Chỉ Nhu Hạ Tĩnh

Chương 6:


9 tháng


Sau một trận mưa kéo dài, nàng rời khỏi sơn động. Không biết phải đi đâu, cứ đi thẳng về phía trước, bụng nàng liên tục kêu. Nàng vừa đói vừa khát, bây giờ Trịnh Uyển Thiên chỉ biết kêu trời than thở. 

Đang đi trên đường thẳng không có điểm dừng, thì nàng nghe có tiếng vó ngựa ở đằng sau. Trịnh Uyển Thiên xoay người lại nhìn, không nhìn rõ nhưng khi nàng nheo mắt lại liền nhận ra người đó là Chấn Sinh và thuộc hạ của hắn.

Nàng không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chân chạy về phía trước không dám quay đầu lại nhìn. Cứ nhắm mắt hết sức chạy, nhưng tiếng vó ngựa ngày một gần hơn. Cho dù nàng có chạy hết sức, thì làm sao một nữ tử yếu đuối như nàng có thể chạy lại bốn chân ngựa được chứ. Rất nhanh họ đã bắt kịp được nàng. Không còn đường lui vì phía trước chính là vách núi, với độ cao đó mà nhảy xuống thì cũng tan xương nát thịt.

Bốn con ngựa chạy quay quanh nàng, Trịnh Uyển Thiên nhìn bọn họ. Họ cứ đi lòng vòng từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng thấy Chấn Sinh từ từ cưỡi ngựa đi đến. Nàng nhìn hắn với ánh mắt căm phẫn, nhìn người nam nhân đã cướp đi mọi thứ của nàng. Bốn mắt nhìn nhau, cứ nhìn như thế cho đến khi hắn lên tiếng.

“Muội bỏ cuộc đi. Phía trước là vách núi, muội hết đường chạy rồi! Mau theo ta về đi”.

Trịnh Uyển Thiên cười khinh nhìn hắn, nói: “Vậy thì đã sao? Dù có hết đường chạy thì ta sẽ không bao giờ quay về bên ngươi!”.

“Muội yên tâm, chỉ cần muội đồng ý quay về bên ta. Ta xin thề, nhất định sẽ yêu thương muội hết đời!”.

“Ta khinh! Có chết cũng sẽ không theo ngươi về!”.

Từ nãy đến giờ sắt mặt của Chấn Sinh không hề thay đổi. Khi nghe nàng nói như thế hắn tức giận nói: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt ư? Ta cho muội thêm một cơ hội nữa!”.

Trịnh Uyển Thiên vẫn là câu nói đó: “Có chết cũng không theo ngươi về! Ngươi nằm mơ đi”.

“Muội đã khiến cho ta tức giận rồi đấy!”.

Nói xong, hắn liền dùng roi trên tay mình đánh mạnh liên tục vào người của nàng. Cơn đau ngay lập tức truyền tới, nàng ôm cơ thể vừa bị đánh của mình mà nhìn hắn. Đôi mắt ước lệ nói: “Huynh tha cho ta đi có được không? Huynh đã có tất cả rồi còn muốn thứ gì nữa!”.

“Thứ ta cần là mạng sống của muội, muội có cho ta không?”.

Trịnh Uyển Thiên không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, nước mắt đã chảy thành sông trên khuôn mặt xinh đẹp ấy. Nàng không thể tin hắn sẽ nói như thế, trái tim nàng như ngàn đao đâm xuyên. Nàng liên tục lắc đầu như không tin đây là sự thật, lúc này nàng như xác không xương vô cùng mềm nhũn. Không còn tin vào bất cứ thứ gì nữa, tuyệt vọng mà nhanh chân chạy về phía vách núi ấy. Ngay lập tức không sợ hãi mà nhảy xuống, hắn mở to mắt như không thể tin nàng lại dám cả gan nhảy xuống vách núi cao hàng chục mét.

Nước mắt nàng phất phơ theo làn gió, nhắm chặt mắt nhưng sau đó kí ức khi hai người gặp nhau lần đầu tiên hiện ra. Lúc đó Chấn Sinh rất ôn nhu, dịu dàng chứ không phải như bây giờ.

