Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 9: Chuyện xem mắt


4 tháng

trướctiếp

 

Mối lần phát lại, một tiếng pháo hoa “bùm ——” nổ tung trên mặt cô khiến đầu óc cô trở nên hỗn loạn, trên mặt vô thức nở một nụ cười quyến rũ.

Đỗ xe đạp xong, ngắn ngủn mấy chục mét từ bãi đỗ xe đến hành lang, cô lại bước đi như đại lộ Tinh Quang, bước đi như một con mèo nhảy tại chỗ.

Sự vui vẻ lộ rõ ra ngoài.

“Về rồi hả?”

“Có cái gì vui mà con cười vui vẻ vậy, nhặt được tiền sao?” Hứa Tuệ Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ đĩa treo trên tường, kim đồng hồ vừa chỉ tám giờ.

“Mẹ ~~~”

“Tiền thì không nhặt được nhưng mà con gặp được một người đàn ông có giọng nói rất dễ nghe.”

Tùng Kỳ ném chìa khóa lên mặt tủ ở cạnh cửa, hai tay chống cằm, vẻ mặt bị mê hoặc, nói: “Vô cùng, vô cùng dễ nghe.”

Đáng tiếc cô còn bận cắm đầu ngón chân xuống mặt đất, lúc ấy ngón chân vội vàng moi mặt đất, không kịp phản ứng. Bằng không cô nhất định sẽ xông lên để kết bạn.

Hứa Tuệ Anh nghe thấy con gái nói với giọng nũng nịu, âm cuối còn kéo dài ra là biết là cô nhóc này là lạ.

“Vô cùng dễ nghe à, có dễ nghe như giọng của Trình Tiền và Hứa Qua Huy không?”

Tùng Kỳ đá rơi giày trên chân xuống đất, xỏ dép lê chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Dù đã tát nước vào mặt nhưng cô cũng không che giấu được sự phấn khích trong giọng điệu: “Không giống, dù sao cũng rất dễ nghe ~~~~”

“Ba đâu ạ?”

Hứa Tuệ Anh: “Sang nhà bên cạnh chơi cờ với bọn chú Mao rồi.”

Tùng Trí Uyên không uống rượu, không hút thuốc lá, không đánh bài. Thứ ông thích duy nhất là đánh cờ, có đôi khi ông cao hứng đến mức quên mất thời gian.

“Kỳ Kỳ, tuần này thời gian nghỉ phép của con để trống cho mẹ.”

Tùng Kỳ vừa rửa mặt xong, cũng không dùng khăn lông để lau khô mà để những giọt nước trên má khô tự nhiên. Khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm nước như hoa phù dung, cực kỳ xinh đẹp.

Cô thuận tay cầm lấy quả chuối trên bàn, lột vỏ nó, cắn một miếng hết một phần ba, mơ hồ không rõ hỏi: “Làm gì vậy ạ?”

“Thứ bảy, Dì Trương của con tổ chức một buổi xem mắt, biết con không tìm được bạn trai nên dì ấy đề nghị con xem mắt với cháu ngoại của cô ấy. Mẹ nhìn ảnh chụp và lý lịch của đứa nhỏ kia rồi, rất ưu tú. Con gặp một lần đi.”

“Dì Trương nào ạ?”

Hầu hết các giảng viên và nhân viên của trường Tứ Trung đều là các chú, các dì của cô. Trong đó có hai dì họ Trương.

“Trương Ái Hoa, cùng ký túc xá với mẹ ấy. Khi con còn nhỏ đã từng gặp rồi. Dì ấy rất thích lấy đồ ăn vặt trêu con, nhớ chưa?”

Tùng Kỳ nghiêng đầu, suy nghĩ hai giây, trước mắt cô dần hiện ra một dì hơi đẫy đà, nhiệt tình và hay cười.

Đó là bạn học cũ thời đại học của mẹ.

Năm đó cha và mẹ cô học năm nhất đại học. Hai người không có tiền tích cóp, không có tiền thuê nhà, càng không có tiền mời người trông cô. Ông bà nội và ông bà ngoại đều không ở thành phố Dung. Nhưng mà cho dù có ở họ cũng không có khả năng hỗ trợ trông cô.

Vì thế Tùng Kỳ tung ta tung tăng đi theo mẹ vào ở trong ký túc xá.

Cô nhớ kỳ thi đại học năm 78 không giới hạn độ tuổi thí sinh. Bạn học của mẹ có người mười mấy tuổi, cũng có người nhiều tuổi hơn bà ấy rất nhiều.

