Quý Ngư đã xem qua bản đồ cấu tạo bên trong tàu Côn Bằng khi Trịnh Tông giới thiệu cấu trúc thân tàu cho cô. 

Phía trên của căn phòng cô ở bây giờ, một bên là buồng lái, bên còn lại là khoang thuyền trưởng, có lẽ âm thanh vang lên kia truyền từ khoang thuyền trưởng đến. 

Ánh mắt Quý Ngư sáng lên, như thể vừa khám phá ra một lục địa mới, cô tiếp tục đi lại.

Tiếng bước chân “cộc, cộc” cũng vang lên đều đặn theo tiếng bước chân của cô. 

Khi cô đi vòng quanh phòng cũng phải đến lần thứ một trăm lẻ tám thì cuối cùng cánh cửa cũng bị gõ vang. 

Lần này người gõ cửa không còn là Trịnh Tông,  cũng không phải ai khác mà là Hải Khôn. 

Quý Ngư còn chưa kịp nói nửa lời, anh đã cúi xuống nhấc hai chân cô lên, cởi từng chiếc dép trên chân cô xuống rồi cầm dép đi đến bên cánh cửa sổ hướng ra biển, làm bộ như thể anh sẽ ném luôn đôi dép ấy xuống biển nhưng anh vừa giơ tay thì bỗng dừng lại.

“Anh cầm dép của tôi thì tôi lấy gì đi?”

“Da cô dày, boong tàu có nóng cũng không ảnh hưởng tới cô đâu, cứ tiếp tục đi chân trần đi.” Anh cầm đôi dép của cô rồi xoay người về phía cửa. 

“Khoan đã.” Quý Ngư chạy đến trước, đưa tay ra muốn nắm lấy anh. 

Dưới tình thế căng thẳng, cô chỉ bắt được đai lưng áo ngủ của anh, cô kéo nhẹ một cái, vạt áo ngủ giao nhau trên người anh mở rộng trong nháy mắt.

Hải Khôn nhíu mày, may là anh nhanh tay đè phần dưới bụng lại, thế nhưng cơ bắp ngực và cơ bụng vẫn lộ ra không sót một cái gì.

Quý Ngư liếc mắt một cái, cảm thấy đây hoàn toàn không phải thân thể con người mà là một bức tường thịt thật dày.

Cơ bụng tám múi của người đàn ông giống như tám viên gạch, cô đặt một ngón tay của cô vào để so sánh với cái rãnh giữa những viên gạch, hẳn là cũng chẳng có vấn đề gì.

Lúc cô so sánh, ngón tay sượt qua bụng anh, không cẩn thận đụng phải thân thể anh. 

Loại cảm giác khi tiếp xúc da thịt này rất rõ ràng.

Nóng quá.

Quý Ngư mở năm ngón tay muốn túm lấy cục gạch theo bản năng nhưng lại bị một tay của anh giữ chặt cổ tay, sau đó xoay ngược lại. 

Không biết anh dùng sức thế nào mà cô lại cảm thấy cánh tay mình như sắp bị bẻ gãy, cô dùng sức rút cánh tay lại nhưng vẫn không thể rút ra nổi.

“Anh cho là tôi muốn chạm vào anh à? Tôi chỉ đang đòi lại công bằng, anh phải trả lại những gì anh nợ tôi.” Quý Ngư có hơi luống cuống thái quá, bản thân cô cũng không biết vì sao cô lại muốn sờ anh, chỉ là cô muốn làm như vậy, giống như đang bị bản năng điều khiển.

“Tôi nợ cô cái gì?” Hải Khôn buông tay cô ra rồi lùi về phía sau một bước, buộc lại đai lưng áo ngủ.

“Để tôi xé quần áo của anh đi, ít nhất cũng như anh xé váy của tôi, cởi sạch để tôi nhìn một lần nữa rồi... để tôi hôn anh một cái, thế là chúng ta hoà rồi.”

Không mất mát, không nợ nần là nguyên tắc quen thuộc của cô.