Trịnh Uyển Thiên và Chấn Sinh gặp nhau lần đầu tiên vào mùa hè của ba năm trước, lúc ấy nàng cùng A tỷ của mình lên núi dạo chơi. Lúc đó trời sẫm tối, không may nàng lạc mất tỷ tỷ của mình. Đang lúc nàng sợ hãi nhất, Chấn Sinh đã xuất hiện cứu nàng. Hắn rất tốt bụng, hai người qua đêm tại hang động cách đó không xa. Trong ánh lửa củi gần đó, một nam một nữ ngồi cách xa nhau mà nói chuyện. Trong lúc nói chuyện Chấn Sinh biết được nàng là con gái của Trịnh gia.

Sau một đêm ở trong hang động ấy, Chấn Sinh giúp nàng trở về nhà. Trên đường đi gập ghềnh rừng núi, cuối cùng cũng tìm thấy Trịnh Uyển Đình cùng mấy nô bọc lên núi tìm nàng. 

"Tiểu muội đi đâu từ đêm qua vậy hả? Có biết ta và phụ thân lo cho muội lắm không?.

Trịnh Uyển Thiên cười đáp: “Ta không sao. Nhưng mà may có vị công tử này đã cứu muội”.

“Thì ra là vậy! Không sao là tốt rồi!”.

Sau lần đầu tiên gặp đó, Trịnh Uyển Thiên không thể nào quên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của người ấy. Nàng cứ ngày đêm nhớ mông lung, mong cùng hắn sánh bước bên nhau. Ấy thế mà lại, nhiều lần nàng gặp bất trắt là Chấn Sinh đến giải vây cho nàng. Cứ như thế, nhiều lần tiếp xúc nàng đã yêu hắn từ lúc nào không hay.

Chấn Sinh nhanh chóng chạy đến, nhưng không thấy nàng đâu. Hắn đau lòng rơi nước mắt, hối hận về những gì mình đã làm. Cho dù như thế, hắn cũng không có ý định cứu nàng, với độ cao kinh khủng đó cho dù người có võ công cao cường đi chăng nữa thì cũng sẽ mất mạng. Hắn ra lệnh cho tất cả mọi người giữ im lặng về chuyện này, bất kể ai cũng không được hé nửa lời.

[…..]

“Huấn đại ca…chúng ta đi săn đi”. Lục Phong Vân lớn tiếng gọi người phía trước.

Lục Thanh Huấn đang ngồi trên ghế lau thanh kiếm của mình thì nghe tiểu huynh đệ của mình lớn tiếng gọi, hắn ngước lên nhìn đằng trước có một nam tử trẻ tuổi chạy lại. Hắn nở nụ cười rồi đáp lại:

“Trời vừa mưa xong cho dù có là thần thì cũng hiếm nhìn thấy thú đi ra ngoài đâu”.

“Huấn đại ca, bây giờ đi thì mới dễ tìm thấy thú hơn đấy. Sáng trời mưa nên chúng chưa ăn gì, nên đệ tin rằng bây giờ chúng sẽ đi ra ngoài kiếm ăn!”.

Lục Thanh Huấn nhìn người trước mặt chỉ biết lắc đầu cười bất lực, chỉ có chàng mới nghĩ ngu ngốc như thế thôi. Vả lại ai đâu giờ này đi săn, chỉ có Lục Phong Vân mới nghĩ như thế. 

Một lúc, có hai vị công từ đi tới là Lôi Văn và Hận Bác trên tay họ còn cầm theo cung tên và rất nhiều vũ khí để săn bắt. Lục Thanh Huấn bất ngờ, không ngờ họ lại chủng bị kĩ càng như vậy. Không thấy ai nói gì Hận Bác lên tiếng.

“Ấy, không phải Phong Vân bảo đi săn bắt sao? Sao bây giờ lại ngồi đây!”.

Lục Phong Vân than thở nói: “Không phải tại Huấn đại ca sao…".

“Ấy…sao bây giờ lại đổ lỗi cho ta rồi?”.

Hận Bác và Lôi Văn chỉ biết đứng đó cười, Lục Thanh Huấn chỉ biết bất lực. Cho dù hắn nói như vậy thế nhưng, hắn cũng đồng ý đi săn cùng bọn họ. Lúc này Lục Thanh Huấn chợt nghĩ đến một người, lên tiếng nói:

“Dương Trì Lâu đâu? Sao từ nãy đến giờ ta không thấy đệ ấy!”.

Lục Phong Vân cười nói: “Đệ ấy còn ngủ!”.

Lục Thanh Huấn nghiêng đầu khó hiểu, giờ này mà còn ngủ gì? Họ đang nói chuyện vui vẻ đột nhiên có tiếng vang vọng đến.

“Phong Vân ca ca….!”.

Lục Phong Vân thấy người chạy đến liền sợ hãi trốn sau lưng Lục Thanh Huấn. Người này là muội muội của Lục Thanh Huấn tên Lục Tiểu Sảnh, chàng phải trốn người này bởi vì cô ta cứ bám lấy chàng dai như đỉa, chàng bất lực chứ cũng không thể làm gì.

“Phong Vân ca ca đâu?”.

Lúc này Lục Thanh Huấn cũng không muốn đắc tội muội muội mình nên né người qua, hình ảnh Lục Phong Vân núp sau lưng hắn hiện ra trước mặt. Chàng biết có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tiểu nha đầu này. Lục Tiểu Sảnh chạy lại nắm lấy cánh tay chàng lắc lư nũng nịu nói:

“Huynh đi hơn một năm, vừa về lại không đến tìm ta, bây giờ huynh còn muốn chạy đi đâu!”.

Lục Phong Vân cố gỡ tay cô ta ra khỏi cánh tay mình nhưng không được. Chỉ đành phải cười cười rồi nói:

“Ta đâu có chạy! Sảnh Sảnh à muội bỏ tay ra có được không?”.

Nghe xong, Lục Tiểu Sảnh không hài lòng, tiếp tục dùng hai tay ôm trọn người Lục Phong Vân lại. Chàng sợ hãi la lên, chỉ có mọi người ở đó cười tươi. Ánh mắt cầu cứu của Lục Phong Vân nhìn Lục Thanh Huấn. Hắn đành lên tiếng.

“Được rồi Tiểu Sảnh, mọi người định đi săn, muội có đi không?”.

Vừa nghe xong, Lục Phong Vân như sét đánh ngang tai. Chàng không ngờ hắn sẽ nói như vậy. Giúp người mà giúp như thế có khác gì hại người đâu.

Lục Tiểu Sảnh nghe như thế hai mắt đều sáng lên. Ngay lập tức gật đầu đồng ý, Lục Thanh Huấn cười rồi nói:

“Trước tiên muội phải buông Phong Vân ra cái đã”.

Lục Tiểu Sảnh nghe như thế liền nghe lời buông tay ra, lúc này chàng mới thở phào nhẹ nhõm. Họ cùng nhau xuống núi săn bắt, trên đường đi nói chuyện rất vui vẻ. Băng qua mấy ngọn đồi rồi mới xuống chân núi.

Đi một quãng đường dài, xung quanh đều là cây cỏ chả thấy một con thú nào để săn cả. Đang lúc buồn rầu, Lục Tiểu Sảnh nhìn thấy phía trước có con suối, cô ta liền vui mừng nhảy cẫng lên. Bảo mọi người qua đó uống chút nước, sẵn tiện nghỉ ngơi một lát. Họ thấy cũng có lý nên đi lại.

Uống nước, ăn chút lương thực mang theo. Vậy mà đâu đó đằng xa có một người phụ nữ nằm trên mặt nước, Lục Thanh Huấn nhìn thấy liền nhảy xuống vớt người đó lên. Khi lên được trên bờ mọi người đều bất ngờ, cô nương này bị thương rất nặng, ở đâu cũng thấy vết thương, hơn nữa đầu tóc rối bù. Mặt mũi bê bết máu, quần áo rách lưới, xém chút nữa thì không khác gì hoả thân đâu chứ, vô cùng thảm hại.

“Không phải là chết rồi đấy chứ?”. Lục Tiểu Sảnh lên tiếng.

Lục Phong Vân nghe thế liền đưa tay lên mũi nàng. Hơi thở yếu ớt, lúc có lúc không. Nàng bị thương rất nặng, cần phải điều trị gấp nhưng ở đây không ai biết chút gì về y thuật. Họ cùng bàn luận đưa nàng về sơn trại trước.

“Nếu cô ta mà chết ở Long Câu thì người nhà cô ta có làm ầm lên không?”. Lục Tiểu Sảnh lên tiếng.

“Không sao đâu, chúng ta cứu người chứ đâu giết người. Tại sao phải sợ”. Lục Thanh Huấn trấn an cô ta.

Nghe Đại ca nói như thế nên cô ta cũng im lặng không nói gì nữa. Nhưng mặt mày của cô ta cũng khó chịu, nếu mà chết thật thì bọn họ phải chịu cái danh giết người à? Cô ta chỉ biết nghĩ đến thanh danh của mình chứ chẳng nghĩ đến người đang bị thương nặng kia, sống tạo nghiệp quá sau này gặp quả báo thì lại kêu than trời.

Đưa nàng về Trại Long Câu an toàn, Lục Phong Vân bảo mọi người đi gọi đại phu. Ai cũng có việc làm riêng của mình, họ nhanh chân đem thau nước sạch vào. Lục Phong Vân định cởi xiêm y người kia thì đột nhiên nhớ đến người này là nữ tử nên dừng lại. Chỉ đành ngại ngùng bảo Lục Tiểu Sảnh làm, nhưng cô ta chê bẩn nên không muốn. Bảo A hoàn hầu hạ cô ta là Tiểu Thúy giúp lau người và thay xiêm y.

Đều này khiến chàng không hài lòng, việc không đồng ý cứu người chỉ vì sợ chết thì sẽ tổn hại thanh danh của mình. Hơn nữa bây giờ người khác đang bị thương nặng lại không muốn giúp chỉ vì chê bẩn. Chính vì điều đó mà cô ta khiến chàng không có chút thiện cảm nào, lúc đầu không thích bây giờ lại càng không.

Đô đại phu đã đến, bắt mạch cho nàng. Hình như mạch tượng lúc thì bình thường lúc thì rối loạn, làm cho Đô đại phu không biết phải chuẩn đoán làm sao cho chính xác. Vì vậy, Đô đại phu chỉ dùng thuốc điều trị mấy vết thương trên người. Tiểu Thúy giúp Đô đại phu cũng rất bất ngờ, trên người nàng không có chỗ nào là không bị thương. Dù là vết thương lớn hay nhỏ đều vô cùng đáng sợ.

Sau khi làm xong những việc ấy, hai người đi ra để cho nàng nghỉ ngơi. Lục Phong Vân thấy hai người đi ra liền chạy lại hỏi người bên trong sao rồi, Đô đại phu nhẹ nhàng nói:

“Tạm thời thì không sao rồi. Nhưng nữ tử này trên người đâu đâu cũng có vết thương, việc đầu tiên cần phải làm là tránh chạm nước, để vết thương mau lành hơn”. 

Nghe Đô đại phu nói như thế tâm trạng của bọn họ như đang treo lơ lửng trên không trung cuối cùng cũng hạ xuống. Nữ tử bên trong kia không chết là được rồi, thế thì bọn họ cũng dễ ăn nói với người nhà của nàng hơn. Song, nhưng nàng là ai thì bọn họ không biết, tìm người nhà cho nàng như thế nào đây? Thôi thì cứ đợi nàng tỉnh lại rồi hỏi sau cũng được. Trời cũng đã chiều tối nên bọn họ ai về phòng nấy.

“Ta muốn giết ngươi….ta hận ngươi…ngươi đã cướp hết tất cả của ta…đi chết đi…”.

“Chỉ cần muội chết…tất cả mọi thứ của muội đều sẽ là của Đình nhi…ha..ha…ha…ha…”.

Trong giấc mơ, nàng mơ thấy A tỷ của mình muốn giết mình, còn có cả người mình yêu nhất. Nàng liên tục lắc đầu không tin, nắm chặt bàn tay, mồ hôi nhễ nhãi khắp người nàng. Cứ như thế nàng đã rơi nước mắt, sống đến tận bây giờ nàng mới biết cảm giác đau đến tận xương tủy là như thế này đây. 

Nàng liên tục lắc đầu, miệng không ngừng nói: “Không thể nào….không thể nào chuyện này xảy ra được…KHÔNGGGG!”.

Ngay lập tức nàng ngồi bật dậy, mồ hôi ướt đẫm cả chăn nệm, nàng lấy tay lau đi mồ hôi trên trán cũng không quên lau những giọt nước mắt đang đọng trên má mình. Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, thật kì lạ, nàng chưa nhìn thấy nơi này bao giờ. Nàng đứng dậy đặt chân xuống từ từ đi đến mở cửa nhìn mọi thứ trước mắt.

Trịnh Uyển Thiên bước ra ngoài, bây giờ nàng mới nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Nàng chóng tay lên lang can rồi bước xuống, nàng lại nhìn thấy hai cánh tay của mình lại được băng bó cẩn thận. Trịnh Uyển Thiên bất giác sờ lên mặt mình, nó cũng được băng bó cẩn thận cho vết thương trên đầu mình. Trịnh Uyển Thiên đi đến trước sân rộng lớn, hình như mọi người nhìn nàng với ánh mắt kì lạ.