Nhưng giống như bọn họ, một nhà ba người đi học cùng sống ở trong ký túc xá của trường có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Lúc ấy, trong lòng ba mẹ cũng hiểu rõ, biết ký túc xá có thêm một đứa nhỏ nhất định sẽ ảnh hưởng tới bạn cùng phòng. Nhưng họ không có biện pháp, hai người bọn họ cùng đi học, không mang theo cô thì có thể làm thế nào được?

Lúc ấy Tùng Kỳ khoảng bốn, năm tuổi. Đứa nhỏ lớn như vậy chỉ có thể đi theo ở với mẹ.

Vì thế bà ấy mặt dày thương lượng với mấy người bạn cùng phòng.

Mọi người đều rất tốt, không chỉ đồng ý cho đứa nhỏ ở cùng trong ký túc xá mà ngày thường còn dẫn theo Tùng Kỳ đi chơi.

Cho nên Tùng Kỳ luôn nghe lời mẹ bảo cô ngoan ngoãn, bảo cô không được gây ồn ào, làm phiền, ảnh hưởng đến các dì.

Cũng may khi còn nhỏ cô cũng rất hiểu chuyện.

Hơn nữa, với vẻ ngoài trắng trẻo đáng yêu, khuôn mặt mũm mĩm và giọng nói nhỏ nhẹ, ngọt ngào, cô nhanh chóng chiếm được cảm tình của các dì trong ký túc xá. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Hơn nữa, ngày thường mẹ cô sẽ lấy nước giúp những người khác, là người luôn làm việc nhiều nhất trong ký túc xá. Trong suốt một năm hai mẹ con cô sống ở ký tục xá vô cùng rất hài hòa.- Ứng dụng ㄒYㄒ

Chờ năm thứ hai, cả nhà bọn họ cũng có đủ tiền ra ngoài thuê nhà.

Mấy người dì còn ôm cô bật khóc, vô cùng không nỡ chia tay đứa nhóc hay cười là cô.

Nghĩ như vậy, Tùng Kỳ cũng vui vẻ có thể gặp lại dì Trương.

Cô hưng phấn không nhịn được ngả người vào người Hứa Tuệ Anh, hỏi: “Mẹ, có phải dì Trương tặng con chiếc váy sáng lấp lánh không?”

“Nhớ ra rồi à? Chính là dì ấy, ngoại trừ váy nhỏ ra thì chiếc băng từ tiếng Anh con dùng lúc cấp hai cũng là do dì Trương tìm hộ đấy.”

Băng từ cô cũng nhớ ra rồi.

“Nhưng mà mẹ, con nhớ rõ sau khi dì Trương tốt nghiệp vẫn luôn ở Hải Thị, phải không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy…… Tại sao đột nhiên dì ấy lại trở về, còn giới thiệu bạn trai cho con?”

Đối với việc xem mắt, Tùng Kỳ cũng không kháng cự.

Đặc biệt là sau khi chứng kiến mấy mối tình chó má, lông gà khắp nơi, tình yêu muốn sống muốn chết của Khúc Miêu Miêu tan vỡ.

“Dưỡng bệnh.”

“Hả?!”

“Là do làm việc quá sức, khí hậu ở nơi này rất thích hợp. Dì Trương của con dự định về ở một thời gian. Tình cờ cháu trai của cô ấy cũng đang làm bác sĩ ở Bệnh viện số 1. Ồ, đúng rồi. Đó chính là tên nhóc muốn giới thiệu cho con ấy, còn có ảnh chụp dì Trương con gửi tới. Để mẹ lấy cho con xem một cái.”

“Được ạ.” Tùng Kỳ cắn móng tay, không xấu hổ chút nào. Cô đi theo phía sau Hứa Tuệ Anh như một cái đuôi nhỏ.

Cô vừa đi còn vừa lải nhải: “Sao lại không tìm thấy nhỉ?”

“Mẹ có để trong ngăn kéo nào không?”

“Mẹ, không phải là rơi vào thùng rác rồi chứ sau đó bị mẹ coi thành rác mà ném đi?”

“……”

Huyệt thái dương của Hứa Tuệ Anh phồng lên.

Bà bất lực nhìn con gái mình một cái.

Khi bản thân đang nghiêm túc nghĩ xem mình để bức ảnh ở đâu thì con gái lại ríu rít như mấy trăm con vịt. Bà quả thật hận không thể lấy kim khâu miệng con bé lại.

“Con gái à, con có thể yên tĩnh một chút không?”

Lông mi Tùng Kỳ chớp chớp, đôi môi mím chặt, ngón trỏ khoa trương đặt thẳng ở trên môi ra hiệu sẽ im lặng.

Miệng cô đã im lặng nhưng đôi mắt sống động vẫn luôn tìm kiếm cảm giác tồn tại của bản thân như cũ.

