Nơi Em Tìm Về

chương 3


9 tháng


Không biết qua bao lâu, Nhã Lan quay người lại, nhìn về phía có ánh nhìn nóng bỏng vẫn luôn dõi theo nàng. Trái tim hồi hộp, rạo rực của Mộ Trường An khẽ trầm xuống hắn run rẩy tiến lại gần, nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé, kéo nàng vào lòng mà siết chặt

“Nhã Lan ta rất nhớ nàng”

Hắn đã từng hình dung rất nhiều lần cảnh tượng bọn họ gặp lại nhau, phong cảnh sẽ như thế nào, biểu cảm nàng ra sao, có buồn, có vui, có hờn giận, có cả giận dữ nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ đến nàng sẽ đứng đó, khuôn mặt như chết lặng mà nhìn hắn. Giá như nàng bộc lộ một chút cảm xúc thôi cũng đủ làm hắn thỏa mãn vì còn cảm xúc tức là còn quan tâm nhưng nàng của bây giờ làm Mộ Trường An vô cùng bất an, cảm tưởng chỉ trong một cái chớp mắt nàng sẽ lại biến mất, ẩn mình trong hàng vạn tiểu thế giới mặc hắn vẫy vùng tìm kiếm.

Nhã Lan hít sâu một hơi, cảm nhận mùi hương vừa quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ. Đã bao lâu rồi nàng chưa ngửi thấy mùi hương này, hình như nàng từng vì hắn mà nghiên cứu hương liệu, đã từng lăn lộn khắp nơi bái sư học đạo chỉ mong một ngày nào nó trên người hắn vương lại mùi hương nàng chế, nhưng hắn lại thẳng tay hất đổ mọi công sức mà nàng cố gắng tạo ra. Nhã Lan cũng không còn nhớ rõ. 

Mỗi mảnh nhỏ hồn phách của nàng từ hàng ngàn thế giới được Mộ Trường An góp nhặt, liên kết lại thành một thể, nhưng hắn đâu có biết những mảnh tàn hồn ấy đã tự mình trở thành những cá thể độc lập có thể lưu giữ trí nhớ, cảm xúc riêng. Hàng ngàn mảnh là hàng ngàn ký ức, hàng ngàn xúc cảm. Mặc dù thời gian trú ngụ trong đèn đã làm phai đi phần nào những rối ren ấy, nhưng đâu thể xóa nhòa tất cả, để giờ đây ký ức gần nhất mà Nhã Lan có thể nhớ và cảm nhận rõ không phải nam nhân trước mặt mà là người tên Lâm Hạo nào đó ở một trong số các tiểu hành tinh ngoài kia. Cảm xúc yêu, hận mãnh liệt cho nàng biết được đây là ký ức của mảnh tàn hồn cuối cùng được Mộ Trường An thu lại, vẫn chưa kịp bị thời gian bào mòn. 

Nhã Lan cử động cánh tay, đẩy nam nhân ôm nàng đang không ngừng lẩm bẩm ra, ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt ấy. Thật là một đôi mắt đẹp, có dòng cảm xúc phức tạp đang lưu chuyển trong đó, thứ cảm xúc mà nàng chưa từng nghĩ nó sẽ dành cho mình. Thật hoài niệm cũng thật ghê tởm. Nàng khẽ cười thế nhưng ý cười lại chẳng chạm đến đáy mắt

“Lần này thượng thần ngài muốn lấy đi thứ gì đây?”

“Nhã Lan, lỗi của ta, ta hối hận rồi, đừng như vậy, nàng muốn ta làm gì cũng được, đừng rời bỏ ta”

Nhìn nam nhân trước mặt lệ không ngừng tuôn, muốn bao đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương, còn đâu hình ảnh vị thượng thần thượng cổ cao quý, lạnh lùng. Nhã Lan khẽ mỉm cười. Bất ngờ, nàng vươn tay túm cổ áo Mộ Trường An kéo xuống, trừng mắt nhìn thẳng vào hắn gằn giọng

“Ngươi còn định vô sỉ đến mức nào, phải chăng người đã quên hết những việc từng làm với ta rồi. Mộ Trường An ơi Mộ Trường An, nhìn cho kỹ vào ta là Đào Đào, Nhã Lan chỉ là cái tên ngươi áp đặt lên người ta mà thôi. Ta tình nguyện chìm trong biển đào vạn dặm làm một cây đào bình thường còn hơn là bám theo ngươi để rồi bị dẫm đạp, sỉ nhục, đến mạng cũng chẳng còn.”


