Mặt trời đã ngả về phía tây nhưng vẫn còn chói chang.
Biển rộng mênh mông, phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ, chiếu sáng một mảnh trắng xóa như một tấm thổ cẩm rực rỡ, chuyển động lung linh theo những con sóng nhấp nhô.
Quý Ngư bước chân trần lên boong tàu, lòng bàn chân cô nóng rát, giống như đang giẫm lên chiếc bàn ủi.
Ở mũi tàu, hai người đàn ông trèo lên từ mạn tàu, nhảy qua lan can rồi đi lên boong tàu.
Một người trong đó nhìn vừa đen gầy, thân trên cởi trần, vắt chiếc áo camo màu xanh lá lên một bên vai. Khi nhìn thấy có người trên boong tàu, đặc biệt là người đàn ông phía sau Quý Ngư thì anh ta lập tức mặc áo vào.
Người đứng phía sau anh ta có thân hình tương phản với anh ta, người đó hơi mập, ăn mặc chỉnh tề còn sắc mặt thì tái nhợt, giống như một con chim sợ cành cong, sợ hãi rụt rè trốn sau người có vóc dáng cao gầy.
“Cậu xem đi Sơn Trà, thuyền trưởng đã trở về rồi, tôi đã nói là sẽ không lừa cậu.” Người cao gầy đen nhẻm túm lấy người đang trốn sau lưng rồi đi về phía đám người Quý Ngư.
Quý Ngư đoán bọn họ chính là Cá Chạch và Sơn Trà mà Trịnh Tông từng nhắc tới, người không dám gặp ai kia có lẽ là Sơn Trà rất dính thuyền trưởng.
Cô bước đi chậm rãi và cũng không dám dừng lại, nếu cô không di chuyển thì lòng bàn chân sẽ nóng đến mức khó chịu.
Hải Khôn nhìn chằm chằm vào chân cô, khóe miệng khẽ giật hai cái, cuối cùng anh không nói gì cả mà lặng lẽ dời tầm mắt đi.
Sơn Trà lén lút thò đầu ra, vô tình tiếp xúc với ánh mắt như đang cười của Quý Ngư, anh ta vội vã rụt đầu lại giống như nhìn thấy quỷ, cứ đi theo sau lưng Cá Chạch, tiến từng bước từng bước đến trước mặt thuyền trưởng của họ rồi nhanh chóng trốn sau lưng anh.
Một cảnh tượng dường như đã từng xảy ra bỗng hiện lên trong đầu Quý Ngư, điểm khác biệt chỉ có người trốn sau lưng người kia là một cô bé.
Không biết vì sao trong lòng cô bỗng nhiên đau đớn, cô không nói gì đã xoay người đi về phía phòng Trịnh Tông.
“Này, cô còn chưa ăn xong mì của cô mà.” Trịnh Tông ở phía sau gọi cô.
“Mang vào phòng giúp tôi nhé, cảm ơn anh.” Quý Ngư bước nhanh vào phòng rồi đóng cửa lại, cô tựa lưng vào cửa mà thở hổn hển.
Ngay khi cô vừa bình tĩnh lại, Trịnh Tông đã xuất hiện trước mặt cô, giải thích với cô rằng Sơn Trà không cố ý lơ cô mà là do…
“Bị bệnh chứ gì, anh không cần giải thích, tôi biết mà.” Quý Ngư ngắt lời anh ta, khoanh chân ngồi trên giường ăn mì.
Phòng không lớn, còn tách một góc nhỏ làm phòng tắm, đồ đạc đơn giản, ngoài một cái giường gỗ, một cái võng, một cái tủ âm tường thì không có gì cả, ngay cả ghế ngồi cũng không có, ai tới thì chỉ có thể ngồi trên giường hoặc là đứng.
Trịnh Tông ngồi trên võng theo thói quen rồi nhìn cô một lúc lâu, sau đó anh ta mới mỉm cười hỏi cô.
“Sao cô biết Sơn Trà bị bệnh? Cậu ta chưa bao giờ mở miệng nói chuyện, thế nhưng cậu ta không phải người câm. Khi không có việc gì làm thì toàn vẽ cây sơn trà trên giấy nên mới được đặt tên như vậy, chúng tôi cũng không biết tên thật của cậu ta là gì. Tôi chỉ biết rằng Sơn Trà luôn ở bên thuyền trưởng, đi tòng quân theo anh ấy, sau đó lại gia nhập vào đội Cảnh sát biển, chưa bao giờ tách ra, cứ như cậu ta lớn lên ở trên người thuyền trưởng vậy.”
Quý Ngư không giải thích cái gọi là PTSD với anh ta. Sau khi cha mẹ cô mất, có một khoảng thời gian dài cô luôn dính lấy Lão Giả, rất sợ ông sẽ đưa cô đến trại trẻ mồ côi.
Cô hơi tò mò, Sơn Trà đã trải qua những bi thương gì mà lại dính thuyền trưởng như vậy? Nhưng cô cũng không hỏi tiếp.
Nhìn bề ngoài Trịnh Tông luôn vui vẻ, dáng vẻ không quá đứng đắn nhưng thật ra trong lòng lại rất biết tính toán, nghe theo thuyền trưởng giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, muốn lấy thông tin gì từ anh ta thật sự là không thể.
Quý Ngư ăn mì xong thì ở trong phòng nghỉ ngơi.
Trước khi Trịnh Tông rời đi, anh ta còn thăm dò hỏi cô sau này nếu cô không thể tham gia cuộc thi lặn nữa thì cô định làm thế nào.
"Tôi học lặn không phải chỉ để tham gia thi đấu, bản thân nên làm gì thì làm cái đó thôi." Quý Ngư biết anh ta quan tâm cô, cuộc trò chuyện đó của họ khi ở trong nhà ăn, cô cũng đã nghe được một phần. - ngọc anh team t.y.t
“Ừ, cũng được. Là một người phụ nữa xinh đẹp mạnh mẽ, tôi rất phục cô đấy.” Trịnh Tông giơ ngón tay cái lên rồi nói cho cô biết tình hình chung trong bản tin bằng dăm ba câu.
Quý Ngư nghe xong, trong lòng có hơi buồn bực nhưng rất nhanh sau đó cô đã để mấy chuyện vớ vẩn này về phía sau, định sau khi lên bờ rồi mới nói.
Trịnh Tông có chút ngạc nhiên với phản ứng thản nhiên của cô, anh ta rất ít khi gặp người phụ nữ giống như cô, chuyện liên quan đến tương lai vận mệnh của mình mà cô lại giống như đang nghe câu chuyện của người khác, không một chút phản ứng nào.
Anh ta sợ cô không vui trong lòng nên cười nói: “Vậy buổi chiều cô cứ nghỉ ngơi cho tốt trước đi, khi đến tối mát mẻ, chúng ta lên boong tàu hóng gió câu cá. Anh đây sẽ tiếp tục buổi hòa nhạc, cô có thấy vui không, có ngạc nhiên không?”
Quý Ngư gật đầu rồi cười: “Được, tôi muốn nghe anh hát《Thủy Thủ Thắp Đèn》một lần nữa.”
“Cái này thì được.” Tay trái Trịnh Tông đặt dưới cằm theo thói quen, anh ta giơ ngón trỏ và ngón cái thành con số tám*, các ngón khác thì nắm lại: “Này, cô cảm thấy bài《Thuỷ Thủ Thắp Đèn》của tôi thế nào? Hình như tôi còn chưa nói với cô, thật ra tôi là một nghệ sĩ.”
“Anh muốn tôi đánh giá tác phẩm của anh à?” Quý Ngư đã ăn xong, cô thu dọn bát đũa một chút sau đó suy nghĩ, quyết định ăn ngay nói thật: “Khi còn nhỏ, tôi nghe Trịnh Trí Hóa hát《Thủy Thủ》và《Ánh Sao Thắp Đèn》, cảm thấy được cổ vũ rất nhiều và vô cùng cảm động nên rất muốn gửi cho anh ấy một chiếc khăn tay gì đó để anh ấy lau nước mắt. Nghe thấy anh hát《Thuỷ Thủ Thắp Đèn》, tôi rất muốn hỏi anh rằng anh à, anh có muốn song ca không? Tôi thậm chí còn bốc đồng đến mức muốn múa ương ca* luôn đấy.”
(*) Múa ương ca: Một điệu múa dân gian của Trung Quốc, nó rất thịnh hành ở vùng Liêu Đông (Trung Quốc). Đây là một điệu vũ tập thể, thường theo cặp đôi nam nữ, với trang phục rực rỡ hoặc ăn mặc bình thường. Nhạc cụ phụ họa cho điệu múa ương ca có trống làm chủ đạo.
Ban đầu Trịnh Tông hơi bất ngờ, sau đó lại cười ha ha, cười một lúc lâu mới dừng lại.
“Đúng rồi, thứ tôi muốn là hiệu quả thế này, đây là đánh giá tốt nhất tôi từng nghe, ôi tri kỷ.” Anh ta lại muốn tiến đến bắt tay cô .
Quý Ngư vội vàng xua tay, tỏ ý bảo anh ta dừng lại. Trịnh Tông cười cười, cũng không ép buộc mà dừng lại đúng lúc.
Hai người nói đùa một lát, tâm trạng của Quý Ngư đã trở lại bình thường.
Trịnh Tông vừa rời đi, cô đã khóa trái cửa, mở điện thoại di động lên thử kết nối mạng, tìm kiếm thông tin về Hiệp hội Bảo tồn Sea Shepherd*.
(*) Hiệp hội bảo tồn Sea Shepherd (SSCS) là một phi lợi nhuận , bảo tồn biển tổ chức có trụ sở tại Cảng Friday trên đảo San Juan, Washington ở Hoa Kỳ.
Cô quên mất bản thân đã nghe về hiệp hội này ở đâu. Từ những gì cô biết được, cô có linh cảm rằng tàu Côn Bằng là tàu theo dõi của tổ chức bảo vệ môi trường phi lợi nhuận.
Mạng kết nối rất chậm, khó lắm cô mới mở được trang web và biết đây đúng là hiệp hội bảo vệ môi trường biển, chuyên bảo vệ các loài động vật biển như cá voi, cá mập, sư tử biển, hải cẩu và các loài sinh vật biển.
Quý Ngư vui mừng, nếu như vậy, chỉ cần cô trực tiếp đưa video cô quay được cảnh săn giết cá voi cho họ, như vậy không hợp lý sao?
Quý Ngư nằm ngửa trên giường, tiếp tục suy nghĩ về vấn đề đó.
Hiệu quả cách âm của khoang thuyền không được tốt lắm, thỉnh thoảng lại có âm thanh ở phòng bên cạnh truyền đến.
Cô cẩn thận phân biệt một chút, chỉ có giọng nói của Trịnh Tông và Cá Chạch và hẳn là Sơn Trà cũng ở đó, chỉ có điều anh ta không nói chuyện, từ đặc điểm cuộc nói chuyện của bọn họ, cô cũng có thể đoán ra.
Quý Ngư nhảy xuống giường, cầm điện thoại di động rời khỏi phòng rồi đi vòng qua bên cạnh khoang thuyền, cứ theo cầu thang sắt mà đi đến tầng cao nhất.
Quả nhiên trong buồng lái chỉ có một mình thuyền trưởng.
Cửa không đóng, cô đi thẳng vào rồi dựa người cạnh cửa.
Người ngồi ở trên ghế lái vẫn nhìn về phía trước, giống như không biết có người ở bên ngoài nhưng bằng sự nhạy bén của anh, chắc chắn anh biết rằng cô đã tới.
Dựa vào trực giác của một người phụ nữ, Quý Ngư cảm thấy dường như anh luôn cố tình phớt lờ sự tồn tại của cô, cô rất muốn biết vì sao.
Vẻ ngoài của cô cũng đâu có xấu!
Quý Ngư đứng một lúc, tự mình đi vào buồng lái rồi đóng cửa lại. Cô tiến tới trước bàn lái, trực tiếp ngồi trên chiếc bàn gỗ nối liền với bàn lái.
Anh nhìn về phía cô, lông mày thì nhíu lại.
“Xuống đi.” Anh nói với giọng điệu ra lệnh.
“Không xuống.” Cô đáp lại với giọng điệu không nghe lời.
“Cấm hút thuốc trong buồng lái.” Tầm nhìn của anh chuyển từ mắt cô xuống tay.
"Tôi không hút.” Quý Ngư kẹp một điếu thuốc trong tay, đây là thứ cô tìm thấy ở trong phòng Trịnh Tông.
Thỉnh thoảng cô cũng có hút, nhưng không nghiện thuốc lá, hầu hết thời gian nó là công cụ để che giấu sự xấu hổ của cô.
“Đi về đi, đây không phải là nơi cô nên đến.”
“Anh là người đưa tôi đến đây.”
Anh gõ hai cái nút trên bảng điều khiển một cách nặng nề, hẳn là đã chỉnh thành chế độ lái tự động rồi đứng dậy đi đến trước mặt cô, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Trước hết, tôi muốn biết tên của anh. Thứ hai, tôi muốn biết các anh làm gì? Thứ ba, hình như anh không thích gặp tôi, vậy sao lại còn cứu tôi?”
“Cô không cần phải biết tên của tôi.” Anh giữ chặt cổ tay cô, muốn kéo cô xuống.
Cô hỏi một loạt câu hỏi, anh chỉ trả lời duy nhất một câu, còn lại thì chẳng có đáp án.
Quý Ngư cảm thấy rất khó chịu, cô né tránh tay anh rồi tự mình nhảy xuống, cầm lấy một cái cờ lê trên bàn.
"Được thôi, nhưng anh đã biết tên tôi, còn xé quần áo của tôi, nhìn thấy cơ thể tôi, tôi muốn anh trả lại.”
Cô vung cờ lê định đập vào đầu anh.
Anh nâng tay để cản lại rồi nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Trả lại kiểu gì? ”
“Đơn giản thôi, anh để tôi đánh anh một cái, đánh anh đến mất trí nhớ. Anh sẽ không nhớ tên của tôi, tôi chắc chắn nó không nguy hiểm đến tính mạng của anh. Còn quần áo, anh xé quần áo của tôi nên tôi cũng phải xé quần áo của anh, hơn nữa còn muốn xé bộ quần áo anh thích nhất. Cơ thể thì đơn giản hơn, anh chỉ cần cởi hết đồ để tôi nhìn thoáng qua là được, cứ yên tâm cả trăm ngàn lần đi, tôi sẽ không quấy rối anh đâu.”
“...”
Quý Ngư nhìn đôi mắt đen láy sâu thẳm như biển của người đàn ông, dường như có ngàn tầng sóng bị khơi dậy, ánh sáng dập dờn như thiêu đốt, sự bí bách trong lòng cũng dịu hơn một chút.
“Hải Khôn.” Cuối cùng anh cũng thốt ra hai chữ: “Những thứ khác cô đừng nghĩ đến làm gì.”
“Côn*?” Không hiểu sao cô lại kích động: “Ở Bắc Minh có một con cá tên là Côn, có phải Côn này không?”
(*) Tên nam chính là Hải Khôn (海坤)[haikun], nữ chính nhầm thành Côn (鲲)[kun].
“Hải thượng minh nguyệt, nghịch chuyển càn khôn*.” Hải Khôn nói xong thì kéo cổ tay cô, sải bước đến cửa rồi mở cửa, trục tiếp đẩy cô ra ngoài sau đó đóng cửa lại.
(*) Hải thượng minh nguyệt, nghịch chuyển càn khôn (坤) [kun].
Tạm dịch: Trăng sáng trên biển, nghịch chuyển đất trời. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Quý Ngư quay người nhìn cánh cửa đóng chặt, ngọn lửa hưng phấn dấy lên vì tên anh một giây trước lại vụt tắt.
Trong khoảnh khắc nào đó, cô đột nhiên có một thứ ảo tưởng phi thực tế rằng người đàn ông trong giấc mơ của cô chính là người đàn ông này.
Thậm chí cô còn nghĩ rằng có thể anh không phải là con người mà là Côn Bằng, một con thua trong thần thoại cổ xưa của Trung Quốc.
Quý Ngư ngẫm lại thì cảm thấy buồn cười, khoan nói đến việc trí nhớ của cô không tốt, đây là chuyện không tránh được… Mà bây giờ hình như số lượng nếp nhăn trên não cô cũng đang có xu hướng giảm đi.
Đây cũng không phải chuyện tốt, khi về rồi chắc cô phải làm thêm nhiều đề toán để luyện não thôi.
Quý Ngư xoay người định đi xuống cầu thang thì đột nhiên nhớ tới chuyện video trong điện thoại di động nên cô lại gõ cửa, mới chỉ gõ một cái, cánh cửa đã được mở ra.
“Cô còn chưa đi? Chê mặt trời không đủ nóng còn lòng bàn chân lại quá dày à?”
“Tôi có thứ rất quan trọng muốn cho anh xem.” Quý Ngư giơ điện thoại lên rồi lắc lắc.