Chỉ Nhu Hạ Tĩnh

Chương 1:


9 tháng


Thiên hạ loạn lạc, chiến sự chiến tranh khắp nơi. Nhiều nơi đấu đá để giành lấy Hương Chỉ. Một ấn kí dưới thời Nhà Khương, nó có một sức mạnh to lớn mang lại sự sống cho nhiều người, và hơn thế nữa nó có thể cứu người chết sống dậy. Trở thành huyền thoại của Nhà Khương, nhiều nước nhỏ bé khắp nơi muốn đạt được. Giết hại nhiều người để đoạt được Hương Chỉ, vì nó có thể chữa được bách bệnh. 

Sau tất cả, Đại An dưới sự thống lĩnh của Thái tử Tần Diễm đã đoạt được Hương Chỉ, cứu mạng Thái Hậu Ban thị. Thái Hậu Ban thị sống khỏe mạnh đến trăm tuổi. Kể từ đó người đời tin rằng Hương Chỉ, có thể cứu người chữa được bách bệnh. Lưu truyền từ đời này đến đời khác. 

Năm Đại An thứ 13, Hoàng Đế Tần Diễm lên ngôi, lấy quốc hiệu Vũ, tự xưng là Khánh Hưng. Thống nhất đất nước.

Hương Chỉ dưới thời Đại An vô cùng được tôn sùng. Nhiều người truyền miệng Hương Chỉ là một ẩn thế tại trần gian. Bởi vì trên đời không có loại thảo dược thần kì như vậy?. Lại càng không thể cứu người chết sống dậy. 

Cho dù như thế, cũng có rất nhiều người thay thế nhau đánh giết Đại An chỉ vì Hương Chỉ. Nó đã là một phần không thể thiếu của người dân Đại An, sao có thể nói cướp là cướp. Rất nhiều các vị Đại tướng quân của Đại An ra sức đánh trận, thậm chí còn hi sinh tính mạng vì Đại An. Hoàng Đế Tần Diễm, không thể nhìn các tướng sĩ của Đại An chết, lại càng không thể chấp nhận người mình từng xem như huynh đệ trong nhà, lại chết dưới lưỡi dao của kẻ thù. Cho nên ông đã đưa ra quyết định cuối cùng. Ông sẽ giao Hương Chỉ cho bọn họ, để đổi lấy sự an nguy của Đại An và người dân Đại An.

Khánh Hưng năm thứ 15, tuyết đầu mùa rơi. Tuy đẹp, nhưng đêm hôm đó. Hoàng cung đã có chuyện vui, trong tẩm cung Nha Nhũ tấp nập người ra ra vào vào. Người người bưng ra thau nước máu đỏ, liên tục sau đó liền mang thau nước sạch vào. Ra vào như vậy không biết bao nhiêu lần. Tuyết rơi ngày một nhiều, trắng xoá khắp cả cung Nha Nhũ. Bên trong chỉ nghe được thúc đẩy của mama, còn lại là tiếng khóc thảm thiết của người bên trong. Đau đớn đến tột cùng.

Sau nhiều giờ, cuối cùng đứa trẻ cũng ra đời, tiếng khóc của đứa trẻ vang vọng khắp nơi cung Nha Nhũ. Khiến ai nấy đều vô cùng bất ngờ. Hoàng Đế Tần Diễm bế hài tử trong tay không ngừng khen ngợi, rất có tố chất của một vị đứng đầu một nước.

Hoàng Đế Tần Diễm nói: “Họ Tần…. chỉ có một chữ Thiên. Nghĩa là Thiên Tử. Sau này sẽ là vị vua tiếp theo của Đại An ta”

[ 陈添: Tần Thiên]

Nói xong liền sấm chớp đùng đùng, sau đó là một trận mưa kéo dài đến một ngày một đêm. Cũng chính vì điều này ông lại càng khẳng định chắc nịch rằng đứa bé này, sẽ nối ngôi ông trong tương lai. 

Ông rất vui mừng, vì đây là vị hoàng tử đầu tiên của ông sau khi đăng cơ, nên ông vô cùng yêu thương. Quý phi Hạ thị con gái của Hạ bộ thị lang Hạ Chấn. Cũng là sinh mẫu của Tần Thiên. Bà là người Hoàng Đế Tần Diễm sủng ái nhất. Luôn đối xử với bà vô cùng yêu chiều, cũng chính vì đều này, các phi tần khác trong hậu cung vô cùng đố kị. Ghét cay ghét đắng bà, họ còn hận bà.

Có câu 'Mẹ quý nhờ con' nên gia đình của bà cũng được đối xử vô cùng hậu hĩnh. Rất nhiều huynh đệ của bà cũng được thăng quan tiến chức. Hoàng tử ra đời, ông liền cho xây cung điện riêng cho Tần Thiên. Cũng đủ thấy Hoàng Đế Tần Diễm yêu thương đứa bé đó như thế nào.

[…..]

Mới đây, đã một năm. Đứa bé ấy năm nào bây giờ đã tròn một tuổi. Hoàng Đế Tần Diễm yêu thương nhất, nên trước một tháng đã truyền chỉ chủng bị yến tiệc mừng tuổi. Bây giờ tấp nập người chủng bị yến tiệc, vô cùng chu toàn không dám sai sót dù chỉ một chút. Quý phi Hạ thị, từ trước đến nay đã cùng mấy nô tỳ trong cung cùng nhau chủng bị. 

[…..]

Trong đại điện rộng lớn, có mấy vũ cơ trong cung đang ca hát nhảy múa, để làm sinh động cho buổi yến tiệc. Các vị đại quan trong triều, không ngừng nịnh nọt đối phương chỉ để có chỗ đứng trong triều. Nên nói chuyện vô cùng ngọt tai, họ không những chức quan thấp mà còn không có tiếng nói, chính vì thế nên không được người khác biết tới, có khi nhìn mặt cũng chả biết người này là ai.

Giờ yến tiệc đã đến, Quý phi Hạ thị ẵm Tần Thiên bước vào trong, đi trước còn có Hoàng Đế Tần Diễm. Những bước chân tỏ vẻ uy nghiêm của người đứng đầu một nước. Các đại thần trong triều đồng loạt vỗ tay chúc mừng. Hoàng Đế Tần Diễm bảo mọi người ngồi xuống, Hạ thị liền đưa Tần Thiên cho nhủ mẫu bên cạnh, còn bản thân đứng dậy cầm ly rượu trên tay. Đưa ly rượu ra nói:

“Hôm nay là ngày hài nhi ta tròn một tuổi, ta vô cùng vui mừng. Hơn thế nữa, cũng đa tạ mọi người đã đến chung vui cùng ta và con trai ta”. Sau đó bà hướng mắt về phía Hoàng Đế Tần Diễm, đang ngồi trên phụng vị cao quý kia mà cười nói: “Cũng đa tạ chàng đã ở bên cạnh thần thiếp lúc thần thiếp cần nhất. Và cho thần thiếp một đứa con mập mạp đáng yêu”. Nói xong liền uống hết ly rượu trong tay.

Ông liền cười lớn, cũng đáp lại Hạ thị một ly rượu. sau đó các vị quan đại thần trong yến tiệc cùng nhau đứng lên rồi quỳ xuống đồng loạt nói to:

“CHÚC MỪNG BỆ HẠ, CHÚC MỪNG QUÝ PHI NƯƠNG NƯƠNG”

Hoàng Đế Tần Diễm cười lớn liền nói: “Chu vị ái khanh mau ngồi, mau ngồi. Hôm nay ta rất vui nên tăng bổng lộc cho các vị ái khanh đây”.

Đang trong lúc vui vẻ nhất, đột nhiên các binh sĩ xông vào, đi theo sau đó còn có Quý phi Chu thị, vốn con gái của Thừa tướng Chu Ân Lai. Tổ tiên nhiều đời của ông đều làm quan lớn trong triều, nên rất được xem trọng. Ông cũng là người có công phò tá Tiên Đế lên ngôi, càng huống hồ con gái ông là Quý phi. Địa vị cao quý, nên gia tộc ông rất được người đời kính nể.

Hoàng Đế Tần Diễm nói: “Nàng như vậy là có ý gì?”

Chu thị liền đáp: “Thần thiếp đang bắt kẻ thông đồng với địch, muốn làm nhiễu loạn huyết mạch hoàng gia”.