Bình thường Quý Ngư rất thoải mái, không tính toán nhiều và chỉ quan tâm đến những thứ liên quan đến lặn.

Nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi này, cô bị anh xé quần áo, nhìn thấy hết cơ thể cô rồi còn vô cớ hôn cô, khiến cô luôn cảm thấy khó chịu trong lòng.

Cô cố gắng thở ra một hơi, nếu không thì cô sẽ nghẹn chết mất.

Hải Khôn nhìn cô chằm chằm trong ba giây sau đó nghiêm túc gật đầu: “Được, cô nói thì giữ lời, chờ tôi một phút.”

Một phút sau, anh quay lại phòng cô.

Anh mặc một bộ đồng phục Cảnh sát biển màu xanh, đứng trước mặt cô bằng dáng vẻ ngay thẳng.

Hải Khôn xoay người lại, nghiêng người hướng về phía cô rồi chỉ vào bả vai anh: “Bả vai và eo, cô chỉ có thể xé hai chỗ này, cơ hội chỉ có một lần.”

“…” Đương nhiên là phải xé rồi, không xé là quân tử, cô lại không phải là quân tử.

Quý Ngư cắn răng một cái, kiễng chân lên túm lấy mảnh vải hai bên vai anh, dùng sức kéo sang hai bên.

Nhưng cô nhanh chóng nhận ra là dù cô có kéo thế nào cũng không thể kéo rách được.

Đây là đồng phục!

Vải chắc như vậy, chỉ dựa vào hai bàn tay mảnh khảnh của cô, sao cô có thể xé một cái là rách giống như lúc anh xé váy của cô?

Không xé được chỗ bả vai, cô lại kéo vải chỗ thắt lưng anh. Chỗ bả vai mềm hơn mà cô còn không xé được, chỗ này thì chẳng có hy vọng gì hơn.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Quý Ngư giằng co nửa ngày, đầu đầy mồ hôi, tay chân mỏi nhừ mà quần áo của anh vẫn nguyên vẹn.

“Anh chơi ăn gian, váy của tôi là vải mỏng, xé dễ như thế? Bây giờ anh mặc đồng phục, có khác gì bảo tôi xé áo giáp không?”

“Chính miệng cô đã nói, lời đã nói ra thì không thể thu về.”

“…” Quý Ngư không kịp phản ứng lại ngay lập tức, cô đã nói gì? Nói khi nào?

Cô nghĩ mãi thì bỗng nhiên nhớ ra, lúc cô ở buồng lái, quả thật cô đã nói rằng anh cũng phải mặc quần áo anh thích nhất để cô xé mới công bằng.

Vậy, bộ đồng phục này là bộ quần áo yêu thích của anh sao?

Thấy anh xoay người rời đi, Quý Ngư vội vàng nắm cổ tay anh, không cho anh đi, lôi kéo anh đi đi lại lại tìm kiếm thứ gì đó.

Hải Khôn cũng không nói lời nào, nhẫn nại tuỳ ý để cô giày vò, xem rốt cuộc cô muốn giày vò anh thành cái dạng gì.

Hai người đi một vòng, Quý Ngư tìm được một con dao găm.

Cô cởi bỏ hai nút trên ngực anh, kéo cổ áo anh, đưa con dao nhỏ vào trong áo anh, đâm xuyên qua vai áo làm nó thủng một lỗ.

Cô cũng đâm một lỗ tương tự như thế ở phần thắt lưng.

Quý Ngư dùng miệng ngậm con dao, hai tay nắm lấy hai bên lỗ rồi dùng sức kéo ra. 

Vải đồng phục dày trên người của anh, từ vai đến thắt lưng cuối cùng đã bị cô xé toạc.

Sau khi xé xong, nhìn thành quả lao động của mình, cô rất hài lòng.

Tay phải cô lấy con dao ra khỏi miệng, vừa lui về phía sau, vừa gõ lưỡi dao vào lòng bàn tay trái từng cái một.

