Chỉ Nhu Hạ Tĩnh

Chương 3:


9 tháng


Hai mươi năm đã trôi qua, Đại An bình yên không còn xảy ra chiến tranh. Cư dân cũng không phải lưu chuyển khắp nơi để cư trú, cứ như thế Đại An thịnh vượng đến ngày nay.

Ở Tô Châu, gia thế Trịnh gia giàu có nhất một phương, đất đai lên đến cả ngàn mẫu, tiệm buôn bán kinh doanh có tận mấy trăm cửa hàng. Cứ cách một chút thì sẽ nhìn thấy cửa hàng của Trịnh gia, tất cả phú hộ ở Tô Châu muốn làm ăn đều phải đến thuê cửa hàng hoặc ruộng đất nhà Trịnh gia.  

[Tô Châu: giản thể: 苏州; phồn thể: 蘇州; bính âm: Sūzhōu; tên cổ: 吳-Ngô) là một thành phố với một lịch sử lâu đời nằm ở hạ lưu sông Dương Tử và trên bờ đông Thái Hồ thuộc tỉnh Giang Tô, Trung Quốc]

Trịnh Uyển Thiên, tuy là nữ nhi nhưng là người có sức ảnh hưởng mạnh đến sự giàu có của Trịnh gia. Nàng là con gái của vợ cả của Trịnh gia. Mẫu thân nàng tên Mộc Thanh, và nàng cũng là gia chủ đời tiếp theo của Trịnh gia. Từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm ngặt về cách chi tiêu và quản lý sổ sách. 

Nàng còn có một người tỷ tỷ, cùng cha khác mẹ. Tỷ ấy tên Trịnh Uyển Đình, tuy là trưởng nữ của Trịnh gia nhưng tỷ ấy không thể kế nghiệp của gia đình. Bởi vì mẫu thân của tỷ ấy, chỉ là nha hoàn bên cạnh mẫu thân nàng nên gia đình không cho tỷ ấy kế thừa gia sản.

Tuy là như thế, hai tỷ muội bọn họ rất yêu thương nhau, không hề găng đua đấu đá lẫn nhau. Nhiều năm qua đi, Trịnh Uyển Đình sống vô cùng sung túc, không hề bị người khác bắt nạn. Vẫn ngẩng cao đầu với thân phận trưởng nữ của Trịnh gia. Nhưng tỷ ấy cũng cùng nàng quản lý sổ sách, chứ một mình nàng làm không đếm xuể.

Hôm nay, trời đông nên cứ mưa suốt. Trước cửa nhà Trịnh gia, có hai con hổ được đặt hai bên cửa nhà, sau đó có hai người bước vào trong. Một người đi trước, người đi sau cầm dù trên tay đi sau hầu hạ. Từ cửa đi vào trong, trực tiếp đi thẳng đến Đông phòng, khi đi tới, liền bước lên hành lang, nha hoàn bên cạnh mới cụp dù xuống mà để bên cạnh cho ráo nước. Sau đó Trịnh Uyển Đình nhẹ nhàng gõ cửa mấy tiếng, cuối cùng bên trong cũng vang lên tiếng nói nhẹ nhàng của nữ tử.

“Vào đi” Trịnh Uyển Thiên nói.

Tỷ ấy nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào trong, ra hiệu cho nha hoàn đứng ở bên ngoài chờ. Vừa vào bên trong, thì nhìn thấy Trịnh Uyển Thiên đang chải tóc, chắc có lẽ mới thức dậy. Trịnh Uyển Đình, tỏ vẻ hốt hoảng chạy lại nói: “Tiểu muội còn tâm trạng để chải tóc, trang điểm à!”

Trịnh Uyển Thiên từ từ xoay người lại, nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của tỷ ấy thì tò mò hỏi. “Có chuyện gì mà A tỷ hốt hoảng vậy?”.

Trịnh Uyển Đình liền đáp: “Tiệm son phấn của nhà chúng ta bị nghi bán sản phẩm giả. Có người đến làm loạn, đòi bồi thường. Ta không biết phải làm sao, nên đến tìm Tiểu muội. Muội mau đến xem thử đi!”.

