Phương Chẩm Lưu nhìn thấy gió đêm tới tới lui lui thổi mái tóc ngắn trên đỉnh đầu Doãn Nhạc Thiên bay bay, hình ảnh Doãn Nhạc Thiên ngồi khụy ngoài đó không nhúc nhích khiến hắn nghĩ đến mình.
Khi đó cha mẹ hắn ầm ĩ đòi ly hôn, hắn tan học đi về vừa đến cửa nhà là nghe được tiếng quăng nồi đập bát, quyết đoán quay đầu bỏ chạy, chạy đi rất xa rồi mới nhận ra không có nơi để đến, mới ngồi trong hố cát nhỏ trong công viên không người.
Như một con chó vậy.
Phương Chẩm Lưu cầm khăn che đầu mình, im lặng ngồi lên giường mình lau tóc, lau được một nửa thấy nghe thấy cửa ban công mở ra.

Hắn quay mặt sang, trông Doãn Nhạc Thiên lách mình vào phòng rửa tay rất nhanh, ngay cả một bóng lưng cũng không cho Phương Chẩm Lưu nhìn rõ ràng.
Phương Chẩm Lưu phiền muộn cau mày, không lẽ là khóc thật đó chứ?
Nhạc Thiên điên cuồng súc miệng trong phòng tắm, ngửi áo sơmi trên người một cái, tuyệt vọng phát hiện ra vẫn còn cái mùi gà rán, đau đớn tột cùng nói: “Mẹ, con phải làm sao bây giờ?”
Hệ thống: “…chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng hôm nay cậu tự sát luôn đi…”
Nhạc Thiên: “Hu hu hu, tao không muốn chết, tao còn muốn ăn gà rán…”
Hệ thống: …phiền chết a a a!
Nhạc Thiên đành phải cởi qu@n áo ra bỏ vào chậu nước ngâm tiện đó tắm rửa luôn, vừa mở nước ra, Nhạc Thiên: “Ủa, quên cầm quần áo.”
Hệ thống: “…” Cảm giác cậu ta cố tình.
Nhạc Thiên thật sự không phải cố ý, cậu sẽ không làm chuyện vỡ hình tượng, với tính cách của Doãn Nhạc Thiên không sẽ chủ động kêu Phương Chẩm Lưu lấy quần áo giúp mình.
Dù sao thì Phương Chẩm Lưu tắm xong cũng đi huấn luyện thôi, Nhạc Thiên nghĩ thầm chắc không đụng mặt hắn đâu, thế sau khi tắm rửa xong xuôi yên tâm thoải mái đi thẳng ra ngoài phòng tắm.
Ngay khi Phương Chẩm Lưu nằm trên giường giả bộ chơi điện thoại nhưng thật ra là đang liên tục nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm nhìn thấy cửa phòng tắm mở ra, hông vô thức nhỏm thẳng lên, song hình ảnh đập vào mắt hắn ngay sau đó khiến đầu óc hắn trống rỗng.
Trong phòng tắm chỉ còn một cái khăn khô, Nhạc Thiên ụp lên trên đầu, hờ hững lau tóc ướt, hệ thống vì cùng kinh ngạc chung với Phương Chẩm Lưu quyết định khóa mỏ.
Khi Nhạc Thiên ngẩng đầu lên nhìn thấy Phương Chẩm Lưu đang ngồi trên giường trợn mắt há mồm mà nhìn mình thì Nhạc Thiên: “…”
Phương Chẩm Lưu: “…” Cái tên này trắng thật đấy.
Hai người nhìn nhau ước chừng một phút, Phương Chẩm Lưu mới từ từ lúng túng nghiêng đầu, đồng thời hai tai lặng lẽ đỏ lên.
Nhạc Thiên: “Hệ thống, mày tin không, đây thật sự là duyên phận.”
Hệ thống: “…” Nói không ra lời.
Nhạc Thiên cố gắng giữ bình tĩnh đi đến bên giường, yên lặng nhấc chăn lên trốn vào bên trong.
Trong đầu Phương Chẩm lưu rối nùi, hắn lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể của một người đàn ông khác ngoại trừ của mình, mà còn là để trần, lực xung kích không thể nói là không lớn được.
Bề ngoài Doãn Nhạc Thiên thoạt trông rất gầy, cởi ra rồi thì không gầy đến mức khó coi, da thịt chia đâu ra đấy trắng nhợt không có chút màu máu, mạch máu xanh tím chạy dọc trên người hiện lên rõ ràng từng đường nét, còn có… Phương Chẩm Lưu càng nghĩ càng thấy đầu mình nóng muốn sốt, đàn ông con trai gì mà tại sao lại có màu hồng phấn cơ chứ, má, cái loại hồng phấn đó mà có thể làm to bụng người ta?

