Chỉ Nhu Hạ Tĩnh

Chương 5:


9 tháng


Ở Long Câu, Lục Phong Vân giờ đây không còn là cậu bé nằm trong nôi nữa. Cậu lớn lên trong sự yêu thương của phụ mẫu, bên cạnh còn những vị huynh đệ chí cốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Trãi qua một cuộc sống tốt đẹp, sáng ngao du, chiều tối uống rượu tâm sự, ca dao tự do tự tại.

Lục Phong Vân, ngũ quan vô cùng hoàn hảo, khuôn mặt vô cùng anh tuấn. Thân hình cao lớn, sống mũi cao, nước da hơi ngâm đen vì bôn ba du ngạn khắp nơi. Trước cổng trại của Long Câu, có một đám tiểu tử cao to khỏe khoắn cưỡi ngựa đi vào. Tất cả người trong trại đều đồng loạt vỗ tay chúc mừng, vì Lục Phong Vân cùng với mấy huynh đệ của chàng đã trở về, sau một năm du ngạn bốn phương. Tiểu tử ấy ngay lập tức chạy đến đại sảnh.

“Mẫu thân..mẫu thân..”. Lục Phong Vân lớn tiếng gọi.

Liễu Ý phu nhân ngay lập tức đi đến, lên tiếng đáp: “Vân nhi, cuối cùng con cũng về rồi! Mẫu thân nhớ con chết đi được!”.

Lục Phong Vân cười cười rồi nắm lấy tay Liễu Ý phu nhân nũng nịu nói: “Mẫu thân, con cũng nhớ người lắm đó!”. Nói xong chàng liền sà vào lòng Liễu Ý phu nhân.

Đột nhiên phía trước có tiếng ho vang lên: “Chẳng lẽ..con không nhớ ta sao?”. Là Lục Đông Phong Thành chủ.

Hai người xoay người lại, Liễu Ý phu nhân cười rồi đi lại chỗ của Thành chủ. Lục Phong Vân cũng không quên quỳ xuống lạy tạ ơn, hơn một năm xa nhà đương nhiên là chàng nhớ phụ mẫu rồi. Chàng cười tươi rồi nói: “Đương nhiên là con cũng nhớ phụ thân, nhưng mà con nhớ mẫu thân nhiều hơn!”.

Thành chủ Lục Đông Phong nghe xong, thì lấy tay đập vào ngực mình liên tục rồi khóc lóc than thở: “Trời ơi! Ta nuôi con đến tận bây giờ mà con lại nhẫn tâm nói con nhớ mẫu thân hơn cả ta”. Càng nói càng khóc lóc nhiều hơn, nhưng mà hình như Thành chủ không rơi một giọt nước mắt nào thì phải.

Hai người quá hiểu tính nết phu quân mình, và phụ thân của mình nên chẳng an ủi làm gì. Khóc mãi thì một lát sẽ im lặng mà thôi, hai mẹ con lâu ngày không gặp cứ nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Chàng kể rất nhiều thú vui bên ngoài khi chàng du ngạn biết được, lại còn nói đã nếm rất nhiều món ăn lạ từ rất nhiều địa phương khác nhau.

Hai người cứ nói, Thành chủ cứ khóc lóc, đến cuối cùng bốn vị huynh đệ của chàng cũng đã đi vào. Một trong số người ở đó có người tên Lục Thanh Huấn, là con ruột của đệ đệ của Thành chủ Lục Đông Phong. Nhưng Lục Thành Huấn lớn hơn Lục Phong Vân mấy tuổi nên chàng luôn xem trọng và kính nể hắn. Còn những người còn lại lần lượt là Lôi Văn, Hận Bác và người cuối cùng tên là Dương Trì Lâu. Họ đều cùng Lục Phong Vân cùng nhau lớn lên.

[…..]

Trời đêm buông xuống, Trịnh Uyển Thiên giờ đây bị nhốt trong đại lao. Nàng nhìn mọi thứ xung quanh, nàng chỉ mong đây chỉ là một giấc mơ. Đang suy nghĩ mong lung, thì cửa đại lao có người được mở ra. Bước vào chính là Trịnh Uyển Đình, tỷ ấy đem cơm cho nàng. Nhưng Trịnh Uyển Thiên không hề biết ơn, đứng dậy chất vấn Trịnh Uyển Đình.

