Biển đêm mông lung và ảm đạm.

Bốn phía rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng vỗ, còn thân tàu thì lắc lư nhẹ.

Người phụ nữ nhìn anh chằm chằm, đôi mắt sáng tựa như những ngôi sao đơn độc trên bầu trời đêm nơi biển cả, lấp lánh dịu dàng nhưng cũng giống như ngọn lửa, đốt cháy trái tim đã lặng lẽ từ lâu của anh.

Hải Khôn cảm nhận được xúc cảm đau đớn cháy bỏng này, anh nhìn cô mấy giây, lấy lại tinh thần rồi nhanh chóng rời tầm mắt đi. Anh cởi quần áo ra trong giây lát, trực tiếp ném nó vào thùng rác.

“Nên vứt bộ quần áo này đi từ lâu rồi, không cần cô sửa đâu.”

“Nhưng đây không phải bộ quần áo anh thích nhất sao?” Quý Ngư lắc đầu.

Cô cũng không biết mình đã uống bao nhiêu rượu, bây giờ cô cảm thấy đầu mình nặng như bị đè một vật ngàn cân lên vậy.

“Không phải.”

“Ồ, vậy tôi đi ngủ đây.” Quý Ngư đẩy anh ra, đi về phía giường của anh: “Trịnh Tông nói giường của anh được chế tác rất tốt. Cái giường cũ của tôi cứ lắc lư mãi, hại tôi ngã đau muốn chết, anh để cho tôi ngủ ở đây một lát nhé.”

“...” Mặc dù Hải Khôn mưu lược tài giỏi cao hơn cả trời nhưng cũng bị bối rối trước suy nghĩ không có logic của cô.

Khi anh lý giải xong suy nghĩ không bình thường này của cô, Quý Ngư đã nằm xuống giường của anh như lẽ đương nhiên, yên lặng giống như đã say giấc.

Thân tàu lại bắt đầu lắc lư, cô cũng bị lật người lại, anh thấy cô như sắp rơi từ trên giường xuống đất.

Hải Khôn sải bước đến bên mép giường nhưng vẫn không thể giữ cô nằm trên giường mà chỉ có thể đỡ được cô ở giữa không trung.

Động tĩnh lớn như vậy mà Quý Ngư cũng không bị đánh thức.

Có vẻ cô đã ngủ thật.

Hải Khôn do dự, không biết nên đưa cô về phòng của Trịnh Tông hay để cô ở lại phòng mình.

Cô đột nhiên nắm lấy tay của anh giống như lúc ở trên cano tối qua. Cô nắm chặt tay anh rồi khẽ nhíu mày, biểu cảm nhìn qua rất đau khổ, giống như đang gặp ác mộng.

Trái tim Hải Khôn lập tức mềm nhũn, anh đặt cô trở lại giường, đắp chăn xong xuôi thì tiện tay cầm quyển sách, dựa vào mép giường nửa ngồi nửa nằm.

Thân tàu lắc lư, cô lại lăn đến gần mép giường nhưng được anh dùng thân thể chắn lại nên không rơi xuống nữa.

Cô gái đang ngủ say dường như nhận ra rằng nơi này của anh rất ấm áp, hai cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo quấn quanh eo anh giống như dây mây, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dùng sức áp vào người anh. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Hơi thở của cô rất nóng, phả vào người anh lại giống như hơi nước đang sôi trào, thiêu đốt thân thể anh, thấm vào da thịt và cả xương cốt dưới đó.

Hải Khôn cắn răng, nín thở đến mức sống lưng bắt đầu tê dại, đương nhiên anh cũng sẽ chẳng thể quên cái đêm giày vò giằng co tối qua.

Anh không thể không đẩy cô ra, phải đẩy cô vào sát bên trong.

Không bao lâu sau, thân tàu lại thoáng lắc lư một cái, khiến cô lăn ra bên ngoài.

Cả buổi tối, anh không biết cô đã lăn ra bên ngoài bao nhiêu lần và anh phải đẩy cô về bao nhiêu lần.

Một buổi tối không ngủ, hai buổi tối không ngủ, nếu như đang làm nhiệm vụ thì đương nhiên anh có thể chịu được, chuyện đó đối với anh chỉ là một việc đơn giản. 

Nhưng bây giờ, nằm ở trên chiếc giường quen thuộc của mình, bên cạnh là một người phụ nữ ngủ say, anh thực sự có hơi buồn ngủ rồi cũng ngủ quên mất.

Lúc Quý Ngư tỉnh dậy, trời cũng chỉ mới vừa hừng sáng, cô liếc qua một cái phát hiện bên cạnh có một người đàn ông.

Khung cảnh cảnh lúc này giống với đêm đầu tiên bọn họ cùng ngồi trên cano chạy trốn, anh ôm lấy cô, cô nắm chặt cánh tay anh.

Điểm khác biệt là lần này hai người bọn họ ở trên cùng một chiếc giường.

Cô nằm, anh nửa nằm nửa dựa lưng vào đầu giường.

Anh còn cầm một quyển sách ở bên tay kia và đặt nó lên trên bụng mình.

Quý Ngư nhìn bìa sách 'Ông già và biển cả' của Hemingway*.

(*) Ernest Miller Hemingway: Tiểu thuyết gia người Mỹ.

Cô tiện tay mở bìa ra, trên đó viết hai hàng chữ:

“Đàn ông có thể chết, nhưng không thể bị đánh bại.

Anh có thể tan xương nát thịt, nhưng không thể mất đi em.”

Quý Ngư có chút bất ngờ, một người đàn ông với vẻ ngoài cứng rắn như sắt thép cũng sẽ có một mặt thâm tình và dịu dàng như vậy sao?

Cô muốn ngồi dậy đỡ anh nằm xuống giường nhưng mới vừa nhúc nhích thì cuốn sách trên tay anh đột nhiên trượt xuống, sau đó nó rơi trên mặt đất, tạo ra tiếng vang cực lớn và đánh thức anh.

Quý Ngư vội vàng nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ.

Hải Khôn nhìn thoáng qua chỗ cô, tiện tay kéo chăn lên cho cô, rón rén xuống giường, nhặt sách lên đặt lại bàn, cởi bộ đồ ngủ rồi thay quần áo.

Quý Ngư hơi hí mắt nhìn, vô tình thấy được thân thể anh, vai rộng eo thon, bờ mông thì săn chắc.

Mặt cô nóng lên, vừa định nhắm mắt lại thì bỗng thấy vết thương trên lưng anh, đôi mắt cô trợn tròn ngay lập tức.

Trên lưng của anh còn có rất nhiều vết sẹo, vết thương mới hay cũ cũng có, giống như tấm vải bạt được vá lại trên tàu, phiêu diêu nhiều năm trên biển, trải qua gió táp mưa sa, sau khi bị ánh mặt trời thiêu đốt, màu da trên tấm lưng trở nên đậm nhạt không đồng nhất.

Nhưng làn da anh rất sạch sẽ, săn chắc, thân thể cường tráng cùng với sức khoẻ dồi dào.

Cơ thịt trên cả người anh cứng rắn giống như được nung lửa nóng thành sắt thép, toàn thân không có một chút mỡ thừa nào, rõ ràng là trải qua nhiều năm vận động và rèn luyện để có được kết quả vừa vặn như bây giờ.

Dường như là Thượng Đế muốn khiến anh kiên định, vững tâm chiến đấu với những cơn bão hung tàn của đại dương nên mới cố ý cho trang bị cho anh cơ thể và linh hồn kiên cường như vậy để chống lại những chuyện khó đối phó hay những việc khủng khiếp không lường trước được trên đại dương mênh mông này.

Hô hấp của Quý Ngư càng ngày càng gấp, giọng nói như bị cái gì chặn lại, không thể thể nổi nữa.

Dường như anh đột nhiên ý thức được rằng trong phòng còn có người khác nên anh lập tức kéo màn vải ngăn bên cạnh, lúc đi ra, anh đã mặc một cái áo T-shirt màu đen, thay quần rồi kéo rèm lại.

Quý Ngư mở to mắt nhìn anh đi tới thùng rác nhặt bộ đồng phục cảnh sát biển hôm qua anh vứt vào lên, nhìn nhìn nó một chút, cẩn thận gấp lại rồi cầm nó đi ra ngoài.

Sớm như vậy, anh muốn đi đâu chứ?

Quý Ngư nhớ lại ngày hôm qua lúc cô và Trịnh Tông uống rượu, vô tình nghe anh ta nhắc đến việc thuyền trưởng của bọn họ thường dậy rất sớm, chèo con thuyền nhỏ một mình và cũng không biết là đi đâu, mãi đến lúc bọn họ tập thể dục buổi sáng mới trở về.

Quý Ngư cảm thấy rất tò mò, cô đứng dậy bước xuống giường, rón rén đi theo anh

Bình minh trên biển, màu xanh ngọc bích trong trẻo xa vạn dặm, trên mặt biển có những lớp sương mù mỏng bao phủ.

Bốn phía xung quanh yên tĩnh, chỉ có duy nhất một chiếc thuyền nhỏ cắt ngang mặt nước, mái chèo đập vào mặt nước, tạo ra tiếng vang rõ ràng và có tiết tấu.

Quý Ngư lặn trong nước, duy trì một khoảng cách không xa không gần với con thuyền nhỏ. Khi sắp chạm tới giới hạn nín thở cô mới nổi lên mặt nước, hít thở thật sâu rồi mới tiếp tục lặn xuống nước.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy mà lén lút đi theo thuyền nhỏ gần nửa tiếng.

Đến khi không còn thấy bóng dáng tàu Côn Bằng đâu nữa, thuyền nhỏ cuối cùng cũng dừng lại, cô cũng dừng ở nơi cách thuyền nhỏ khoảng chừng 4, 5 mét.

Trên con thuyền nhỏ, Hải Khôn dùng hai tay cầm lấy bộ đồng phục Cảnh sát biển bị xé rách với vẻ mặt nghiêm túc. Trong đôi mắt thâm thúy ấy hiện ra sự thành kính, giống như đang tưởng niệm người đồng đội đã hy sinh vì chiến đấu của mình.

Yên lặng một lúc lâu anh mới đứng dậy sau đó nhảy xuống nước, vừa cầm đồng phục vừa bơi về phía biển sâu.

Quý Ngư càng cảm thấy tò mò hơn, rốt cuộc anh muốn làm gì? Cô cũng nhanh chóng lặn xuống, tiếp tục đi theo anh với khoảng cách vừa phải.

Cuối cùng cô thấy Hải Khôn bơi tới một mảnh đất bằng phẳng giống như vườn hoa dưới đáy biển mới dừng lại, dùng tay đào một cái hố, chôn bộ quần áo dưới lớp đất phù sa nơi biển cả.

Chẳng lẽ đây chính là thủy táng* trong truyền thuyết sao?

(*) Thủy táng là hình thức an táng sau khi người mất đi, thi thể được làm lễ đơn giản rồi thả xuống biển cho các loài cá và thủy tộc ăn, vì vậy thủy táng còn gọi là ngư táng.

Quý Ngư nhìn quanh bốn phía, đại dương thần bí sâu thẳm, cũng phủ đầy hơi thở của sự nguy hiểm.

Cô rất thích ngao du dưới đáy đại dương.

Hải nạp bách xuyên, hải tang lăng cốc*.

(*) Hải nạp bách xuyên, hải tang lăng cốc: Ý chỉ biển cả có thể dung nạp hàng trăm ngàn con sông nên mới trở nên to lớn, biển cả hóa tang điền, sơn lăng hóa thâm cốc.

Toàn bộ đại dương chính là một quyển sách, có lịch sử, có sự kỳ ảo huyền bí và cũng có tình yêu.

Biển cả chiếm 70% toàn bộ địa cầu, mai táng cho không biết bao nhiêu con người không biết tên họ, mang theo tâm hồn hào hùng mạnh mẽ, khiến bao nhiêu cái mỏ neo gỉ sắt, bao nhiêu đội thuyền bỏ mạng chìm xuống lòng biển?

Ở những nơi mà đến cả thợ lặn hay máy lặn cũng chưa từng đến, có lẽ là nơi một bộ hài cốt trắng đang nằm, đó có thể là người mẹ, vì cứu đứa con của mình mà phải chôn thân nơi đáy biển.

Cũng có thể là một đôi tình nhân yêu nhau sâu đậm, bọn họ ở trên thuyền với ngọn lửa mạnh mẽ, nhảy xuống biển rộng trong cái ôm thật chặt rồi cùng nhau ngủ yên.

Hôm nay, quyển lịch sử đặc sắc này lại có một câu chuyện, đồng phục của Cảnh sát biển Trung Quốc là Hải Khôn đã được an táng nơi biển sâu vào ngày tháng năm nào đó.

Vì sao?

Quý Ngư chỉ từng thấy có người rải tro cốt người đã khuất xuống biển, chứ chưa từng thấy người nào chôn quần áo người sống dưới đáy biển.

Cô không hiểu lắm, nếu anh đã quý trọng bộ đồng phục của mình như vậy thì sao lại phải bỏ đi?

Đến khi anh rời đi, cô mới lấy đồng phục từ dưới chỗ đất phù sa lên, sau đó bơi trở về hướng chỗ con thuyền nhỏ.

Quý Ngư bơi về chỗ cũ, nổi người lên trên mặt nước nghỉ ngơi một chút, sau đó cô lại nhìn xung quanh nhưng không thấy trên thuyền có người.

Cô lặn xuống nước lần nữa, bơi đến gần chỗ thuyền nhỏ thì chợt thấy dưới khoảng nước bên cạnh thuyền nhỏ có một người đàn ông đang để lộ cơ thể, Quý Ngư lập tức hoảng hốt.

Khi Quý Ngư ở phòng anh cũng chỉ thấy bóng lưng của anh, bây giờ là ở trong nước, thấy hết cả mọi góc độ của anh.

Cơ ngực đầy đặn, cơ bụng rõ ràng từng khối, thậm chí nơi ở trong bóng tối trước người anh cũng xuất hiện trong tầm mắt cô.

Bất kể từ góc độ nào cũng có thể thấy được người đàn ông này là trời sinh đã có cốt cách quân nhân, kiên cường, mạnh mẽ, tuấn tú siêu thực nhưng không phải là kiểu có cơ thể khổng lồ và lượng cơ bắp đồ sộ phình to.

Người đàn ông đang ngâm dưới dòng nước biển có đường cong lưu loát, thân thể cân đối, giống như bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ trong thần thoại Hy Lạp.

Quý Ngư nhịn không được mà cảm thán, đúng là chỉ có tài nghệ điêu luyện của Đấng Tạo Hoá mới có thể chạm khắc ra một tác phẩm hoàn mỹ như vậy. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Người đàn ông còn đang tập trung tắm rửa như cảm nhận được động tĩnh của cô, anh đột nhiên xoay người lại, vừa vặn đối mặt với cô.

Dưới áp lực nước, các chuyển động của anh cũng chậm lại giống như biến thành một cuốn phim điện ảnh quay chậm, đã vậy còn từng chi tiết trên cơ thể anh, tất nhiên bao gồm cả nơi thần bí ẩn trong bóng tối kia.

Thứ đứng thẳng trước người anh kia từng đè lên bụng dưới của cô như vũ khí sắt đá, lúc này lại giống như cột buồm đứng thẳng đang được kéo căng lên của tàu Côn Bằng, nhìn vào cô với khí thế dũng mãnh hiên ngang.

Quý Ngư run lên giống như thấy ma, đứng ngây ngốc tại chỗ, thậm chí quên luôn lúc này mình còn đang ở trong nước. Vốn là người luôn rất giỏi việc điều tiết hô hấp dưới nước, bỗng nhiên cô lại có cảm giác kích động muốn thở thật mạnh.

Một cái bong bóng nước thật to nổi lên mặt nước rồi vỡ tan, phát ra âm thanh “ục ục”.

Không xong rồi, nước tràn vào trong phổi rồi!

Quý Ngư lấy lại tinh thần, nhanh chóng bơi lên trên.

“Ùm” một tiếng, rất nhanh cô đã ngoi lên khỏi mặt nước, mở miệng to để hít thở, cổ họng thì đau nhức rất khó chịu, cô mở miệng ho khan mấy tiếng.

Nước biển lúc sáng sớm vẫn còn khá lạnh, nhưng cô lại cảm thấy cả người mình nóng đến mức như bị nhúng vào một nồi nước sôi.

Hải Khôn bơi đến bên cạnh cô, một tay túm lấy cổ tay cô, một tay khác thì vỗ  lưng với sức lực còn rất lớn, dường như hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc.

Trong lòng Quý Ngư thầm kêu khổ, tuy cô không thấy mặt của anh lúc này nhưng có thể cảm nhận được anh đang rất tức giận.

Cô đoán anh nhất định sẽ nổi trận lôi đình rồi lại cô xuống nước nhưng không để cô chết chìm, muốn để cô chịu khổ một chút, nếu không thì làm sao xứng được với người phụ nữ trong lòng anh?

Nhưng kỳ lạ là đến lúc cô ngừng ho và lấy lại được hơi thở của mình, cô vẫn không nghe bất kỳ âm thanh nào.

Quý Ngư ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng trợn mắt nhìn cô.

Hai người trừng mắt nhìn nhau, không nói lời nào, dường như đang thi xem mắt ai tốt hơn.

Quý Ngư đột nhiên nghĩ đến một câu chuyện, ánh mắt cô sáng lên rồi quay người lại gần anh, hai cánh tay cô quàng qua cổ anh, hơi kéo đầu anh xuống.

Cô nhìn vào mắt anh, ánh nhìn rơi vào đôi môi bị nước biển làm ướt.

Nắng ban mai chiếu rọi xuống, đôi môi người đàn ông trở nên nổi bật, đầy đặn bà quyến rũ, nó còn tỏa ra mùi hương dụ dỗ lòng người.

Quý Ngư do dự trong chốc lát, sau đó cô nhắm mắt lại, kề môi mình lên môi người đàn ông.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play