Cô lập tức đắc ý vênh váo, không để ý dưới chân phía sau có thứ gì đó nên không cẩn thận mà bị vấp chân, cả người đột nhiên ngã về phía sau.

Quý Ngư vung tay để tìm sự cân bằng cho cơ thể: “Nhanh kéo tôi đi!”

Người đàn ông chỉ cách cô một bước, rõ ràng đưa tay là có thể nắm lấy tay cô nhưng anh lại lui về phía sau một bước, sau đó bỗng nhiên lại đi về phía trước một bước, đưa tay về phía cô.

Cô cho rằng anh muốn đỡ cô, ai ngờ anh chỉ lấy lại con dao trong tay cô, rồi lại lui về.

“Bịch!”

Thân thể Quý Ngư ngửa ra sau, cô nặng nề ngã xuống sàn gỗ, tiếng phát ra rất lớn, mông như đang nở hoa, đau đến nỗi cô chảy cả nước mắt. ( truyện trên app T𝕪T )

Trong một ngày cô bị ngã tận hai lần, Quý Ngư cảm thấy bệnh cô mắc không phải PTSD mà là chứng tăng động thì có.

Hải Khôn nhìn xuống cô: “Xé xong chưa? Chắc là xong rồi nhỉ? Nhớ kỹ những gì cô đã nói.”

Anh đặt con dao nhỏ lên trên tủ bên cạnh cửa, xoay người cứ thế rời đi.

Quý Ngư tức giận trợn tròn mắt, anh không thèm đỡ cô dậy mà cứ thế rời đi như vậy sao!?

Cô tức đến nghiến răng, cảm thấy dưới mông như có thứ gì đó, cô nhặt nó lên xem, đó là dép. Cô tiện tay vơ lấy một cái, ném sượt qua lưng anh.

Hải Khôn đã đi ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại. Chiếc dép bị cửa chặn lại, rơi xuống đất nhưng không phát ra âm thanh nào.

Quý Ngư nhìn thoáng qua chiếc dép còn lại trong tay, mặc dù cũng là dép lê nhưng nó không giống với đôi Trịnh Tông đưa cho cô, đế dép mềm hơn, cô đi thử vào chân còn thấy rất thoải mái.

Cô nhớ mang máng là vừa rồi trong phòng cô không có đôi dép này, chắc là Hải Khôn mang vào lúc anh đi thay quần áo.

Chẳng phải vừa rồi anh còn muốn vứt dép của cô đi sao? Sao giờ tự nhiên lại tốt bụng như vậy, tặng cho cô một đôi khác?

Quý Ngư thở dài, ồn ào hồi lâu cũng miễn cưỡng xé được quần áo của anh, thế nhưng bản thân cô lại làm trò cười cho thiên hạ này. Muốn lột hết quần áo của anh? Việc này có khi còn khó hơn lên trời. 

Cô nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên quên nó đi. Cô tốt bụng không bì với tiểu nhân, cứ thế mà tiếp tục đi trên con đường đầy nắng của mình.

Quý Ngư đứng dậy đi ra cửa, cô cũng xỏ đôi dép còn lại vào rồi phủi tay, xua đi cảm giác buồn bực trong lòng lúc trước sau đó mở cửa.

Một làn gió mát thổi vào mặt, vô cùng sảng khoái.

Quý Ngư ra khỏi phòng, đi dạo trên boong tàu. 

Lúc này đã là hoàng hôn, hơi nóng trên boong tàu giảm đi, người đi ra làm việc cũng rất nhiều. 

Thỉnh thoảng có người nhìn về phía cô với ánh mắt kỳ lạ. 

Quý Ngư cúi đầu kiểm tra quần áo của cô một chút, ngoại trừ chiếc váy lễ phục được cô sửa lại thì không có gì bất thường, cô cũng không đi chân trần. Tất nhiên là váy lễ phục phối với dép lê quả thật có hơi lạ, thế nhưng cũng không còn cách nào khác. 

Cô quyết định không để ý đến nó nữa.