Phương Chẩm Lưu lặng lẽ quay mặt sang, phát hiện Doãn Nhạc Thiên đã rúc trong chăn, cái chăn màu xám không đóng kín, chỉ để lộ ra một khoảng sống lưng trắng nõn.

Bóng người trong chăn hơi cong lại, đôi chân dài với xuống co lên, Phương Chẩm Lưu đoán là cậu đang mặc qu@n lót.
Muốn ở lại nói xin lỗi, mà trái lại tạo thành tình cảnh khó xử như bây giờ, Phương Chẩm Lưu phiền muộn bước thẳng xuống giường, nghe thấy tiếng hắn rời giường, người, trong chăn rõ ràng đã dừng lại.
Phương Chẩm Lưu dứt khoát mang dép đi xuống lầu.
Dưới lầu Tống Hòa còn đang livestream, gà rán chưa ăn hết tiện tay để trên bàn, thấy Phương Chẩm Lưu đi xuống, nhanh chóng bắt chuyện: “Phương ca, ăn gà rán không? Huấn luyện viên mua cho em này~”
Động tác kéo ghế của Phương Chẩm Lưu dừng lại, chẳng trách ban nãy hắn ngửi được mùi gì đó là lạ trong phòng, liếc mắt nhìn sang.

Tống Hòa ăn rất lôi thôi, gà rán gặm được một nửa đặt một bên, thịt gà béo ngầy ngậy, chiên vừa tới.
“Không ăn.” Phương Chẩm Lưu cứng rắn đáp, ngồi xuống trực tiếp mở game.
Tống Hòa không thấy kinh ngạc lắm quay mặt sang, “Ai, nếu em mà giữ mình được như anh, thì em cũng có thể có tám múi cơ bụng rồi.”
Phương Chẩm Lưu lập tức liên tưởng đến cơ thể mà mình vừa mới nhìn thấy, không có cơ bụng, mà eo hông vẫn mảnh khảnh thon thả, Phương Chẩm Lưu muộn phiền nói: “Chơi game thì đừng nói nhảm nhiều như vậy.”
Tống Hòa che microphone, thấp giọng nói: “Anh, em đang livestream đó.”
Bình luận đã nhảy tên Phương Chẩm Lưu, tất nhiên là chẳng ai mắng hắn cả, mà đều đang spam Phương ca A (alpha, man) quá đi, hai người tình quá đi.
Phương Chẩm Lưu mím môi không nói.
Nhạc Thiên chui trong chăn mặc quần xong, rồi mới phẫn nộ đứng lên mặc quần áo tử tế, khó chịu nói: “Cậu ta còn có tâm trạng xuống dưới chơi game?!”
Hệ thống: “…không thì sao.”
Nhạc Thiên: “Ít ra cũng phải tuốt một phát tôn trọng tao chớ!”
Hệ thống: …bớt tuốt lại đi.
Nhạc Thiên thay quần áo xong, cũng tiện thể vứt rác ngoài ban công vào thùng rác trong phòng Tống Hòa hòng vu oan giá họa.

Dù sao thì bây giờ Tống Hòa ở chung với quản lý, hết sức là thả trôi mình, cả phòng toàn là mùi đồ ăn, không lo bị phát hiện ra điều gì.
Đứng ở đầu cầu thang đi xuống nhìn thoáng qua, Nhạc Thiên thấy tất cả thành viên còn lại đều đang ngồi trước máy tính huấn luyện, ngoại trừ Dư Phi Tường.
Phương Chẩm Lưu tâm thần không yên, mắc phải sai lầm trong game, không nhịn được chửi một tiếng “đậu má”.
Giống như có cảm giác, Phương Chẩm Lưu ngẩng đầu lên, đối mắt với Doãn Nhạc Thiên đang đứng ở đầu cầu thang.

Khuôn mặt Doãn Nhạc Thiên vẫn bình tĩnh như trước, do từ trên cao nhìn xuống, đèn treo nằm ngay trên đỉnh đầu, mặt trắng như trứng gà bóc đôi môi đỏ tươi, ánh đèn sáng choang như vương miện của cậu, làm cậu như một vị vua cao cao tại thượng.
Phương Chẩm Lưu chủ động tránh ánh mắt, bây giờ hắn nhìn thấy Doãn Nhạc Thiên là không thể nào không nghĩ đến má nó cái tên này thế mà lại là màu hồng phấn!
Nhạc Thiên: “Cậu ta đỏ mặt.”
Hệ thống: “Đó là bởi vì xấu hổ.”
Nhạc Thiên: “Không, là bởi vì tình yêu.”
Hệ thống: “…” Là bởi vì cậu đang nằm mơ.
Nhạc Thiên thưởng thức Tiểu Phương đỏ mặt đáng yêu một lúc, rồi mới ung dung xoay người đi lên lầu gõ cửa phòng Dư Phi Tường.
Bên trong truyền ra giọng nói ưu sầu của Dư Phi Tường, “Cửa không khóa.”
Nhạc Thiên vặn cửa ra, Dư Phi Tường đang ủ rũ ngồi trên giường xem anime trên laptop.

Thấy người đi vào thế mà lại là Doãn Nhạc Thiên, mà không phải Trần Tuyết Thanh – bạn cùng phòng của hắn, vội vàng khép màn hình laptop lại, “Tại sao là anh?!”
“Sao không thể là tôi? Những người khác đều đang huấn luyện.” Nhạc Thiên nghĩ thầm thằng nhóc con trông lưng hùm vai gấu vậy mà thích xem anime l0li.
Mặt Dư Phi Tường đen thui, “Hôm nay tôi nghỉ ngơi.”
“Chúng ta nói chuyện.” Nhạc Thiên dời cái ghế nhỏ gần cửa đến ngồi bên giường Dư Phi Tường.

Tướng tá cậu không cao lắm, hơn 1m7, nhất là khi ngồi trước mặt một người cao to đô con như Dư Phi Tường, mái tóc hơi ướt chưa khô hẳn, thoạt trông không hề giống một người hai mươi tám tuổi.
Dư Phi Tường dời ánh mắt đi, khó chịu hỏi: “Nói chuyện gì?”
Nhạc Thiên nói: “Tôi cảm thấy cậu rất mạnh.”
Dư Phi Tường suýt chút nữa giật mình hết hồn vì người trước mặt.

Đôi môi mỏng lạnh lùng đó mà lại bật ra lời cổ vũ không hiểu ra sao đó với hắn, làm Dư Phi Tường tí thì đã nghi không biết có phải là do mình tức quá nên nằm hay không.

Hắn sững sờ hỏi lại: “Tôi mạnh?”
“Năm đầu tiên cậu thi đấu ở giải hạng hai, thường một mình giết sạch một lane,” Nhạc Thiên tường thuật lại thông tin thu thập được trong tư liệu, “Nửa năm trước Chu Đông mời tôi, tôi yêu cầu anh ta nhất định phải ký với cậu mới đồng ý về nước.”