Nói xong ánh mắt bất ngờ của Trịnh Uyển Thiên hiện lên. Không còn tâm trạng mà sửa soạn bản thân, mà trực tiếp cầm áo choàng lông cáo được gác lên giá đỡ cạnh bên mà đứng dậy đi ngay. Theo sau còn có Trịnh Uyển Đình, và A hoàn thân cận của tỷ ấy cũng đi theo.

Trời mưa, nhưng tiệm son phấn do Trịnh gia mở có tên là Chúc Lâu. Trời mưa nhưng có rất nhiều người đến xem tình hình, rốt cuộc son phấn của Trịnh gia có thật sự bán đồ kém chất lượng như những người khác nói hay không. Quản sự bên trong không ngừng cúi đầu xin lỗi, nhưng người đến làm loạn không hề muốn tha cho ông, vả lại họ còn muốn đền cho họ mười lượng bạc. Nếu không họ sẽ ở đây mãi cho tới khi chịu bồi thường thì thôi.

["Tống sử thực hóa chí” thì 1 lạng bạc tương đương 924 – 1848 tệ (3.2 triệu – 6.4 triệu VNĐ)].

Trong lúc quản sự không biết phải xử lý làm sao. Thì hai tỷ muội Trịnh gia cuối cùng cũng tới, quản sự mừng rớt nước mắt. Nhanh chóng đi lên để tiếp đón. Cũng không quên cuối đầu hành lễ, gọi một tiếng Gia chủ. Quản sự liền giải thích đầu đuôi sự việc như thế nào, rồi chờ nàng định đoạt.

Trịnh Uyển Thiên nhìn sắt mặt của bọn họ, đúng là có chút ửng đỏ nhưng cũng không đến nỗi nghiêm trọng như họ nói. Họ đều là những cô nương chưa xuất giá, trên mặt mà để lại sẹo thì không biết sẽ ra sao. Nếu thật sự như thế, tiệm son phấn của nhà nàng chắc chắn sẽ phải đóng cửa. Tuy chỉ đóng cửa một tiệm, nhưng đây là tiệm son phấn do mẫu thân nàng đích thân lập nên. Chính vì vậy, nàng mới không nỡ đóng cửa.

Nhưng việc đầu tiên nàng cần phải làm, là chứng minh làm sao tiệm son phấn của nhà nàng trong sạch. Trong lúc không thể nghĩ ra cách thì phía sau có tiếng vang vọng đến.

“Chỉ cần rửa sạch là được!”

Tất cả mọi người, đều hướng mắt về nơi phát ra giọng nói đó. Một chàng công tử bước đến, hai mắt đen láy, nước da trắng như nữ nhi, giọng nói lại ấm áp, miệng hình hài vô cùng đẹp. Toát lên vẻ thư sinh nho nhã, lễ độ. Khi đến nơi, tất cả các cô nương ở đấy đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chàng. Không ai khác, chàng là Chấn Sinh, chính là hôn phu của Gia chủ Trịnh gia, Trịnh Uyển Thiên. 

Trịnh Uyển Thiên bước lên phía trước mở lời. “Lúc nãy, chàng nói vậy là sao?”.

Chấn Sinh nhìn nàng cười ôn nhu đáp: “Họ chỉ lừa gạt nàng thôi. Chứ chẳng phải họ dùng son phấn của nhà chúng ta, mà bị ửng đỏ như thế được”.

Trịnh Uyển Thiên thắc mắc nói: “Chàng nói vậy là sao. Ta không hiểu”.

Chấn Sinh liền sai người đi lấy chậu nước đến. Bảo tất cả bọn họ rửa mặt, nhưng họ đột nhiên có tật giật mình nên không dám làm, sợ chuyện mình làm sẽ bị phanh phui nên đã ngay lập tức ngồi xuống khóc lóc ăn vạ. Những người có mặt để hóng chuyện thì không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ. Thấy bọn họ không chịu làm, Chấn Sinh tức giận bắt ép bọn họ rửa mặt để chứng minh. Nhưng bọn họ không chịu hợp tác.