Quý Ngư đi đến đuôi thuyền, Trịnh Tông đang dựa vào lan can, có một người đàn ông cao gầy khác đứng bên cạnh, nhìn bóng lưng thì có lẽ là Cá Chạch.

Hai người họ đang trò chuyện sôi nổi. 

"Anh thủy thủ, anh nói xem vừa rồi họ đã làm gì trong phòng? Động tĩnh lớn như vậy, lúc đi ra khỏi phòng, quần áo của thuyền trưởng còn bị xé rách. Chậc chậc chậc, tôi thực sự không thể tưởng tượng được cô gái kia lại mạnh như vậy, mạnh hơn cả Ngọc Trai Đen nhiều.”

Trịnh Tông đặt tay lên đầu Cá Chạch, anh ta cao hơn nửa cái đầu, xoa xoa tóc Cá Chạch đến rối cả đi. 

“Ngọc Trai Đen đã là quá khứ rồi, cậu nhắc đến cô ấy làm gì? Lo thuyền trưởng chưa gặp đủ phiền phức sao?”

Cá Chạch cười “hehe” hai tiếng: “Tôi chỉ nói riêng với anh thôi đấy, Ngọc Trai Đen vẫn rất để ý tới thuyền trưởng…” Anh ấy còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Trịnh Tông ngắt lời. 

“Ơ, Quý Ngư à, mau lại đây đi.”

Quý Ngư vô tình nghe lén họ nói, cô xoay người chuẩn bị rời đi nhưng bị Trịnh Tông gọi lại. 

“Ban ngày ban mặt, hai người cũng biết đùa đấy, ông đây còn chưa từng làm như vậy bao giờ.” Câu sau được anh ta hạ thấp giọng xuống, giống như rít hơi từ cổ ra nhưng cô vẫn nghe thấy. 

Quý Ngư hiểu ra, khi Hải Khôn bước ra khỏi phòng của cô, chắc chắn anh đã bị những người khác trên thuyền nhìn thấy. 

Cô nam quả nữ ở chung một phòng, ồn ào vô cùng, khi người đàn ông đi ra, quần áo còn bị rách, điều này dễ khiến mọi người phải suy nghĩ. 

Quý Ngư không giải thích, đi đến bên cạnh Cá Chạch rồi dựa vào lan can giống như họ. 

“Tại sao họ gọi cậu là Cá Chạch thế?”

“Tôi cũng không biết, có lẽ vì tôi tên là Lý Thu, khi còn nhỏ thì thích bắt cá chạch. Bây giờ cũng không nhịn được nên thỉnh thoảng ra biển để bắt cá chạch chơi chơi, cho nên bọn họ cứ gọi tôi như thế.”

Cá Chạch có làn da ngăm đen, nụ cười trên mặt cũng mộc mạc, nhìn qua cũng rất trẻ, có lẽ chỉ khoảng hai mươi tuổi . 

“Sơn Trà đang làm gì vậy? Khi nào cậu dẫn tôi đi gặp cậu ta đi? Tôi biết cách giao tiếp với cậu ta.” Là một người từng trải, Quý Ngư biết cách mở cánh cửa trái tim của Sơn Trà. 

Cuộc gặp gỡ trước đó của họ cũng coi như là vui vẻ. 

Cá Chạch và Trịnh Tông nhìn cô, dường như họ đều hơn ngạc nhiên. 

“Ngọc Trai Đen mà cậu vừa nói đến chính là người trong lòng của thuyền trưởng sao?” Quý Ngư cũng hơi kinh ngạc, tại sao đột nhiên cô lại có hứng thú buôn chuyện với người khác rồi? 

Trước đây cô không có hứng thú với chuyện này, có lẽ là do cảm thấy nhàm chán khi ở trên tàu trong một thời gian dài. 

Cuối cùng cô chỉ có thể lý giải như vậy. 

“Ngọc Trai Đen, cô ấy…” Cá Chạch còn chưa nói xong thì Trịnh Tông đã hắng giọng, bảo anh ấy đi giúp Sơn Trà chuẩn bị bữa tối, ngăn anh ấy lại. 

Ngay khi Cá Chạch vừa rời đi, Trịnh Tông đến gần cô rồi ngoắc ngón tay với cô: “Nào cô Quý, chúng ta hãy nói về cuộc sống, nói về lý tưởng và nhân tiện tám chuyện chút nào.”

“Tám chuyện gì?” Quý Ngư đan hai tay vào nhau, dựa vào lan can rồi nhìn về phía xa. 

Mặt biển một màu xanh biếc, giống như những hạt ngọc thạch ngưng tụ lại. 

Khi hoàng hôn buông xuống, không có gió trên biển, mặt biển lặng đến mức không thấy một gợn sóng nào. 

“Cô gái, có phải cô thích thuyền trưởng của chúng tôi không?” Trịnh Tông nghiêng người dựa vào lan can, đối mặt với cô. 

“Đây là chuyện anh muốn tám?” Quý Ngư đứng thẳng lưng, hai tay nắm lấy lan can, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, không nhịn được mà cười khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh ta: “Đây là chuyện không thể.”

"Tại sao?"

Nụ cười trên mặt Quý Ngư khựng lại, cô không biết phải trả lời thế nào. 

Cô cũng muốn biết tại sao. 

Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD), còn được gọi là phản ứng trì hoãn của tâm lý, đề cập đến một phản ứng tinh thần bất thường đối với các yếu tố căng thẳng nghiêm trọng như chấn thương. Đây là một căn bệnh tâm lý kéo dài, do bị tổn thương tâm lý nặng nề và tâm lý bị đe doạ bất thường nên mới dẫn đến sự trì hoãn và rối loạn tâm lý dài ngày.

Nói tóm lại, PTSD là trạng thái mất cân bằng tâm lý sau chấn thương.  Các triệu chứng chính của PTSD bao gồm ác mộng, thay đổi tính cách, tê liệt cảm xúc (tránh xa hoặc tách khỏi cảm xúc), mất ngủ, trốn tránh những thứ gây ra ký ức đau thương, cáu kỉnh, mất trí nhớ và sợ hãi. 

Những khái niệm này Quý Ngư đã nghe bác sĩ nói nhiều lần, thậm chí cô đã có thể thuộc làu. 

Cho dù cô có thừa nhận hay không, kể từ năm cô mười hai tuổi đến nay, cô vẫn thường xuyên mất ngủ và gặp ác mộng, cô trốn tránh như đã gặp phải hầu hết các triệu chứng. 

Tính cách của cô cũng đã thay đổi, thậm chí ngay cả cô cũng không thể rõ mình thực sự là người như thế nào, bởi vì cô không nhớ rõ, rốt cuộc trước kia mình là người như thế nào. 

Cô cũng không biết cảm giác rung động là như thế nào, không biết tình yêu có tư vị gì. Dường như trái tim cô đã biến thành gỗ đá, chẳng hề có tri giác. 

“Anh đã nghe về PTSD chưa?” Không để anh ta suy nghĩ thêm, cô quyết định nói sự thật: “Tôi nghĩ nên trực tiếp gọi nó là không thể yêu. Giống như cơ bắp bị teo lại, rối loạn chức năng tình dục cho nên anh không cần lo lắng cảm xúc của tôi với thuyền trưởng của các anh thế nào.”

“…” Trịnh Tông sững sờ, không hiểu sao trái tim lại đau nhói. 

Ban đầu anh còn muốn khuyên cô rằng tình yêu không phải là trò chơi, hơn nữa là đối với thuyền trưởng cứng nhắc của họ, nếu cô muốn chơi thì có thể tìm người khác, ví dụ như kẻ không có gì như anh ta chẳng hạn. 

“Không thích thì không thích thôi, cũng không phải chuyện to tát gì. Lại đây, chúng ta vừa hát vừa uống rượu đi. Chờ tôi chút!”

Trịnh Tông xua tay để kết thúc đề tài nặng nề này rồi xoay người chạy về phía khoang thuyền.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play