Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Bán Than

Chương 11: Ai rồi cũng thay đổi!


4 tháng

trướctiếp

 

Khúc Miêu Miêu nhanh chóng quyết định, giả vờ ra bộ dáng khiếp sợ nương theo lời Tùng Kỳ nói: “…… Vậy hả? Quá đáng thật, thấy cậu ta nói chân thành như vậy tớ còn tưởng rằng……”

“Trùng Trùng, cũng may đầu óc cậu tỉnh táo nếu không cậu bị lừa thì tớ sẽ áy náy chết mất.”

“Đúng, tớ là ai chứ. Những người đàn ông này dù chỉ có một chút tâm tư nhỏ cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của tớ.” Tùng Kỳ đắc ý hất cằm, ngón trỏ và ngón giữa làm thành hình chữ V chỉ vào đôi mắt to của mình.

Khúc Miêu Miêu: “…… Vậy, nếu thấy không tồi thì cậu có gặp hay không?”

Nói xong không đợi Tùng Kỳ mở miệng, Khúc Miêu Miêu lại làm ra vẻ suy nghĩ vì cô: “Hiện tại tớ rất hạnh phúc nên tớ cũng muốn chị em tốt nhất của mình cũng được hạnh phúc. Trước kia không phải chúng ta đã nói sẽ cùng kết hôn, cùng sinh con, làm bạn tốt cả đời sao.”

Tùng Kỳ gãi gãi cổ, trong lòng có chút xấu hổ.

Cái gì mà vĩnh viễn làm bạn tốt, cùng nhau kết hôn, sinh con …… ấy, cô đã nói với rất nhiều bạn rồi.

Dù sao thì khi nói những lời này mọi người chỉ mới 13-14 tuổi. Lúc đó, các nữ sinh trong trường học rất phổ biến đọc sách ngôn tình bỏ túi. Trong đó viết rất nhiều lời nói ngọt ngào, thề non hẹn biển. Thứu không thay đổi nhất chính là cố gắng giúp bạn thân không tiếc cả mạng sống. Khi nam, nữ chính yêu nhau như núi lở, băng tan, chín kiếp cũng không hối hận.

Khúc Miêu Miêu cũng học được cách yêu đương, không yêu không sống được trong đó.

Có lẽ cô cũng hâm mộ tình bạn bè như chị em trong tiểu thuyết cho nên luôn nói một đống những lời dễ nghe với các chị em chơi cùng, dỗ mọi người vô cùng cảm động, hai mắt long lanh. Lúc này nhớ lại, Tùng Kỳ cảm giác bản thân không khác kẻ cặn bã lắm. Ngón chân không nhịn được lại cắm xuống mặt đất.

“…… Được, được. Tớ sẽ cố gắng không bị tụt lại phía sau.”

Sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, Khúc Miêu Miêu cầm lấy cuồn băng, hài lòng đi lên lầu.

Tùng Kỳ thở phào nhẹ nhõm một hơi, vén mái tóc xoăn của mình lên, cô ngẩng đầu lên, nhỏ giọng gào một tiếng rồi ngã người xuống giường.

Sao cô lại cảm thấy nói chuyện phiếm với Miêu Miêu áp lực như vậy chứ.

Không ngờ tới sau này còn có chuyện làm cho cô áp lực hơn nữa.

Chỉ cần nghỉ phép, không quan tâm cô có sắp xếp khác hay không, Miêu Miêu đều sẽ cố gắng hẹn cô ra ngoài chơi, sau đó cô sẽ tình cờ gặp được một hoặc một số bạn học nam nào đó của cậu ấy. Một lần, hai lần Tùng Kỳ cũng không nghĩ nhiều.

Đi chơi thôi, nhiều hay ít người cũng được.

Sau bốn, năm lần, Tùng Kỳ dần dần thay đổi. Đây là Miêu Miêu thay đổi phương pháp cho cô xem mắt còn gì.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận điều này, Tùng Kỳ nói thẳng là không muốn lãng phí thời gian nói chuyện với người lạ, muốn dành thời gian để nghỉ ngơi.

Mỗi lần ra ngoài, Khúc Miêu Miêu đều nói được nhưng lần sau cô ta vẫn sắp xếp như cũ.

Điều này làm cho Tùng Kỳ rất tức giận.

Nhưng cô vừa giận, Khúc Miêu Miêu sẽ nhẹ nhàng xin lỗi và tặng cô một món quà để nhận lỗi.

Cô như bị rơi xuống nước rồi bị rong rêu quấn chân vậy, trong lúc cô giằng co trong sự không thoải mái và tình bạn mười năm, thời điểm không vui càng ngày càng nhiều.

Số lần hai người giận dỗi nhiều lên. Mặc dù cô không phàn nàn nhưng hai vợ chồng Hứa Tuệ Anh cũng phát hiện ra manh mối.

“Con gái, con cãi nhau với Miêu Miêu à?”

“Không…… Vâng, có ạ.”

Cô biết mình vừa không kiên nhẫn vừa không thích động não nên cô đã quen lấy những điều không giải quyết được về nhà hỏi cha mẹ.

Tùng Kỳ blah blah, giải thích về sự kỳ quái của Miêu Miêu những ngày này. ( truyện trên app T𝕪T )

“Mẹ, mẹ nói xem có phải Miêu Miêu rất kỳ quái hay không. Cậu ấy còn sốt ruột chuyện con kết giao với bạn trai còn hơn cả cha mẹ đó. Gần đây con bị cậu ấy làm cho không vui. Ra ngoài chơi cũng trở thành chuyện rất khổ sở. A a a a… rốt cuộc là vì sao chứ?”- Ứng dụng ㄒYㄒ

Vẻ mặt Tùng Kỳ nhăn nhó, cô không ngừng dùng tay nắm lấy giấy vệ sinh, xé thành từng mảnh nhỏ.

“Có một chút.” Hứa Tuệ Anh liếc mắt một cái, quyết định không nói cho con gái biết tờ giấy con bé đang xé chính là tờ con bé vừa dùng để lau nước mũi.

Miệng nhỏ của Tùng Kỳ nói tiếp: “Con đã nói trước là không muốn chơi với người lạ nhưng cậu ấy vẫn vậy. Nếu không phải hai con đã quen biết mười mấy năm, con nhất định sẽ tuyệt giao với cậu ấy. Đúng, tuyệt giao!”

Cô nói xong thì thở phì phò, Hứa Tuệ Anh cũng không coi lời này là thật.

Sự “Chán ghét” chân chính là trầm mặc, là xa cách im lặng không nói lời nào.

Ồn ào lớn như vậy đại biểu con bé vẫn coi trong tình bạn với Miêu Miêu, bởi vì coi trọng cho nên con bé mới cảm thấy đau khổ như con thú bị mắc bẫy vậy.

“Con gái, nếu con đã nói rõ suy nghĩ của mình nhưng Miêu Miêu vẫn lặp đi lặp lại nhiều lần không tôn trọng con. Vậy con nên tự hỏi bản thân, có phải tình bạn của các con không quan trọng như con nghĩ không?”

“Sao có thể chứ?”

Tùng Kỳ lập tức phản bác: “Miêu Miêu không có người bạn nào khác ngoại trừ con. Cậu ấy không có khả năng như mẹ nói được.”

Sắc mặt Hứa Tuệ Anh vẫn như thường, giọng điệu không nhanh không chậm: “Khi hai người các con cùng học, Miêu Miêu hướng nội, không thích nói chuyện, quả thật chỉ chơi với con rất vui vẻ. Nhưng cô bé đó cũng đã học đại học ba năm, chẳng lẽ không có bạn bè mới sao? Bạn trai của con bé không phải là cũng quen sau khi học đại học sao?”

Tùng Kỳ bĩu môi, không thể phản bác, cả người ủ rũ.

Hứa Tuệ Anh rất biết cách nói chuyện với Tùng Kỳ, thấy con bé không tự tin phản bác là bà hiểu cô bé đã bắt đầu dùng não suy nghĩ.

Bà không áp đặt suy nghĩ chủ quan của mình lên con bé mà chọn sử dụng phương thức ôn hòa nói cho con: “Con có phải là người bạn duy nhất của cô bé hay không, không thể đánh đồng với việc cô bé có tôn trọng con hay không. Con gái à, tính cách mỗi người đều sẽ thay đổi theo thời gian khi gặp được những người khác nhau. Có một số người bạn có thể đi cùng nhau thật lâu. Nhưng cũng có một số người, đi được nửa đường sẽ rời đi. Đương nhiên mẹ không nói chắc chắn Miêu Miêu không có lòng tốt với con. Mẹ không biết cụ thể các con ở chung như thế nào. Nhưng mà tự con có thể cảm giác được mà đúng không? Mẹ tin con có thể dùng trái tim để phân biệt được.”

Nói xong, Hứa Tuệ Anh vỗ nhẹ mái tóc xoăn rối bù của Tùng Kỳ rồi bước ra ngoài, để lại không gian cho cô tự suy nghĩ.

Trên phương diện giáo dục con gái, Hứa Tuệ Anh không có kinh nghiệm tâm đắc gì.

Bà và chồng đều là những đứa con không được gia đình thích. Biện pháp hai người đối xử với Tùng Kỳ gần như là nhắm mắt đoán bừa.

Bọn họ hy vọng cha, mẹ, anh em đối xử với mình như thế nào thì đặt luôn loại “hy vọng” này người Tùng Kỳ.

—— yêu con bé, nuôi con bé, dạy con bé, bảo vệ con bé, cho con bé đủ sự tin tưởng và tự do.

Ở trên một khía cạnh nào đó, việc để con gái được hạnh phúc, vui vẻ trưởng thành kỳ thật là đền bù cho những bất hạnh, u ám nửa đời trước của bản thân.

Đối với hai người mà nói, chỉ cần con gái không ra ngoài lêu lổng, không kết bạn với những người vi phạm pháp luật và đạo đức, bọn họ sẽ không ra lệnh hay can thiệp vào cuộc sống của con bé.

Đây cũng là lý do tại sao Tùng Kỳ và Khúc Miêu Miêu có thể chơi với nhau rất thân nhưng quan hệ giữa nhà cô và nhà họ Khúc lại rất bình thường.

Thật sự là lỗ tai ông Khúc quá dày.

Sự kiểm soát của Cảnh Hựu Cầm với con cái và chồng cũng rất mạnh mẽ.

Việc đối nhân xử thế, hai gia đình chưa bao giờ giống nhau.

Lúc trước, bởi vì Tùng Kỳ che giấu giúp Miêu Miêu nên trong lòng Cảnh Hựu Cầm rất không thoải mái.

Bà ta không thoải mái lại không nói thẳng, chỉ như cây châm đột nhiên đâm người ta một cái.

Bà ta gặp người đều nói đùa, nói Tùng Kỳ dạy hư Miêu Miêu đến nỗi ngày nghỉ cô ta cũng không về nhà. Bà ta không dám nói trước mặt Hứa Tuệ Anh. Nếu không khẳng định Hứa Tuệ Anh sẽ mắng lại không chút khách khí nào.

Cũng may hàng xóm đều không mù.

Tính cách Tùng Kỳ thế nào chứ?

Tuy rằng con bé thích chạy ra bên ngoài chơi nhưng không phải đến công viên xem câu cá thì chính là đi dạo dọc bờ sông. Dù chỉ ngắm hoa thôi cô cũng có thể ngắm nửa giờ. Mỗi lần cô ra ngoài cũng có một người lớn đi theo giúp, gặp các chú, các dì cũng sẽ lễ phép chào hỏi, cởi mở. Nhiều lắm thì cô chỉ đáng bị nói “Mê chơi, không chịu lớn”.

Không có ai cảm thấy cô lêu lổng với những người bạn không đứng đắn.

Nhưng Miêu Miêu thì khác.

Vì không để Cảnh Hựu Cầm biết, mỗi lần ra ngoài cô ta đều lén lút, che giấu, thấy người quen cũng trốn rất nhanh. Nhất là khi cô ta bị người bắt gặp khi đang nắm tay một chàng trai khác. Theo số lần tăng lên, dần dần dẫn đến những lời bàn tán.

Cho nên, nếu thật sự bàn luận về danh tiếng của hai cô gái của hai nhà trong tiểu khu, Tùng Kỳ và Miêu Miêu hoàn toàn trái ngược.

Hứa Tuệ Anh không muốn nghĩ quá xấu về đứa trẻ mình nhìn từ nhỏ đến lớn. Nhưng Miêu Miêu làm việc này quả thật khiến người khác không nhịn được mà nghĩ nhiều.

Nghĩ tới nghĩ lui, bà vẫn không nghĩ ra cô bé kia đang nghĩ cái gì. Ngay cả TV Hứa Tuệ Anh cũng không xem được đành sang phòng bên cạnh tìm Tùng Trí Uyên.

Mà lúc này tại nhà họ Khúc trên tầng 3, Khúc Miêu Miêu đang dạy thêm cho em trai, em gái làm bài tập. Cảnh Hựu Cầm phảng phất như môn thần, đứng canh giữ ở bên cạnh. Ba chị em quả thực như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

“Mẹ, mẹ có thể đi ra ngoài hay không. Mẹ ở chỗ này làm bọn con vô cùng căng thẳng.” Con trai duy nhất nhà họ Khúc, Khúc Tư Nguyên bất mãn lẩm bẩm.

Cảnh Hựu Cầm khó hiểu: “Sao lại ảnh hưởng đến các con. Mẹ cũng không nói chuyện. Các con học là việc của các con, mẹ nhìn là chuyện của mẹ chứ.”

Cả nhà đều sợ Cảnh Hựu Cầm nhưng Khúc Tư Nguyên lại không sợ. Cậu ta dùng giọng vịt đực phản bác: “Mẹ ngồi ở đây chính là ảnh hưởng đến bọn con. Mẹ mau ra ngoài xem TV đi, mau đi ra, mau đi ra, mau đi ra đi!”

Vừa nói thằng bé vừa đẩy Cảnh Hựu Cầm ra.

“Được, được, được. Mẹ đi ra ngoài là được.”

“Học bài có mệt không, mắt có mỏi không? Trong nồi có canh gan heo còn ấm, mẹ múc cho con một chén nhé?” Cảnh Hựu Cầm cười tủm tỉm, một chút cũng không tức giận, ngược lại bà ta còn cảm thấy con trai nhỏ tuổi lại rất có chủ kiến!

Khúc Tư Nguyên: “Không cần, con không ăn cái đó. Mẹ đừng tới quấy rầy con làm bài là được.”

“Ha ha, tên nhóc thúi!” Cho dù đang mắng nhưng trên mặt Cảnh Hựu Cầm vẫn luôn nở nụ cười.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp