Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 10: “Bù đắp”


4 tháng

trướctiếp

Vừa dứt lời thì cửa đã bị gõ vang.

Tùng Kỳ đứng dậy, mở cửa phòng ra: “Miêu Miêu, sao cậu lại tới đây. Mau, vào trong rồi nói chuyện.”

Trên mặt Khúc Miêu Miêu nở một nụ cười nhẹ, mắt nhanh chóng liếc nhìn những tấm poster dán đầy trên tường. Trong số đó, tiểu hổ đội hình như là được ân sủng nhất, có tận bốn tấm. Những nam minh tinh khác nhiều nhất chỉ có hai tấm.

Tiểu hổ đội à……

Khi cô ta còn trẻ cô ta cũng từng yêu thích, còn từng tranh cãi vô số lần với Tùng Kỳ chỉ vì ai đẹp trai hơn.

Những hồi ức tốt đẹp ùa về, ánh mắt Khúc Miêu Miêu trở nên nhu hòa.

Cô ta mỉm cười, kéo tay Tùng Kỳ: “Buổi chiều vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, tớ quên mất việc người khác đã nhờ cậy.”

Tùng Kỳ cảm thấy hoang mang, không hiểu: “Chuyện gì thế?”

Khúc Miêu Miêu đụng bả vai Tùng Kỳ, cười vô cùng có thâm ý. Tùng Kỳ bị nụ cười trêu chọc ám muội của cô ta làm cho nổi da gà, sau đó cô nghe thấy Miêu Miêu nói: “Lúc Tết Nguyên Đán không phải chúng ta đến sân trượt băng chơi thì gặp được bạn học cũ của tớ sao? Cậu ấy muốn theo đuổi cậu, bảo tớ hẹn cậu thứ hai tuần sau ra ngoài chơi. Cậu có đi hay không?”

Tùng Kỳ mở to đôi mắt đờ đẫn:…… Chuyện gì vậy?

Hiện tại cũng không phải là mùa xuân!

Sao hoa đào lại tới liên tục thế chứ?

Chẳng lẽ hơi thở cún độc thân của cô quá nồng, khí chất quá chói sáng làm nổi bật với mọi người?!!

Sân trượt băng……

Tùng Kỳ suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Ai vậy? Tớ không có ấn tượng.”

“Người đeo kính ấy, mỗi khi nói chuyện lại đỏ mặt…… Cậu ấy tên là Mạnh Tuấn, chuyên ngành vật liệu phân tử. Cậu còn từng khen tướng mạo cậu ấy không tồi đấy.”

Tùng Kỳ cố gắng đào lại trí nhớ, rốt cuộc nhớ ra khuôn mặt “Mạnh Tuấn”.

Cậu ta đeo mắt kính, các đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, cả người toát ra hơi thở học bá.

Có lẽ hồi nhỏ cậu ta bị bệnh thủy đậu, không kiềm chế được tay mình nên mặt đầy vết rỗ.

Xấu thì cũng không phải là xấu, chỉ là không phù hợp với gu thẩm mỹ thích cái đẹp của cô.

“Ồ…… Không cần đâu. Tớ không thích người như vậy.”

Đối với Khúc Miêu Miêu, từ trước đến nay, Tùng Kỳ nói chuyện đều rất thẳng thắn, không vòng vo như kẻ ngốc.

Nhưng mà hôm nay Khúc Miêu Miêu lại vô cùng kích động khác thường.

“Tùng…… Trùng Trùng, Mạnh Tuấn thực sự là người tốt. Cậu không biết đâu. Cậu ấy đã thi đậu vào cao học rồi. Chờ sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh cậu ấy nhất định là một nhân tài được các công ty lớn muốn cướp đoạt. Tớ nghe nói rất nhiều công ty đều có chế độ đãi ngộ rất tốt với nghiên cứu sinh, có một số công ty còn cấp phòng ở cho họ. Nếu cậu với cậu ấy yêu nhau, cuộc sống tốt đẹp có nhà có xe là điều ở ngay trước mắt.”

Tùng Kỳ kinh ngạc nhìn cô ta.

Phòng ở, xe…… Hai thứ này đều phải hơn mười vạn, còn đặt ngay trước mắt.

Đừng khoác loác như vậy chứ.

Khúc Miêu Miêu: “Đừng nhìn tớ với ánh mắt này. Sau chuyện của Vu Nhạc Khang, tớ hoàn toàn hiểu thế nào là một tình cảm lành mạnh và tích cực. Vẻ bề ngoài và lời ngon tiếng ngọt không đáng tin cậy nhất nhưng nhâm phẩm và năng lực của đối phương nhất định phải đáng tin cậy.”

