Mặt trời dần nhô cao, làn sương lượn lờ trên mặt biển bị xé tan, chúng lũ lượt rơi xuống mặt biển. Đây là lần tiên Quý Ngư được ngắm cảnh mặt trời mọc trên biển, cô vẫn còn đắm chìm trong cảnh kỳ quan này, không dứt ra được.
“Ngủ đủ chưa? Ngủ đủ rồi thì chèo thuyền với tôi, ca-nô hết xăng từ tối qua rồi.” Gã đàn ông ngồi cạnh lại thẳng thừng kéo cô khỏi cảnh tượng diệu kỳ đẹp mắt này, đưa một cái chèo gỗ, anh cũng cầm một cái rồi nghiêng người bắt đầu chèo thuyền.
Trai đẹp thì im lặng vẫn hơn, mở miệng một cái là thấy ghét ngay, hơn nữa chỉ có thể nhìn từ xa chứ không nên tiếp xúc gần.
Quý Ngư cầm mái chèo, nhìn tới nhìn lui rồi đặt xuống, cô tựa vào lưng ghế, gối đầu lên hai cánh tay, híp mắt nhìn trời, trông có vẻ nhàn nhã thanh thản lắm.
“Chèo thuyền đi chứ.” Anh nhắc cô lần nữa.
"Tôi bị say tàu, giờ hết sức rồi. Anh mắng tôi được, xé đồ tôi được còn vác tôi được nữa, anh khoẻ thế thì tôi nhường cơ hội thể hiện cho anh.”
Anh chèo chậm lại và không nói gì nữa nhưng chỉ chậm lại vài giây, thoáng cái anh đã tăng tốc, không để ý đến cô nữa.
Quý Ngư nghĩ chắc là gã đàn ông này có biệt tài im im chết người, vì nếu mà cô không nói chuyện thì anh cũng không chủ động nói gì.
Từ trước đến giờ tình huống này chỉ xảy ra giữa cô và người khác. Mỗi khi đến chỗ đông người, nếu né được thì cô né hết, còn không thì cũng sẽ cố hòa nhập. Hầu như thường là người ta nói và cô lắng nghe, bởi cô cũng không thích nói chuyện mấy.
Nhưng hôm nay cô cực kỳ tò mò, lòng chất đầy câu hỏi, có nhiều lần cô đã suýt hỏi thẳng.
Rốt cuộc anh là ai?
Dù anh là hải quân Trung Quốc hay cảnh sát biển gì đi nữa thì cũng không thể kịp thời xuất hiện để cứu đứa bé bị rơi xuống nước một cách trùng hợp vậy được.
Sau khi cứu đứa trẻ đó, tại sao anh vẫn còn ở lại bãi cát đến tận khi cô quay trở lại, mà còn cứu cô trong lúc hỗn loạn thế nữa? Tuy rằng… Anh cũng sờ mó cô một chút.
Nếu quân nhân Trung Quốc muốn xuất hiện trong vùng lãnh hải Nhật Bản thì buộc phải thông qua nhiều bước xét duyệt và phê chuẩn, cô vẫn luôn biết cái kiểu thủ tục quen thuộc này.
Quý Ngư ngồi thẳng lưng, quay sang đối diện anh: “Thuyền trưởng, anh tên gì vậy? Tối qua tôi cho anh biết tên tôi rồi, giờ có qua có lại, anh cũng nên cho tôi biết tên anh.”
“Quý Ngư, cô tên gì vậy?” Anh không quay đầu mà chỉ hỏi lại sau đó tự trả lời: "Cô đã gọi rồi thì hỏi làm gì nữa? Rỗi hơi.”
“…Thuyền trưởng đâu phải tên?” Quý Ngư cắn môi: “Anh lái thuyền nên tôi mới gọi vậy. Đến tên của anh mà tôi còn không biết thì sao mà biết anh là người tốt hay kẻ xấu? Biết đâu anh là kẻ xấu, thế thì khác gì mới thoát khỏi ổ sói đã nhảy lên thuyền cướp?”
Quý Ngư càng nghĩ càng thấy hôm qua mình sơ sẩy quá, sao lại để anh vác mình lên đây một cách dễ dàng vậy được?
