Chỉ Nhu Hạ Tĩnh

Chương 4:


9 tháng


Trịnh Uyển Đình, mới vừa bước vào cửa tiệm. Đúng là những gì cô ta suy nghĩ, hai người họ ăn sáng cùng nhau trông thật giống một đôi phu thê mặn nồng. Điều này khiến Trịnh Uyển Đình đố kị đến run người. Khi hai người họ xoay người lại nhìn thấy cô, cô ngay lập tức nở một nụ cười thân thiện. Họ bảo cô cùng ăn chung nhưng cô từ chối, Trịnh Uyển Đình không thể ngồi ở đây, khi thấy hai người họ vui vẻ.

Trịnh Uyển Thiên nói: “A tỷ, tỷ làm sao vậy?”.

Trịnh Uyển Đình cười rồi đáp: “Ta có sao đâu. Chỉ là hôm qua mệt mỏi quá thôi!”.

Nàng lo lắng đứng dậy lên tiếng. “A tỷ, tỷ không được khỏe sao?”.

Tỷ ấy chỉ cười chứ không nói gì, nhưng nàng rất lo lắng. Liên tục hỏi tỷ ấy có sao không, Trịnh Uyển Đình hôm nay rất kì lạ. Hỏi cũng không trả lời, làm cái gì cũng không muốn người khác chạm vào. Nàng cảm thấy nghi ngờ nên hỏi.

“A tỷ, có phải tỷ đang dấu muội chuyện gì có đúng không?”.

Trịnh Uyển Đình chỉ cười nhẹ nhàng rồi nói: “Ta làm gì mà không được khỏe chứ, chỉ là ta đang bận suy nghĩ một chút chuyện thôi. Hơn nữa, ta mà dám dấu muội chuyện gì đâu chứ!”.

Trịnh Uyển Thiên nói: “A tỷ, nếu có chuyện gì thì nói cho muội biết”.

Trịnh Uyển Đình chỉ “ừ ừ” cho qua. 

Sau đó tỷ ấy mỉm cười tươi rồi rời đi, Trịnh Uyển Thiên cũng không nghĩ ngợi nhiều liền xoay người đi vào trong. Chấn Sinh liền đi theo sau Trịnh Uyển Đình, khi đến phòng chứa củi. Hai người ngay lập tức lao vào ôm hôn nhau, Chấn Sinh nhẹ nhàng rời khỏi môi nàng, trán hai người cụng vào nhau, nở nụ cười mãn nguyện.

Trịnh Uyển Thiên bên này không nhìn thấy Chấn Sinh đâu nên đi tìm, cứ đến chỗ này đến chỗ khác cũng không thấy. Nàng nhìn thấy hắn từ phòng chứa củi đi ra, nhanh chân chạy lại chỗ hắn. Vui vẻ lên tiếng.

“Chấn ca ca, nãy giờ huynh ở đây làm gì vậy?”.

Chấn Sinh ngay lập tức sợ đến tái mặt, nếu mà Trịnh Uyển Đình bước ra thì hắn cũng không biết phải giải thích làm sao. Chỉ biết cầu trời cho tỷ ấy đừng bước ra, Trịnh Uyển Thiên thấy sắc mặt hắn không được ổn nên hỏi hắn làm sao. Nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng rồi cười một cách giả tạo nhìn nàng.

“Ta có làm sao đâu. Chỉ là đi ngang qua thôi”.

Trịnh Uyển Thiên không nói gì thêm, nhưng tính cách tò mò của nàng lại trỗi dậy, không nhịn được nhìn vào cánh cửa trước mặt. Hắn liền sợ nàng phát hiện ra điều gì đó nên nhanh tay che mắt nàng lại, kéo nàng đi ngay sau đó. Hai người họ rời đi, cánh cửa từ từ mở ra, Trịnh Uyển Đình bước ra bên ngoài với vẻ mặt không mấy vui vẻ.

Trịnh Uyển Thiên có thể công khai đi cùng Chấn Sinh, còn tỷ ấy chỉ có thể ở trong bóng tối không ai biết. Nói đến đây, Trịnh Uyển Đình vô cùng tức giận. Nghiến răng nhìn theo bóng lưng họ rời đi, bàn tay cũng siết chặt.

Trịnh Uyển Đình tức giận quay về nhà. A hoàn thân cận của tỷ ấy ngay lập tức ra nghênh đón, nhưng tỷ ấy cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái, trực tiếp đi đến biệt viện của mình. Khi bước vào, tỷ ấy hậm hực ngồi mạnh xuống ghế. A hoàn thấy như thế nhanh tay rót ít nước đưa cho tỷ ấy. Nhưng Trịnh Uyển Đình còn đang tức giận chuyện vừa nãy, nên đã hất ly nước vào người A hoàn đó. Cô ta sợ nên ngay sau đó liền quỳ xuống, Trịnh Uyển Đình vô cùng phẫn nộ hất tất cả những thứ có trên bàn xuống. Thẩm chí ấm nước còn nóng cũng đã đổ hết lên người A hoàn xấu số đó. Nóng rát ngay lập tức dồn dập đến, A hoàn la lên một tiếng.

Trịnh Uyển Đình hét lớn bảo cô ta ra quỳ trước biệt viện. Cô ta không dám cãi lời, chỉ biết ôm cơ thể đau đớn mà đi ra ngoài quỳ. A hoàn đó vô cùng phẫn nộ, chỉ có thể chửi thầm trong lòng chứ không dám nói ra. Bây giờ trời sắp mưa, chẳng lẽ Trịnh Uyển Đình không thương xót chút nào sao?. 

Trời mưa, nhưng cô ta còn phải quỳ dưới thời tiết như thế, khiến cô ta sinh ra hận thù. A hoàn này vô cùng trung thành, cho dù biết tỷ ấy và Chấn Sinh gian díu với nhau, còn những chuyện xấu trước giờ tỷ ấy làm sau lưng Trịnh Uyển Thiên, cô ta vẫn im lặng không nói với ai. Vậy mà hôm nay, Trịnh Uyển Đình lại đem cô ta ra trút giận, điều này làm cho A hoàn nảy sinh ra ý nghĩ trả thù.

A hoàn cứ quỳ như thế cho đến trời sẫm tối, sau khi Trịnh Uyển Đình đi ra, cuối cùng cũng bảo cô ta trở về phòng. Nhiều giờ trôi qua, A hoàn chỉ là nữ tử sao có thể chịu đựng cơn giá rét nhiều giờ như vậy. Chỉ mới vừa đứng dậy, cơn đau đầu dồn dập đến. A hoàn không chịu được nên đã ngất xỉu, tỷ ấy chỉ bảo người hầu đem cô ta xuống. Còn bản thân sửa soạn cho mình thật đẹp rồi đi đến tiệm bánh của Trịnh gia.

Vừa vào, thấy hai người họ nói chuyện rất vui vẻ, cho dù bản thân có uất ức thì cũng phải nhịn. Trịnh Uyển Đình tươi cười bước vào, nàng nhanh chân chạy đến nắm lấy tay cô, nũng nịu nói: “A tỷ, nãy giờ tỷ đi đâu vậy? Ta và Chấn Sinh lo cho tỷ lắm đó”.

Lo sao? Trịnh Uyển Đình ngay lập tức nở nụ cười, nhưng mà hình như nụ cười này có chút kinh thường. Miệng Trịnh Uyển Thiên nói lo, nhưng lại bình thản ngồi đây nói chuyện vui vẻ với Chấn Sinh. Tỷ ấy liền nói: “Ta chỉ về nhà thôi, chứ có đi đâu đâu!”.

Nàng nghi ngờ hỏi: “Thật không?”.

Trịnh Uyển Đình mất kiên nhẫn trả lời: “Đương nhiên là thật. Ta lừa muội làm gì”.

Sau khi Trịnh Uyển Thiên nghe như thế thì yên tâm hơn, cũng cười tươi đáp lại tỷ ấy. Nàng ấy kéo tay Trịnh Uyển Đình lại ghế ngồi, đẩy dĩa bánh về phía tỷ ấy nhưng tỷ ấy lắc đầu nói: “Ta chỉ ăn hạt dẻ. Tiểu muội đi lấy cho ta có được không?”.

Nàng nghe như thế cười tươi nói: “Đương nhiên là được, tỷ đợi ta một lát ta sẽ đi lấy”.

Trịnh Uyển Đình liền đứng dậy, làm lễ tạ ơn nàng. Nàng quơ quơ nói không có gì liền chạy đi lấy hạt dẻ cho tỷ ấy, sau khi nàng đi, Trịnh Uyển Đình bảo tất cả mọi người lui xuống. Bây giờ ở đây chỉ còn tỷ ấy và Chấn Sinh. Tỷ ấy liền ngồi lên đùi hắn mà nói một cách hết sức giả trân.

“Chàng có biết ta nhớ chàng lắm không?”.

Chấn Sinh nhanh tay ôm eo nàng mà nói: “Không phải mới gặp hồi sáng sao?”.

Trịnh Uyển Đình đáp: “Ta không thể chấp nhận chàng ngày ngày ở bên cô ta. Ta thật sự không thích, điều này càng khiến ta thêm khó chịu!”.

Chấn Sinh liền chấn an tỷ ấy “Nàng yên tâm, sau này nàng sẽ không bao giờ nhìn thấy ta và cô ta bên nhau nữa đâu!”.

Trịnh Uyển Đình hỏi: “Sau này là bao lâu? Ta cứ thấy chàng hứa hết lần này đến lần khác, ta có thấy chàng thực hiện bao giờ đâu?”.

Hắn chần chừ một lúc rồi nói: “Chỉ một chút nữa thôi, tất cả sẽ là của chúng ta thôi. Nàng chỉ cần im lặng chịu đựng một chút nữa, nàng sẽ có tất cả”.

Sau mấy lời của Chấn Sinh, cuối cùng Trịnh Uyển Đình cũng im lặng không nói nữa. Sau một lúc thì hai người buông nhau ra, tỷ ấy xuống khỏi người hắn, đúng lúc Trịnh Uyển Thiên chạy đến, trên tay còn cầm bịch hạt dẻ thơm lừng. Sau khi thấy hai người cười thì nàng không nhịn được hỏi:

“Hai người nói chuyện gì mà vui vậy?”.

Chấn Sinh liền cười đáp: “Nói gì đâu chứ, chỉ là nói về chuyện làm ăn của gia đình thôi!”.

Nàng chỉ cười rồi cũng không nói gì. Trịnh Uyển Thiên đưa bịch hạt dẻ cho tỷ ấy, rồi cùng Chấn Sinh rời đi ngay sau đó. Trịnh Uyển Đình liếc mắt nhìn bọn họ, cũng không vừa lòng liền đi theo. Trịnh Uyển Thiên cảm thấy bình thường chỉ có Chấn Sinh sợ đến toát mồ hôi hột. Hắn sợ rằng Trịnh Uyển Đình ăn nói bậy bạ, mà chuyện hai người họ lén lút bị phanh phui.

Cứ như thế, hai người đi chơi đến tối muộn mới về nhà. Trịnh Uyển Đình cười nói rồi đưa Trịnh Uyển Thiên về phòng. Chính tay tỷ ấy thắp nén hương, cũng chính tay tỷ ấy hầu hạ nàng tắm rửa, nàng cũng không từ chối, bởi vì từ trước đến nay, toàn là tỷ ấy tắm rửa cho nàng trước khi đi ngủ. Sau khi tỷ ấy mặc lên cho nàng một xiêm y trắng mỏng được dệt bằng lụa tơ tằm, rồi bảo nàng lên giường ngủ vì trời đã khuya rồi.

Thấy nàng lên giường, Trịnh Uyển Đình như mọi ngày đều phải nhìn nàng ngủ thật say thì mới dám rời khỏi phòng nàng. Nhìn thấy Trịnh Uyển Thiên xoay người lại phía Trịnh Uyển Đình, tỷ ấy sợ nàng đang giả vờ ngủ nên đi lại. Nắm lấy cánh tay nàng lung lay thử xem nàng có tỉnh không, nhưng nàng vẫn nằm im không động đậy. Khi đó tỷ ấy mới yên tâm, dù sao thì Trịnh Uyển Đình cũng cho nàng hít nén hương trong thời gian dài, ngủ say cũng là lẽ đương nhiên.

Trịnh Uyển Đình bước ra khỏi phòng nàng, sau đó có người từ trong bụi cây gần đó đi ra. Không ai khác là A hoàn thân cận của Trịnh Uyển Đình, cô ta biết chắc rằng tỷ ấy sẽ đi hẹn hò riêng tư với Chấn Sinh. Hồi chuyện lúc sáng, tỷ ấy phạt quỳ cô ta dưới trời mưa, hơn nữa cho dù bị sốt cao thì tỷ ấy cũng không màng tới. Nên đâm ra ý nghĩ trả thù, A hoàn thấy Trịnh Uyển Đình đi xa rồi mới dám bước đến phòng của Trịnh Uyển Thiên.