“Mỗi ngày cậu đều bận việc trong nhà máy nhưng cậu không thể tiếp xúc với những nghiên cứu sinh trong nhà máy dược. Những người mà cha mẹ chúng ta quen biết phần lớn đều là giáo viên, có thể giới thiệu người cho cậu thì cũng chỉ ở trong tầng lớp này. Nếu chúng ta muốn làm quen với những người có trình độ cao hơn, mức sống cao hơn thì không có nhiều khả năng, không bằng tìm một “cổ phiếu” tiềm năng. Cậu xem, năm nay tớ 23, cậu 22 tuổi, tuổi trẻ xinh đẹp của một cô gái cũng chỉ có mấy năm như vậy. Cậu mà còn không nghĩ tới việc này, tiếp tục lãng phí thời gian thì về sau làm sao có thể chọn được người tốt? Người tốt đã sớm bị người khác chọn hết rồi.”

Tùng Kỳ càng kinh ngạc hơn.

Đôi mắt hồ ly nhìn Khúc Miêu Miêu từ trên xuống dưới, không nhịn được cảm thán một tiếng: “Miêu Miêu, khi nào cậu lại có nhận thức sâu sắc như vậy thế?!”

Khúc Miêu Miêu thấy cô không để trong lòng, tức giận đụng bả vai cô: “Tớ nói nghiêm túc đấy!”

Tùng Kỳ xua tay, tỏ vẻ không sao cả: “Nếu người cùng tuổi ưu tú bị chọn rồi thì tìm thấp xuống. Cóc hai chân không dễ tìm. Chẳng lẽ đàn ông ba chân còn không tìm được sao? Đàn ông 30 tuổi còn có thể tìm cô gái 18 tuổi để yêu đương, đến 30 tuổi tớ cũng có thể tìm em trai 24-25 tuổi để yêu đương.”

Nói xong, có vẻ như cô cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Tùng Kỳ nghĩ lại hai lần, vẫn không ý thức được bản thân nói ngược.

Khúc Miêu Miêu lại nghe ra được nhưng cô ta không sửa lại, ngược lại, cô ta dùng giọng điệu nghiêm túc, phá vỡ ảo tưởng của Tùng Kỳ: “Cậu cũng nói đó là đàn ông mà!”

Đàn ông 30 tuổi, đừng nói tìm người 18 tuổi. Cho dù 50 tuổi cũng có thể tìm người độ tuổi 18, 20.

Giới thiệu Mạnh Tuấn cho Tùng Kỳ, Khúc Miêu Miêu quả thật không có ý xấu.

Đời trước sự ghen tị của cô ta chỉ có bản thân biết.

Từ đầu đến cuối, Tùng Kỳ cũng không biểu sự xa cách của cô ta không phải bởi vì khoảng cách sinh sống tự nhiên mang tới mà là xuất phát từ sự ghen tị và hận thù.

Khoảnh khắc cô ta điều khiển tay lái đâm vào Tùng Kỳ kia, tựa hồ Tùng Kỳ có nhìn về phía này. Khúc Miêu Miêu không biết trước khi bị cô ta đâm thì Tùng Kỳ có nhận ra cô ta không. Nhưng trước khi cô ta ngất đi thì cô ta không hối hận đã đâm cô ấy.

Sau khi tỉnh lại lại càng không hối hận. Bởi vì vụ tai nạn xe này cô ta mới bất ngờ có cơ hội quay trở lại.

Nhất định là ông trời cảm thấy cuộc đời cô ta quá khốn khổ. Nếu không vì sao vận mệnh lại ưu ái cô ta mà không phải là Tùng Kỳ, người bị đâm chứ?

Khi được trao cơ hội làm lại từ đầu, tình bạn mong manh đã bị cuộc đời xóa nhòa từ lâu, bị cuộc sống nuốt chửng bắt đầu trỗi dậy trở lại.

Mạnh Tuấn có lẽ không thể giàu có nhưng trình độ trung sản là có.

Tùng Kỳ gả cho cậu ta cho dù không trở thành quý bà nhà giàu nhưng khẳng định không phải lo xe, lo phòng ở.- Ứng dụng ㄒYㄒ ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cứ coi như khoản đền bù của cô ta vì đã cướp đi Lục Thành trước một bước.

Như vậy ——

Cô ta và Tùng Kỳ coi như thanh toán xong. Cô ta sẽ không bao giờ nợ Tùng Kỳ cái gì.