Nhắc đến cái tên Nhã Lan, đó lại là một câu truyện xưa, khi Mộ Trường An mới hơn hai ngàn tuổi, vẫn là một thiếu niên lang lòng đầy nhiệt huyết, vẫn sẽ cười nói vui vẻ với mọi người, lúc mà biệt danh mặt lạnh chưa xuất hiện, lúc mà các vị thần thượng cổ vẫn còn tại thế. Như bao thiếu niên khác, hắn thích đi du ngoạn, thích khám phá điều mới, lý do đặc biệt hơn cả là đi rồi sẽ không bị bắt tu luyện. Mọi ngóc ngách của tam giới gần như đều có dấu chân của hắn. 

Một ngày nọ, sau khi bị phụ thân tóm được, bắt luyện tập không ngừng nghỉ, Mộ Trường An lén chuồn ra, còn luyện tập nữa chắc hắn phát điên mất. Đang nhàm chán đi loanh quanh tiên giới, hắn chợt nảy ra một ý tưởng, Mộ Trường An dùng một dải lụa bịt mắt lại, bay lên thật cao để tránh va chạm rồi hắn cứ đi, đi mãi đến lúc không còn nghe thấy tiếng động nào, thật lâu mới dừng lại. Mở mắt ra, bao quanh hắn là từng chùm mây hồng tạo nên một ranh giới rõ rệt với những đám mây trắng ngoài kia.

“Chỗ quái quỷ nào vậy?”

Mộ Trường An hạ dần xuống dưới để xác định vị trí, hiện tại hắn đang ở rìa ngoài tiên giới nơi tiếp giáp của cả ba giới tiên, yêu, quỷ. Lúc đi xuống hắn mới nhận ra chỗ này thực sự cao, phải mất một thời gian khá lâu để hắn có thể thấy được cảnh vật phía dưới, bảo sao đến giờ vẫn không ai phát hiện ra sự khác thường này. Trở về chỗ cũ, ăn viên đan bổ sung linh lực, Mộ Trường An bay xung quanh rồi đi sâu vào trong đám mây đến khi bị cản trở bởi kết giới mới dừng lại. Hắn sờ soạng xung quanh, bất ngờ kết giới mở ra, phìa bên kia là một cây đào hồng rực bao trùm lên cả hòn đảo, bình yên, an nhiên đến lạ. Thì ra là kết giới che mắt, Mộ Trường An hơi do dự nhưng vẫn quyết định tiến vào, đứng dưới gốc đào, xung quanh là đủ mọi loại hoa dại nhưng tuyệt nhiên không có lấy bóng của một động vật nhỏ nào, không khí hoàn toàn tĩnh lặng. Một cái đầu nhỏ nhỏ từ tán cây ló ra, tò mò nhìn hắn. Cảm nhận được động tĩnh trên cây Mộ Trường An ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp bóng dáng hồng phấn đang ngồi vắt vẻo ở cành cây tò mò đánh giá hắn. Nàng như hòa làm một với màu sắc của cây đào, vừa kinh diễm, vừa ngây thơ. Nàng cười rộ lên nhảy vào người hắn, Mộ Trường An bị hành động của nàng làm cho bất ngờ, theo bản năng đưa tay ra đỡ, cả 2 cùng ngã xuống thảm cỏ phía dưới. Đào Đào ngóc đầu dậy nhìn hắn đầy hứng thú

“Ngươi là tiên, yêu, hay quỷ, theo ký ức ta được truyền thừa ngươi có vẻ giống tiên hơn. Ngươi là người đầu tiên ta gặp kể từ khi có nhận thức đến giờ đó. Ở đây chán chết ta rồi, ngươi giúp ta ra ngoài được không?”

Mộ Trường An khẽ nhíu mày nhìn cô nhóc đang ngồi trên người mình, miệng nhỏ bô bô nói không ngừng, hắn thở dài bấm pháp quyết nâng nàng dậy, giơ tay gỡ chiếc lá còn mắc trên tóc xuống, sau đó mới bắt đầu đánh giá người con gái từ trên cây rơi xuống này. Nàng như đứa trẻ trông thấy đồ lạ, hứng thú bừng bừng không ý thức được bất cứ vấn đề gì. Mộ Trường An giơ tay bịt miệng nàng lại

“Im miệng, ta là nửa tiên nửa yêu. Nếu ngươi thành thật trả lời câu hỏi của ta thì ta sẽ mang ngươi ra ngoài”

Thấy nàng nghiêm túc gật đầu Mộ Trường An mới bỏ tay ra. Một suy nghĩ đọng lại trong đầu hắn, má nàng thật mềm.

“Ngươi là ai? Sống trên đảo này bao lâu rồi? Ngươi có biết ai tạo ra đảo này không? Lúc nãy là ai mở kết giới để ta tiến vào?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play