“Gia chủ…gia chủ…người có trong đó không?”.

Gọi nãy giờ mà không nghe hồi âm bên trong, hơn nữa cô ta sợ người khác phát hiện nên mạnh dạng đẩy cửa đi vào trong. Vừa vào thì thấy Trịnh Uyển Thiên đang ngủ ngon lành trên giường, cô ta đi lại đánh thức nàng nhưng không có tác dụng. A hoàn chỉ còn dùng cách này, bất chấp hét thật mạnh vào tai nàng, chính cách này khiến nàng giật nảy mình mà thức dậy. Sau khi thấy Trịnh Uyển Thiên ngồi dậy, cô ta ngay lập tức quỳ xuống nói:

“Gia chủ…nô tỳ có chuyện muốn nói!”.

Sau khi bị cô ta hét vào tai, Trịnh Uyển Thiên đang không ngừng xoa dịu cái tai bé bỏng của mình mà lên tiếng.

“Có chuyện gì mà giờ này mới nói, không đợi ngày mai được sao?”.

A hoàn nhanh miệng đáp: “Không được đâu gia chủ, nếu đợi ngày mai chắc chắn họ sẽ chối bỏ!”.

Trịnh Uyển Thiên mơ hồ không hiểu những gì mà cô ta nói, nên lên tiếng: “Ngươi nói vậy là ý gì? Họ là ai?”.

Cô ta ngước đầu lên nhìn nàng nói một cách chắc chắn rằng: “Là Đại tiểu thư Trịnh Uyển Đình và Chấn Sinh đại nhân”.

A hoàn có thể gọi cả họ lẫn tên ra thì chắc cô ta không cần mạng nữa rồi. Trịnh Uyển Thiên quát: “Ngươi dám gọi cả họ lẫn tên của A tỷ ta, rồi còn cả lang quân của ta. Ngươi chán sống rồi à!”.

“Nô tỳ không dám. Nhưng nô tỳ biết một chuyện..!”. Cô ta nói.

Trịnh Uyển Thiên dần dần bình tĩnh lại rồi nói: “Chuyện gì?”.

“Đại tiểu thư với Chấn đại nhân gian díu với nhau, chính mắt nô tỳ thấy!”.

Trịnh Uyển Thiên lập tức nổi đoá: “Ngươi có biết mình vừa nói cái gì không?”.

“Đương nhiên nô tỳ biết. Họ đã ăn nằm với nhau đã nhiều năm trước rồi thưa gia chủ!”. Cô ta khẳng định rất chắc nịch.

Trịnh Uyển Thiên đứng dậy nói: “A tỷ và Chấn ca ca sẽ không bao giờ làm vậy sau lưng ta. Chắc chắn ngươi đang nói láo!”.

“Nô tỳ nói láo? Gia chủ, nếu người không tin thì có thể đi đến phòng Đại tiểu thư. Hai người họ nhân lúc người ngủ say mà thông đồng sau lưng người”.

“Nếu chuyện không có thật. Ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi!”.

Cô ta liền giơ ba ngón tay lên rồi thề: “Nãy giờ nô tỳ nói đều là sự thật. Nô tỳ dùng mạng của mình để đảm bảo!”.

Nếu chuyện đó mà là thật. Không biết Trịnh Uyển Thiên sốc đến cỡ nào. Người mình tin tưởng và người mình yêu nhất đều phản bội nàng. Trên đường đi đến phòng của Trịnh Uyển Đình, nàng không ngừng trấn an bản thân, những lời nói của A hoàn đó đều là giả dối. Tất cả chỉ là kế để ly gián tỷ muội họ mà thôi.

[……]

Khi đứng trước phòng Trịnh Uyển Đình, nàng không dám bước vào, nhìn thấy cảnh không nên thấy chỉ khiến nàng đau lòng hơn mà thôi. Sau khi đắn đo một lúc rồi thì nàng cũng đẩy cửa bước vào, nàng từ từ đi vào bên trong. Chính mắt nàng nhìn thấy, sau tấm bình phong ấy là cảnh tượng nàng không dám nghĩ đến. Hai người họ đang đùa giỡn với nhau trên giường, xiêm y không chỉnh tề. Nàng không thể tin được nên đi lên phía trước, mới chắc chắn rằng người đang trên giường tỷ tỷ mình là lang quân của mình.