Vừa nói xong tất cả đại thần có mặt trong buổi yến tiệc đều bàn tán xôn xao. Không biết người Quý phi nói là ai. Hoàng Đế Tần Diễm lên tiếng để phá vỡ bầu không khí đang căng thẳng.

“Nàng nói vậy là sao? Gì mà thông đồng với địch, nhiễu loạn huyết mạch hoàng gia. Là sao đây hả?”

Chu thị liền nhìn Hạ thị đang bất ngờ bên kia rồi nói: “Là nó”. Vừa nói vừa chỉ vào đứa bé đang trên tay nhủ mẫu. Hạ thị liền sợ xanh mặt, không dám ngước đầu lên nhìn Hoàng Đế. Chu thị đắc ý cười, rồi quỳ xuống nói:

“Hạ thị vào cung tính đến nay cũng chưa tròn hai năm, sao có thể vừa vào cung một tháng liền mang thai, hơn nữa chỉ mới bảy tháng đã sinh. Người không thấy chuyện này quá kì lạ hay sao? Thường thì nữ nhi mang thai phải mất chín tháng mười ngày mới sinh. Nhưng Hạ thị chỉ mới bảy tháng đã sinh. Trong chuyện này quả thực kì lạ, nên thần thiếp đã đều tra và phát hiện được…”. Đột nhiên bà im lặng không nói gì nữa.

Ông lên tiếng “Phát hiện điều gì. Mau nói”

Chu thị liền cuối người xuống “Thần thiếp không dám nói..”

Hoàng Đế Tần Diễm quát lớn: “Nói mau, nếu không tất cả những người ở đây đều phải tuẫn táng theo nàng”.

Bọn họ đều sợ sệt liền quỳ xuống xin tha mạng. Chu thị liền nói: “Thần thiếp đã điều tra ra được. Năm đó, trước khi Hạ thị nhập cung, đã có gian díu với người khác”

Hạ thị liền nói: “Không thể nào! Hoàng thượng, thần thiếp không có. Hoàng thượng..”

Thời khắt này sắt mặt của ông đã khó coi đến đỉnh điểm. Không còn nghe lời ai được, lại càng không thể tin ai. Nhưng ông vẫn chọn cách tin Hạ thị. “Nàng có bằng chứng không. Nếu không cả nhà nàng sẽ mất đầu hết đấy”

“Thần thiếp dám nói sao có thể không có bằng chứng. Thần thiếp sẵn sàng dùng tính mạng trên dưới của Chu thị xin thề những chuyện thần thiếp nói đều là thật”.

“Hơn nữa người mà Hạ thị gian díu cũng có ở đây!”

Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người có mặt ở đây đều mắt to mặt nhỏ bấy ngờ. Bàn tán xôn xao không biết người mà Quý phi Chu thị nói là ai. Chu thị thì đắc ý, đại thần nháo nhào bàn luận, chỉ có Hạ thị là sợ đến tái mặt. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. 

Hoàng Đế Tần Diễm lên tiếng: “Người nàng nói hiện tại đang ở đâu?”

Chu thị liền nhìn xung quanh, sau đó lại dừng trước một người đang đứng một góc xem tình hình, là người không nói cũng không nghe. Ngài là Đấng Nhạc, tân hộ bộ thị lang vừa mới nhậm chức không lâu. Hoàng Đế Tần Diễm vừa nhìn liền nhận ra, đây không phải là người mà Quý phi Hạ thị tiến cử ông sao?. Bây giờ ông liền hiểu thì ra những lời nói Chu thị là như thế nào rồi.

Quý phi Hạ thị sợ hãi, tay chân bủn rủn, thẩm chí còn đứng không vững. Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, trong lúc này không biết phải nói làm sao cho người khác tin mình. Đang lúc căng thẳng nhất, tiếng khóc của Tần Thiên vang lên. Mọi người đều dồn vào sự chú ý của đứa trẻ đó, nhủ mẫu bên cạnh ngay lập tức dỗ dành đứa bé nhưng không có hiệu quả. Càng lúc càng khóc to.

Ông quát lớn “Câm miệng!”