Nhưng nghĩ tới câu 'vì cô là người Trung Quốc' thì cô lại thấy mâu thuẫn, cô không biết mình nên nghi ngờ anh hay không.
"Họ thường gọi tôi như vậy.” Thuyền trưởng ngừng tay chèo, nhìn thẳng về phía trước: “Ổ sói và thuyền cướp, cô có quyền chọn lựa à? Nếu ở trong ổ sói thì cô không sống được tới hôm nay, không được ngắm cảnh mặt trời mọc này đâu.”
"Vậy lên thuyền cướp thì sao? Hậu quả thế nào?” Giờ Quý Ngư vẫn chưa biết họ sẽ đi đâu.
"Tới lúc đó rồi biết.” Anh lại nghiêng người, tiếp tục khua mái chèo.
Quý Ngư nhìn cái gáy lạnh lùng đó, bụng cô phình lên như quả bóng hơi. Mặt trời đã lên cao ngang người, ánh nắng vốn đang đẹp bỗng trở nên có phần chói chang.
Bình thường vào lúc này thì cô đã lặn xuống nước, từ năm mười tám tuổi đã vậy, đến nay đã được bảy năm.
Cá phải có nước mới sống nổi, giờ phút này cô thấy mình sắp thành một con cá khô rồi. - ngọc anh team ty.t
Quý Ngư cúi xuống, thấy quần áo trên người không phải của mình, tức khắc đã không thở nổi, cô thấy mình không thể chịu nổi dù chỉ một giây.
Cô kéo cái túi du lịch lại, lấy váy của mình ra rồi xoay người, thả mình nhảy xuống nước.
Gã đàn ông ngồi trên thuyền nghe 'bùm' một tiếng, thấy chiếc ca-nô nhẹ hơn hẳn, quay lại nhìn thì thấy chỗ ngồi bên cạnh đã trống không.
Anh chìa tay về phía mặt trời và ước lượng độ cao của nó. Không lâu sau, anh ước lượng lần nữa. Đến lần thứ ba, anh chửi tục một tiếng rồi đứng dậy nhảy xuống nước.
Anh tìm thấy cô ở vùng nước sâu cách ca-nô không xa, trên người cô không một miếng vải che thân.
Ánh mặt trời chiếu xuống làn nước xanh biếc, hoá thành vầng sáng bảy màu, phủ khắp tấm thân nõn nà như ngọc của cô.
Quanh cô có san hô, hoa cỏ, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, chúng hòa lẫn vào rồi dưới vầng sáng bảy màu đó, hóa thành chiếc kính vạn hoa.
Ngoài hoa thì còn các loài tảo và những khối đá hình thù quái lạ dưới đáy biển, có vô số loài cá bơi giữa các loài thực vật và tảng đá, còn có vài con bơi vòng quanh cô.
Những gì đang diễn ra trước mắt quá hư ảo, nhưng lại khiến anh rung động dữ dội. Vào lúc đó, anh cũng không biết rốt cuộc cô là người hay là cá.
Quý Ngư nhận ra dòng nước xung quanh đang chảy nhanh hơn rồi ùa về phía cô.
Có người!
Cô vội xoay người, bơi đến chỗ đám rong biển gần đó để che thân sau đó mặc váy vào. Chưa bơi được bao xa thì mắt cá chân bị túm lại, cả người cô bị kéo về phía sau.
Quý Ngư lấy váy che trước người rồi gắng sức đạp chân nhưng sức cô thì đâu so với anh được. Thoáng một cái cô đã bị kéo đến trước mặt anh, cô bị giam trong không gian nhỏ hẹp giữa cánh tay và cơ thể anh.
Mà bất ngờ hơn nữa, anh thế mà… Lại áp môi mình lên môi cô!
Quý Ngư sững sờ.
Anh đang làm gì vậy?
Mắt Quý Ngư trợn to, cô nhìn khuôn mặt điển trai kề sát mặt mình, anh nhắm mắt trông có vẻ tập trung lắm, hàng mi dài run run.
Nhịp tim cô bỗng nhanh hơn.
Giây kế tiếp, Quý Ngư cảm nhận được một luồng hơi mát lạnh sảng khoái, cảm giác như có cơn gió buổi sớm mát rượi trên biển thổi vào mặt.