“Tại sao tỷ lại phản bội ta? Ai cũng được tại sao lại là huynh ấy. Ngay cả lang quân của muội muội mình tỷ cũng cướp thì tỷ có còn là người không?”. Trịnh Uyển Thiên nói lớn tiếng.

Nhưng từ khi bước vào đây, Trịnh Uyển Đình không nói một lời nào. Chỉ chú tâm dọn thức ăn ra bàn, không hề nhìn nàng lấy một cái. Trịnh Uyển Thiên thấy như thế, khó chịu đi đến lên nói tiếp: “Bộ tỷ điếc à? Ta nói tỷ, tỷ không nghe sao?”.

Lúc này Trịnh Uyển Đình mới ngước đầu lên nhìn nàng, chỉ mở miệng nói nhẹ nhàng: “Ăn cơm thôi!”.

Trịnh Uyển Thiên không thể chấp nhận tính cách của tỷ ấy ngay lúc này. Không yếu thế, nàng hất tất cả thức ăn có ở trên bàn xuống đất. Lớn tiếng quát: “Tại sao tỷ lại phản bội ta? Hai người bên nhau bao lâu rồi? Tỷ nói cho ta biết đi!”.

“Bốn năm rồi!”. Trịnh Uyển Đình bình thản trả lời.

Trịnh Uyển Thiên xốc đến nổi phải lùi về sau mấy bước, một lúc lâu mới bình tĩnh mà lên tiếng: “Hai người lừa gạt ta lâu như vậy rồi ư? Thì ra là do ta ngu ngốc nên mới không nhận ra, thậm chí còn rất tin tưởng hai người. Vậy mà hai người làm vậy sau lưng ta. Tại sao vậy? Tại sao vậy hả? Tỷ nói cho ta biết đi!”.

Từ nãy đến giờ sắt mặt của Trịnh Uyển Đình không hề biến đổi, nhưng sau khi nghe những lời nói của Trịnh Uyển Thiên thì mới nhíu mày lại. Đứng dậy tức giận nói: “Tại sao à? Tại vì ta hận ngươi!”

Trịnh Uyển Thiên bất ngờ nhìn Trịnh Uyển Đình, từ trước đến nay nàng đâu bạc đãi tỷ ấy. Sao tỷ ấy lại nói như vậy, rõ ràng tình cảm tỷ muội hai người tốt lắm mà. Nàng từ từ suy nghĩ rồi nói: “Rốt cuộc ta đã làm gì mà tỷ hận ta như vậy!”.

Trịnh Uyển Đình phẫn nộ đáp: “Ngươi đã làm rất nhiều! Rõ ràng là ta xinh đẹp hơn ngươi, thông minh lanh lợi hơn ngươi. Tất cả mọi thứ ta đều hơn ngươi, nhưng tại sao ai cũng xoay quanh ngươi. Họ luôn xem trọng ngươi nhưng lại xem thường ta! Kể cả ngươi cũng xem thường ta”.

“Ta không hề xem thường tỷ. Ta luôn xem trọng tỷ, nhưng tỷ lại phản bội ta. Lang quân của ta tỷ cũng cướp, thì tỷ còn muốn cái gì nữa. A tỷ, tỷ có còn là con người không?”.

Trịnh Uyển Đình gào khóc: “Thứ ta cần đâu chỉ là lang quân của ngươi! Mà là tất cả những gì ngươi có, thậm chí là mạng sống của ngươi. Ta cũng muốn lấy!”.

Trịnh Uyển Thiên bất ngờ nhìn Trịnh Uyển Đình: “A tỷ, tỷ điên rồi. Tỷ làm như vậy, không sợ phụ mẫu ở dưới suối vàng đau lòng sao?".

Trịnh Uyển Đình phẫn nộ lớn tiếng quát: “Đừng nhắc họ trước mặt ta. Ngươi nhắc đến họ ta lại càng hận ngươi hơn. Đều là con, nhưng tại sao ông ta chỉ yêu thương một mình ngươi, tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này, ông ta cũng muốn để dành cho ngươi. Chỉ có ta, chỉ có ta là không được gì. Ông ta xem ta có cũng được, không có cũng được! Tại sao vậy?”.

