Chỉ Nhu Hạ Tĩnh

Chương 2:


9 tháng


Sau những biến cố đó, trước giờ trong cung Nha Nhũ mỗi ngày đều vui vẻ cuời nói. Nhưng hiện tại, tất cả mọi người sợ liên lụy đến mình nên đều đã rời đi hết, không ai dám ở lại. Chỉ còn một mình Chung cô cô, bà là người ở cảnh Quý phi Hạ thị lâu nhất, và là người hiểu rõ bà hơn ai hết. Chính vì điều đó, bà tin tưởng rằng Hạ thị sẽ không bao giờ làm ra những chuyện như thế được.

Bây giờ đã là giờ Tuất, Quý phi Hạ thị, không thể nào không có dự tính cho mình. Mình có thể chết, nhưng con trai thì không thể, bà liền nảy ra một kế sách. Nguy hiểm nhưng đành phải liều một phen. Hạ thị sai Chung cô cô đi lấy một thùng đựng rác, vốn để làm chuyện rất quan trọng.

Chung cô cô nghe xong liền lập tức đi lấy. Bước vào, trên tay còn cầm theo thùng rác với vẻ mặt nhăn nhó. Chung cô cô nói: “Nương nương, người cần thứ này để làm gì?”

Hạ thị đáp: “Ta còn nhờ đến bà làm một việc quan trọng!”

Nói xong liền quay người đi vào trong, lúc trở ra trên tay còn bế theo Tần Thiên. Bà liền đặt Tần Thiên vào trong thùng rác, chung cô cô bên cạnh vô cùng bất ngờ, không biết Hạ thị định làm gì. Cảnh tượng ngay trước mặt, bà không thể nào tưởng tượng. Quý phi Hạ thị, lấy ít rác để lên người cậu bé, chỉ chừa lại mũi cậu để thở. 

Hạ thị nói: “Ta muốn bà lấy danh nghĩa người dọn rác mà đưa đứa bé này ra ngoài cung”.

Chung cô cô không thể tin chuyện mình vừa nghe. Nếu lỡ chuyện này mà xảy ra sai sót thì cái mạng nhỏ của bà khó mà giữ được. Nhưng dù sao cũng là do Hạ thị mở lời xin giúp thì bà sao có thể không nghe. Bà im lặng một lúc lâu liền nói:

“Nhưng nô tỳ sợ người khác phát hiện ra thì…”

Hạ thị nói: “Không thể nào người khác biết được, trừ khi có kẻ phản bội ta. Giống như ả Hồ Tâm kia!”

Chung cô cô nghe xong liền hiểu ý, rằng Quý phi Hạ thị đang nói mình. Bà liền ngay lập tức quỳ xuống, liên tục nói mình trung thành với một mình nương nương, không dám hai lòng. Hạ thị biết, ai cũng có thể phản bội bà nhưng Chung cô cô thì không thể nào, Hạ thị liền đưa tay dìu Chung cô cô đứng dậy, xong liền nói:

“Vậy bà hãy thay ta đưa đứa bé này ra ngoài, có được không?. Ta cầu xin bà đấy!”

Trước nay, Hạ thị chưa từng quỳ gối trước hạ nhân, lại càng chưa từng cầu xin hạ nhân bao giờ. Hiện tại, chuyện đã đến nước này, bà chỉ có cầu xin Chung cô cô giúp đỡ. Bên cạnh Quý phi, không còn ai để bà tin tưởng nữa, hôm nay cho dù có ra sao bà cũng phải thực hiện lời hứa của mình. Trung thành với Hạ thị hết mực.

“Nô tỳ xin thề, nhất định sẽ đưa tiểu Hoàng tử ra ngoài cung an toàn mà. Nương nương người mau đứng dậy đi. Người làm như vậy, nô tỳ cảm thấy vô cùng hổ thẹn”.

Quý phi Hạ thị nghe lời nói ấy từ miệng của Chung cô cô, trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn trước. Nhưng trước tiên, phải loại bỏ chướng ngại vật trước mắt là Quý phi Chu thị. Cô ta là người mưu mô, hại bà trở thành như thì chắc chắn sẽ không tha con của bà. Cho dù có sống chết với cô ta thì cũng phải giữ mạng cho con trai mình.

Chung cô cô thay một bộ xiêm y bình thường, nhìn không khác gì những người dọn rác là mấy. Nhẹ nhàng cầm thùng rác trên tay, rồi nhẹ nhàng đi ra phía sau cửa cung Nha Nhũ, rồi rời đi ngay sau đó. Hạ thị liền quay vào trong, ngồi trên ghế chờ Quý phi Chu thị đến.

Bà tin chắc rằng, đã bày trò hãm hại bà trở thành như bây giờ. Chu thị sẽ đến cười vào mặt bà. Bởi vì bà biết, cô ta sẽ không thể ngồi yên khi bà trở nên như thế này. Bà đang ngồi chờ, chờ Chu thị đến cười vào mặt bà. Khoảng một canh giờ, Chu thị cuối cùng cũng đến.

[1 thời canh (时辰, shi chen) = 8 khắc = 2 giờ]

Chu thị đi vào trong, tẩm cung Nha Nhũ rộng lớn, nhưng hiện tại thì âm u khó tả. Trời đã khuya, nhưng trong tẩm cung lại không hề thắp nến. Nô tỳ của Chu thị liền đi đến thắp nến lên, ngay lập tức đập vào mắt bà là Hạ thị đang ngồi im một chỗ không động đậy. Hạ thị thấy nến được thắp sáng, ngay sau đó ngước lên nhìn Chu thị đang đứng ngay ngoài cửa nhìn mình.

Hai đối thủ đang nhìn nhau, thật khiến người khác phải lạnh sống lưng. Chu thị từ từ tiếng vào trong, Hạ thị cũng đứng dậy đi đến chỗ của cô ta. Rồi đứng im một chỗ, nhìn nhau như thế để làm gì? Nhưng ngay lập tức Hạ thị liền lên tiếng trước người kia.

“Ta chờ cô lâu lắm rồi đấy”.

Chu thị bất ngờ 'Ồ' lên một tiếng rồi nói: “Ta không nghĩ cô sẽ chờ ta như thế đấy!”.

Quý phi Hạ thị liền cười lớn, sau đấy nói: “Chuyện này, chúng ta nên giải quyết riêng nhỉ? Chắc không cần người ngoài nghe đâu. Đúng không?”.

Chu thị biết Hạ thị đang nói cái gì, ngay lập tức bảo hạ nhân lui xuống hết. Hạ nhân nghe như thế, liền đi ra ngoài từ từ nhẹ nhàng đóng cửa lại. Trong tẩm cung Nha Nhũ chỉ còn lại hai người, không gian bên trong, tuy được thắp nến nhưng sao vẫn thấy nó lạnh lẽo đến đáng sợ. Chu thị cứ tự nhiên ngồi trên ghế, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hạ thị lên tiếng để phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo này “Ngươi. Tại sao lại hại ta? Chúng ta vốn không thù cũng không oán?”

Chu thị cười lớn “Tại sao hai chúng ta không thù. Ta ghét ngươi, ngươi đã cướp Hoàng thượng của ta!”

“Ta vốn không cướp gì của ngươi hết. Là do ngươi tự suy tự nghĩ như thế mà thôi!”

Chu thị nói: “Từ khi ngươi vào cung, Hoàng thượng chỉ đến chỗ của ngươi, từ đó không hề đến chỗ ta dù chỉ một lần”.

Hạ thị đáp: “Chỉ vì như thế, ngươi hại ta và con ta sao. Hả?”

Chu thị phản bác lại “Ta không hề hại con ngươi, ta chỉ nói ngươi có tư tình với người khác để Hoàng thượng đuổi ngươi vào lãnh cung thôi!”

Hạ thị gào lên “Nhưng tại sao con ta và Hoàng thượng, sao lại hai máu không hoà vào nhau. Rõ ràng nó là con của chàng!”

Chu thị đứng dậy rồi nói: “Làm sao ta biết được. Có khi ngươi thật sự gian díu với Đấng Nhạc”.

Hạ thị sững sờ “Không thể nào!”.

Chu thị nhìn thấy sắt mặt của Hạ thị như thế thì vui mừng nói: “Thật sự con của ngươi có cùng huyết thống với Đấng Nhạc đó. Nếu không sao hai máu hoà vào nhau được!”

Hạ thị phản bác ngay “Ngươi. Chính ngươi đã giở trò trong chậu nước đó có đúng không?”

Chu thị liền phủ nhận “Ta không có. Vốn dĩ là ta chỉ vu oan cho ngươi vì tội thông đồng với địch, nhiễu loạn huyết mạch hoàng gia thôi. Nhưng không biết tại sao máu của hai người họ lại hoà vào nhau?”

Hạ thị nhìn sắt mặt của Chu thị không giống nói dối. Nhưng cũng không phủ nhận cô ta đang nói dối, tất cả chuyện này đã xảy ra như vậy, không biết Hoàng thượng có cho đi điều tra lại hay không!.

Chu thị không nói hai lời lập tức xoay người cười lớn rồi đi ra khỏi đó. Lúc này Hạ thị chỉ biết chôn chân tại chỗ, không biết vì sao lại không nhút nhít được. Sau khi Chu thị rời khỏi tẩm cung Nha Nhũ, bà mới té nhào xuống đất. Bây giờ ở đây không còn ai, bà chỉ biết gào khóc thật to. Để cho đi sự uất ức trước giờ bà phải chịu. Hiện tại, cung Nha Nhũ chỉ nghe tiếng khóc của một người phụ nữ.

Chung cô cô, cứ theo đường sau của hoàng cung mà gần ra khỏi cổng thành, nhưng không may đã bị người canh gác giữ lại. Lúc này tim bà đập thình thịch, như muốn rớt tim ra ngoài vậy. Lính canh gác, liên tục nhìn những người ở phía sau. Bởi vì không phải một mình bà ra khỏi cung mà là rất nhiều người khác cũng muốn đi ra. Bởi vì họ đều là những người dọn rác, bây giờ họ đã làm xong việc, và cầm thùng rác ra khỏi cung. Nhưng lính canh cũng không kiểm tra kĩ lắm nên mấy người bọn họ đã ra khỏi cung. Chung cô cô đã ra khỏi hoàng cung một cách an toàn. Bà cũng biết được chuyện này, vì vậy mới nhân cơ hội này đưa tiểu Hoàng tử ra ngoài cung.

Sáng hôm sau, Hạ thị vẫn như ngày thường. Tự trang điểm cho mình thật xinh đẹp, bà đang ngồi trên ghế. Tuy son phấn đã che lấp những nếp nhăn trên mặt bà, nhưng vẫn không thoát khỏi vẻ tiều tụy của bà. Hạ thị từng là một mỹ nhân, bà đẹp đến mức khiến tất cả công tử nhà quyền quý trong kinh thành, cho dù sạt nghiệp cũng phải cưới được bà. Nhưng bà chỉ chung tình với một thư sinh nghèo Đấng Nhạc, chàng ấy có đôi mắt to nước da trắng và là người hiếu học. 

Hai người vốn sẽ viết lên một câu chuyện tình yêu đẹp. Lại không ngờ, phụ thân bà ép bà vào cung để làm phi tần. Để đổi lấy vinh quang cho ông ta, và huynh đệ bà. Lòng bất mãn, nhưng vì chữ hiếu, vẫn phải đi tuyển tú trong sự bất lực. Nhờ vào vẻ đẹp trời cho của bà, bà đã được Hoàng đế Tần Diễm nhìn chúng. Không nói hai lời, trực tiếp cho địa vị Quý phi. Hoàng đế Tần Diễm yêu thương bà hết mực, muốn gì được nấy. 

Bây giờ bà lại bị kẻ gian làm hại, chỉ biết im lặng chịu đựng. Ngay cả người từng rất yêu thương bà cũng không tin bà. Quý phi Hạ thị cứ ngồi im ở đó, đột nhiên bà lại nghe có người lớn tiếng báo:

“HOÀNG THƯỢNG GIÁ ĐÁO!”

Quý phi Hạ thị đang ngồi thất thần thì nghe có người báo như vậy, ngay lập tức hăng hái đi ra nghênh đón ngài. Trên môi vẫn giữ nụ cười, lập tức ngồi xuống nói:

“Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng thượng!”

Hoàng Đế Tần Diễm, chỉ lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi”.

Hạ thị biết ngài yêu thương bà nhất, chắc chắn sẽ không bỏ mặt bà như vậy được. Trong lòng đang vui mừng, thì câu đầu tiên Hoàng thượng hỏi mình lại là.

“Ngươi và hắn đã quen nhau bao lâu rồi?”

Đột nhiên, Hoàng thượng hỏi như vậy khiến bà không biết phải trả lời làm sao. Nhưng câu đầu tiên nói ra khiến bà vỡ mộng ngay lập tức, không giống những gì bà nghĩ trong đầu. Rõ ràng Hoàng Đế Tần Diễm không nên nghe từ một phía, cũng phải nghe bà giải thích đã chứ. Chưa hỏi bà ra sao, thì đã định đoạt muốn giết Đấng Nhạc. Hạ thị chỉ đành lựa lời mà nói:

“Chuyện này, thần thiếp và hắn đã gặp nhau vào mùa xuân của ba năm trước”.

Hoàng Đế Tần Diễm nghe xong sắt mặt đen lại, rồi nói: “Thì ra hai người gặp nhau còn lâu hơn khi ngươi vào cung. Có đúng không?. Ngươi đúng là mấy loại đàn bà không có phép tắc”.

Hạ thị cũng không nhịn được nữa liền nói: “Phải! Ta là người như thế đấy, năm đó nếu không phải người nhìn trúng ta. Phụ thân ta cũng không bắt ép ta vào cung để làm phi tần, cứ như thế ta và chàng phải xa nhau”.

Ông đáp: “Vậy đứa bé đó là con của ngươi và hắn ta!”.

Hạ thị bình tĩnh lại rồi nói: “Tần Thiên vốn dĩ là con của người, nhưng thần thiếp không biết vì sao.. lại như vậy”.

Ông nói: “Chỉ có những kẻ gian díu mới không dám nói.. với kẻ như ngươi thì nên tru di tam tộc!”

Hạ thị liền hốt hoảng “Không! Hoàng thượng, là do thần thiếp sai, không liên quan đến người nhà của thần thiếp!. Người đừng đụng đến họ!”

Ông im lặng không nói gì nữa. Sau đó bà nói: “Người là Thiên tử, không thể không nói lý lẽ. Người là kẻ đứng đầu một nước, không thể nào là một kẻ bù nhìn, bị người khác dắt mũi. Thật sự khiến cho người khác xem thường!”.

Ông tức giận, đập tay thật mạnh xuống bàn, ngay lập tức đứng dậy. Hạ thị thấy thế liền quỳ xuống, bà nói: “Thần thiếp biết, bây giờ có nói gì đi chăng nữa thì người sẽ không tin thần thiếp. Nhưng thần thiếp thật sự không làm những chuyện đó! Mong người xem xét”. Sau đó liền cuối đầu xuống.

Ông nói: “Bây giờ nàng nên chứng minh mình trong sạch đi, nếu không tất cả người nhà nàng đều phải chết theo nàng!”

Đột nhiên trong đầu Hạ thị liền nảy ra một kế vô cùng nguy hiểm. Chính là dùng cái chết của mình, để chứng minh bản thân trong sạch. Bà biết dù thế nào đi chăng nữa, ông sẽ không bao giờ ban chết cho cả nhà bà. Hạ thị liền lên tiếng.

“Thần thiếp thật sự bị oan, thần thiếp và Đấng Nhạc không hề làm chuyện gì trái với lương tâm. Cho nên thần thiếp nguyện dùng cái chết để chứng minh mình trong sạch! Nhưng mong Hoàng thượng tha cho cả nhà thần thiếp. Họ vô tội”.

Dứt câu, bà liền chạy thật nhanh, đầu bà đập thật mạnh vào tường. Máu tung toé khắp nơi, trên mặt bê bết máu, khung cảnh thật khiến người khác ám ảnh. Hoàng Đế Tần Diễm, ông không kịp phản ứng nên đã để bà làm chuyện dại dột. Trong lòng bây giờ rất hối hận, nhưng hiện tại đã muộn. Ông nhắm hai mắt lại, từ từ điều chỉnh tâm trạng lại cho bình tĩnh. Ông mở mắt ra rồi nói: 

“Cả nhà trên dưới Hạ gia. Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Từ nay về sau, Hạ gia bị đuổi ra khỏi kinh thành. Từ nay về sau, không bao giờ bước chân vào kinh thành nữa bước!”.

Công công bên cạnh nghe rồi, nhưng chỉ đáp chỉ có một chữ “Dạ!".

Cuối cùng bà cũng ra ngoài cung một cách thuận lời, bà cứ đi mãi đi miết cũng không biết bao lâu, Chung cô cô đã đi đến sông Hồng Hà, không lâu sau ẵm đứa bé trên tay. Bà nhìn đứa bé cười âu yếm nói.

“Điện hạ! Thật khổ cho người, người vốn nên có một cuộc sống tốt hơn!”

Nói như thế, thật ra bà cũng chỉ biết bất lực chứ chẳng thể làm gì. Đang yên ắng, bà đột nhiên nghe thấy có tiếng nói. Phía trước có hai người đang đi đến. Bà liền suy nghĩ ra kế sách táo bạo. 

Hai người họ đi ngang qua, không ngờ lại nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ. Họ chợt dừng lại, quay đầu lại nhìn liền thấy có đứa bé đang khóc lóc trong đám cỏ bên kia. Hai ông bà liền đi lại bế đứa bé lên, họ thật không ngờ, lại có một đứa bé ở nơi hoang vắng này. Cũng không biết đứa bé này là ai? Phụ mẫu sao lại để con của mình ở đây?.

Họ đứng một lúc không thấy ai liền liều lĩnh ẵm đứa bé trở về. Họ là chủ của sơn trại Cửu Trại Câu, (thuộc tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc). Là thành chủ của Cửu Long Câu, không thuộc vùng quản giáo của Đại An, nhưng nó cũng nằm trên mặt đất của Đại An?. Họ về đến sơn trại, tất cả người đều đi ra nghênh đón. Nhưng sao hôm nay, thành chủ lại ẵm một đứa bé trên tay, họ vô cùng bất ngờ và hoang mang.

Người này họ tên Lục Đông Phong, là thành chủ của Cửu Long Câu thuộc thành Cửu Trại Câu. Còn người bên cạnh là phu nhân của ông họ tên Liễu Ý. Mọi người xung quanh đều bất ngờ, khi hai người họ nhận đứa bé lạ này làm con nuôi, đặt cho một cái tên Lục Phong Vân. Với ý nghĩa ‘Phong ba bão táp đều có thể vượt qua, dù có ngã hay bị thương đều phải đứng dậy đi tiếp'.

Tất cả người trong trại đều đồng loạt vỗ tay, chúc mừng thành chủ và thành chủ phu nhân đón thêm thành viên mới. Cứ như thế đứa bé này đã có một thân phận mới là Thiếu thành chủ của Cửu Long Câu. Sống một cuộc đời bình yên đến khi trưởng thành. 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play