Dư Phi Tường trợn to hai mắt, ngũ quan hắn vốn phóng khoáng, trừng mắt lên gần như muốn bung cửa sổ, “Anh, anh chọn tôi?!” Chuyện này không thể nào, sao trước giờ hắn chưa từng nghe nói?!
Nhạc Thiên lại có hơi thèm thuốc lá, nhìn quanh một chút, nhìn thấy trên đầu giường có viên kẹo bạc hà, cầm lên, “Tôi ăn được không?”
Dư Phi Tường: “…anh ăn đi.” Hắn vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong ngạc nhiên.
Nhạc Thiên xé giấy gói kẹo ra, bỏ viên kẹo bạc hà the mát vào trong miệng ngậm, cảm giác hơi hơi dễ chịu hơn một chút, tiếp tục nói: “Tôi thấy, Top có năng lực carry và hời nhất trong nước chỉ có mình cậu.”
Dư Phi Tường: “…”
Nhạc Thiên nhìn thấy vẻ câm nín đó của hắn thì khẽ cười.

Cậu vừa cười, nét xa cách lạnh nhạt trên mặt tức thì tan đi, trông cực kỳ dịu dàng, “Cậu và Trần Tuyết Thanh đều là do tôi đích thân yêu cầu, nhóm Đường dưới là do đội phân tích tìm, còn Đi rừng…” Nhạc Thiên cúi đầu, viên kẹo cứng “lộp cộp” xoay vòng trong miệng cậu, “Coi như quà tặng kèm.”
Tuyển thủ có giá trị nhất trong cả đội trong miệng Doãn Nhạc Thiên chẳng qua chỉ là quà tặng kèm, Dư Phi Tường không thể không thừa nhận hắn có hơi lâng lâng.
Thật ra trước khi gia nhập KW, cuộc đời game thủ của Dư Phi Tường phần lớn là bỏ vào thi đấu giải hạng hai.

Hắn thật sự không biết có phải là số mình nhọ hay không, hai lần đánh lên sao với team, thất bại cả hai lần, khó khăn lắm mới có một câu lạc bộ hạng nhất ký mình, thì câu lạc bộ lại đi mua viện trợ nước ngoài, kết quả cuối cùng hắn đổi thành dự bị.
Trước khi gia nhập KW, hắn đã có nửa năm không được chính thức thi đấu.
Sau nửa năm rảnh rỗi gia nhập vào KW, tâm thái của hắn cũng đã có thay đổi rất lớn, bởi vì hạt nhân của team bây giờ là Đi rừng, tác dụng của Đường trên là chó của Đi rừng, farm hèn, phòng ngừa đối thủ xâm nhập vào rừng của mình, và nghe theo lệnh của Phương Chẩm Lưu xông vào đối thủ.
Nói chung, bản thân Dư Phi Tường cũng phải thừa nhận mình từ lâu đã đánh mất khả năng carry team khi đi Đường trên rồi.
Dư Phi Tường rất khó khăn nói: “Tôi không carry được thi đấu.”
“Không,” Nhạc Thiên nói như đinh chém sắt, “Cậu chắc chắn có khả năng carry thi đấu.”
Dư Phi Tường hơi tức rồi, hắn đột nhiên đẩy laptop trong tay mình ra, căm tức nói: “Tôi nói không được! Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ!”
Nhạc Thiên: Đàn ông sao có thể nói mình không được chứ thằng nhóc rơm này.
Nhạc Thiên lẳng lặng nhìn Dư Phi Tường đang bốc lửa, ánh mắt của cậu như một vũng nước lạnh tưới vào đầu Dư Phi Tường.

Trong lòng Dư Phi Tường bỗng nhiên tuôn ra một luồng khổ sở không cách nào giải thích được, Doãn Nhạc Thiên dựa vào đâu tin tưởng hắn như vậy, ngay cả chính hắn cũng đã không tin mình…
“Cậu đến KW thật sự đến không lý tưởng gì sao?” Nhạc Thiên lạnh nhạt hỏi.
Dư Phi Tường không nói một lời.
Nhạc Thiên nói: “Nếu như không có lý tưởng, dự bị cũng không phải là xấu, thành tích của đội trước không tệ, tiền lương vẫn phát đều đều, vì sao không ở lại trong đội cũ đi?”
“Đãi ngộ của KW cho chỉ bằng hai phần ba đội trước, vì sao đồng ý đến đây?”
Nhạc Thiên nhai nát viên kẹo cứng trong miệng, nhìn Dư Phi Tường đang dần dần đỏ cả vành mắt, “Bởi vì cậu muốn lên sân khấu thi đấu.”
“Lên sân khấu thi đấu, là để chiến thắng.” Nhạc Thiên gằn từng chữ một.
Thời điểm Dư Phi Tường debut đúng là hình tượng Đường trên carry cấp tiến, giống với tính cách của hắn, là loại hình trên online một lời không hợp là nhất định sẽ rượt theo đối phương chém.

