Văn ánKhông ai biết tại sao bà tôi lại chết với trạng thái như vậy.
Bà nội tôi là người đỡ đẻ, bà đột ngột qua đời, nhưng mắt không nhắm mà cứ trợn lên, miệng không đóng mà há ra, giống như thấy thứ gì rất kinh khủng, đáng sợ.
Không còn cách nào khác, người khâm liệm đành khải dùng kim khâu cả mắt và miệng bà.
Cha mẹ bảo tôi phải mặc đạo bào, ôm một con gà trống ngồi trong quan tài, làm người trấn quan.
Lúc đưa đi chôn, mấy cái đòn khiêng quan tài và cả sợi dây thừng đều nhẹ nhàng rung rinh, con gà trống ngồi trong lòng tôi cứ kêu lên cục tác như gà mái đẻ trứng.
Trẻ
con trong thôn xúm lại cầm roi lên vừa nghịch vừa hát: “Quỷ khiêng quan tài, gà trống kêu, con hiền cháu hiếu chớ được cười. Tiền giấy bay, hương khói nồng, nhang tắt hết, đến Hoàng Tuyền.”