Khi Phương Chẩm Lưu chạy đến, có một hàng dài đứng trước cổng nghĩa trang, nhân viên trái lại không lấy làm kinh ngạc, cầm loa nói: “Chú ý trật tự, cấm đốt lửa, lần lượt vào theo thứ tự, xếp hàng xếp hàng.” Rất nhiều fan ôm hoa trên tay, mang quà cũng có.
Phương Chẩm Lưu lùi lại mấy bước, lượng người đi có hơi vượt qua tưởng tượng của hắn.
Xanh hóa của nghĩa trang được thực hiện rất tốt, cách đó không xa có một rừng cây xanh.

Phương Chẩm Lưu xoay người tạm tránh vào trong rừng cây, vừa bước vào cánh rừng lập tức ngửi được một mùi thuốc lá quen thuộc.
Doãn Nhạc Thiên mặc âu phục màu đen làm cho vóc người càng có cảm giác mỏng manh, đang đứng dựa lưng vào cây hút thuốc, làn khói mông lung bên gò má cậu, nốt ruồi son đỏ tươi dưới mắt trái càng thêm dễ thấy, ngỡ như một giọt máu trên men sứ trắng tinh.

Cậu ngửa đầu lên chầm chậm nhả ra một làn khói thuốc, cần cổ ngẩng lên cao cao, yết hầu khéo léo nhúc nhích, viết đầy chán chường và uể oải.
Phương Chẩm Lưu giật mình.
Nhạc Thiên: “Ầy, chán quá đi, không thì vào trong thành phố ăn gà rán nữa vậy.”
Hệ thống: “…” Nó sẽ không nói cho Nhạc Thiên biết là Phương Chẩm Lưu đến rồi đâu.
Nắng rọi vào mắt hơi chói, Nhạc Thiên một lần nữa hối hận vì mình đến quá sớm, hơn tám giờ sáng cậu rời giường, kết quả fan đến còn sớm hơn cậu nữa, gắng gượng chờ đến giữa trưa, nhân số không giảm mà lại còn tăng.
Nhạc Thiên phiền muộn dập, ném xuống đất nghiền nghiền, xoay người lại đối diện với Phương Chẩm Lưu nửa che mặt, cậu choáng luôn.
Nhạc Thiên: “Đệt, quên mất tiêu cậu ta cũng là fan chân ái, có khi nào cậu ta định đánh tao không?”
Hệ thống: “Có thể đó, nhanh chuồn đi.”
Nửa khuôn mặt Phương Chẩm Lưu bị áo len che mất, chầm chậm bước đến gần Nhạc Thiên, Nhạc Thiên nhìn thấy hắn đến thì hơi muốn tránh đi, nhưng vì hình tượng nên vẫn đứng tại chỗ đút hai tay vào túi quần điệu bộ chẳng ngó ngàng gì ai.
Phương Chẩm Lưu đến gần, mới phát hiện mắt Doãn Nhạc Thiên đã đỏ.
“Cậu cũng đến thăm cậu ấy?” Nhạc Thiên chủ động bắt chuyện, giọng rất khàn khàn.
Phương Chẩm Lưu không phủ nhận, “Sao không đi vào?”
Nhạc Thiên: …đậu má thằng nhóc này, thì cưng cũng cầu cho anh đi đầu thai.
Nhạc Thiên không thể nói là mình sợ bị fan đánh, nói ra mất mặt đến mức nào chứ.

Nghiêng mặt sang bên ngắm nhìn hồ nước nhỏ giáp với rừng cây, lạnh nhạt đáp: “Không muốn để họ nhìn thấy người không muốn thấy, ảnh hưởng tâm trạng thăm viếng.” Nói rồi yên lặng bấm like cho mình trong lòng, Nhạc Thiên ta đây đúng là thần giữ hình tượng.
Phương Chẩm Lưu nhất thời nghẹn lời, ở một mức độ nào đó, thì cũng coi như là fan của Đới Đãng Vân, hắn cũng không quá là thích con người Doãn Nhạc Thiên này.

Chỉ là lời mà Doãn Nhạc Thiên nói với hắn làm cho hắn có phần xúc động, có lẽ năm đó Doãn Nhạc Thiên xuất ngũ thật sự có nỗi khổ nào khó nói?
Hai tay Nhạc Thiên đút vào túi, cúi thấp mặt nói: “Cậu đi vào đi.”
Phương Chẩm Lưu vốn đến để tìm cậu mà, làm sao chạy đi viếng mộ như các fan kia được, hắn vẫn chưa đến mức đó.
Phương Chẩm Lưu nói: “Đông người quá, đợi lát nữa rồi đi.”
Nhạc Thiên cúi đầu vai dựa vào thân cây, “ừm” một tiếng.
Hai người bỗng nhiên không còn lời để nói.
Trong rừng cây vắng lặng, Phương Chẩm Lưu cụp mắt xuống là lập tức có thể nhìn thấy phần gáy trắng nõn lộ ra ngoài bâu áo sơmi trắng của Doãn Nhạc Thiên.

Người này thật sự rất trắng, dưới ánh nắng thật sự trắng gần như sắp tiêu biến, hẳn là do phơi nắng lâu, vành tai ửng hồng lên như trong suốt.

Phương Chẩm Lưu rất muốn chuyển tầm mắt mình đi, nhưng lại có điều gì đó khiến hắn không dời đi được, thậm chí trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Doãn Nhạc Thiên không mặc quần áo, càng muốn quên lại càng nhiều lần nhớ đến.
Phương Chẩm Lưu quay mặt sang như che giấu, chợt thấy có người đang đi phía này, vội níu cánh tay Doãn Nhạc Thiên, chạy thật nhanh về phía ngọn núi giả nằm bên trái rừng cây.
Phương Chẩm Lưu thấp giọng nói: “Ngồi xổm xuống.”
Nhạc Thiên làm bộ như bình tĩnh theo lời ngồi xổm xuống, nghĩ bụng nhóc con, tiến độ của hai ta hơi bị nhanh nha, chui vào rừng thì thôi đi còn chui vào núi giả nữa.
Có giọng nữ từ bên ngoài vọng vào.
“Mới tháng ba, sao lại nóng thế.”
“Thời tiết hôm nay hơi, có hơi nóng quá.”
“Cậu có cảm nhận được không năm nào cứ vào độ này là thời tiết cũng lạ hết, chắc là ngay cả ông trời cũng cảm thấy bất công.”
Nhạc Thiên: …mấy em gái, lố quá rồi.
Trong lòng Phương Chẩm Lưu hơi mấy cô gái đó nói chuyện liên quan đến Doãn Nhạc Thiên, sau khi tâm trạng lo lắng dâng lên rồi hắn mới ngờ ngợ —— vì sao hắn phải lo lắng cho Doãn Nhạc Thiên? Phương Chẩm Lưu hơi nhíu mày.
Quả nhiên, nỗi lo của hắn trở thành hiện thực, mấy cô gái bắt đầu nhắc đến Doãn Nhạc Thiên, thảo luận chuyện Doãn Nhạc Thiên về nước, bởi vì livestream của Tống Hòa hot, nên KW cũng đã tuyên bố việc sáp nhập Doãn Nhạc Thiên vào làm huấn luyện viên.
Mấy cô fan này hình như không có quá nhiều địch ý đối với Doãn Nhạc Thiên.
Một cô gái có giọng nói dịu dàng: “Tớ thật sự rất mong anh ta đến thăm happy, happy thật sự rất thích anh ta.”
Phương Chẩm Lưu nhìn về phía Doãn Nhạc Thiên, nhìn thấy cậu cụp mi mắt, hàng mi thật dài che phủ mắt của cậu khiến Phương Chẩm Lưu không đoán ra được tâm trạng của cậu.
“Các cậu có xem video mà câu lạc bộ đăng chưa?”

“Xem rồi, sáng nay tớ khóc quá trời, không trang điểm nổi luôn.”
“Video đó chắc chắn là do together quay.”
“Trừ anh ta ra còn ai nữa, chỉ có together mới được happy nhường nhịn thế thôi, ảnh không cho người khác tùy ý làm thế với mình đâu.”
“Đến bây giờ tớ vẫn không nghĩ ra, Đới Đãng Vân đối xử với anh ta tốt như thế, sao anh ta nỡ lòng nào vứt bỏ Đới Đãng Vân đi theo người phụ nữ khác chứ!”
Nhạc Thiên: …mấy em gái này đang nói gì đấy sao cậu không hiểu gì hết!
Vì để giấu đi sự hoang mang của mình, Nhạc Thiên đành phải lấy bất biến ứng ngoại biến, vẫn không nhúc nhích là con baba (1).
Rơi vào trong mắt Phương Chẩm Lưu thì hoàn toàn là dáng vẻ không thể động đậy sau khi bị đánh trúng, Doãn Nhạc Thiên như pho tượng, song lại là một pho tượng rất đau khổ, nước mắt gần như sắp rơi trong phút chốc.
Nhưng giống như lần Phương Chẩm Lưu tưởng rằng cậu sẽ khóc vậy, Doãn Nhạc Thiên không khóc.
Đợi cho các cô gái nói chuyện trong chốc lát, hình như là tránh nắng đủ rồi, bèn túm năm tụm ba cùng nhau đi ra ngoài.
Nhạc Thiên đứng lên, phủi phủi vết nhăn đầu gối âu phục, vẫn không nói một lời như cũ.
Phương Chẩm Lưu nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của cậu, bỗng nhiên hỏi: “Huấn luyện viên, có phải vợ con anh sắp về nước hay không?”
Lần này Doãn Nhạc Thiên không mắng hắn nhiều chuyện, mà lạnh nhạt “ừm” một tiếng.
Phương Chẩm Lưu lại nhớ đến tên con trai của cậu, hắn nghe thấy rất rõ ràng, là “Niệm Vân”.
Cái tên này thật sự rất dễ khiến cho người ta sinh ra liên tưởng, Niệm Vân, tưởng nhớ Đới Đãng Vân?
Phương Chẩm Lưu sắp không hiểu nổi Doãn Nhạc Thiên, dứt khoát hỏi thẳng định kiến lớn nhất của mình với Doãn Nhạc Thiên, “Vì sao trước đây phải xuất ngũ?”
Kết hôn không phải lý do để tuyển thủ chuyên nghiệp xuất ngũ, rất nhiều game thủ sau khi kết hôn vẫn hoạt động trong cái giới này, đồng thời kỹ thuật và trình độ vẫn không thụt lùi.
Phương Chẩm Lưu không giống với những fan khác cho rằng Doãn Nhạc Thiên ôm đùi Đới Đãng Vân nằm không thắng game.

Hắn là game thủ chuyên nghiệp, hiểu rất rõ tầm quan trọng của SP đối với ADC, một ADC tầm cỡ như Đới Đãng Vân hoàn toàn có quyền tự chọn SP cho mình, nhưng anh ta chọn Doãn Nhạc Thiên, hơn nữa một lần kết hợp luôn hai năm, đủ để chứng minh thực lực của Doãn Nhạc Thiên.
Điều mà ghét nhất ở Doãn Nhạc Thiên là chuyện cậu từ bỏ sự nghiệp của mình, ở độ tuổi vàng của một tuyển thủ, hơn nữa còn trong tiền đề gánh vác ước mơ của người đồng đội đã ra đi trên lưng.
“Bị bệnh,” Nhạc Thiên trả lời thẳng luôn, lấy một điều thuốc trong túi quần ra lướt qua chóp mũi, “Tay run.”
Phương Chẩm Lưu ngây ngẩn, đó chắc chắn là việc mà không một ai biết được.
Nhạc Thiên lạnh nhạt nói: “Cũng không đánh SP được nữa, một khi SP thì nhịp tim sẽ tăng nhanh, thở không ra hơi.”

Có một thời gian, Doãn Nhạc Thiên vừa nhắm mắt là nhìn thấy hình ảnh Đới Đãng Vân cả người đẫm máu ôm chặt lấy mình, vừa đụng vào game là dường như nhìn thấy bóng người Đới Đãng Vân xuất hiện bên cạnh mình.

Đừng nói đến chuyện chơi SP, chỉ cần ngồi trước máy tính, nhìn hình ảnh các tướng thôi mặt đã dẫm nước mắt.
Mắc bệnh trên cả s1nh lý và tâm lý dẫn đến việc Doãn Nhạc Thiên bị nghiện thuốc lá nghiêm trọng, hơn nữa môi trường dư luận vốn đã không được tốt, nên khi đó Doãn Nhạc Thiên quyết định xuất ngũ.
Thật ra sau khi xuất ngũ Doãn Nhạc Thiên cũng rất đau khổ, hắn biết lựa chọn của mình là con đường trốn tránh của kẻ hèn nhát.
Nhạc Thiên chậm rãi nói: “Tôi có lỗi với cậu ấy.”
Con tim mạnh mẽ của Phương Chẩm Lưu hơi lay động một chút, người trước mặt chỉ cao tới bờ vai của hắn, khi cúi đầu thế mà lại có vẻ rất bất lực.

Hắn không biết an ủi người khác, cứng rắn nói: “Anh đúng là đã phụ lòng anh ta.”
Nhạc Thiên: …chú em này, chú không biết nói chuyện thì câm miệng đi.
Hai người lại chìm trong im lặng, một lúc sau Phương Chẩm Lưu mới nói: “Có điều, đó cũng không phải lỗi của anh.”
Nhạc Thiên: Cảm ơn, chả thèm khát.
Phương Chẩm Lưu thấy cậu cứ im im, bèn hỏi: “Có muốn đi vào đó không?”
Nhạc Thiên ngẩng đầu, “Muốn.”
Cách của Phương Chẩm Lưu rất đơn giản, hắn kéo cổ áo len che mặt mình xuống, cũng tháo mũ áo hoodie xuống, để lộ một gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng.

Lạnh mặt đi ra đứng ngoài cổng nghĩa trang, lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý của fan, tuy tất cả đều là fan của Đới Đãng Vân, nhưng đây là Phương Chẩm Lưu ngoài đời thực đó.
Ai cũng có tâm lý theo số đông, mọi người bắt đầu xì xầm, lập tức có rất nhiều người chạy đến vây xem, hơn KW tuyên bố cho Doãn Nhạc Thiên gia nhập, nên rất nhiều fan hỏi Phương Chẩm Lưu đến đây làm gì, KW cho Doãn Nhạc Thiên vào có phải đang tìm đường chết hay không.
Phương Chẩm Lưu cau mày nhìn đám người đang từ từ vọt tới.
Nhân viên thấy tình hình không ổn nhanh chóng chãy đến giữ trật tự, Nhạc Thiên thừa dịp loạn chuồn vào.
Phương Chẩm Lưu nhìn thấy Doãn Nhạc Thiên đi vào, vẫn chưa thở ra một hơi, tiếp tục đứng ngoài cổng thu hút hỏa lực, hắn đã nói với Doãn Nhạc Thiên rồi, giữ giúp cậu mười phút.
Số Nhạc Thiên không tệ, bắt được lúc trống, trước mộ Đới Đãng Vân không có ai, chỉ có hoa tươi và quà chất thành đống như núi.

Khuôn mặt mỉm cười tuấn tú của cậu thiếu niên được yêu thương của các fan bao bọc xung quanh.
Không biết nếu như hắn biết người mà hắn dùng tính mạng để bảo vệ đang phải gặp ác ý như thế nào từ các fan, trong hắn sẽ nghĩ thế nào đây?
Nhạc Thiên đứng trước mộ thưởng thức khuôn mặt tuấn tú của Đới Đãng Vân một lúc, “Đẹp trai thế.”
Hệ thống: “…”
Nhạc Thiên: “Giống con trai của tao thật đấy, thật sự như là cùng một khuôn khắc ra.”

Hệ thống: “Cậu phí lời, con trai của người ta mà.”
Nhạc Thiên: “Ây, đáng tiếc.”
Hệ thống: “Tiếc cái gì?”
Nhạc Thiên: “Có một đứa con trai đáng yêu như vậy mà ngay cả mặt mũi cậu ta cũng không được thấy.”
Tình yêu của Đới Đãng Vân và Từ Tĩnh vẫn luôn được giữ bí mật, sau khi Từ Tĩnh bất ngờ mang thai nói cho Đới Đãng Vân biết, Đới Đãng Vân vô cùng mong chờ vào đứa trẻ đó, nhưng do vẫn chưa đủ tuổi, nên quyết định tạm thời chưa đăng ký.
Do thi đấu đang trong thời khắc mấu chốt, Từ Tĩnh lo là nếu như việc này bị lộ ra ngoài, sẽ làm ảnh hưởng đến quá trình thi đấu của Đới Đãng Vân, nên kiên trì không chịu nói ra.
Đới Đãng Vân cũng chỉ nói cho một mình Doãn Nhạc Thiên biết.

Lúc hắn nói Doãn Nhạc Thiên hay thì sắp mừng phát điên lên, còn nói muốn giành được quán quân, lấy huy chương quán quân làm sính lễ, kết hôn với Từ Tĩnh.
Đương nhiên Doãn Nhạc Thiên cũng rất mừng, hắn và Đới Đãng Vân là anh em tốt thật sự, bất kể là trong game hay trong cuộc sống đều cực ký hợp nhau.

Đới Đãng Vân dương quan hướng ngoại nhưng tính cách cũng có lúc thiên hướng cứng đầu, không chịu tiếp thu ý kiến, Doãn Nhạc Thiên vừa khéo bù trừ với hắn.
Nhạc Thiên lại thở dài, nói với Đới Đãng Vân: “Người anh em, cậu yên tâm đi, tôi sẽ lấy được quán quân.”
Vẻ mặt Đới Đãng Vân vẫn chỉ là lẳng lặng cười.
Nhạc Thiên thăm xong rồi cũng đi, lúc đi ra cúi đầu che che giấu giấu, liếc nhìn sang, thấy Phương Chẩm Lưu sắp bị người ta chọt tay vào lỗ mũi, không khỏi phì cười thành tiếng.
Phương Chẩm Lưu vẫn đang ngó chừng lối ra, khó khăn lắm mới thấy một người cao gầy đi ra, chạy đi như một làn khói, hoàn toàn không có ý định chờ mình.
Phương Chẩm Lưu: …
Dưới sự giúp đỡ của nhân viên nghĩa trang, Phương Chẩm Lưu thoát khỏi fan, bước đi trên con đường duy nhất.

Bụng thầm mắng Doãn Nhạc Thiên qua cầu rút ván lại mắng mình đi lo chuyện không đâu, đi được mấy bước bỗng nhiên trông thấy bóng dáng Doãn Nhạc Thiên đang đứng dọc ven đường ở đằng xa xa.

Âu phục phất phơ, người gầy như tờ giấy, ngậm điếu thuốc hờ hững vẫy vẫy tay với hắn.
Mẹ nó, kêu chó hả, Phương Chẩm Lưu mắng một câu trong lòng, mặt lạnh ba chân bốn cẳng đi về phía trước, Nhạc Thiên thấy hắn đi theo, cũng xoay người lại tiếp tục đi, “Ở đây không tiện gọi xe, đi chung đi.”
“Về căn cứ?” Phương Chẩm Lưu hỏi.
“Ừm,” Nhạc Thiên híp híp mắt, “Về căn cứ.”
 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play