Bạch Thiếu Thần nghe thấy Tưởng Gia Tuệ sắp lên đến nơi thì mĩm cười không thôi, sau đó nghiêm túc chỉnh sửa lại quần áo…
Liền cảm thấy cái tên Tôn Minh Hạo này ở đây thật sự quá phiền phức, liền lên tiếng cố ý muốn đuổi người…
“Ở đây hết việc của cậu rồi, mau về phòng làm việc đi, đừng ở đây làm phiền mình…”
Mà lúc này Tôn Minh Hạo sau khi nghe thấy Bạch Thiếu Thần có ý muốn đuổi mình, ngay lập tức liền trở mặt khó chịu…
“Cái gì, cậu muốn đuổi mình ra ngoài sau…”
“Ừm…”
“Không mình không đi đấy, cậu làm gì được mình chứ…”
Tôn Minh Hạo tức giận ngồi chễm trệ trên ghế sofa, dù cho Bạch Thiếu Thần có đuổi thế nào cậu cũng không đi…
Cậu thật sự rất muốn nhìn thấy khuôn mặt của cô gái kia sẽ trông thế nào, mà lại khiến cho cái tên lạnh lùng này phấn khởi như vậy…
“Tôn Minh Hạo, cậu…”
Bạch Thiếu Thần biết rõ không thể nói chuyện đàng hoàng với cái tên này mà, sau đó liền quay về ghế ngồi xuống, trầm giọng lên tiếng, nhưng lại đầy uy lực…
“Hình như bên châu phi, chúng ta có một dự án thiếu người phụ trách thì phải, hay là cậu đến đó đi…”
Mà Tôn Minh Hạo sau khi nghe thấy Bạch Thiếu Thần muốn đưa mình đến châu phi, ngay lập tức đứng bật dậy…
**Cái tên ác ma này, muốn đưa mình đó thật sâu, không, mình không đi đâu, tốt nhất vẫn nên rồi khỏi đây ngay, nếu như hắn thực sự đưa mình đến đó thì coi như xong…**
“À mình nhớ mình có vài văn kiện cần kí trong phòng, mình đi trước đây…”
Tôn Minh Hạo liền lấy đại một lý do mình có việc rồi bỏ chạy khỏi phòng…
Cậu hiểu rõ, một khi mà cái tên ác này làm thật, thì cậu sẽ không thể gặp gỡ mấy cô em xinh đẹp được nữa…
Nghĩ đến đây thôi là Tôn Minh Hạo đã thấy sợ, thay vì nhìn thấy cô gái kia, tốt nhất cậu nên chuồn đi cho lẹ…
Mà lúc này bên ngoài vừa hay vang lên tiếng gõ cửa…
“Cốc… cốc… cốc…”
Vài phút trước đích thân trợ lý Kim xuống sảnh đón Tưởng Gia Tuệ lên phòng chủ tịch, cả hai sau đó đi vào thang máy giành cho nhân viên để lên tầng cao nhất của tòa nhà…
Ánh mắt Tưởng Gia Tuệ liền va phải dòng chữ màu đỏ của thang máy bên cạnh…
…“Thang máy giành riêng cho Bạch gia…”…
^^^“Những ai không được phép của chủ tịch, không được bước vào thang máy này…”^^^
Tưởng Gia Tuệ chỉ nhếch môi cười nhẹ, trong lòng thầm suy nghĩ…
^^^**Một chút thôi, một lúc nữa rời khỏi đây tôi chắc chắn sẽ đi bằng thang máy đó…**^^^
…**Nhưng nếu lần này vẫn thất bại, tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ đến đây nữa, cũng sẽ không bao giờ gặp lại Bạch Thiếu Thần…**…
Sau đó liền nhìn chiếc thang máy bên kia, đá mắt một cái trước khi đóng lại…
Trong khi đó trợ lý Kim không ngờ người phụ nữ này lại xinh đẹp đến như vậy, khí chất vô cùng thanh tao…
…“Chủ tịch đang ở bên trong, xin mời tiểu thư…”…
Trợ lý Kim chỉ đưa cô đến trước cửa phòng chủ tịch, còn mình thì nhanh chóng rời khỏi, nếu còn ở đây nữa, chắc cậu sẽ bị khí thế băng lãnh này của cô đè bẹp mất…
…“Được tôi biết rồi, cảm ơn cậu…”…
Tưởng Gia Tuệ chỉ mỉm cười gật đầu với trợ lý Kim, ngay khi trợ lý Kim rời khỏi cô liền hít một hơi thật sâu rồi thở ra để lấy can đảm…
…“Cố lên…”…
Sau đó liền lên tiếng cố vũ bản thân phải cố lên, rồi đưa tay lên gõ cửa…
…“Đến rồi, cô ấy đến rồi đó…”…
Tôn Minh Hạo vừa nghe thấy tiếng gõ cửa liền chắc chắn người bên ngoài là cô gái xinh đẹp kia…
…“Vào đi…”…
Ngược lại Bạch Thiếu Thần vẫn tỏ ra vô cùng lạnh lùng ngồi trên ghế chủ tịch, một tay một tay đang cầm nhìn về phía cánh cửa lên tiếng…
…“Cuối cùng cũng đến…”…
Mà lời nói này cũng chỉ mình anh nghe thấy…
Ngay khi nhận được sự đồng ý của người bên trong, Tưởng Gia Tuệ liền vặn cái khóa cửa bước vào…
Khoảnh khắc cô vừa bước vào khiến cho làn gió tung bay loạn tóc xoăn, làm cho những người bên trong không khỏi kinh ngạc với nhan sắc xinh đẹp của mình…
…“Đẹp quá…”…
Ngay lập tức Tôn Minh Hạo không kìm được mà lên tiếng khen ngợi, cô ấy thật sự quá xinh đẹp, cứ như nữ thần xuất hiện vậy…
Khiến cậu say mê đến nỗi quên cả việc mình đang làm kì đà cản trở hai người kia…
Bạch Thiếu Thần cũng không khác gì Tôn Minh Hạo, bất ngờ với nhan sắc xinh đẹp của cô, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào cô…
Hôm đó trời quá tối, lại bị ảnh hưởng của thuốc, anh không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô…
Mà Tưởng Gia Tuệ lúc này lại không hề cảm thấy một chút bối rối gì, ngược lại còn rất tự tin, nhìn về phía Bạch Thiếu Thần mĩm cười lên tiếng…
…“Bạch tổng, tôi có thể nói chuyện riêng với anh được không…”…
…“Được, Minh Hạo cậu ra ngoài đi…”…
Lời nói của cô gái làm cho hai người đàn ông bất chợt giật mình, nhanh chóng thu lại vẻ mặt vừa rồi của mình, ho nhẹ một cái lên tiếng…
…“Vậy mình ra ngoài trước đây…”…
Tôn Minh Hạo giật mình quay sang nhìn ánh mắt giết người của Bạch Thiếu Thần, không khỏi rùng mình…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT