Tôn Minh Hạo nói xong thì giật lấy chiếc vòng tay từ tay của thư kí Kim, đi thẳng đến phòng chủ tịch…
Mà lúc này thư kí Kim cũng cảm thấy những lời mà Tôn Minh Hạo nói cũng rất có lý…
“Tôi hiểu rồi, nhờ cả vào giám đốc Tôn nha…”
Tôn Minh Hạo không nói gì chỉ phẩy tay một cái ra hiệu ““Không có gì…”” rồi rời khỏi đó…
…
Bên trong phòng chủ tịch…
Bạch Thiếu Thần đang tập trung xử lý đống tài liệu trên bàn, rất nhiều dự án cần được anh phê duyệt…
Bất ngờ bên ngoài không ngừng vang lên tiếng gõ cửa…
“Cốc…cốc…cốc…”
“Vào đi…”
Bạch Thiếu Thần vẫn tập trung nhìn vào tập tài liệu, không quan tâm đến người vừa bước vào là ai…
Trong khi đó Tôn Minh Hạo vừa bước vào đã không ngừng lãi nhãi đến nhức cả đầu…
“Này Thiếu Thần mình bảo này, cậu đã bôi cái gì lên mặt vậy, tại sao các cô gái xinh đẹp đều say mê cậu hết vậy…”
“Trong khi đó mình cũng đâu đẹp trai thua kém gì cậu, tại sao không có một ai đến tìm mình hết vậy…”
“Cậu nói xem, tại sao lại bất công như vậy chứ…”
Tôn Minh Hạo vừa nói vừa bước đến chỗ ghế sofa ngồi xuống, hai chân vắt chéo vào nhau giận dỗi…
Bạch Thiếu Thần thật sự không biết cái tên này đang nhắc đến chuyện gì, lãi nhãi đến đau hết cả đầu, thở dài một hơi lên tiếng…
“Rốt cuộc cậu vào đây làđể làm gì vậy…”
Mà lúc này Tôn Minh Hạo nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của Bạch Thiếu Thần thì càng tức giận hơn, người ta đã tìm đến nơi còn ở đó giả vờ…
“Cậu còn ở đó mà nhăn với nhó…”
“Nói thật cho mình biết đi, cậu đã dấu mình, gây ra chuyện gì bên ngoài vậy…”
Về phía Bạch Thiếu Thần càng nghe càng không hiểu chuyện gì, hôm nay cái tên Tôn Minh Hạo này ăn trúng cái gì mà nói nhiều vậy…
“Rốt cuộc cậu đang nói nhảm cái gì vậy…”
“Mình đang rất là bận, không có thời gian đâu nói chuyện phiếm với cậu…”
“Nếu cậu rảnh rỗi quá thì ra mấy chi nhánh mới giám sát đi, đừng có ở đây làm phiền mình làm việc…”
Bạch Thiếu Thần nói xong thì làm động tác đuổi, Mà Tôn Minh Hạo đâu dễ dàng bỏ qua như vậy, cậu lập tức lấy chiếc vòng tay đưa lên truớc mặt Bạch Thiếu Thần…
“Này cậu xem, người ta đã mang cả bảo vật mà cậu thích nhất đến luôn rồi này…”
Ngay lúc này Bạch Thiếu Thần vừa nhìn thấy chiếc vòng tay đã không khỏi bất ngờ…
Nhanh chóng bước đến chỗ Tôn Minh Hạo giật lấy…
“Cái này tại sao cậu lại có…”
“Cái này, cậu còn dám hỏi…cậu đã làm gì con gái nhà người ta rồi hả…đến nỗi người ta đến tận đây tìm cậu chứ…”
Tôn Minh Hạo không khỏi kinh ngạc với hành động này của anh, đến nỗi nói chuyện cũng lấp bấp không ngừng…
Trong khi đó Bạch Thiếu Thần liên tục thắc mắc, không phải nó đã mất mấy ngày trước rồi sao, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện, còn trong tay một cô gái…
**Chẳng lẽ…**
Bạch Thiếu Thần ngay lập tức nghĩ đến người con gái đêm hôm đó, chắc chắn trước khi đi cô ấy đã lấy nó…
**Chắc chắn là lo lắng mình sẽ không nhận ra cô ấy, nên mới lấy theo chiếc vòng này làm vật gợi nhớ đây mà…**
Mà Tôn Minh Hạo lúc này ngồi một bên, nhìn Bạch Thiếu Thần nở nụ cười vui vẻ, không khỏi kinh ngạc…
**Cậu ta đang nghỉ cái gì mà cười vui vẻ quá vậy, đừng nói là tìm cách bỏ trốn đấy…**
“Còn muốn ở đó mà giả vờ nữa sao…”
Tôn Minh Hạo ngay lập tức giật mình với suy nghĩ của mình, liền đưa tay lên vẫy trước mặt, nhưng Bạch Thiếu Thần lại không hề phản ứng gì lại …<code> Khiến cậu vô cùng tức giận mà hét to lên... "*Bạch Thiếu Thần cậu đang suy nghĩ cái gì mà cười như tên ngốc vậy*..." </code>Mà Bạch Thiếu Thần lúc này lại không ngừng nhớ đến bóng hình của Tưởng Gia Tuệ…
Suốt mấy ngày nay do bận rộn với những dự án mới của tập đoàn, nên Bạch Thiếu Thần không có thời gian để tìm kiếm tung tích cô gái hôm đó…<code>Nhưng sáng nay ngay khi vừa hoàn thành dự án quan trọng, Bạch Thiếu Thần đã căn dặn trợ lý Kim giúp mình điều tra lai lịch cô gái đó... Còn cẩn thận dặn dò, ngay khi tìm được phải mang cô đến gặp anh ngay... </code>Nhưng có một điều vô cùng khó khăn với trợ lý Kim, khi Bạch Thiếu Thần lại chẳng hề nhớ một chi tiết nào của cô gái ấy…
Trợ lý Kim chỉ có thể nhờ giám đốc khách sạn L, cho mình xem lại camera hôm đó, thuận tiện cho việc xác định được khuôn mặt cô gái, dễ dàng tìm kiếm hơn…<code>Bạch Thiếu Thần đang mải mê suy nghĩ về Tưởng Gia Tuệ bất ngờ giật mình khi nghe thấy tiếng hét của Tôn Minh Hạo... "*Không có gì, chỉ là một chút chuyện mà thôi*.." "*Mà này cậu mau đi bảo trợ lý Kim mời cô ấy lên đây giúp mình*.." Làm sao Bạch Thiếu Thần có thể nói ra hết, những gì mình đang suy nghĩ cho Tôn Minh Hạo biết chứ, anh chỉ nói cho qua chuyện... "*Không cần cậu phải căn dặn, mình đã bảo trợ lý Kim xuống dưới sảnh mời người ta lên rồi, chắc có lẽ cũng sắp lên đến nơi rồi đấy*..."</code>
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT