Quý Ngư mở điện thoại di động, lục tìm video để mở nhưng tìm mãi vẫn không thấy gì cả!

“Không thể nào, rõ ràng tôi đã quay video, vừa nãy tôi còn xem.” Lưng Quý Ngư bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. 

Cô lắc lắc đầu, cố gắng duy trì sự tỉnh táo, thoáng nhìn thấy trong con mắt đen của anh hiện lên một tia nghi ngờ, cô lập tức nổi giận: “Anh không tin tôi sao?”

Quý Ngư đặt điện thoại xuống, tiến lên một bước rồi tức giận nhìn anh: “Tôi đã quay video bọn họ săn bắt cá voi, những con cá voi nhỏ trên tin tức không phải do tôi giết. Chuyên ngành chính của tôi là sinh học biển, sao tôi có thể không nhận ra cá voi chứ?”

Hải Khôn giật lấy điện thoại di động của cô, ngắt kết nối mạng và tắt hệ thống định vị tự động, sau đó mới trả lại điện thoại di động cho cô. 

“Sau này đừng động vào chuyện mạo hiểm như vậy nữa, người Nhật Bản săn giết cá voi không phải mới ngày một ngày hai, cũng không phải một video của cô là có thể giải quyết được. Về nước đi rồi cứ yên ổn mà ở đó, trong khoảng thời gian này cô đừng đi lại lung tung nữa.”

Quý Ngư nghe giọng điệu nói chuyện của anh không giống như không tin tưởng cô thì sự tức giận lập tức tiêu tan, thế nhưng cô vẫn tự hỏi tại sao video lại biến mất? 

Cô không còn tâm trạng ở lại nữa nên rời buồng lái để trở về phòng.

Quý Ngư vừa đi đến boong tàu thì gặp Sơn Trà, anh ta đang bưng một đĩa trái cây đã được cắt sẵn trong tay, có lẽ là mang cho Hải Khôn. Khi nhìn thấy cô, anh ta quay người đi.

“Sơn Trà, tôi là Quý Ngư.” Cô nhanh chóng chạy tới trước mặt anh ta rồi chỉ vào đĩa trái cây trong tay anh ta: “Tôi hơi khát nước, tôi có thể ăn một miếng không?”

Sơn Trà cúi đầu thấp hơn, làm như không dám nhìn thẳng vào cô nhưng hai tay vẫn đưa đĩa trái cây lên để cô ăn.

Quý Ngư biết anh ta không còn đề phòng cô như trước, cô cầm một miếng táo nhỏ, bỏ nó vào miệng, vừa khen ngon vừa vươn tay định lấy thêm.

Sơn Trà vội thu đĩa trái cây ra phía sau rồi lắc đầu thật mạnh, bĩu môi hướng về phía buồng lái với ý tứ rất rõ ràng rằng cô không thể ăn quá nhiều, anh ta phải để dành cho thuyền trưởng ăn.

Cô ngượng ngùng cười nói với anh ta: “Được rồi, ghen tị với thuyền trưởng thật đấy, anh đối xử với anh ấy tốt thật.”

Sơn Trà lắc đầu, anh ta do dự một lúc rồi cầm một miếng nhỏ lên đưa cho cô.

Quý Ngư không khách khí, trực tiếp đưa nó vào miệng rồi vừa nhai vừa nói: “Cảm ơn anh, Sơn Trà. Được rồi, anh mau đưa cho thuyền trường đi, không lát nữa nó sẽ bị tôi ăn sạch.”

Sơn Trà gật đầu, xoay người chạy về phía buồng lái.

Quý Ngư nhìn theo bóng lưng anh ta rồi thở dài nhẹ nhõm.

Đương nhiên cô chẳng muốn ăn trái cây gì cả, chỉ là cô muốn chính thức chào hỏi với anh ta một tiếng. 

Xem ra bây giờ anh ta đã chấp nhận cô là người mới rồi.

Trở về phòng, Quý Ngư nằm trên giường suy nghĩ lại về chuyện cái video.

Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu?

Cô gọi đã điện thoại cho Giản Tiệp, tra trang web và không làm gì cả. 

Quý Ngư suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đi tới kết luận rằng có thể vấn đề xảy ra khi cô làm hai việc kia, khi cô gọi điện thoại hoặc tra web, có kẻ nào đó đã hack hệ thống điện thoại của cô và xóa video. 

Rốt cuộc là ai mà lại sử dụng loại thủ đoạn này để đối phó với một người bình thường như cô? 