Chấn Sinh nắm được điểm yếu, hâm doạ nếu không nói ra sự thật thì sẽ đưa hết tất cả bọn họ đến nha môn. Họ sợ đến đó sẽ xấu mặt, sau đấy tất cả đều đồng loạt quỳ xuống cầu xin đừng đưa họ đến nha môn.

Chấn Sinh nói: “Vậy thì tại sao các người đến đây làm loạn. Còn vu oan cho tiệm son phấn Chúc Lâu. Nói! Rốt cuộc các người có mục đích gì?”.

Tất cả bọn họ đều sợ hãi, trong số đó có một nữ tử đứng ra nói: “Tôi không biết người đó ra sao, nhưng mà người đó đưa chúng tôi rất nhiều tiền. Thẩm chí còn bảo chúng tôi đến phá tiệm của mấy người. Các người tha cho chúng tôi đi, sau này chúng tôi không dám nữa!”. 

Vừa mới nghe như thế xong, Chấn Sinh cũng đoán được ai là người đứng sau vụ việc này. Nhưng chàng cũng không vạch trần sự việc ngay, mà là đợi đến lúc. Trịnh Uyển Thiên, nghe xong thì cũng đoán là những đối thủ buôn bán mà thôi, cũng không suy nghĩ quá nhiều nên tha cho bọn họ. Bảo tất cả mọi người đứng dậy, rồi cho phép bọn họ rời đi.

Trịnh Uyển Đình từ lúc vào đây không hề lên tiếng dù chỉ một chữ. Cuối cùng cũng nói: “Cửu đệ, đệ thật là thông minh. Không ngờ lại nghĩ ra cách hay như vậy”.

[Cửu đệ: Em rể].

Chấn Sinh chỉ cười chứ không hề có phản ứng nào thái quá. Sau đó liền mỉm cười ôn hoà nhìn Trịnh Uyển Thiên, rồi nắm tay nàng đi ra ngoài. Nhưng nàng không quên quay đầu lại nhìn Trịnh Uyển Đình rồi nói lớn: “A tỷ, mọi việc trong tiệm nhờ vào tỷ hết đấy!”.

Trịnh Uyển Đình cũng lớn tiếng đáp lại. “Ta biết rồi!”.

Ngay sau đó, Chấn Sinh liền kéo nàng đi mất vút. Trịnh Uyển Đình, đi vào trong tiệm phụ giúp quản sự xử lý mọi việc. Trịnh Uyển Đình, là người không những xinh đẹp mà còn thông thạo cầm kì thi hoạ, ngâm thơ, ca hát nhảy múa, tính tình hiền thục diệu dàng, nói chuyện cũng ôn nhu, luôn giữ lễ tiết với người khác. Tất cả những thứ trên, đều có thể nói Trịnh Uyển Đình là một người hoàn hảo, không hề có từ nào để chê. 

[…..]

Chấn Sinh đưa nàng đi từ sớm, mà trời tối rồi còn chưa về nên Trịnh Uyển Đình có chút lo lắng. A hoàn bên cạnh không ngừng khuyên nhủ, dù sao họ cũng là phu thê, cho dù có đi đâu thì cũng không liên quan đến chúng ta. Nói Trịnh Uyển Đình không cần lo lắng.

Tỷ ấy đáp: “Làm sao mà ta không lo lắng cho được. Dù họ là phu thê, nhưng chẳng phải chưa bái thiên địa sao. Nói đi nói lại, hai người họ như vậy thì ta không đồng ý!”.

Đang lo lắng, ngay sau đó. Chấn Sinh nắm tay Trịnh Uyển Thiên đi vào bên trong sân nhà, tỷ ấy nhìn thấy hai người họ liền lập tức đi ra. Đến nơi, không nói một lời liền cho Chấn Sinh ăn tát ngay trên mặt. Trịnh Uyển Thiên không kịp phản ứng thì Chấn Sinh đã bị đánh, nàng tức giận nói: “A tỷ, tỷ làm gì vậy?”. Dứt câu, liền xem mặt của Chấn Sinh có bị làm sao không.

Trịnh Uyển Đình tức giận nói: “Ngươi đưa tiểu muội đi đâu?. Trời tối như vậy mới trở về. Hả!”.

Chấn Sinh chỉ biết ôm mặt chứ chẳng nói được gì. Trịnh Uyển Thiên liền lên tiếng. “Chúng ta chỉ ra ngoại thành chơi, chứ không hề làm gì. A tỷ không cần phải tức giận như vậy đâu”.

Trịnh Uyển Đình đáp: “Sao ta không tức giận cho được. Hai người chưa thành thân, nên ngươi tốt nhất nên giữ khoảng cách với Tiểu muội một chút!”.

Trịnh Uyển Thiên ngay lập tức dậm chân tại chỗ, nũng nịu nói: “A tỷ…”.

Tỷ ấy liền dùng ánh mắt không mấy vui vẻ nhìn nàng. Lúc này nàng mới phản ứng lại, từ trước đến nay nàng ít khi nhìn thấy A tỷ tức giận như vậy. Có lẽ thật sự lần này là nàng không đúng, nên im lặng không nói gì nữa. Chấn Sinh bỏ tay xuống và nói: “A tỷ, lần này ta sai. Sau này ta sẽ không đưa nàng ấy về trời tối như vậy nữa!”.

Trịnh Uyển Đình nói: “Ta mong ngươi nói được làm được!”. Dứt câu liền kéo nàng ra khỏi người chàng, trở về phòng. Bảo nàng mau nghỉ ngơi sớm, trời tối khuya rồi.

Chính mắt tỷ ấy nhìn thấy nàng nằm xuống giường, nhắm mặt lại ngủ thiếp đi. Nhưng tỷ ấy vẫn không tin, liền nhẹ nhàng đi đến giường của nàng. Nhỏ giọng gọi. “Tiểu muội…tiểu muội..”. Không thấy nàng động đậy, bên tai còn nghe được tiếng thở đều đều của nàng mới chắc chắn rằng nàng đã ngủ. Sau đó, yên tâm rời khỏi phòng, trở về phòng mình.

Vừa mới đẩy cửa bước vào trong, ánh mắt liền tập trung lên người nam nhân đang ngồi trên ghế. Tỷ ấy liền mỉm cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi đến chỗ của nam nhân ấy. Người nam nhân kia, ngước mắt lên nhìn nàng. Một tay ôm eo nhỏ nhắn của tỷ ấy, tay còn lại ôm bên má mới vừa bị đánh rồi nhăn nhó.

“Ta không ngờ, nàng lại đánh ta đau như vậy”.

Trịnh Uyển Đình kéo tay hắn ra khỏi eo mình rồi đi ra chỗ khác nói: “Chàng dẫn nó đi đâu mà giờ mới về!”. Giọng nói có vẻ đang chất vấn người nam nhân kia.

Chấn Sinh ngay lập tức đi đến phía sau ôm eo nàng nói: “Ta không nói dối. Ta chỉ đưa cô ta ra ngoài thành đi dạo mà thôi!”.

Trịnh Uyển Đình từ từ quay người lại: “Có thật không?”.

Chấn Sinh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Thật!”.

Trịnh Uyển Đình không nói gì nữa, hai người cứ nhìn nhau như thế trong khoảng thời gian khá dài. Chấn Sinh liền lên tiếng nũng nịu: “Mới nãy, nàng đánh ta!”.

Trịnh Uyển Đình lườm hắn rồi nói: “Đáng đời!”.

Miệng thì nói như thế nhưng tay ngay lập tức ôm lấy cổ hắn, tỷ ấy nhón chân lên hôn lên bên má mà tỷ ấy vừa đánh. Hắn nhân cơ chớp lấy đôi môi nàng, hôn ngấu nghiến. Hai tay trượt từ eo lên đến lưng rồi cuối cùng là đến cổ, hai người cứ day dưa như thế đến khi hai người hết hơi thì mới thả ra.