Nàng cứ tiến về phía trước nhưng đột nhiên bọn người đó không cho nàng tiến đến nữa. Nàng không biết phải làm sao, sau đó Hận Bác đã đi đến nói: 

“Mọi người mau đi làm việc của mình đi!”.

Nghe như thế mọi người mới thả lỏng cảnh giác mà rời đi. Hận Bác quay sang nói với nàng: “Cô nương, cô không sao chứ?”.

Nhưng Trịnh Uyển Thiên lại im lặng, không biết người trước mặt là ai nên không muốn trả lời. Hận Bác chỉ biết cười trừ, rồi muốn đưa nàng về phòng nhưng nàng đã chống cự không muốn Hận Bác chạm vào người mình. Trịnh Uyển Thiên sợ hãi chạy đi, Hận Bác sợ hãi chạy theo gọi nàng lại.

“Cô nương..cô nương..cẩn thận..”.

Nàng cứ chạy về phía trước, không may đụng trúng người Lục Phong Vân đang đi đến. Thấy nàng sắp ngã chàng nhanh tay ôm nàng lại, nhìn xuống thì là người mình vừa cứu hồi sáng nay. Nhưng mà sao nữ tử này phải chạy, chàng bèn hỏi:

“Cô nương, cô sao vậy?”.

Hận Bác cũng chạy đến, nhanh miệng nói: “Thiếu thành chủ, cô nương này không nghe lời cứ chạy về phía trước nên đệ mới đuổi theo”.

Chàng cười rồi nói: “Không sao!”.

Rồi nhìn người trước mặt, nói: “Cô nương, cô tên gì?”.

Trịnh Uyển Thiên không nhớ gì hết, lại càng không biết mình là ai. Nhìn chàng rồi lắc đầu, sau đó liền ôm đầu. Chàng không hỏi nữa, nàng ôm đầu ngồi xuống khóc lóc nói:

“Ta không cướp gì của tỷ hết…lang quân là của ta…tại sao tỷ lại giành lấy…tại sao ai cũng phản bội ta…”.

Miệng nàng cứ không ngừng lẩm bẩm, nói hết cái này lại đến cái kia. Cứ như thế nàng mệt mỏi mà ngất đi, Lục Phong Vân thấy thế lập tức đỡ người nàng lại. Quát lớn Hận Bác đang đứng ở đó.

“Mau đi gọi Đô đại phu!”.

Hận Bác ngay sau đó đi ngay, Hận Bác cũng đang suy nghĩ từ trước đến nay, chẳng có người nữ tử nào mà khiến chàng nôn nóng như vậy, lại còn quát cả Hận Bác. Ôm ấp như bảo bối không muốn ai chạm vào, nhưng chính chàng cũng không biết. Nhìn người nữ tử trước mặt khiến cho chàng muốn bảo vệ hết mực.

Chàng bế nàng lên trở về phòng, đặt nàng xuống cẩn thận. Đô đại phu nhanh chóng có mặt, sau một lúc bắt mạch thì ngay sau đó đưa ra kết luận.

“Cô nương này, có lẽ đã chịu đả kích, nên mới tỉnh lại thì đầu óc không được tỉnh táo. Nhưng không sao, ta kê vài đơn thuốc thì sẽ khỏi ngay thôi!”.

Lục Phong Vân đáp: “Đa tạ Đô đại phu!”.

Chàng bảo Hận Bác tiễn Đô đại phu, còn chàng ở lại nhìn người nữ tử đang nằm trên giường kia. Thắc mắc rốt cuộc nàng đã chịu đả kích gì mà khiến cho một nữ nhi yếu đuối như nàng phải trở thành như thế này.

Lục Phong Vân đang nhìn người trước giường, ngoài cửa có tiếng bước chân đi vào là Hận Bác và còn có cả Lục Thanh Huấn. Thấy người trên giường thì hắn hỏi:

“Ta nghe Hận Bác nói cô ta ra ngoài rồi ngất xỉu. Bây giờ không sao chứ?”.

Lục Phong Vân đáp: “Đô đại phu nói cô ta đã chịu đả kích gì đó nên đầu óc không được tỉnh táo. Không sao, Đô đại phu sẽ kê vài đơn thuốc, cô ta sẽ khỏi nhanh thôi”.

Lục Thanh Huấn gật đầu đồng tình, nói: “Vậy thì tốt!”.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play