Tùng Kỳ không biết trong lòng bạn tốt của mình nghĩ quanh co lòng vòng những gì. Cô cũng không thấy có ích lợi gì khi tranh cãi với cô ta về ưu nhược điểm của nam và nữ khi chọn bạn đời.

“Ừ, ừ, ừ. Tớ biết không giống nhưng tớ cảm thấy tình yêu phải tùy duyên thì tốt hơn, không yêu cũng vẫn vui vẻ.” Giọng điệu có lệ đến phát giận.

Khúc Miêu Miêu: “Nhưng mà……”

“Được rồi, Miêu Miêu. Không nói cái này nữa, tớ có thứ này muốn cho cậu xem.” Tùng Kỳ bắt đầu không kiên nhẫn.

“tinh-tinh-tinh-tinh-tinh!!”

“Nhìn xem, đây là cái gì? Cuốn băng của ban nhạc Nga mà cậu yêu thích nhất. Khương Bình tìm giúp đó, tặng cho cậu này.”

Khúc Miêu Miêu nhìn cuốn băng nhét vào trong tay mình, lại nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rõ trước mặt, không chút tâm cơ nào, cổ họng cô ta có chút nghẹn ngào.

Cô ta cúi đầu, giả vờ không để ý, dùng một tay lau khóe mắt.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến Lục Thành, lại nghĩ đến Tùng Kỳ kiếp trước xinh đẹp mỹ lệ vô lo vô nghĩ, hơn 40 tuổi nhưng khóe mắt lại không có một chút nếp nhăn nào.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, chút gợn sóng nhỏ kia lại bị cô ta dập tắt.

“Cậu đừng nói sang chuyện khác. Trùng Trùng, hai chúng ta là bạn tốt nên tớ mới có thể lắm miệng nói những lời này.”

Tùng Kỳ trầm mặc. Cô thật sự không muốn thảo luận chuyện này nhưng Khúc Miêu Miêu không buông tha cho cô, tiếp tục nói: “Mạnh Tuấn quả thực là một “cổ phiếu” rất tiềm năng, có thể đi cùng với cậu ấy thì chính là cậu trèo cao rồi ——”

Tùng Kỳ: “Việc trèo cao này ai thích thì người đó làm. Dù sao tớ cũng không muốn.”

“Trùng Trùng ——”

Vẻ hưng phấn trên mặt Tùng Kỳ cũng nguội dần.

Trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Được rồi, đang nói chuyện vui vẻ sao cậu phải làm cho mất hứng thế. Không phải tớ đã nói không thích rồi sao.”

Bởi vì Khúc Miêu Miêu trước mắt là người quen từ nhỏ đến lớn, Tùng Kỳ nói chuyện sẽ không sắc bén như khi phàn nàn với Viên Hợp.

Vẻ mặt Khúc Miêu Miêu thay đổi, biết mình sắp chọc tức Tùng Kỳ, cô ta quyết định lui một bước: “Được rồi, tớ chỉ sợ cậu sẽ bỏ lỡ con rùa vàng này.…”

Bởi vì có cô ta chỉ điểm nên kỳ nghỉ hè này, Lục Thành bận rộn gây dựng sự nghiệp, có lẽ sẽ không có thời gian rời khỏi phòng thí nghiệm, không có khả năng gặp được Tùng Kỳ như đời trước.

Có lẽ chuyện nhân duyên của Tùng Kỳ không cần quá mức sốt ruột.

Tùng Kỳ liếc nhìn cô ta một cái, thấy sự tiếc nuối và sốt ruột trên mặt đối phương. Cô cho rằng cô ta thật sự sợ mình bỏ lỡ đối tượng tốt.

Cô thở dài, an ủi cô ta: “Cậu đó, cứ sống cuộc sống của mình cho tốt là được. Tớ thích những thứ đẹp đẽ, đời này không thể sửa được. Khi nào yêu đương thì phải xem duyên phận. Nếu không có duyện phận thì cả đời không yêu đương cũng không phải không được. Lại nói, cuối tuần này mẹ tớ cũng sắp xếp cho tớ xem mắt rồi. Tớ thật sự không rảnh đi gặp Mạnh Tuấn gì kia đâu.”

“Miêu Miêu, cậu quá ngây thơ rồi. Người khác nói thích tớ thì cậu thật sự cho rằng bọn họ thích thật sao.”

