Trịnh Tông chạy qua khoang thuyền một chuyến, rất nhanh sau đã trở lại.

Bụng anh ta căng phồng, rồi giống như biến ảo thuật, anh ta lấy vài thứ rượu trong chiếc áo camo ra, có bia, rượu vang lẫn rượu trắng.

"Anh kiếm đâu ra nhiều...” Quý Ngư còn chưa nói chữ 'rượu' nữa thì đã bị cắt lời.

Trịnh Tông làm động tác 'suỵt', ngó trái ngó phải, chắc chắn là không có ai để ý họ mới hạ giọng giải thích.

"Ở trên tàu không được uống rượu, lỡ mà bị thuyền trưởng biết thì tôi sẽ bị phạt hít đất 150 cái, lau boong tàu hết một tuần, còn phải phụ giúp Sơn Trà nấu cơm trong 3 ngày đó."

"Vậy mà anh còn uống? Không thì anh cho tôi đi.” Quý Ngư chìa tay ra lấy rượu.

Cô uống rượu giỏi lắm, nhưng bình thường bận huấn luyện nên không dịp nào để uống.

“Mơ đẹp quá.” Trịnh Tông gạt tay cô ra rồi cười nói: "Người của phái Tiêu Dao mà không uống rượu thì coi được à? Đi theo tôi.”

Anh ta kéo cô nhảy qua lan can, nép sát mạn tàu, đạp lên một cái mép hẹp sau đó đi về phía miệng cá voi ở đầu tàu.

Nói đúng ra phải là cái miệng cá voi đảo ngược, hàm dưới ở dưới chân họ dày hơn cái hàm trên nằm trên đỉnh đầu hai người, nhưng mà kết cấu phần đầu miệng của một con cá voi thực thụ thì lại trái ngược, bình thường thì hàm trên của chúng sẽ dày hơn hàm dưới.

Hai người ở bên trong, vòm trên che cho họ, người ở trên tàu không nhìn thấy hai người.

Quý Ngư nhìn quanh một vòng, thấy cái 'miệng cá voi' đang há ra này giống như cảng tránh gió, phía ngoài cao chừng hai mét hơn, càng đi xuống thì càng thấp, tận bên trong cao tầm một người nếu ngồi xuống thì phía trên vẫn dư một khoảng rộng.

Cô ngồi xếp bằng, không khỏi than thở: "Thảo nào Sơn Trà thích chỗ này, tôi cũng thấy thích."

"Cô tưởng gì thế, chỗ này là thuyền trưởng để dành riêng cho mình, bình thường cấm người khác đặt chân vào, Sơn Trà là trường hợp đặc biệt thôi. Nhờ Sơn Trà là trường hợp đặc biệt nên thỉnh thoảng tôi với Cá Chạch cũng được làm trường hợp đặc biệt.”

Trịnh Tông cắn nắp chai rượu vang ra, đi gấp quá, quên lấy ly uống rượu.

"Lấy ly rượu làm gì, cứ uống vậy luôn đi.” Quý Ngư cầm chai rượu, nhích người ra sau tựa vào vách của miệng cá voi, cô vẫn như thường lệ, một chân gập một chân duỗi thẳng, ngửa đầu uống một hớp.

Trịnh Tông mỉm cười, nhìn cô rồi khui một chai rượu khác: "Bộ dạng uống rượu của cô làm tôi nhớ một người."

“Người trong lòng sao?” Quý Ngư khua tay: "Thôi anh đừng kể tôi nghe ai đó có người trong lòng nữa.”

Cô thấy hơi bực bội.

Sao mà giống như cả thế giới này ai cũng có người yêu, chỉ mỗi mình cô là không vậy? Hơn nữa sau này cũng chẳng có, ngoài cái người chưa từng thấy mặt trong giấc mơ, thậm chí cô còn không biết người đàn ông đó có thật sự tồn tại hay không.

Trước đây không có tình yêu thì cô vẫn còn sự nghiệp lặn đáng tự hào của mình, thậm chí cô còn được người ta xem như 'bà hoàng môn lặn tự do' thế hệ mới. 

Quý Ngư có thể không thèm quan tâm bất cứ chuyện gì, nhưng lặn tự do là thứ duy nhất cô thích làm, tất nhiên là cô hy vọng mình có thể tiến bộ hơn nữa khi làm việc mình thích, đạt tới cực hạn mới thôi. - ngọc anh team ty.t

Bây giờ thì hết rồi, không biết tình hình sau này sẽ thế nào nữa.

Quý Ngư thấy buồn phiền trong lòng, uống một hơi gần nửa chai rượu.

Thấy cô uống vội như vậy, Trịnh Tông định cản lại, nhưng vươn tay ra rồi lại rụt về, vừa khui một chai rượu vừa cười giải thích: "Người tôi nhắc tất nhiên không phải phụ nữ rồi, mà hình như cũng không phải đàn ông.”

"Có chuyện này nữa à?” Quý Ngư thấy hứng thú lắm.

“Đông Phương Bất Bại đấy, nhân vật tôi thích nhất dưới ngòi bút Kim Dung.”

Quý Ngư nhớ hình như Giản Tiệp cũng từng trêu mình giống vậy, nói có khi nhìn cô hào khí ngút ngàn lắm, rất giống vai Đông Phương Bất Bại của Lâm Thanh Hà.

"Hình như Đông Phương Bất Bại là một thằng khốn mà? Nói cũng phải, giống phường lưu manh nữ ba không như tôi lắm.” Cô tự giễu.

"Vậy cũng tính sao? Chắc là không khốn nạn bằng tôi đâu, cái thể loại rác rưởi không lý tưởng không khát vọng không tương lai giống tôi ấy, đi làm bạn với lưu manh nữ ba không là cô cũng được.” Trịnh Tông nói xong, ngửa đầu uống một hơi hết hơn nửa chai rượu.

Quý Ngư nhìn anh ta chằm chằm, đặt chai rượu xuống, vỗ tay nhiệt tình, hò reo: "Hay lắm! Không hổ là truyền nhân của phái Tiêu Dao.”

"Nãy cô mới nói 'ba không' nào thế?” Trịnh Tông gạn hỏi tiếp.

Suýt nữa Quý Ngư đã nói 'không cha không mẹ không quá khứ', nhưng ngẫm lại thấy không ổn lắm, có mùi kể khổ, ai cũng phải sống vất vả hết nên không ai thích nghe người khác kể khổ đâu, nên cô nói cái khác.

"Không tổ chức không kỷ luật không liêm sỉ.” Trong đầu cô nhớ lại cảnh lấy dao găm cắt quần áo của Hải Khôn, đúng là lưu manh thật.

"Cô không có tổ chức khi nào chứ? Phái Tiêu Dao luôn hoan nghênh cô nhập bọn.” Trịnh Tông chạm chai rượu của mình vào chai rượu của cô, sau đó uống sạch số rượu còn lại.

"Cái tổ chức phái Tiêu Dao của anh lớn cỡ nào?” Quý Ngư chỉ uống phân nửa, cô không dám uống quá nhanh nữa, bèn cười hỏi anh ta.

“Không lớn lắm, hồi trước có mỗi tôi, giờ thì có thêm cô. Nhưng này là một tổ chức hội tụ tinh hoa, chất lượng tốt, quan trọng không phải quy mô mà là chất lượng. Cả đám tụ lại với nhau mà không có một cái đề tài chung thì được cái khỉ gì.”

Quý Ngư nghe anh ta nói vậy thấy cũng hay ho, nghĩ tới ngành nghề nào cũng có đủ kiểu xưng hô, nào là thiên hậu, chưởng môn, người phát ngôn,... Trong đầu cô nảy ra một ý.

"Nếu đã là tổ chức thì phải có phân công, tôi muốn làm người đứng đầu.”

Trịnh Tông sốt ruột: "Cô làm người đứng đầu thì tôi làm gì? Tôi gia nhập tổ chức trước mà.”

"Cũng phải.” Quý Ngư bỏ qua mất chuyện này, cô suy đi ngẫm lại, cuối cùng mắt sáng rực: “Có rồi, anh là ông tổ phái Tiêu Dao.”

Trịnh Tông mới uống một hớp rượu, nghe vậy xém tí là phun ra hết, anh ta cố nuốt xuống, buông chai rượu: "Tôi còn chưa chết thì sao làm ông tổ được?”

"Thì cũng có mấy ông tổ còn sống mà, anh là một trong số đó còn gì?” Quý Ngư không đồng ý với anh ta: "Tôi là người đứng đầu xinh đẹp nhất của phái Tiêu Dao thì anh sẽ thành ông tổ trẻ tuổi đẹp trai nhất còn gì."

Nghe cái danh hiệu mặt dày như thế, Trịnh Tông cười nghiêng ngả, qua một lúc lâu, anh ta lại cụng chai rượu của mình vào chai rượu của cô. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Đây, để ông tổ kính người đứng đầu, tiền quán quân môn lặn tự do, hiện là lưu manh tam vô nữ*, cụng ly chúc mừng sự ra đời của phái Tiêu Dao, danh môn chính phái số một trên biển!"

(*) Tam vô nữ chỉ những cô gái có có ba vô:

Vô khẩu (无口): Trầm mặc ít nói, không thích nói chuyện.