Hắn không sợ chết, cũng dám show, không phải mày giết tao thì tao giết mày, chẳng có gì là farm hòa bình cả, chỉ có một mất một còn.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, có lẽ là khi huấn luyện viên nói với hắn “giữa chắc một chút, chờ đồng đội C (carry)”, có lẽ là khi anti-fan ra “tuyển tập mười cách chết nổ chết của Top bại não”, có lẽ là khi chính hắn cũng cảm thấy đi Đường trên là đi đường mồ côi…
Bắt đầu từ khi nào, đã quên mất lý tưởng ban đầu của mình?
Sắc mặt Dư Phi Tường càng lúc càng đỏ, cơ bắp trên mặt cuồn cuộn, trên trán nổi gân xanh, chậm rãi cúi đầu dùng hai tay ôm lấy đầu, thấp giọng nói: “Tôi vẫn muốn thi đấu, tôi vẫn muốn chiến thắng…”
Tuy rằng giả vờ không sao cả, giả vờ không để ý, giả vờ farm hèn dựa vào đồng đội nằm không thắng cũng rất vui vẻ, nhưng hắn thật sự rất hoài niệm con người sát thần đi Đường trên quyết chí tiến lên trước kia.

Đó là lý tưởng ban đầu khi hắn chơi game, tôi muốn thành chiến thần Đường trên nhắc tên thôi đã phải đối phương run rẩy.
“Top không phải mồ côi,” Nhạc Thiên vỗ nhẹ vào bờ vai rộng của hắn, “Team quán quân chúng ta cần một Top thần.”
Chàng trai cao đến 1m8 nghẹn ngào ra tiếng, “Huấn luyện viên, tôi sợ tôi không làm được.”
Nhạc Thiên khẽ cười cười, “Tôi biết cậu có thể.”
“Vì sao lại tin tôi?” Dư Phi Tường ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ chót, con ngươi đen kịt ánh lên màu nước.
Tay Nhạc Thiên gác trên vai của hắn.

Cậu thoạt nhìn gầy yếu sa sút, nhưng ánh mắt sáng đến giật mình, “Bởi vì tôi tin là trò chơi này sẽ không phụ lòng một người ngồi dự bị mà vẫn đánh xếp hạng đến ba giờ sáng.”
Dư Phi Tường ngồi dự bị nửa năm, không lên sân khấu đánh một trận nào, nhưng không có một ngày nào lơ là đánh xếp hạng, thậm chí còn nỗ lực hơn tất cả những thành viên thi đấu chính.

Hắn tưởng là trên đời này sẽ không có ai để ý, nhìn thấy sự kiên trì của hắn.
Thì ra vẫn có.
Yết hầu Dư Phi Tường lăn lăn, nói giọng khàn khàn: “Nếu như tôi làm không tốt?”
Nhạc Thiên lạnh nhạt nói: “Vậy thì xuất ngũ.”
Dư Phi Tường trong nháy mắt choáng váng.
Ánh mắt nhạc thiên nặng nề nhìn hắn, “Nếu như không làm được kỳ vọng của tôi thì xuất ngũ, thế nào? Có dám không?”
Trong lòng Dư Phi Tường đột nhiên dâng lên một dòng máu nóng, căng đến nỗi ngực hắn phát đau, hắn mạnh mẽ nói: “Tôi dám!”
__
Khiếp, còn phải quay lại xem mình đang edit đúng truyện không =))) mọi người đừng chê chú voi con chỉ biết lau súng thôi nữa nhé.
À quên nói, do thế giới này là esport, nên sẽ chửi thề nhiều hơn bình thường, nhắc cho mọi người đỡ bỡ ngỡ =)))
 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play