“Chấn ca ca, huynh đang làm gì vậy?”. Nàng quát lớn.

Đang cười nói vui vẻ, đột nhiên có người lớn tiếng nên hai người quay đầu nhìn. Đập vào mắt hai người họ là Trịnh Uyển Thiên đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. Họ ngay sau đó tái mặt, Chấn Sinh ngay lập tức xuống giường đi đến chỗ nàng. Bây giờ trên người hắn chỉ mặc một cái quần, áo lót bên trong cũng chưa thắt lại. Chấn Sinh nắm tay nàng, miệng không ngừng giải thích. Nhưng nàng đâu còn tâm trạng để nghe, chỉ chú ý lên người Trịnh Uyển Đình bây giờ chỉ mặc mỗi áo lót của nữ nhi, màu đỏ nhạt, ở giữa còn thêu bông hoa hồng vô cùng tinh xảo.

Ngay từ thời khắc này, nàng hận không thể băm họ ra từng trăm mảnh để cho hạ giận. Nước mắt của nàng kìm chế từ nãy đến giờ cuối cùng cũng rơi. Trịnh Uyển Thiên không ngờ hai người mà mình tin tưởng lại gian díu sau lưng mình, bây giờ trái tim nàng đau đến thắt lại, đột nhiên cảm thấy khó thở. 

Nàng hất tay của hắn ra, ánh mắt đầy sát khí nhìn bọn họ. Cẩu nam nữ này nàng phải khiến họ phải hối hận, nàng lùi về sau hai bước tát hắn một cái đau điếng. Hắn bất ngờ nhìn nàng, vì đây là lần đầu tiên nàng đánh hắn. Hắn lên tiếng.

“Muội đánh ta?”. Giọng nói vô cùng tức giận.

“Ta đánh ngươi thì đã sao! Ngươi phản bội ta, ta không giết ngươi là may cho ngươi lắm rồi!”.

“Không liên quan đến ta! Là do cô ta quyến rũ ta trước. Thiên nhi muội phải tin ta”. Tay hắn chỉ vào người phụ nữ trên giường ấy.

Trịnh Uyển Đình ngay lập tức xuống giường phản bác: “Chấn Sinh, chàng đang nói cái gì vậy hả? Là ai quyến rũ ai?”. Tỷ ấy chỉ vào hắn rồi nói tiếp: “Không phải ngươi nói yêu ta sao? Bây giờ lại đổ hết trách nhiệm lên người ta? Tiểu muội, muội nghĩ rằng đối với hắn muội là độc nhất vô nhị sao?. Còn có ta, còn rất nhiều người phụ nữ khác nữa. Muội đừng ảo tưởng!”.

Trịnh Uyển Thiên không ngờ hắn còn rất nhiều phụ nữ bên ngoài. Hoá ra, hắn lừa nàng lâu đến như vậy! Nàng lùi về sau mấy bước nữa, ánh mắt vô cùng tuyệt vọng. Không thể tin những gì Trịnh Uyển Đình nói. Nàng lau đi nước mắt trên mắt mình, lại nhìn bọn họ. Lớn tiếng gọi: “Người đâu…người đâu?”. 

Lát sau có hai đến ba người bước vào, nàng nhìn thấy ngay lập tức bảo bọn họ bắt hai người nhốt vào nhà giam. Nhưng không ai nghe lời nàng, chỉ một câu nói của Chấn Sinh ngay lập tức bọn họ nắm lấy tay nàng bẻ ngược ra đằng sau. Thì ra, tất cả người trong phủ đều đã nghe lời hắn. Thời khắt này, nàng hận bản thân mình, năm đó nếu không phải quá tin người thì sẽ không đến nông nỗi này.

Nàng vô cùng tuyệt vọng, ánh mắt nhìn hắn cười. Không phải là cười, mà khóc đến bật cười là cảm giác đau đến tận xương tủy, nàng đang cảm nhận nó đây. Trịnh Uyển Thiên được bọn họ đưa đến nhà giam, không ngờ mình phải ngồi tù trong chính ngôi nhà của mình. Bây giờ trời đã khuya, nàng chỉ biết dựa lưng vào tường nhìn ánh trăng bên ngoài, lấp loé bên trong cửa sổ của nhà giam. Nàng rơi nước mắt, thương chín số phận của mình. Lại tin người yêu sai.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play