“Chuyện ở sân trượt băng cũng là chuyện của nửa năm trước. Hai người các cậu học cùng một trường. Nếu anh ta thật sự vừa gặp đã yêu tớ, tại sao phải chờ hơn nửa năm sau mới nhờ cậu đến hẹn gặp tớ? Động lòng cũng có thể ấn nút tạm dừng sao? Tớ hoài nghi Mạnh Tuấn này có tật xấu gì đó.”

Lời này làm cho Khúc Miêu Miêu thực sự không được tự nhiên.

Mạnh Tuấn quả thật có ấn tượng tốt nhưng ngay cả khi động lòng với nhan sắc tuyệt đẹp trời ban của Tùng Kỳ thì khi biết cô chỉ có bằng cấp 3, phần động lòng này lại trở nên có thể có hoặc có thể không.

Là bởi vì cô ta lo được lo mất với Lục Thành, luôn lo lắng Lục Thành và Tùng Kỳ sẽ quen biết rồi yêu nhau như kiếp trước cho nên cô ta mới chủ động liên lạc với Mạnh Tuấn, lừa cậu ta nói Tùng Kỳ có ấn tượng tốt với cậu ta, sau khi kìm nén rất lâu vẫn không khống chế được tình cảm của mình nên muốn cô ta hỗ trợ tác hợp.

Mỹ nữ chủ động, thỏa mãn lòng hư vinh của một người đàn ông. Mạnh Tuấn đương nhiên không từ chối nên nhân cơ hội này đưa ra đề nghị thử hẹn hò một lần.

Nhưng hiện tại bị Tùng Kỳ chỉ ra làm cho Khúc Miêu Miêu xấu hổ, lần đầu tiên cô ta nhìn thẳng vào đối phương.

Cô ta phát hiện ——

Cô ta không hiểu Tùng Kỳ như cô ta nghĩ.

Tùng Kỳ cũng không phải kẻ ngốc may mắn chỉ dựa vào khuôn mặt mà kiếm được một phiếu cơm dài hạn.

Ngược lại, ở phương diện nào đó cô vô cùng nhạy bén.

===

Tên truyện: Sau khi bị nam chính truyện thế thân yêu thầm

Tác giả: Thanh Nhung

Editor: TN Team

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Huyền huyễn , Tu chân , Ngọt sủng , Song hướng yêu thầm , 1v1 , Thị giác nữ chủ

Giới thiệu:

Du Đào có một tiểu sư huynh, nàng yêu thầm hắn đã lâu.

Tiểu sư huynh Úc Ly thanh lãnh như ngọc, đối với người khác đều xa cách lãnh đạm, không đáng để ý tới, thế nhưng với người mới vào tông môn như nàng thì lại dịu dàng săn sóc, quan tâm nhiều hơn, cái này người ta gọi là tiêu chuẩn kép.

Người trong đầu chỉ có yêu đương - Du Đào điên cuồng động tâm: Này còn không phải là lưỡng tình tương duyệt, hai bên cùng hướng đến tình yêu sao!

Mãi đến ngày nọ nàng bỗng nhiên biết được, bản thân lại là thế thân của nữ chính trong một quyển tu chân ngược luyến, mà nam chính chính là Úc Ly. Sư huynh đối tốt với nàng chẳng qua là vì nàng có vài phần tương tự với nữ chính mà thôi. 

Vào ban đêm, Du Đào uống rượu say, tức giận đến mắng hắn là đồ tồi suốt cả một đêm, sau khi hoàn toàn tỉnh ngộ, nàng hạ quyết tâm khóa chặt trái tim chỉ biết yêu đương kia, không gặp Úc Ly nữa.

Cứ như vậy trốn tránh mấy tháng, nàng bị Úc Ly chặn ở cửa.

Mặt mày thiếu niên ủ rũ đi theo phía sau nàng, giống như mèo nhỏ bị vứt bỏ. Ngón tay khớp xương rõ ràng gắt gao nắm chặt cổ tay của nàng, không để nàng rời đi, một câu cũng không nói, chỉ lôi kéo nàng không buông.

Du Đào tránh không thoát, cố ý âm dương quái khí: “Sư huynh, vì sao huynh lại tới tìm ta, bức họa cất giấu trong phòng huynh rốt cuộc là ai, không thể nào, không phải là ta đấy chứ?”

Vừa dứt lời, vành tai trắng nõn của thiếu niên thanh lãnh đỏ ửng lên trong nháy mắt, giọng điệu cứng đờ.

“……làm sao mà muội biết được?”

Ể, ể!?

# Có phải ta bị lừa hay không #

# Sao lại không giống kịch bản ta xem vậy #

# chẳng lẽ hắn thật sự thích ta? #


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp