Hôm sau là một ngày nghỉ hiếm hoi, nhân viên và thành viên trong đội có thể tự do sắp xếp.

Tống Hòa không có dự định gì, nghỉ thì cũng chơi game thôi, cậu ta vốn là thiếu niên nghiện net mà, có điều là đổi sang một trò khác nhàn hơn, giảm ít gánh nặng cho cổ tay mình.
Thường Văn Nguyệt chơi cùng với cậu, cả hai người cùng đi Đường dưới, hợp tác mấy năm, tình cảm rất tốt, được nghỉ cũng thường đi chơi cùng nhau.
Trần Tuyết Thanh là người địa phương, nghỉ về thăm nhà.
Dư Phi Tường ngày hôm qua được ụp cho một nồi súp gà, lại lập lời thề không được thì xuất ngũ, nên đang điên cuồng đánh xếp hạng chửi người trong phòng huấn luyện, “Mẹ mày cái thằng tạp chủng này cái thằng Đi rừng này đậu má mày! Đệt cả lò nhà mày ngàn dặm K đầu sao mày không chết con mẹ mày đi!”
Thường Văn Nguyệt nghe mà phải cau mày, “Đừng chửi nữa, chơi cái gì đó khác đi.”
Dư Phi Tường giết đỏ cả mắt rồi, “Hôm nay không lên được top 50 thề không tắt máy tính!”
Thường Văn Nguyệt ngạc nhiên liếc nhìn hắn, xoay mặt sang hỏi Tống Hòa đang hết sức tập trung điều khiển nhân vật trong game đi câu cá: “Tên này khùng rồi hả?”
“Cậu đừng quan tâm đ ến cậu ta, chu kỳ của cậu thi thoảng lại lên ấy mà.” Tống Hòa chẳng buồn quay mặt qua.
Do hôm qua Phương Chẩm Lưu và Doãn Nhạc Thiên bất ngờ “mở lòng” với nhau, nên đêm qua hắn đánh xếp hạng mãi đến hơn hai giờ sáng mới trở về phòng, lúc hắn về phòng Doãn Nhạc Thiên đã đi ngủ rồi.
Vẫn như cũ, tư thế ngủ rất ngay ngắn, nhưng sắc mặt lại rất bất an.
Phương Chẩm Lưu cũng ngủ không được yên cho lắm, trong đầu toàn là màu hồng phấn.

Thậm chí còn vì không được mà tò mò tìm thử, “thật sự có người có XX màu hồng phấn sao”, cuối cùng bị đống hình ảnh b ắn ra từ trong công cụ làm suýt nữa đã mù mắt.
Mới sáng sớm Phương Chẩm Lưu đã dậy rồi, vừa cầm điện thoại lên nhìn thấy mới chín giờ rưỡi, theo bản năng nghiêng người sang nhìn cái giường sát bên, phát hiện chăn trên giường được trải rất thẳng thớm, không thấy Doãn Nhạc Thiên đâu.
Phương Chẩm Lưu choáng váng, đứng dậy đi đến trước của phòng tắm lắng tay nghe động tĩnh, vặn cửa ra, quả nhiên cũng không có ai.
“Sớm thế đã thức rồi.” Phương Chẩm Lưu tự nhủ, lập tức có một suy nghĩ nổi lên trong đầu của hắn, nói không chừng Doãn Nhạc Thiên đang trốn tránh hắn.
Phương Chẩm Lưu hừm lạnh một tiếng, trên khuôn mặt tuấn mỹ hơi thoáng qua chút ửng hồng mất tự nhiên.

Hắn còn chưa trốn đây này, mắt sắp nổi con mẹ nó lẹo đây này.
Đi xuống lầu rồi vẫn không thấy bóng dáng Doãn Nhạc Thiên trong phòng huấn luyện, Phương Chẩm Lưu im hơi lặng tiến đi xuống lầu một, trên bàn ăn, bữa sáng mà dì làm bếp chuẩn bị xong được che bằng một cái lồ ng bàn màu hồng phấn.

Bây giờ hễ mà Phương Chẩm Lưu nhìn thấy màu hồng phấn là gai cả người, xoay người đi thẳng ra ngoài cửa.
Đúng lúc chạm mặt với quản lý vừa đi mua đồ về, ngẩng đầu kinh ngạc nói: “Tiểu Phương, sao hôm nay dậy sớm thế?”
Phương Chẩm Lưu đè đè lọn tóc cong vểnh lên, nhìn trái nhìn phải rồi hỏi hắn: “Mọi người cũng dậy sớm hết mà.”
Quản lý cười ha ha nói: “Đúng vậy, hôm nay ai cũng dậy rất sớm, hôm qua Nhạc Thiên nói chuyện Phi Tường một lát, không biết nói gì mà Phi Tường phấn khích lắm.”
“Ồ?” Phương Chẩm Lưu thầm nghĩ anh ta còn nói gì được chứ, không phải chỉ có dạy dỗ người khác thôi sao, không chừng cũng là mắng Dư Phi Tường Top mồ côi không xứng để thắng vân vân, giống như nói Jungle là mình đó.
Phương Chẩm Lưu đá đá cục đá dưới chân, biết mà vẫn hỏi: “Không thấy Trần Tuyết Thanh.”
Quản lý rất kinh ngạc, tính cách Phương Chẩm Lưu rất đơn độc, chưa bao giờ quan tâm bốn đồng đội khác đi đâu làm gì vào ngày nghỉ cả.

Trong ký ức của hắn hình như đây là lần đầu tiên Phương Chẩm Lưu hỏi thăm đồng đội mình đi đâu, “Trần Tuyết Thanh về nhà.” Quản lý vừa nói vừa đi vào trong, hắn còn nói hai túi đồ linh tinh mà cũng nặng thế.
Lúc này Phương Chẩm Lưu mới chú ý tới, bước lên trước cầm một túi phụ quản lý, quản lý cười nói Tiểu Phương hôm nay ngoan quá, Phương Chẩm Lưu đen cả mặt.
Vốn tưởng là quản lý nói Trần Tuyết Thanh rồi, thì cũng sẽ tiện đó nói luôn Doãn Nhạc Thiên, không ngờ quản lý chẳng nhắc đến nữa, cầm đồ đạc này nọ nhét vào trong tủ lạnh.
Phương Chẩm Lưu đứng cạnh tủ lạnh, cầm một chai sữa ném lên ném xuống, vờ như tùy ý hỏi: “Những người khác đâu?”
“Những người khác?” Quản lý vừa sắp xếp trái cay, vừa nói, “Không phải ở trong phòng huấn luyện hết sao?”
Phương Chẩm Lưu thật sự sắp cáu lên rồi, tay cầm chai sữa đột ngột vặn ra, quản lý nghe thấy tiếng mới bỗng nhiên nhớ ra, hỏi: “Cậu nói Nhạc Thiên sao?”
Phương Chẩm Lưu nhấp một hớp sữa bò, lờ mờ không rõ “ừm” một tiếng.
“Cậu ta ra ngoài từ rất sớm rồi, quần áo nghiêm chỉnh lắm, âu phục phẳng phiu chẳng biết đi đâu nữa.” Quản lý cũng không nghĩ nhiều, nói thẳng.

Trước đây hắn từng tiếp xúc với Doãn Nhạc Thiên, hắn dám nói con người như Doãn Nhạc Thiên ấy, chỉ có thời gian chung đụng đủ dài, thì sẽ không ai ghét cậu được.

Cho dù là bây giờ Phương Chẩm Lưu bất hòa với cậu đến mức nào đi này, thì sau này nhất định cũng sẽ chịu thua thôi.
Phương Chẩm Lưu uống một hớp sữa thật nhanh, thầm tự hỏi chẳng lẽ Doãn Nhạc Thiên đi đón vợ con sao, nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của Doãn Nhạc Thiên khi nói “chuyện nhà của người khác hay lắm”, Phương Chẩm Lưu lập tức đánh bay suy nghĩ trong đầu mình đi.

Quan tâm đ ến cái người đó làm gì chứ?

Không lẽ bị anh ta chửi đến phát bệnh rồi?
Phương Chẩm Lưu cầm chai sữa chưa uống hết ngồi vào chỗ của mình.

Chỗ ngồi của Dư Phi Tường ở ngay bên cạnh hắn, quét đi dáng vẻ cà lơ phất phơ trước đây, mặt mày hưng phấn chửi đồng đội như chơi th uốc lắc, “Thằng Đi rừng ngu si này mày chết rồi đúng không mà ở đó còn hỏi chấm với chấm hỏi, tao còn chưa hỏi lại xem cái thứ chó hoang như mày chơi kiểu đéo nào mà leo lên được rank này vậy!”
Phương Chẩm Lưu: …
Tuy là tính khí Dư Phi Tường nóng nảy, nhưng bình thường đánh xếp hạng cũng không thích chửi lắm, có lúc phiền lắm cũng chỉ mắng một tiếng “ngu, hết giờ” rồi dứt khoát bấm đầu hàng là hết chuyện.
Phương Chẩm Lưu nghi không biết có phải Dư Phi Tường bị Doãn Nhạc Thiên chửi cho tối mặt, nên chạy đi đánh xếp hạng xả tức.
Mặt lạnh mở một trận xếp hạng, trận này Phương Chẩm Lưu chơi rất nhẹ nhàng, đến giờ đối thủ lập tức bấm đầu hàng, đúng lúc Dư Phi Tường cũng vừa xong một trận, tháo tai nghe xoay xoay cổ tay.
Phương Chẩm Lưu liếc mắt một cái, tùy ý hỏi: “Hôm qua bị chửi à?”
Dư Phi Tường đang rung đùi đắc ý xoay lung tung, tí thì tưởng mình nghe nhầm rồi, “thiếu niên tự kỷ” Phương Chẩm Lưu hôm nay lại chủ động nói chuyện với mình ngoại trừ lúc thi đấu?
Dư Phi Tường chỉ chỉ vào mũi mình, “Hỏi tôi?”
Phương Chẩm Lưu nhịn tức liếc hắn một cái, “Ừm.”
Dư Phi Tường khoa trương há hốc mồm, quay mặt sang kêu lên với nhóm hai người Đường dưới đang chơi game: “Này! Phương Chẩm Lưu nói chuyện với tôi này!”
Game Thường Văn Nguyệt đang chơi đến thời khắc mấu chốt, mắt lom lom nhìn đáp: “Trùm Đi rừng nói chuyện với cậu là nể mặt cậu đấy.”
Phương Chẩm Lưu đột nhiên cảm giác thấy rất không thoải mái.
Dư Phi Tường cười ha ha, quay mặt lại không tim không phổi hỏi lại Phương Chẩm Lưu: “Cậu vừa nói gì gì?”
Phương Chẩm Lưu không muốn nói thêm, mặt lạnh lại mở thêm một game nữa, màn hình hiện lên đang sắp xếp.
Dư Phi Tường không để ý lắm, cười hì hì nói: “Cậu hỏi có phải huấn luyện viên lại mắng tôi hay không hả? Không có…” Dư Phi Tường làm màu kéo dài âm “không có”, đắc ý mở thêm một ván nữa, trên khuôn mặt của anh trai lực điền phương Bắc hơi ửng đỏ lên một chút, nhẹ giọng thẹn thùng nói: “Huấn luyện viên khen tôi mạnh.”
Phương Chẩm Lưu: …
Game trên màn hình vẫn còn đang xếp hạng, Phương Chẩm Lưu quay mặt sang dứt khoát tắt máy, đứng dậy đi ra, bước chân nặng nề đi lên lầu, càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Trong phòng yên lặng, Phương Chẩm Lưu buồn bực nằm ở trên giường, một tay che mắt, trong đầu nhiều lần hồi tưởng đến những lời mà buổi tối hôm qua Doãn Nhạc Thiên đã nói với mình.

Không tin tưởng đồng đội, chỉ tin bản thân mình, hắn thật sự làm sai sao?
Phương Chẩm Lưu thở ra một hơi thật dài, mở weibo ra, phát hiện trong đặc biệt quan tâm có một thông báo mới.

Hắn vừa kéo xuống nhìn, thì ra là video do tài khoản chính thức của câu lạc bộ GJK đăng, caption là —— Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, bên dưới đã có mấy ngàn lượt chuyển tiếp.
Thumbnail là khuôn mặt tươi cười của Đới Đãng Vân khi đang cầm huy chương giải trong nước.
Phương Chẩm Lưu hơi run run, mở video lên.
Video được cắt ghép rất có tâm, hồi tưởng lại sự nghiệp game thủ hai năm ngắn ngủi nhưng huy hoàng của Đới Đãng Vân.

Tiếc là tuy không giành được quán quân giải đấu quốc tế, nhưng GJK cũng từng quét sạch giải trong nước, Phương Chẩm Lưu xem từng phân cảnh highlight của Đới Đãng Vân, ánh mắt vô thức ngó sang Hỗ trợ bên cạnh hắn, Doãn Nhạc Thiên.
ID của Đới Đãng Vân là happy, còn của Doãn Nhạc Thiên ở bên cạnh hắn là together, hai người kết hợp lại là happy together.
Mỗi một hình ảnh vẻ vang của Đới Đãng Vân, bên cạnh luôn có together đi theo.
Cho dù là cảnh cả team năm người, cũng có thể nhìn thấy Doãn Nhạc Thiên trước khi chết đều đang mở một cái lá chắn quan trọng ra bảo vệ Đới Đãng Vân.
Cuối video là hình ảnh thật của Đới Đãng Vân, chắc là video riêng tư quay trước đây.

Đới Đãng Vân mặc quần áo thường rộng rãi bằng vải lanh, khuôn mặt trên màn hình hiện lên nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, “Làm gì đấy?”
Không ai trả lời, có lẽ là video cố tình cắt tiếng trả lời
Đới Đãng Vân tiếp tục cười nói: “Đừng làm tôi mắc ói chứ.”
Sau đó, bên viền khung hình xuất hiện đôi cánh tay gầy, trên tay toàn là kem nhắm vào khuôn mặt đẹp trai của Đới Đãng Vân bôi trét, Đới Đãng Vân cười tránh né.