Trong buồng lái, sau khi Quý Ngư rời đi không lâu, Trịnh Tông đi lên đổi ca với Hải Khôn.

“Điện thoại? ĐM, bọn chúng là tổ chức săn bắt cá voi hay gián điệp đặc công thế?” Trịnh Tông ngồi ở mặt bàn Quý Ngư từng ngồi, nghe Hải Khôn nói về tình hình của Quý Ngư với vẻ mặt khó tin.

Hải Khôn ngồi xuống trước bàn lái, vung tay đẩy Trịnh Tông ngồi trên mặt bàn xuống, cảnh tay phải đặt lên trên mặt bàn, ngón trỏ và ngón giữa thay phiên nhau gõ xuống, ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cậu liên lạc với đội trưởng Dương, điều tra xem cuộc thi lặn lần này của có gì lạ không.”

“Điều tra làm gì thế? Chẳng phải chúng ta phải bắt Hắc Sa sao?”

Trịnh Tông quay ghế lại rồi ngồi xuống, hai tay ôm lấy lưng ghế, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Hải Khôn.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up! ( truyện đăng trên app TᎽT )

Theo thông tin anh ta biết thì Hắc Sa đã giăng buồm cho tàu Poseidon từ nhiều năm trước, chuyên đi săn giết những con cá voi khổng lồ như cá voi xanh và cá nhà táng.

Nghe đồn tên Hắc Sa này từng lập kỷ lục giết chết tám con cá nhà táng trong mùa săn bắt cá voi, Hắc Sa còn được đám người săn cá voi không biết xấu hổ ca ngợi là “Vua của các vị thần biển.”

Nhưng chưa ai từng nhìn thấy mặt của Hắc Sa, chỉ biết anh ta là người Nhật Bản và từng ở trong quân đội.

Trên thực tế, không chỉ có một tàu săn cá voi Poseidon, hiện tại vẫn không thể kiểm chứng được chính xác có bao nhiêu con tàu như thế. Hầu hết những chiếc tàu đó đều được trang bị công nghệ từ bên trinh sát của quân đội Nhật Bản, hạm đội đó cũng có thể nắm rõ được động thái, thời gian thực của tàu theo dõi do tổ chức bảo vệ môi trường phái đi thông qua vệ tinh bất cứ lúc nào.

Hiệp hội Bảo tồn Sea Shepherd cũng bất lực trước kỹ thuật chống theo dõi tiên tiến như vậy của chúng, rất nhiều tàu theo dõi đã phải bỏ cuộc.

Đó là lý do tại sao Đội giám sát phía đông, một tổ chức bảo vệ môi trường phi lợi nhuận được thành lập và tàu Côn Bằng ra đời.

Để ngăn chặn hành động của tàu săn cá voi, tàu Côn Bằng của họ đã tuần tra biển suốt bảy năm nay, chặn được vô số tàu săn cá voi nhưng vẫn chưa bắt được Hắc Sa.

Trịnh Tông ngẫm nghĩ lúc lâu, ánh mắt đột nhiên sáng lên.

“Lão đại, anh có từng nghi ngờ rằng đám người của Hắc Sa đang đuổi theo Quý Ngư không? Nhưng tôi vẫn không hiểu, tàu săn cá voi của Hắc Sa liên quan gì đến cuộc thi lặn của họ chứ?”

“Chưa thể chắc chắn nhưng cũng không thể loại trừ khả năng đó, theo lời của Quý Ngư thì cô ấy gặp được một chiếc tàu săn cá voi và đã quay video lại. Nó xảy ra trong chưa đầy hai mươi tư giờ mà toàn bộ bãi biển đã bị kiểm soát, cô ấy bị hạn chế xuất cảnh, dính vào bê bối sử dụng chất kích thích, bị trục xuất khỏi câu lạc bộ lặn, hệ thống điện thoại bị hack, tất cả sụp đổ giống như hiệu ứng Domino, tốc độ phản ứng này không phải điều mà những kẻ săn cá voi bình thường có thể làm được.”

Hải Khôn cầm một cây bút trên bàn và tờ giấy trắng A3 lên sau đó phác hoạ một bức tranh đơn giản.

“Hẳn cậu đã từng nghe qua thị trấn Taiji, nơi người Nhật Bản săn cá heo với số lượng lớn. Lần tuần tra này chúng ta không phát hiện được điều gì bất thường ở bãi biển lân cận, tàu của chúng ta cũng có thể nhìn thấy sơ lược khi tuần tra biển. Nhưng để ý kĩ vào địa hình gần đó, có núi và các vịnh lõm ở giữa các ngọn núi, đây là loại địa hình dễ phòng thủ nhất, tương tự với các đặc điểm địa lý gần thị trấn Taiji. Bờ biển giữa các trạm kiểm soát được canh gác, trên biển có những người tuần tra, chỉ có thể lặn dưới nước để tiến vào trong vịnh. Tôi đã tính toán rồi, nếu có thể nín thở trong hơn năm phút thì sẽ có thể thoát khỏi tầm nhìn của những người canh gác và tuần tra rồi tiến vào trong vịnh, đến gần bãi biển mục tiêu đó.”

“Điểm mấu chốt là cô ấy có thể nín thở lâu hơn bất kì ai trong chúng ta.” Trịnh Tông chợt hiểu ra vấn đề nhưng anh ta nhanh chóng lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc chứng cứ đã bị xóa rồi, nếu không thì năm nay chúng ta có thể đưa bọn chúng ra tòa án quốc tế, dù có trăm cái miệng thì chúng cũng không cãi lại được.”

“Ít nhất thì Hắc Sa đã để lộ đuôi cáo.”

Hải Khôn đặt bút xuống, đứng dậy quay vào trong khoang thuyền trưởng bên cạnh.

Khi đi tới cửa, anh đột nhiên dừng lại, nhắc nhở Trịnh Tông bỏ chút thời gian mang đôi dép lê cho Quý Ngư rồi mới rời đi.

Thời khắc hoàng hôn, Quý Ngư đang nằm ngủ ngon trên giường thì con thuyền đột nhiên gặp sóng lớn, thân tàu rung lắc dữ dội.

“Rầm.” Một tiếng to lớn vang lên.

Quý Ngư ngã khỏi giường, cánh tay đau nhức dữ dội, cô lập tức tỉnh lại.

Có người gõ cửa, cô đứng dậy, xoa xoa cánh tay đau do ngã của mình rồi mở cửa. 

Cửa vừa mở ra, Trịnh Tông đã tựa lưng vào khung cửa, một tay chống bên khung cửa kia, tay còn lại lười biếng đưa cho cô một đôi dép lê, trên mặt là biểu cảm đau đớn như bị ai cắt mất miếng thịt trên người.

“Đây là đồ tôi mua ở Nhật Bản, chưa dùng lần nào.”

"Vậy anh giữ lại mà dùng, tôi có đi dép hay không cũng không sao cả. Yên tâm, trước khi đi ngủ tôi sẽ rửa chân, không làm bẩn giường của anh." Quý Ngư quay người đi về phía giường.

Trước khi lên giường, cô đặt chân vào chậu gỗ nhỏ bên cạnh như thường lệ. Sau khi rửa xong thì dùng khăn lau khô rồi mới ngồi xếp bằng trở lại giường, quay đầu tìm thuốc lá.

“Không có đâu, tôi chỉ giấu có mấy cái mà bị cô tìm thấy hết rồi.” Trịnh Tông tiến vào phòng, cúi người đặt dép lê xuống dưới giường sau đó nghiêng đầu nhìn người phụ nữ vừa lên giường: “Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, cô kẹp thuốc lá ở trên tay nhưng lại không hút, cái này gọi là lãng phí đấy cô biết không?” Anh ta cảm thấy rất đáng tiếc cho đống thuốc lá của mình, anh ta giữ lại để dành cho những đêm dài đằng đẵng. 

Quý Ngư lại tìm thấy một điếu thuốc nữa trong khe hở ở đầu giường, cô cầm trên tay quơ quơ rồi lại nhìn anh ta mà cười.

“Anh cho là tôi không biết thuyền trưởng các anh dùng “Ba quy kỷ luật, tám chú ý*” của quân đội để quản lý các anh à? Tôi đang giúp anh tiêu huỷ chứng cứ đấy.”

(*) Ba kỷ luật, tám chú ý là quy tắc quân sự được ban hành bởi Mao Trạch Đông và các cộng sự của ông cho Hồng quân Trung Quốc vào năm 1928. 

“Ba kỷ luật” kể trên lần lượt là: Thứ nhất, hành động phải nghe chỉ huy; Thứ hai, không được lấy bất cứ đồ gì từ công nhân và nông dân; Thứ ba, tịch thu tài sản của địa chủ phải trả lại cho tập thể.

“Tám chú ý” lần lượt là: Một, lắp lại tấm gỗ làm giường cho nhà cửa của người dân; Hai là buộc chặt lại những cỏ rơm của quần chúng nhân dân mà đã mượn làm đệm giường; Ba là nói chuyện hài hòa; Bốn là mua bán công bằng; Năm là có mượn thì có trả; Sáu là bồi thường những gì đã làm hỏng; Bảy là tắm rửa phải tránh xa phụ nữ; tám là không tịch thu tài sản của những tù binh.

“…” Trịnh Tông cười rất bất đắc dĩ rồi chỉ vào đôi dép.

“Cô vẫn phải đi dép đấy, cô không biết con gái đi tới đi lui bằng chân trần ở trước mặt đàn ông cũng là một kiểu hấp dẫn đàn ông sao? Ngay cả thuyền trưởng theo chủ nghĩa cấm dục của chúng tôi cũng bị cô dụ dỗ, còn đặc biệt bảo tôi đưa dép cho cô đấy.”

“Sao lại nói anh ấy là thuyền trưởng cấm dục? Không phải anh nói sức khi “lên giường” của anh ấy rất khoẻ hay sao?” Quý Ngư nhảy ra khỏi giường, mang dép lê đi qua đi lại. 

Cô chưa từng đi loại dép này, đế dép được làm bằng gỗ thô, đi rất vang, giống như có người đang gõ cá gỗ, cô cảm thấy nó rất thú vị. 

Trịnh Tông đã đi tới cửa lại lập tức dựa vào cửa, cười một lúc mới giải thích: “Cô bé, sức khi lên giường tôi nói là kỹ năng ngủ vững được ở trên giường, cô nghĩ lệch đi đâu thế?”

Quý Ngư nhớ lại trải nghiệm ngã khỏi giường vừa rồi, cô lập tức hiểu ra.

Nói thế thì tất cả mọi người trên thuyền đều bị ngã, chỉ có Hải Khôn thì không?

Cô đột nhiên rất muốn biết, anh ngã xuống thì sẽ trông như thế nào?

Những suy nghĩ đen tối bỗng không ngừng chảy ra ngoài một cách mất khống chế, ví dụ như xé quần áo của anh ra hoặc nhìn thấy dáng vẻ của anh khi cởi hết quần áo.

Quý Ngư ho khan hai tiếng, cố gắng hết sức để ngăn những suy nghĩ xấu xa này lan ra.

Càng nghĩ thì nó lại càng lan nhanh, sao đó trực tiếp chuyển sang bước tiếp theo rằng nên thực hiện như thế nào.

Chắc chắn là cứng rắn thì sẽ không thành công, anh mạnh như thế, tính tình thì thần bí khó lường như biển. Lỡ như cô làm phiền anh, nhất định cô sẽ bị anh ném xuống biển làm mồi cho cá ăn.

Quý Ngư rảo bước đi tới trước mặt Trịnh Tông, làm như không có chuyện gì mà hỏi anh ta: “Thuyền trưởng của các anh có sở thích gì đặc biệt không? Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn tìm cơ hội để cảm ơn anh ấy chút thôi.”

"Cô muốn cảm ơn anh ấy thì đơn giản thôi, không phải trực tiếp lấy thân báo đáp là được rồi sao? Chỉ là phải xem cô có bản lĩnh đó không đã.” Trịnh Tông đứng thẳng người, úp úp mở mở nói thầm một câu: “Nhưng thuyền trưởng có người trong lòng rồi.”

Một người đàn ông, nếu như không phải vì có người trong lòng thì làm sao có thể chịu đựng được nhiều năm phiêu bạt trên biển, trải qua cuộc sống cô đơn, khô khan giống như vị Tăng khổ cực đi tu hành như thế được? 

Trịnh Tông tự cảm thấy mình không làm được như vậy. 

Quý Ngư cũng thế, cô mới ở trên thuyền chưa đến một ngày mà sự kiên nhẫn của cô đã cạn kiệt, cô nhất định phải làm tìm một cái gì đó thú vị để giết thời gian.

Sau khi Trịnh Tông rời đi, cô đi tới đi lui trong phòng.

Quý Ngư đi vài vòng, đột nhiên nghe thấy phía trên đỉnh đầu cô có người gõ hai cái, như thể đang nhắc nhở cô đừng đi lại liên tục làm phát ra tiếng nữa.

Cô dừng bước, đột nhiên nhớ tới một chuyện.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play