quân chủ đọa ma tiền nhiệm đã là rất lâu về trước, bắt nguồn từ một vị thượng thần thượng cổ vì mất đi đạo tâm mà đọa thành ma, với thực lực mạnh mẽ áp đảo chỉ trong một thời gian ngắn dẫm đạp lên núi thi biển máu mà ngồi lên ngôi vị trí tôn thống lĩnh hàng vạn ma binh khiến chúng sinh đọa ma phải cúi đầu, tam giới biến thành tứ giới. Nhưng vì dục vọng không đáy mà bị ba giới còn lại liên hiệp tru diệt, mở ra một thời kỳ gió tanh mưa máu đầy biến động. Giờ đây trước tình hình thực lực cả ba giới đều đã có phần suy yếu lại xuất hiện thêm một vị quân chủ chỉ sợ sẽ dẫn đến kết cục thảm khốc hơn xưa.

Ái Ái ngồi kể cho Đào Đào nghe những tin tức mà nó góp nhặt được mấy ngày qua, đã nửa năm chưa có tin tức của Mộ Trường An, mặc dù Ái Ái hay khắc khẩu với hắn nhưng nó không mong Mộ Trường An có mệnh hệ gì, hắn là người bạn đầu tiên cũng như ân nhân của nó.

Sau khi nghe tin tức Ái Ái đem về, Đào Đào có thể đoán được phần nào gốc gác câu chuyện, chỉ sợ vị quân chủ kia là Mộ Trường An đi. Biến mất hơn nghìn năm thế cục thật là ngày càng rối ren. Mộ Trường An mất tích, nàng không thể tự mình thoát ra nhưng biết khi nào mới có thể gặp lại hắn, cho dù có gặp lại thì chắc chắn hắn sẽ không để nàng đi dễ dàng. Đào Đào cảm thấy thật buồn bực, chẳng có chuyện nào đi theo đúng ý nàng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play