Người quay video vẫn đuổi theo hắn trét kem, hiển nhiên là Đới Đãng Vân chỉ đang trêu chọc người đó, tuy tránh đi nhưng vẫn tùy theo động tác của người quay, trên mặt dính rất nhiều kem.
Kế đến là một đoạn clip đã được cắt ghép, mặt Đới Đãng Vân đã lau đi không ít kem, chỉ có lông mày và tóc là vẫn chưa lau khô, hắn khẽ cười cười, ánh mắt sâu thẳm kiên định, khiến cho người ta có một cảm giác rất yên tâm, “Điều ước ấy hả, đó là mong giải đấu quốc tế năm nay giành được thành tích tốt, cùng các anh em đạt giải quán quân.”
Đới Đãng Vân khoa trương giơ tay lên, “Yeah yeah yeah, chúng ta là quán quân!”
Trong video ngập tràntiếng cười, những người đồng đội còn lại hình như vừa đi vào, từng người từng người đi vào trong khung hình xoa đầu Đới Đãng Vân, cuối cùng thì hình ảnh dần dần mơ hồ.

Video kết thúc trong hàng chữ “sinh nhật vui vẻ”
Phương Chẩm Lưu lẳng lặng xem hết, phát hiện từ đầu đến cuối Doãn Nhạc Thiên chưa từng xuất hiện trong video.

Phương Chẩm Lưu không mở bình luận dưới video trên weibo ra xem, cũng có thể đoán được đại khái là gì.
Hôm nay là sinh nhật Đới Đãng Vân…
Mặc dù Phương Chẩm Lưu cũng rất thích Đới Đãng Vân, nhưng chỉ thích thao tác xuất quỷ nhập thần của Đới Đãng Vân, nói trắng ra thì hắn là fan kỹ thuật phấn, không quá hiểu mấy cái ngày kỷ niệm như thế này cho lắm.
Nhớ lại lời quản lý nói Doãn Nhạc Thiên âu phục phẳng phiu đi ra ngoài lúc sáng sớm, Phương Chẩm Lưu bỗng nhiên đoán được cậu đi đâu.
Nằm trên giường hai phút, trải qua đấu tranh tư tưởng không quá là kịch liệt, Phương Chẩm Lưu vẫn đứng dậy.
Dư Phi Tường đánh game đến giữa trưa, vừa mệt vừa phê, chậm rãi duỗi người ra thật dài, thấy Phương Chẩm Lưu vội vã chạy xuống lầu, bèn hỏi thăm một chút: “Trùm Đi rừng đi đâu đấy?”
Phương Chẩm Lưu chạy qua như gió.
Dư Phi Tường khoanh hai tay cử động ngón tay một lúc, “Thôi vậy, lại không quan tâm ai nữa rồi.”
Mộ của Đới Đãng Vân nằm trong một khu nghĩa trang công cộng, sinh nhật và ngày giỗ của hắn hàng năm đều sẽ có một lượng lớn fan đến thăm viếng, game thủ thiên tài tuổi trẻ mất sớm, các fan vẫn luôn khó dằn được lòng.
Phương Chẩm Lưu kêu xe, báo địa chỉ nghĩa trang, mang mũ áo hoodie lên, rồi lại kéo cao cổ áo len lên che nửa gương mặt.

Đi viếng toàn là người trong giới esport này cả, nói không chừng hắn sẽ bị nhận ra.
Đương nhiên, trước khi nhận ra hắn, thì bọn họ nhất định sẽ nhận ra Doãn Nhạc Thiên.
Cái người đó trốn ở nước ngoài nhiều năm vậy rồi nên đầu óc lú lẫn luôn rồi đúng không, anh ta không biết là fan của Đới Đãng Vân ai cũng muốn dìm chết anh ta sao?
“Bác tài, chạy nhanh chút ạ.” Phương Chẩm Lưu trầm giọng nói.
Nghĩa trang công cộng nằm ở một vùng ngoại thành, đúng như suy nghĩ của Phương Chẩm Lưu, rất nhiều fan đến thương tiếc cúng cho Đới Đãng Vân.

Nhạc Thiên trốn trong rừng cây nhỏ cách đó mấy mét, đau thương hỏi: “Thế này không lẽ từ sáng đến lúc nào cũng có người đến đó chứ?”
Hệ thống: “Chắc vậy.”
Nhạc Thiên: “Giờ tao xuất hiện, có khi nào bọn họ đánh tao luôn không?”
Hệ thống im im một lúc, dụ dỗ: “Tôi thấy không có đâu.”
Nhạc Thiên: “…thì ra là mày thật sự ước cho tao chết.”
Hệ thống: “…khà khà.” Úi trời, bị phát hiện rồi, con voi chết bầm này thấy ghét quá đi.
 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play