Hứa Tuệ Anh bất lực ôm trán, chỉ cảm thấy mắt vẫn bị rối loạn, bà lại trừng mắt nhìn Tùng Kỳ một cái.

Vẻ mặt Tùng Kỳ mờ mịt, vô tội chớp đôi mắt to xinh đẹp, giống như đang nói —— mẹ, không phải con không nói chuyện sao?

Hứa Tuệ Anh:…… Bỏ đi!

Bà lục lọi tất cả ngăn kéo trong phòng sách và phòng ngủ một lần, rốt cuộc cũng tìm được bức ảnh trong ống đựng bút ở bàn sách.

“Đây, con nhìn xem có phải tuấn tú, lịch sự hay không”

Tùng Kỳ nhìn sang với vẻ phấn khích.

Khi ánh mắt cô tiếp xúc đến bức ảnh, ánh sáng trong mắt chậm rãi tắt đi, lẩm bẩm nói: “Ảnh chứng minh nhân dân à? Con còn tưởng là ảnh chụp toàn thân cơ.”

Trai đẹp thì đương nhiên phải nhìn toàn thân mới được chứ.

Nếu như mặt đẹp mà dáng người không tốt thì cô cũng không thích.

Hứa Tuệ Anh tức giận vỗ cánh tay cô: “Dì Trương nói tiểu Vương cao gần 1 mét 8 đấy. Nếu con cảm thấy thấy cậu ta đẹp trai, hợp mắt thì gặp mặt nói chuyện một lần. Không hợp thì thôi.”

Tùng Kỳ nắm chặt bức ảnh chụp.

“Tiểu Vương” quả thật không tồi, mày rậm mắt to, ngũ quan ổn, nhìn rất trẻ tuổi, bộ dáng tựa hồ rất đáng tin cậy.

Bác sĩ cũng là một nghề rất đáng tôn trọng. Nếu mối hôn sự này có thể này, tương lai của cô hẳn là được bảo đảm.

Dì Trương và mẹ đã mất liên lạc nhiều năm nhưng có mối quan hệ khi xưa, bà ấy cũng không có khả năng giới thiệu người không tốt cho cô.

Nhưng Tùng Kỳ vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó!

“Sao thế?”

Hứa Tuệ Anh thấy con gái ngơ ngác, vội nhẹ đẩy cô.

Tùng Kỳ phục hồi lại tinh thần, nhún vai không sao cả: “Gặp thì gặp thôi ạ. Nghe nói trên đường Ngọc Lâm có một nhà hàng mới mở ăn rất ngon. Đúng lúc con mời dì Trương tới ăn một bữa.”

Vừa nói cô còn vừa nuốt nước miếng.

Hiển nhiên, mị lực của tiểu Vương đối với cô còn kém xa mong chờ của cô với nhà hàng kia.

Hứa Tuệ Anh buồn cười, chọc trán con gái: “Chỉ biết ăn.”

“Hai chữ nhân sinh cũng chỉ là ăn uống mà thôi. Con thích ăn thì con sẽ ăn. Con tự hào!” Tùng Kỳ ưỡn ngực, ngẩng đầu lớn tiếng.

Hứa Tuệ Anh không làm gì được cô. Người đã lớn như vậy rồi nhưng lại chẳng khác gì đứa trẻ.

Bà lắc đầu rồi quay trở lại phòng khách, tiếp tục xem TV.

Tùng Kỳ thuận tay để lại bức ảnh chụp của Tiểu Vương vào trong ống đựng bút. Cô vui vẻ trở về phòng của mình viết nhật ký.

Ừm… Giọng nói dễ nghe như vậy xứng đáng được ghi chép lại.

Cô cắn đầu bút, vắt óc miêu tả chi tiết giọng nói của đối phương, miễn cho về sau già rồi mở sổ nhật ký ra lại không tưởng tưởng được.

“…… Ừm, như tiếng phượng kêu, hạc ríu rít bên tai, khiến trái tim người ta đập nhanh hơn……”

Cô đã viết vài trăm từ chỉ để miêu tả lại giọng nói.

Cuối cùng, cô viết thêm một câu thêm vào cảm xúc đặc biệt của cá nhân mình:

—— hy vọng anh ấy có một khuôn mặt tương xứng với giọng nói. Đáng tiếc, không nhìn rõ.

—— a a a a, tại sao mình lại có thể không nhìn rõ chứ??!!!!!!

Tùng Kỳ vừa khép sổ lại thì truyền đến giọng nói của mẹ mình từ trong phòng khách tới: “Kỳ Kỳ, Miêu Miêu tới.”

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp