Quý Ngư theo Trịnh Tông ra khỏi boong tàu, đi ngang qua hàng người đang huấn luyện.
Phần lớn đều tập trung luyện tập, chỉ có một số ít, có lẽ vì ý chí chưa vững lắm nên cứ đưa mắt nhìn theo Quý Ngư, đến tận khi Quý Ngư và Trịnh Tông bước vào khoang tàu.
"Cô đừng để bụng nhé, họ thấy tò mò thôi, chắc tại lâu quá chưa gặp phụ nữ ấy mà.”
"Không đâu.” Quý Ngư chưa từng so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này: "Hồi nãy anh có nhắc duy trì hòa bình, rút kiều* và viện trợ gì đó, các anh là hải quân sao?”
(*) 撤侨 (Dịch thô: Rút kiều) là hành vi ngoại giao của chính phủ một quốc gia thông qua biện pháp ngoại giao để đưa công dân của mình cư trú tại một quốc gia khác về khu vực hành chính của chính phủ mình. Ví dụ như Trung Quốc rút kiều khỏi Libya vào năm 2011 hay Quân đội Trung Quốc cử tàu chiến hải quân đến Sudan đón và sơ tán nhân viên Trung Quốc tại Liên Xô vào ngày 26 tháng 4 năm 2023. Rút kiều là hành động là để bảo vệ quyền lợi của công dân ở nước ngoài.
“Không không, thật ra chúng tôi không phải bộ đội chính quy, chúng tôi có đủ mọi tầng lớp, hạng người nào cũng có. Thuyền trưởng đòi hỏi khắt khe lắm, anh ấy xuất thân từ quân đội, thân thể rèn luyện cường tráng, có thể lên chiến trường mọi lúc cho nên anh ấy mới muốn chúng tôi giống vậy, như thế thì lúc gặp tình huống nguy hiểm mới giữ mạng được.”
"Con tàu của các anh là loại nào thế?” Tạm thời Quý Ngư vẫn chưa thể phân loại tàu Côn Bằng là chiến hạm hay tàu.
Cô có cảm giác là chủ con thuyền này chế tạo nó theo sở thích của mình, vẫn giữ lại nhiều nét đặc trưng của tàu biển truyền thống, có thể thấy đây là một con người hoài cổ.
Trịnh Tông giới thiệu sơ lược về tàu Côn Bằng cho cô nghe. Kích thước con tàu không quá lớn, cấu tạo cũng không phức tạp, xét theo trọng tải thì tàu Côn Bằng khoảng trên dưới 500 tấn nên cũng có thể gọi là chiến hạm, xét theo chức năng thì nó xen giữa tàu tuần tra và tàu chiến.
Cả con tàu lấy boong tàu làm ranh giới phân chia, trên có hai tầng, dưới cũng có hai tầng. Tất nhiên, độ cao từng tầng không thể so với các tòa nhà trên đất liền. Hơn nữa từ trên xuống dưới, độ cao sẽ giảm dần theo thứ tự.
Tầng ở trên cùng, ở phần mũi tàu là buồng lái, phía sau nối liền với khoang của thuyền trưởng.
Tầng thứ nhất trên boong tàu là phòng của ba thuyền phó thường trú, Trịnh Tông có một phòng riêng còn một phòng thì cho hai người kia ở và cũng dùng để làm phòng họp, phòng ăn tạm thời…- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Dưới boong tàu có hai tầng, một là khoang của thành viên trên tàu và dưới cùng là khoang giam giữ phạm nhân tạm thời, cả hai tầng đều chừa một phần làm nhà kho.
Bây giờ họ đang vào phòng Trịnh Tông. Mới bước vào mà Quý Ngư đã ngửi được rất nhiều mùi, có mùi mồ hôi chua và thậm chí là mùi cá tanh.
Cô nhíu mày, vội mở cửa sổ hai bên, một bên cửa sổ thì hướng về phía biển, cửa sổ còn lại thì đối diện boong tàu.
Dưới ánh nắng gắt gao, những người đang huấn luyện trên tàu đều nhễ nhại mồ hôi, còn có người tập hít đất, hình như là vì trượt bài kiểm tra nín thở.
“Các anh đang làm gì thế?” Quý Ngư chỉ thuyền trưởng đang chỉ huy huấn luyện rồi hỏi: “Sao tôi thấy không giống tàu đánh cá.”
Trịnh Tông ngồi xuống võng, anh ta nghiêng đầu nhìn cô: "Cô và anh ấy, thuyền trưởng của chúng tôi, không quen nhau à?”
"Tôi phải quen anh ấy mới được à?” Quý Ngư xoay người, cô tựa lưng vào cửa sổ.
"Vậy anh ấy ăn no rỗi việc à mà phải liều mạng ở lại bãi biển để cứu cô? Nếu là cứu đứa trẻ đó thì tôi còn hiểu, anh hùng mà, đi ngang qua thấy có đứa trẻ rơi xuống nước, tất nhiên phải chủ động cứu người. Đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ… Suy xét chuyện đó.”
Trịnh Tông nhìn chằm chằm khoảng không, hình như đang cố nhớ lại cả quá trình. Anh ta nhếch môi, bắt đầu lẩm bẩm.
"Mà cũng không đúng. Tuần trước chúng tôi nhận được ảnh của khách du lịch, gần biển Nhật Bản có một bãi nước cạn lớn, nước biển bị nhuộm đỏ, hôm qua là nghiêm trọng nhất. Chúng tôi đã tuần tra suốt mấy ngày trên vùng biển quốc tế gần đó. Hôm qua tôi và thuyền trưởng lặn xuống nước đi rà soát xung quanh nhưng không phát hiện ra có gì khả nghi. Đến lúc trở về thì phát hiện có một cậu nhóc rơi xuống biển nên thuyền trưởng mới đi cứu người, kêu tôi về trước. Sau đó, chờ mãi mà không thấy anh ấy quay lại, tôi chỉ đành về tàu Côn Bằng đợi anh ấy. Chờ đến tận bây giờ anh ấy mới về mà còn dẫn cô theo nữa, không phải anh ấy ở lại để cứu cô sao?”
“…” Quý Ngư không biết phải giải thích cả quá trình chạy trốn của họ ra sao, vì mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, đến giờ cô vẫn chưa phản ứng kịp.
"Sao các anh lại đi điều tra trong vùng biển Nhật Bản? Không phải hải quân, không phải cảnh sát biển, không lẽ các anh là…”
"Cô đừng có đoán mò, không được.” Trịnh Tông đứng bật dậy rồi nhảy xuống võng: “Nếu hai người không quen biết gì nhau thì tôi không dám ăn nói linh tinh, cô muốn biết thì cứ việc hỏi anh ấy.”
Anh ta bước tới cửa rồi ngừng lại, chỉ vào cái võng mới nằm khi nãy: "Kỹ thuật trên giường của cô thế nào? Nếu không tốt thì cứ ngủ võng giống tôi.”
"Kỹ thuật trên giường?” Lần đầu tiên Quý Ngư thấy có người hỏi vấn đề này thẳng thừng tới vậy.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Trịnh Tông tựa khung cửa cười thầm, cười xong mới nghiêm túc trả lời cô.
“Đúng vậy, kỹ thuật trên giường, trên con tàu Côn Bằng này, kỹ thuật trên giường của thuyền trưởng đỉnh nhất nên có mình anh ấy dám ngủ trên giường thôi, còn chúng tôi thì ngủ võng.”
“…” Quý Ngư bĩu môi không nói gì.
Trịnh Tông vừa đi khỏi là cô đã khoá cửa lại ngay lập tức, đóng cái cửa sổ đối diện boong tàu, kéo rèm lại rồi cởi váy ra.
Trong phòng có cái buồng nhỏ, dùng rèm làm tấm ngăn, bên trong có nước ngọt, hẳn là một buồng tắm đơn giản.
Quý Ngư đổ nước ngọt vào xô, tắm rửa rồi giặt váy sau đó đem phơi chỗ cửa sổ hướng ra phía biển, đợi gió hong khô.
Cô tìm được một cái khăn tắm còn nguyên nhãn, quấn quanh người rồi lên giường nằm nghỉ một lát. Đến khi có người qua gõ cửa thì ngoài boong tàu đã yên tĩnh lại, cô đoán giờ đã là buổi trưa.
Quả nhiên người gõ cửa gọi cô sang phòng bên cạnh để ăn cơm, là giọng của Trịnh Tông.
"Tôi không đói, các anh cứ ăn đi.” Quý Ngư mới nói xong thì bụng lại kêu ọt ọt.
Họ chạy đến tận đây, suốt quãng đường không ăn uống gì hết, tối qua cô chỉ ăn bánh mì thì sao mà không đói cho được?
Thật ra cô không quen mặc đồ của người khác, nhất là đồ của người lạ. Tắm rửa xong, nếu không phải vì muốn lên giường ngủ một giấc thì đến khăn tắm cô cũng không dám dùng.
Trong lúc Quý Ngư chờ váy khô, cô lấy cái điện thoại đã được sạc đầy pin giơ ra phía cửa sổ để thử xem có sóng không. Đổi góc vài lần, thỉnh thoảng sẽ có một hai nấc sóng.
Có sóng là cô gọi cho Giản Tiệp ngày, phải gọi vài lần thì chị ấy mới bắt máy.
“Quý Ngư, em chết mất xác đâu rồi? Hôm nay là ngày thi đấu đầu tiên sao em lại vắng mặt thế hả? Xảy ra chuyện gì rồi? Sao trên bản tin thời sự lại nói em ngộ sát cá voi?”
"Em ngộ sát cá voi? Ngộ sát thế nào được?” Quý Ngư muốn giải thích nhưng sóng điện thoại yếu, giọng cứ chập chờn, cô buộc phải giải thích ngắn gọn: "Mọi người đừng tin những gì họ nói. Giờ em an toàn rồi, chị gọi cho Lão Giả giúp em, bảo ông ấy đừng lo lắng.”
"Chị gọi cho ông ấy rồi nhưng không kể chuyện em bị cấm xuất cảnh, giờ đâu cũng toàn cảnh sát truy nã em. Tối qua còn có một đám người mặc đồ đen tới khách sạn tìm bọn chị, hỏi em đi đâu. Quý Ngư, có lẽ sau này em không thể tiếp tục…”
Đột nhiên lại mất sóng, Quý Ngư alo cả buổi, xoay điện thoại đủ hướng, thử gọi lại vài lần nhưng vẫn không liên lạc được.
Ngộ sát cá voi, cấm xuất cảnh… Mấy từ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Quý Ngư, cô không ngờ mọi chuyện sẽ nghiêm trọng đến vậy.
Cô mở video trên điện thoại và lại chứng kiến những hình ảnh đẫm máu đó lần nữa. Rõ ràng là họ săn bắt cá voi mà giờ lại thành cô ngộ sát cá voi, còn bị cảnh sát truy nã nữa, logic gì thế này?!
Cuối cùng Quý Ngư cũng hiểu tại sao thuyền trưởng lại ép cô lên ca-nô, dắt cô ra khỏi Nhật Bản ngay trong đêm. Nếu mà không có anh thì chắc bây giờ cô đã bị giết để bịt đầu mối rồi.
Cô đang nghĩ xem mình nên làm gì với cái video này.
Nếu có internet thì cô có thể đăng lên trang web của các tổ chức bảo vệ môi trường quốc tế. Mà giờ lại không có gì hết, cô muốn làm gì cũng không được, đành phải để đó trước đã.
Cuối cùng váy của cô cũng khô, Quý Ngư lấy váy vào mặc rồi lại cởi ra.
Cô đang nghĩ cách vá phần váy bị rách, trên tàu toàn là đàn ông nên cô cũng không dám trông mong chuyện đi mượn kim chỉ.
Quý Ngư xé phần rìa đuôi váy xuống làm miếng vải rời, biến đuôi váy thành kiểu tua rua. Cô tìm được một con dao găm, chồng phần vải ở hai bên đường may từ phần vai đến eo (đã bị xé rách) lại với nhau, khoét lỗ hai bên, sau đó xỏ miếng vải qua lỗ rồi luồn hết như xỏ dây giày, cuối cùng thắt một cái nơ bướm ở phần eo, trông không dị tí nào cả, cũng có tính thiết kế.
Mặc váy xong cô thấy khá ổn, ít nhất thì váy cũng đủ dài, không để lộ vai và không phải lo chuyện chiếc váy cúp ngực bị tụt xuống.
Cô vén hết tóc sang một bên và chải kiểu tóc quen thuộc, chiếc khuyên tai hình cá vẫn còn nguyên nhưng giày thì mất rồi, trong quá trình chạy trốn, đôi giày của cô đã biến mất ở đâu đó cho nên cô quyết định đi chân trần.
Ăn vận xong xuôi cô mới sang khoang bên cạnh để ăn cơm. Khoang bên cạnh cũng to ngang ngửa phòng Trịnh Tông, sau khi cất hai cái võng thì nó biến thành phòng ăn giản dị.
Bên trong rất yên tĩnh, chỉ có hai người, họ vừa ăn vừa thảo luận: “Theo truyền thông Nhật Bản đưa tin, nghe nói có một nữ du khách quốc tịch Trung Quốc đã ngộ sát vài con cá voi trong lúc tham gia nội dung săn dưới biển. Hậu quả là nhuộm đỏ nước biển tại bãi cạn. Bởi vì ảnh hưởng của việc này quá nặng nề nên phía cảnh sát Nhật Bản đã bắt tay vào quá trình điều tra. Nữ du khách Trung Quốc này là vận động viên lặn tự do chuyên nghiệp, từng đạt giải quán quân thế giới. Sau khi thâm nhập điều tra, phía cảnh sát biết được nữ vận động viên lặn tự do này từng sử dụng chất kích thích trong quá trình huấn luyện hôm qua khiến tinh thần cô bị mất kiểm soát. Ngộ sát cá voi, hiện tại câu lạc bộ đã xóa tên cô… Ơ đệt, thật không đó?”
Trịnh Tông đọc bài báo trên điện thoại xong thì vứt nó lên bàn, nhìn người đàn ông ngồi cạnh rồi cười nói: “Thuyền trưởng à, anh cừ thật, sơ sẩy một cái là nhặt quán quân thế giới về.”
“Đây là lần ngộ sát thứ mấy trong năm rồi?” Thuyền trưởng mặc kệ lời trêu ghẹo của anh ta, xòe ngón trỏ và ngón cái ra, tự hỏi tự trả lời: "Là lần thứ tám rồi. Chỉ trong vòng nửa năm, mỗi tháng đều có người ngộ sát cá voi, rõ là không bình thường, mau thu thập tin tức rồi báo lên cấp trên.”
"Được, có điều…”
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.
Quý Ngư gõ cửa hai cái sau đó cửa mở ra, Trịnh Tông quay mặt về phía cửa, anh ta nhìn đăm đăm khi thấy cô gái mặc bộ váy dạ hội xanh lam bước vào bằng đôi chân như búp măng.
Bộ váy dạ hội vốn rất sang trọng thanh lịch nhưng từ phần eo trở lên, đường may một bên vẫn bình thường, một bên thì lại dùng vải thắt lại, trông có vẻ rất tùy ý phóng khoáng.
Trịnh Tông từng gặp vô số người nhưng đây là lần đầu anh ta gặp một người phụ nữ cá tính đến vậy, anh ta cũng thấy rất bất ngờ khi một người phụ nữ có thể cùng lúc kiểm soát cả hai phong cách ăn mặc hoàn toàn trái ngược: tao nhã quý phái và phóng khoáng ngông cuồng.
"Tôi vào được chứ?” Quý Ngư cắt ngang mạch suy nghĩ của anh ta, cô nhìn người đàn ông đang quay lưng về phía cô ở bên cạnh Trịnh Tông.
"Cô ăn mặc sang trọng thế, đi uống rượu mừng của ai à?” Trịnh Tông cười trêu.
Quý Ngư không giải thích mà tiến thẳng đến chiếc bàn ăn đơn giản - thật ra cũng chỉ là một thanh gỗ dài gắn vào vách khoang tàu.
Trịnh Tông kéo ghế cho cô, cô nói cảm ơn rồi ngồi xuống.
"Hết cơm rồi, để tôi nấu mì cho cô nhưng cô đừng có trông chờ gì vào khả năng nấu nướng của tôi, chắc chắn không bằng cậu em Sơn Trà đảm đang đâu.”
Trịnh Tông bước lại chỗ cái tủ lắp vào vách ở trong góc, mở tủ ra rồi gom hết nguyên bộ nồi tô muôi chậu, bày ra hết và bắt đầu nấu nước nấu mì, tức thì nhà ăn đã thành phòng bếp.
Cuối cùng người đàn ông cặm cụi ăn cơm nãy giờ cũng xử hết bữa ăn, đến khi ngẩng đầu lên, tầm mắt anh bắt gặp cô gái ngồi cạnh mình, anh nhìn cô trong giây lát rồi lại dời tầm mắt về phía Trịnh Tông, như thể anh không hề bận tâm đến cô.
Anh không nói chuyện với cô thì Quý Ngư cũng xem như mình không quen biết anh, cô xoay người đưa lưng về phía anh nhưng không hiểu sao lồng ngực cứ thấy nghẹn ứ, không thể xả ra được.
Quý Ngư có thể cảm nhận được vị thuyền trưởng cứng rắn, bình tĩnh kiên quyết, tỉnh táo kiên nghị này khá kiệm lời. Anh quen dùng hành động thay cho lời nói, chỉ tiếp xúc với anh trong vỏn vẹn hai ngày mà cô như được chiêm ngưỡng một vở kịch câm đầy sức truyền cảm.
“Sao không thấy ai hỏi Sơn Trà và Cá Chạch đi đâu hết vậy?” Trịnh Tông đột nhiên hỏi, phá tan bầu không khí yên lặng này.
Anh ta vừa nấu mì vừa tự hỏi tự trả lời, giải đáp tung tích của Sơn Trà và Cá Chạch.
“Sơn Trà trốn vào miệng cá nữa rồi. Tối qua thuyền trưởng không về, cậu ta nói anh không cần cậu ta nữa sau đó một mình trốn vào đó, không biết có khóc nhè không. Tôi bảo Cá Chạch đi trông coi rồi, còn chuyện tại sao anh về rồi mà họ vẫn chưa xuất hiện.” Anh ta chống tay lên mép bàn, mỉm cười nhìn Quý Ngư: "Chắc tại sợ gặp phải cô ấy.”
Quý Ngư quay đầu nhìn Trịnh Tông chằm chằm: "Nghiêm trọng vậy sao? Tôi giống con khủng long nên không dám gặp à?”
“Không không không, hoàn toàn ngược lại, tại vì cô hút mắt quá ấy chứ.” Trịnh Tông bưng tô mì nóng hổi, đặt xuống ngay trước mặt cô rồi cười giải thích: "Cậu em Sơn Trà nhà chúng tôi là trường hợp đặc biệt, cậu ta sợ người lạ nhưng bám thuyền trưởng lắm, mong cô thông cảm cho.”
"Để tôi đi tìm cậu ta.” Thuyền trưởng đứng dậy, kêu Trịnh Tông nấu thêm hai tô mì rồi xoay người sải bước rời đi.
"Khoan đã.” Quý Ngư đặt đôi đũa mới cầm xuống: "Có đi cũng phải để tôi đi, tôi muốn cho cậu ta biết tôi không đáng sợ tí nào.”
Cô giành ra khỏi phòng trước anh nhưng tay lại bị anh kéo lại.
"Cô đi làm gì?” Anh tóm cô về như tóm một con gà con.
"Tôi với anh đâu có thân thiết gì, sao anh phải quan tâm tôi đi không?”
Quý Ngư vùng khỏi tay anh, anh còn chưa kịp nói gì thì cô đã vén váy, nhanh chân chạy về phía mũi tàu.