Hắn bế nàng lên, quăng nàng xuống giường một cách thô lỗ. Hắn nhanh tay cởi xiêm y của mình ra, từ từ bò đến chỗ nàng. Không do dự hôn lên chân nàng. Hắn nhanh xé rách xiêm y của nàng, bây giờ hắn chỉ nhìn thấy áo lót của nữ nhi hay mặc. Nó có màu đỏ thẫm, nhưng hắn không tiếc mà xé rách nó ra làm hai. Bây giờ trên giường, hai người không một mảnh vải che thân, khung cảnh thật khiến người khác đỏ mặt.

Rèm buông xuống.

Hắn nhanh tay kéo nàng lại, hôn lên đôi môi ấy, như đang gọi mời hắn, nàng kẹp hai chân bên eo hắn. Chấn Sinh không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, cho vào khiến nàng đau đến phát khóc. Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghe tiếng rên rỉ non nớt của nàng bên tai hắn. Chấn Sinh không thể kìm lòng được, bên dưới ra vào một cách thô lỗ. Hai chân nàng kẹp ở bên eo hắn không ngừng đung đưa như đang trên mây.

Hắn quỳ trước nàng, tốc độ ra vào vô cùng nhanh đột nhiên chậm lại, dừng lại ngay sau đó. Đang trên mây mà bị cắt ngang, khiến nàng mất hứng. Từ từ ngồi dậy, bàn tay nhỏ nhắn liền chạm vào yết hầu của hắn. Đôi môi nhỏ nhắn lên tiếng: “Chàng cứ tiếp tục. Ta thích chàng làm như vậy với ta!”. Giọng nói mang theo hơi thở bên tai hắn.

Hắn bế nàng đứng dậy, đi đến bàn trà. Hắn hất tất cả mọi thứ xuống đất, đều này khiến nàng sợ đến xanh mặt. Nếu ai đó mà nghe được thì chuyện bọn họ vụng trộm sẽ bị phát hiện. Nhưng hắn không quan tâm nhiều, đặt nàng lên trên bàn trà. Đưa vào, liên tục đưa đẩy khiến nàng giống như đang trên đỉnh cao. Vô cùng sung sướng, xiêm y của hai người văng tung tóe khắp nơi trên mặt đất.

[…..]

Sau cơn hoan ái, hai người ôm nhau nằm trên giường. Trịnh Uyển Đình nói: “Chừng nào chàng mới thực hiện kế hoạch. Ta không chịu được nữa. Càng không thể nhìn chàng và nó ngày ngày ở bên nhau”.

Chấn Sinh liền ôm chặt lấy Trịnh Uyển Đình nói vào tai nàng. “Mỹ nhân, sắp rồi. Nàng ráng nhịn thêm một chút nữa, thì tất cả những thứ của cô ta đều sẽ là của nàng!”.

Trịnh Uyển Đình nhỏ nhẹ nói: “Thật không?".

Chấn Sinh khẳng định chắc nịch. “Thật! Từ trước đến nay ta có lừa nàng bao giờ không?”.

Trịnh Uyển Đình nghe như thế cũng không nói gì nữa. Hai người cứ ôm nhau như thế đến khi hắn nói: “Chuyện lúc sáng. Là nàng mua chuộc bọn họ đến quấy rối tiệm son phấn có đúng không?”.

Trịnh Uyển Đình bất ngờ, không ngờ hắn còn nhớ chuyện này. Nàng cũng không từ chối làm gì, mà trực tiếp thừa nhận luôn. Chấn Sinh nói: “Sao nàng lại làm như vậy?”.

Nàng nói với giọng điệu dửng dưng. “Ta thích thì ta làm. Ta ghét bộ dạng của cô ta, lúc nào cũng khoe khoang về những thứ mẫu thân cô ta làm. Nên ta không thích, nên mới thuê người tới phá đám”.

Hắn gật đầu như đồng tình với nàng, hai người cứ như thế, ôm nhau rồi lại hôn, hôn rồi lại ôm. Qua qua lại lại như vậy cho đến hôm sau. Nàng tỉnh dậy, nhưng bên cạnh lại không thấy hắn đâu, nàng đoán có lẽ là đang ăn sáng cùng với Trịnh Uyển Thiên rồi. Tỷ ấy hậm hực đứng dậy, tắm rửa rồi mặt xiêm y mới. Đi đến cửa tiệm như chưa có chuyện gì xảy ra.

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play