Vô tâm (无心): Không cách nào hiểu được cảm tình hoặc hiểu cảm tình, nhưng không biết biểu đạt hoặc không muốn biểu đạt.

Vô biểu tình (无表情): Không biểu cảm, không cảm xúc, mặt than, mặt đơ, mặt lạnh…

"Được!” Khó lắm Quý Ngư mới gặp một người hào sảng như vậy, anh ta cũng là người duy nhất trên con tàu Côn Bằng không xem cô như người ngoài, phút chốc tâm trạng cô đã trở nên vui vẻ.

Hai người mới gặp mà như đã quen thân, trò chuyện say sưa vô cùng.

Chắc là vì uống rượu nên Trịnh Tông cũng thẳng thắn kể hết mấy chuyện khốn nạn mình từng làm trong đời ra, mà phần lớn là nợ đào hoa. 

"Đó cô xem đi, thật ra tôi cũng có khác gì cô đâu, dù tôi có từng trải rồi, nhưng cũng không khác chưa trải là mấy, không ai có thể để lại một chút dấu vết trong lòng tôi. Khi mà đã trải qua quá nhiều thì trái tim cũng dần chai sạn, cuối cùng nó sẽ teo lại như mấy khối cơ.”

Những gì Trịnh Tông nói đều là lời thật lòng, tất nhiên, phần cũng là vì muốn cho cô thấy dễ chịu một chút.

"Như anh thì người ta gọi là 'hoa rơi có ý nhưng nước chảy không có tình', hai chúng ta vẫn có sự khác biệt."

"Nói trúng tim đen rồi!” Trịnh Tông giơ ngón cái với cô: “Nước chảy róc rách*, tên tôi đặt không đúng lắm.”

(*)  流水淙淙: Lưu thủy tông tông (là chữ Tông trong tên Trịnh Tông)

Trịnh Tông không kể chuyện của mình nữa, anh ta kể rất nhiều chuyện xảy ra trong những năm họ phiêu bạt trên biển, cuối cùng lại nói tới cái tên mà Cá Chạch từng nhắc.

"Nói thật lòng, tôi cũng mong có một người phụ nữ vượt cả Trân Châu Đen, lôi thuyền trưởng bọn tôi xuống cái bệ thờ nam thần không tình không dục, vậy thì so ra tôi mới mẹ nó đỡ khốn nạn phần nào.” Giờ Trịnh Tông hoàn toàn không xem cô như người ngoài nữa.

Tuy Quý Ngư cũng hơi tò mò rốt cuộc câu chuyện giữa cái cô Trân Châu Đen và vị thuyền trưởng 'mình đồng da sắt' kia là thế nào, nhưng cuối cùng cô vẫn nén lại, nói sang chuyện khác. 

"Uống xong rượu rồi, anh hát bài hát thành danh của anh đi, bài《Thủy Thủ Thắp Đèn》

Trịnh Tông cười lắc đầu: "Không không, hôm nay đổi bài khác, để tôi dạy cô hát bài hát thành danh của cô."

"Tôi cũng có khúc nhạc thành danh sao?"

Quý Ngư còn chưa hỏi tên bài hát gì, Trịnh Tông đã bắt đầu cất cao giọng, dùng giọng hát khiến người ta vui vẻ muốn nhảy múa hát theo giai điệu đó:

Chốn hồng trần nhiều chuyện khôi hài, si tình là điều vô vị nhất

Cứ coi trời bằng vung cũng tốt

Kiếp này còn dang dở, trong lòng thế nhưng không còn phiền nhiễu

Chỉ muốn đổi lấy nửa đời tự do

Tỉnh giấc cười với người đời, trong mộng lại quên tất cả mọi thứ

Than thở trời quá mau tối

Kiếp sau khó lường, xoá nhoà tất cả yêu hận

Thưởng rượu ca hát, ta chỉ muốn được hạnh phúc cho đến khi ta già

Gió có rét lạnh đến đâu cũng không chạy trốn, hoa đẹp đến đâu cũng không mong cầu

Mặc cho ta phiêu bạt

Bầu trời càng cao tâm càng nhỏ bé, không hỏi có bao nhiêu nhân quả

Một mình say xưa

Hôm nay khóc, ngày mai sẽ cười, chẳng cần có người thấu hiểu

Thân này cứ kiêu ngạo như thế

Hát ca rồi nhảy múa, đêm dài bỗng dưng hửng sáng

Rồi lại tìm kiếm những niềm vui…

(*) Bài Tiếu Hồng Trần

Khả năng học tập của Quý Ngư rất tốt, anh ta chỉ hát một lần cô đã thuộc hết.

Cô vừa mở miệng hát, nụ cười trên mặt Trịnh Tông đã cứng đờ trong nháy mắt.

Đôi mắt của cô gái giống như nước biển sạch sẽ trong suốt, bài hát cá voi xanh, hát đến khúc cao trào, đôi mắt cô lấp lánh ánh sáng rực rỡ, cả người như chú cá bơi trong biển nước.

Thực tế, tất cả mọi người trên tàu đều yên tĩnh lại, ùa nhau nhìn bốn phía xung quanh để tìm ra cô gái đang hát.

Không lâu sau, gần như tất cả mọi người trên tàu đều chạy ra đầu tàu, nhoài người ra lan can để nghe Quý Ngư hát.

Trong khoang thuyền trưởng.

Hải Khôn chống hai tay lên bàn, quan sát tấm bản đồ đại dương thế giới trải trên mặt bàn một cách rất cẩn thận, người anh vẫn mặc bộ đồng phục cảnh sát biển, nhưng đường may từng phần vai đến eo ở bên phải thì lại như cái miệng cá voi đang há ra.

Anh nghe loáng thoáng thấy tiếng ai đó hát, đi đến trước cửa sổ, anh mở cửa ra, tiếng hát rõ ràng của cô gái bay từ phía đầu tàu đến chỗ anh.

Lúc thì tiếng hát đấy uyển chuyển mềm nhẹ, khi thì hào sảng phóng khoáng. Rõ ràng phong cách rất sục sôi, nhưng anh nghe một lúc, bỗng dưng cảm thấy có thứ chất lỏng nào đó chảy vào cổ họng.

Hải Khôn khoanh tay, đứng trước cửa sổ đến tận khi tiếng hát ngừng hẳn.

Đám người trên đầu tàu dần tản ra, anh cũng xoay người định đi, nhưng thoáng liếc một cái thì thấy ở ngoài lan can đầu tàu, bỗng nhiên có bóng người màu xanh chui lên, anh ngừng bước trong vô thức.

Trịnh Tông đi theo sau bóng người màu xanh đó.

Hai người nọ giống đi ăn trộm, nhìn khắp bốn phía, tất nhiên không phát hiện ai hết, hai người nhìn nhau rồi cười, rồi sau đó loạng choạng vào khoang tàu.

Khoé môi Hải Khôn nhúc nhích một tí, một nụ cười nhạt khó phát hiện chợt lướt qua, sau đó anh lại về bàn, tiếp tục tập trung vào công việc.

Không lâu sau, bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa, tiếng gõ rất lớn.

Anh vội vàng ra mở cửa.

Quý Ngư đứng ngoài cửa, người cô nực nồng mùi rượu, chỉ tay vào vai anh, cười nói một cách tinh nghịch: “Thuyền trưởng à, quần áo của anh rách rồi kìa, để tôi sửa giúp cho.”

"Sửa thế nào?"

"Dùng cái này." Cô cầm lấy con dao nhỏ bên cạnh lắc lư, lại chỉ vào vai váy và thắt lưng bên cạnh của mình với vẻ mặt tự hào.

Hải Khôn dở khóc dở cười.

"Tôi sửa như vậy đó. Anh nhìn đi, sửa đẹp biết bao nhiêu? Nhà thiết kế của tôi, tên gì nhỉ, Ôn Ngôn, đúng rồi, biết nói mấy câu ấm lòng, biết thiết kế quần áo, cái gì cô ấy biết thì tôi cũng biết.”

Không chờ anh đưa ý kiến, Quý Ngư đã đẩy cửa ra, chen vào khe hở giữa anh và cánh cửa, miệng vẫn thì thầm.

"Tôi nghĩ đi nghĩ lại, sao tôi lại xé rách bộ đồ anh thích nhất chứ? Nếu ai dám xé bộ đồ tôi thích nhất thì tôi nổi nóng với người đó luôn. Tôi nổi nóng với anh nên tôi xé đồ anh sau đó tôi lại đi sửa cho anh, hahaha.”

Cô dường như rất đắc ý với suy nghĩ của mình, cười một cách không tim không phổi. 

Bỗng nhiên thân tàu đong đưa, cô đứng không vững, lảo đảo ngã về phía trước.

Hải Khôn nhanh tay kịp thời nắm lấy cánh tay của cô, đẩy cô đi ra ngoài: "Về khách sạn ngủ đi, sau này cách xa Trịnh Tông một chút. ”

"Không được, trước tiên tôi phải sửa lại quần áo của anh đã, nếu không tôi sẽ không ngủ được mất. ”

Cô hất tay anh ra, nhìn chằm chằm vào mắt anh với biểu cảm nghiêm túc.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play