Sau đó một tay anh ôm chặt lưng cô, một tay rẽ nước, hai chân thì đạp nước nhanh chóng đưa cô lên bờ.
Suốt quá trình đó, cánh môi hai người vẫn áp sát vào nhau như bị hàn lại. Thân thể kề cận, chỉ cách bộ váy của cô.
Đến tận khi ngoi đầu lên mặt nước anh mới buông cô ra sau đó gào to: "Cô làm gì vậy? Nếu muốn chết thì mong cô lựa chỗ khác, cô tự tử trước mặt tôi một lần nữa thử xem?”
Quý Ngư chớp mắt rồi hít sâu vài hơi, hít thở làn không khí trong lành, quả tim đang ngừng nhịp bắt đầu đập lại.
Anh tưởng cô muốn tự tử à? Tối qua cô nhắc đến cha mẹ mình, anh nghĩ cô suy sụp tinh thần nên tưởng cô nghĩ quẩn?
Cô thấy mắc cười nhưng thấy mắt anh đỏ bừng, sự lo lắng và sợ hãi lộ rõ trong đôi mắt đen. Nó minh bạch chân thành, không pha chút giả dối nào cả nên cô không cười được.
Quý Ngư giơ bộ váy lên: “Anh có thấy con cá nào nhảy xuống nước tự tử chưa? Tôi định thay đồ thôi mà.”
Anh sững sờ, cố gắng kiểm soát không để tầm mắt mình hạ xuống nhưng vẫn có thể thấy bộ ngực trắng muốt căng tròn của cô bị ép vào cơ thể anh. Tiếng hít thở bỗng trở nên dồn dập, anh lập tức buông cô ra
Quý Ngư lấy tay che ngực: "Có phải anh cố ý tìm cớ để đụng chạm tôi không đấy?”
Anh định thần lại, gầm gừ với cô: "Mẹ nó, chắc tôi bị điên, lặn xuống biển tìm chết rồi đụng chạm cô.”
Quý Ngư thấy anh bơi đến chỗ ca-nô, cô ngơ ngác một lát rồi lặn xuống nước và mặc váy vào.
Váy bị rách từ phần vai đến eo nên cô chỉ có thể kéo phần dưới eo lên, biến bộ váy dạ hội thành váy cúp ngực.
Cũng may là váy của cô là váy dài nên sửa lại thế này cũng tạm chấp nhận được. Quý Ngư mặc váy xong thì về chiếc ca-nô, cô còn chưa ngồi vững thì anh đã không nói không rằng, cầm mái chèo lên khua thật mạnh, chiếc ca-nô lao nhanh như một một mũi tên.
Vì lực quán tính quá lớn nên người cô ngã ra sau, suýt nữa đã va vào ghế, may mà cô phản ứng nhanh, kịp thời túm chặt thành ghế.
Cái vẻ thô bạo cương quyết hiện tại của anh so với vẻ dịu dàng thâm tình dưới biển khi nãy đúng là như hai người khác biệt.
Suốt cả chặng đường anh không chịu nói chuyện với cô, cứ như thể cô là bệnh dịch nên phải né xa ra.
Quý Ngư ngẫm nghĩ, cứ cảm thấy người nên giận phải là mình mới đúng, cô mới là người chịu thiệt mà!
Đúng là cô cũng có lỗi vì nhảy xuống nước mà không báo trước với anh một tiếng nhưng hai người họ đâu thân thiết gì. Bình thường cô sống tự do tùy ý quen rồi, có bao giờ phải bận tâm mấy việc cỏn con thế này? ( truyện đăng trên app TᎽT )
Bây giờ vô duyên vô cớ mà cô bị anh thấy hết từ đầu đến chân, bị anh cưỡng hôn mà anh còn trưng cái mặt như thể cô chòng ghẹo anh.
Quý Ngư quay người đưa lưng về phía anh rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, cô nằm một lát sau đó ngồi dậy cầm mái chèo để chèo thuyền với anh.
Có hai người chèo nên tốc độ di chuyển nhanh hơn hẳn. Nắng càng lúc càng gắt, bộ váy cô mặc trên người cũng dần khô.
Không biết đã chèo bao lâu, bỗng dưng Quý Ngư nghe thấy tiếng hát.
"Cảm giác khi hạt cát khô sáp
Thổi đau rát mặt
Như lời cha trách
Như tiếng mẹ khóc than
Mãi mãi không quên được
Tôi của thời niên thiếu
Cứ thích một mình ở bên bờ biển
Xắn gấu quần lên, chân trần bước đi trên bãi cát
Luôn tưởng tượng phía bờ biển bên kia vẫn còn một thế giới khác
Luôn cho rằng người thủy thủ dũng cảm nhất mới là người đàn ông chân chính.
Ánh sao thắp đèn chiếu sáng cửa nhà tôi
Giúp đứa trẻ lạc lối tìm thấy con đường mình từng đi
Ánh sao thắp đèn chiếu sáng tương lai của tôi
Hãy lấy chút ánh sáng ấy để sưởi ấm lòng đứa trẻ."
Tiếng hát liên tục cất lên, ngày một rõ ràng. Chắc chắn người hát là nam, giọng hát cao vút và vang dội.
Không biết có phải người hát cố tình hay không, vì người đó luôn hát bài《Thủy Thủ》trước rồi đến đoạn sau lại hát bài《Ánh Sao Thắp Đèn》.
Quý Ngư nhìn về hướng phát ra tiếng hát, chỉ thấy một thứ khổng lồ màu trắng nằm ngang trên biển chầm chậm di chuyển tới chỗ họ.
Con ngươi cô giãn to, cô đứng phắt dậy. Tại sao nó lại giống y hệt thứ khổng lồ trong giấc mơ của cô?
Đến khi tới gần cô mới nhận ra đây là một con tàu.
Mũi tàu rất lớn, nó giống như đầu cá voi, hàm trên và hàm dưới hơi hé ra, hàm dưới dày hơn hàm trên rất nhiều.
Vòng cung ở thân tàu thì như gợn sóng nhỏ trên mặt biển, uốn lượn dập dờn, bên trên mạn tàu phía đối diện họ có 3 chữ: "Tàu Côn Bằng."
Phần đuôi tàu là một cái vây đuôi dựng thẳng. Nhìn từ đằng xa, cả con tàu như một chú cá voi đang bơi trên mặt biển.
“Thuyền trưởng? Là anh đó hả?” Tiếng hát ngừng lại rồi chuyển thành tiếng hoan hô: “Anh em ơi, thuyền trưởng về rồi!”
Người trên boong tàu càng lúc càng đông, ồ ạt lao về phía mạn tàu, nhoài người ra khỏi lan can vẫy tay với họ, lớn tiếng gọi 'thuyền trưởng'.
Chiếc ca-nô của họ còn chưa tới gần con tàu lớn thì nó đã thả thang dây xuống, cả đám người tranh nhau leo xuống.
"Tránh sang một bên hết đi, thuyền trưởng trở về thì tất nhiên phải để thuyền phó đích thân ra đón.” Người đàn ông đang nói chuyện mặc một bộ đồ camo*, anh ta trượt xuống thang dây rồi nhảy lên ca-nô.
*Camouflage, chỉ quần áo ngụy trang của người lính khi ẩn nấp.
Vị thuyền phó này chính là người hát khi nãy, Quý Ngư nhận ra anh ta nhờ nụ cười rạng rỡ và cái giọng vô tư.
Anh ta không tỏ vẻ kinh ngạc khi thấy Quý Ngư, chìa tay ra với cô một cách hết sức nhiệt tình, cô chưa kịp đưa tay ra thì cái tay đó đã nắm lấy tay cô đưa lên đưa xuống, điệu bộ long trọng giống như lãnh đạo quốc gia đón tiếp khách nước ngoài trong bản tin thời sự.