Bây giờ Trịnh Uyển Đình chỉ biết trách người khác, nhưng không nhìn lại bản thân mình đã làm những gì. Cũng ác độc và tàn bạo đấy thôi. Trịnh Uyển Thiên cũng không chịu được lên tiếng:

“Tỷ hận ta, hận luôn cả phụ mẫu của mình. A tỷ, tỷ nghĩ lại đi, ông ấy yêu thương tỷ mà. Trong những năm qua, ta có thứ gì tỷ cũng có y như vậy còn gì. Chứ ta cũng có hơn tỷ đâu, tỷ vẫn cùng ta quản lý sổ sách, cùng làm tất cả mọi việc trong nhà. Tỷ vẫn sống một cuộc sống mà nhiều người ao ước, tỷ còn muốn cái gì nữa. Như thế đối với tỷ vẫn chưa đủ sao?”.

“Chưa đủ…chưa đủ. Thứ ta cần đâu chỉ là như vậy. Thứ ta cần là tất cả những gì ngươi có, lang quân của ngươi, kể cả mạng sống của ngươi ta còn muốn lấy. Nếu trên đời này không còn Trịnh Uyển Thiên nữa thì tất cả mọi người chỉ xoay quanh một mình Trịnh Uyển Đình ta mà thôi!”. Dứt câu tỷ ấy cười lên như kẻ điên.

“A tỷ, tỷ điên rồi!”. Trịnh Uyển Thiên quát.

“Phải! Ta thật sự điên rồi. Nếu trên đời này còn tồn tại Trịnh Uyển Thiên, thì ta mãi mãi chỉ sống dưới cái bóng của ngươi. Ta không chấp nhận chuyện như vậy, ta đi bên cạnh ngươi nhưng họ chỉ nhớ mỗi ngươi, còn ta họ chẳng biết ta là ai. Thậm chí họ còn nghĩ ta là người hầu của ngươi. Sao ta có thể chịu cảnh bị người ta xem thường chứ!”.

“Không có ai xem thường tỷ cả. Chỉ có tỷ tự xem thường mình thôi!”. Trịnh Uyển Thiên nói.

“Không! Chẳng lẽ ngươi không nhìn bọn họ sao? Họ cung kính ngươi nhưng đối sự với ta như người ngoài, ta sống có ích gì chứ! Điều đầu tiên ta phải làm bây giờ là phải giết ngươi”. Nói xong Trịnh Uyển Đình xông tới tóm lấy cổ của Trịnh Uyển Thiên, bóp thật mạnh cùng với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Trịnh Uyển Thiên liên tục lắc đầu, nắm lấy tay của Trịnh Uyển Đình kéo ra nhưng không có kết quả. Nàng sắp hết hơi rồi, nàng mơ hồ nhìn Trịnh Uyển Đình, không ngừng gọi A tỷ. Sau khi nghe như thế, trong đầu Trịnh Uyển Đình hiện lên những cảnh tượng lúc nhỏ của hai người. Lúc nhỏ những thứ mà Trịnh Uyển Thiên có đều chia sẻ cho Trịnh Uyển Đình. Chỉ có đều là Trịnh Uyển Đình quá tham lam, dù biết là vậy, Trịnh Uyển Thiên cũng nhường tất cả những thứ mình có hồi nhỏ của mình cho tỷ tỷ.

Khi Trịnh Uyển Đình bình tĩnh lại, ngay lập tức buông tay của mình ra. Khuôn mặt vô cùng phẫn nộ: “Cho dù ta có hận ngươi, nhưng ta lại không thể giết ngươi. Tại sao vậy? Bàn tay của ta cũng không thể giết ngươi. Ta không làm được". Tỷ ấy đứng không vững nữa mà khụy gối xuống trước mặt nàng mà khóc thật lớn. Bây giờ tỷ ấy chỉ biết khóc, chỉ biết trách số phận của mình.

Nàng liền ôm cổ mình mà hít từng ngụm không khí. Sau khi nàng bình tĩnh lại, cuối cùng cũng ngồi xuống ôm lấy tỷ ấy an ủi. Rất lâu, rất lâu. Trịnh Uyển Đình cũng đã bình tĩnh lại, ngước đầu lên nhìn thì thấy người ôm mình là nàng, ngay sau đó tức giận đẩy nàng ra. 

“Cô mau rời khỏi đây đi, nếu không Chấn Sinh sẽ giết ngươi đó”. Trịnh Uyển Đình nói.

“A tỷ, ta không đi đâu. Nếu đi chúng ta cùng đi!”. 

“Ngươi đừng ở đó nói nhảm! Ta bảo ngươi đi thì ngươi mau đi. Nếu không chính ta sẽ giết ngươi. Cút!”. Trịnh Uyển Đình quát.

“A tỷ…”. Trịnh Uyển Thiên nức nở.

“Mau đi đi…”. 

Ngay khi nàng định chạy đi, Trịnh Uyển Đình đã gọi nàng lại. Nếu nàng cứ như thế này mà đi, thì những binh lính canh gác ngoài kia chắc chắn sẽ biết. Nên Trịnh Uyển Đình đã đưa ra sáng kiến, họ đã đổi xiêm y cho nhau. Bây giờ, Trịnh Uyển Đình là Trịnh Uyển Thiên. Trịnh Uyển Thiên là Trịnh Uyển Đình. Cứ như thế, nàng bình tĩnh đi ra ngoài một cách an toàn.

Trịnh Uyển Đình trong nhà lao cứ ngồi ở đó. Bởi vì tỷ ấy tin rằng Chấn Sinh sẽ đến tìm nàng mà thôi. Đợi cả một đêm cũng không thấy Chấn Sinh đâu, xem ra tỷ ấy đánh giá cao tình cảm của Chấn Sinh dành cho Trịnh Uyển Thiên rồi.

Sáng hôm sau, tỷ ấy biết có lẽ giờ này Trịnh Uyển Thiên đã an toàn rồi. Đang suy nghĩ thì đột nhiên có cánh tay, ôm tỷ ấy từ phía sau. Trịnh Uyển Đình hơi giật mình nhưng ngay sau đó liền lấy lại bình tĩnh. Nghe hơi thở quen thuộc đó, tỷ ấy đoán chắc chắn rằng người này chính là Chấn Sinh. 

Hắn không nhận ra tỷ ấy vì hiện tại tỷ ấy đang mặc xiêm y của Trịnh Uyển Thiên. Hắn liên tục nói những lời xin lỗi, và nói những lời yêu thương giả dối. Hiện tại Trịnh Uyển Đình cũng không phân biệt được lời nói nào của Chấn Sinh là thật lòng. Hay chỉ đang lợi dụng Trịnh Uyển Thiên và cả mình.

Đang không biết phải làm sao, thì cơ thể mình bị Chấn Sinh xoay người lại. Sau khi xác nhận người trước mặt không phải Trịnh Uyển Thiên thì Chấn Sinh vô cùng tức giận, không nói lời nào mà bóp cổ Trịnh Uyển Đình, lớn tiếng hỏi tình hình của nàng.

“Uyển Thiên đâu? Sao lại là cô?”.

“Tại sao không phải là ta?”. Trịnh Uyển Đình đáp.

Hắn nghe xong thì càng tức giận hơn, bóp chặt cổ của Trịnh Uyển Đình thật mạnh: “Ta hỏi lại một lần nữa. Trịnh Uyển Thiên đâu?”.

“Ta không….biết!”. 

Hắn thả tay ra khỏi cổ Trịnh Uyển Đình, nhưng ngay sau đó liền cho tỷ ấy một cái tát, Trịnh Uyển Đình không đứng vững ngay lập tức té nhào xuống đất, ôm mặt ngước lên nhìn Chấn Sinh, ánh mắt như không thể tin được. Hắn ngay sau đó quát lớn, cho dù có đào ba tất đất cũng phải tìm cho ra Trịnh Uyển Thiên.

Nghe như thế, Trịnh Uyển Đình liền ôm chân hắn khóc lóc nói: “Chàng tha cho muội ấy có được không? Niệm tình ta và chàng từng mặn nồng mà tha cho muội ấy!”. 

Nhưng hắn chẳng nghe lọt lòng, còn nhẫn tâm đá tỷ ấy ra chỗ khác. Không bỏ cuộc, tỷ ấy bò lại chỗ hắn tiếp tục cầu xin: “Tha cho muội ấy đi. Muội ấy là muội muội của ta, để cho nó được yên. Nó đã chịu khổ rồi, đừng để nó chịu khổ hơn nữa!”.

Hắn từ từ khom lưng xuống cạnh Trịnh Uyển Đình rồi mỉm cười nói: “Không phải từ trước đến nay, cô vẫn luôn muốn có những thứ của nàng ta sao? Cũng muốn nàng ta chết mà. Sao bây giờ lại cầu xin cho Trịnh Uyển Thiên?”. Hắn vuốt ve mái tóc rối bù của tỷ ấy.

Trịnh Uyển Đình lúng túng đáp: “Đúng thật là trước đây ta muốn có tất cả của cô ta…. nhưng hiện tại ta không muốn nữa…ta chỉ muốn làm người lương thiện….ta…”.

“Người lương thiện…?”. Nói xong Chấn Sinh cười lớn, kéo thật mạnh tóc tỷ ấy ra phía sau, nói: “Cô đứng về phía ta thì làm gì còn lương thiện…hửm?”.

“Bây giờ cũng có thể làm người lương thiện được mà….Chấn Sinh buông bỏ đi. Đừng hại muội ấy nữa..”. 

Chấn Sinh im lặng không nói gì. Trịnh Uyển Đình nói tiếp: “Ta và chàng có thể sống hạnh phúc bên nhau mà. Ta sẽ tha thứ hết tất cả chàng đã làm với ta, chỉ cần chàng ở lại bên cạnh ta thôi. Những thứ khác ta không cần! Chỉ cần chàng tha cho Tiểu muội của ta là được”.

Chấn Sinh nhìn người trước mặt, không biết tỷ ấy có âm mưu gì. Trịnh Uyển Đình đứng dậy, cởi từng lớp xiêm y của mình trước mặt hắn. Cứ như thế, trên người tỷ ấy không còn gì. Trịnh Uyển Đình nhìn nam nhân ngay trước mặt, dùng đôi chân thon dài của mình đặt lên vai hắn, từ từ di chuyển. Hắn nhìn đôi chân trắng trẻo trước mặt, không kìm lòng được nắm lấy đôi chân ấy mà hôn lên. 

Nắm bắt được thời cơ, Trịnh Uyển Đình đạp hắn nằm xuống, còn bản thân từ từ ngồi trên người Chấn Sinh. Tỷ ấy chuyên nghiệp cởi xiêm y của hắn ra, cuối xuống nhìn cự vật của hắn. Không do dự ngậm nó vào, đây không phải là lần đầu tiên hai người làm chuyện này, nên hắn cũng không lấy làm lạ. Hắn ngữa cổ ra sau hưởng thụ những gì mà tỷ ấy mang lại.

Chấn Sinh không thể nhịn được nữa, đè tỷ ấy xuống hôn, liếm mút trên người tỷ ấy. Trịnh Uyển Đình rên rỉ nhỏ nhẹ bên tai hắn, khiến đầu óc hắn tê dại mà điên cuồng thúc đẩy bên dưới. Chính vì thế, tiếng rên rỉ của Trịnh Uyển Đình một ngày lớn hơn. Tốc độ bên dưới lại nhanh hơn một chút, tỷ ấy ôm cổ Chấn Sinh liên tục thì thào hãy tha cho Trịnh Uyển Thiên nhưng hắn bỏ ngoài tai.

[…..]

Hiện tại, Trịnh Uyển Thiên đang trốn trên một vách núi hẻo lánh, vì bên ngoài trời đang mưa. Nàng bây giờ không biết A tỷ của mình sao rồi, nhưng lại không nghĩ đến tỷ tỷ của mình đang vui sướng dưới thân của Chấn Sinh. Nàng rũ mắt nhìn mọi thứ xung quanh, cũng không biết mình sẽ đi đâu, làm gì. Nói đến đây nàng lại bật khóc, chỉ biết ôm mình mà đau lòng. Trái lại với nàng là A tỷ của nàng đang vui vẻ đung đưa trên mây.

Bầu trời hôm nay rất đẹp, nàng ngồi một mình đau lòng. A tỷ thì đang vui vẻ sung sướng. 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play