"Chào cô, tôi tên Trịnh Tông, thay mặt toàn thể thành viên của tàu Côn Bằng, trừ thuyền trưởng ra, xin nhiệt liệt hoan nghênh cô. Có một thứ trách nhiệm gọi là giữ gìn hòa bình Trung Quốc, có một thứ tốc độ gọi là sơ tán kiều bào Trung Quốc, có một thứ sứ mệnh gọi là viện trợ Trung Quốc, dù là lúc nào đi chăng nữa thì nhân dân tổ quốc cũng sẽ không quên cô…”
"Vừa vừa phải phải thôi.” Thuyền trưởng ngắt lời anh ta và cũng chấm dứt cái bắt tay thừa thãi của họ: "Huấn luyện buổi sáng xong nhanh vậy à? Có phải cậu lại để họ làm biếng chung với cậu nữa không? Tôi nghe tiếng cậu gào ở tít ngoài xa.”
“Haha đâu có, tuyệt đối không có làm biếng. Anh nhìn đi, bọn tôi còn chưa thay đồ đây, ngoài rèn luyện thân thể thì cũng phải luyện thanh chứ. Vả lại tôi không gào, cái đó người ta gọi là hát, là nghệ thuật. Tôi là nghệ thuật gia mà, thuyền trưởng quên rồi à?”
“…” Khoé môi thuyền trưởng giật giật nhưng anh không nói gì, anh đẩy Trịnh Tông sang một bên rồi vẫy tay ý bảo Quý Ngư lên tàu.
Quý Ngư nhìn con tàu, trong lòng vẫn thấy hơi sợ nhưng đã đỡ hơn lúc lên ca-nô hôm qua nhiều lắm rồi.
Cô lặng lẽ hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại rồi mở ra sau đó cắn răng trèo lên thang dây, leo từng nấc từng nấc, có thuyền trưởng và Trịnh Tông canh chừng ở hai bên nên cô thấy yên tâm hơn nhiều.
Đến khi cô leo tới chỗ lan can, có vô số bàn tay ở trên tàu chìa ra, hò hét đòi kéo cô lên tàu.
Quý Ngư nắm bừa một bàn tay sau đó lại có thêm vài bàn tay khác đặt lên tay cô, cùng kéo cô lên tàu.
Mới lên tàu thì họ đã buông tay cô ra, xô đẩy nhau rồi vội vàng lùi về sau, giữ một khoảng cách an toàn với cô. Họ cứ nhìn cô rồi cười hí hí hí, ha ha ha một cách hết sức ngốc nghếch.
Trên tàu toàn là đàn ông, bỗng đâu có một cô gái xuất hiện, cả đám hưng phấn như trúng thuốc.
“Woa, đẹp thật đấy, không giống người gì hết.”
"ĐM, không giống người, bộ là ma hả?”
"Giống nàng tiên cá thuyền trưởng lụm về hí hí, sao mà đẹp quá vậy?”
"Em gái trắng quá, em dùng loại sữa tắm gì vậy? Để hôm nào anh đi mua.”
“Thôi khỏi đi, người ta da trắng bẩm sinh còn ông thì ngày nào cũng phơi nắng trên biển, có dùng nước tẩy cũng không trắng nổi đâu.”
“…”
Quý Ngư mỉm cười nhìn mọi người xung quanh, đủ mọi lứa tuổi, đủ mọi màu da, đủ mọi thứ tiếng địa phương.
Tất cả họ đều mặc đồ camo màu xanh lục, nụ cười trên gương mặt họ rất rạng rỡ. Làn da đỏ ửng đen sì, mà trắng thì chắc là hàm răng họ nhe ra khi cười, giờ mới thấy da thuyền trưởng và Trịnh Tông vẫn còn gọi là trắng.
Quý Ngư đang định nói gì với họ thì có một bóng người cao to vạm vỡ nhảy xuống chiếc thang sắt phía bên hông khoang tàu, người đó cũng mặc đồ camo, cũng đội cái nón cùng bộ, lớn tiếng ra lệnh: “Ngắm đủ chưa? Tất cả tập hợp!” Là giọng của thuyền trưởng.
Như phản xạ có điều kiện, mọi người cùng chạy về phía khoảng trống ở chính giữa boong tàu.
Xếp hàng, điểm số.
Thoáng một cái mà đám người chen chúc đó đã trở nên trật tự ngay ngắn.
Trịnh Tông không tham gia vào đội ngũ huấn luyện mà dẫn Quý Ngư vào khoang tàu để sắp xếp cho cô.