Tiếng khóc chẳng những không dừng lại mà còn càng lúc càng to hơn. Hạ thị ngay lập tức phản bác lại ngay.

“Ngươi nói láo!. Ta làm gì thông đồng với ai. Rõ ràng ngươi đang vu oan giá họa, chuyện này không thể nào là sự thật. Hoàng thượng, người phải tin thần thiếp!”

Bây giờ lời nói của bà không còn tác dụng với ông nữa rồi, càng lúc sắt mặt ông càng trở nên tồi tệ hơn. Tức đến nỗi ho vài tiếng, ngay sau đó ngụm máu đã phun ra. Mọi người ở đó đều hốt hoảng. Công công bên cạnh ngay lập tức chạy đi gọi thái y.

“MAU TRUYỀN THÁI Y. MAU TRUYỀN THÁI Y. NHANH LÊN”

Ông được hộ vệ đưa về tẩm cung nghỉ ngơi. May truyền thái y kịp thời nên mới không xảy ra chuyện gì bất trắc. Nhưng Chu thị vẫn không tha, vẫn chạy vào trong tẩm cung muốn ngài chừng trị Hạ thị. Sau đó dẫn theo thị nữ thân cận bên cạnh Quý phi Hạ thị tới. Người này đã hầu hạ Hạ thị từ khi còn nhỏ nên rất được Hạ thị tin tưởng.

“Đây là nhân chứng quan trọng trong việc thông đồng với địch, nhiễu loạn huyết mạch hoàng gia. Thưa Hoàng thượng”

Ông từ từ ngồi dậy, hết nhìn Chu thị thì lại nhìn nô tỳ bên cạnh. Liền lên tiếng “Ngươi tên gì?”

“Bẩm Hoàng thượng! Nô tỳ tên Hồ Tâm”

Chu thị lên tiếng “Hoàng thượng! Chính sự cấp bách!”

Ông nói: “Ngươi biết những gì mau nói hết đi. Không được nói sai sót nữa chữ!”

Chu thị liền nháy mắt với người bên cạnh, người đó hiểu ý ngay lập tức rời đi. Lúc sau Hạ thị liền đến, đi theo sau còn có Đấng Nhạc. Hai người bước vào trong, không ngờ nô tỳ mà mình luôn tin tưởng lại phản bội bà. Vậy mà lại nói dối, bịa chuyện không đáng có. Bà không ngờ người mình tin tưởng lại trở nên như vậy.

Hạ thị không nghe được nữa nên nói “Câm miệng! Đây đâu phải nơi mà ngươi có thể ăn nói tầm bậy. Im miệng ngay cho ta!”

Hồ Tâm liền nói “Năm đó, trước lúc vào cung một ngày, người đã nhờ nô tỳ đi gọi Đấng Nhạc, đến nơi trước giờ hai người hẹn hò, còn chuyện gì xảy ra sau đó nô tỳ không biết. Sau khi vào cung, hai người họ cũng nhờ thông qua nô tỳ nên mới có gặp nhau mấy lần, trò chuyện trước mặt nô tỳ. Giấu diếm sau lưng người. Hoàng thượng!”

Hạ thị liền hét to “NGƯƠI NÓI LÁO!” Ngươi dám phản bội ta. Ngươi.."

Hoàng Đế Tần Diễm nói: “Những gì ngươi nói là thật!”

“Từng câu từng chữ, nô tỳ không nói sai nữa câu”

Chu thị bên cạnh vui mừng ra mặt, trong ánh mắt không dấu nỗi sự vui sướng. Sau đó hai người kia liền quỳ xuống, miệng luôn nói rằng mình bị oan. Không thể nào làm ra chuyện động trời như thế này được, trong chuyện này vẫn còn nhiều điều nghi vấn.

Hạ thị nói: “Hoàng thượng! Người không thể tin lời nói một phía từ bọn họ. Thần thiếp nào dám phản bội người. Hoàng thượng!”

Ông liền nói: “Vậy thì ngươi nên chứng minh rằng ngươi trong sạch đi”

Hạ thị luống cuống “Phải rồi Hoàng thượng. Cần phải thử máu mới biết có phải sự thật hay không, dù gì đi chăng nữa, Tần Thiên cũng là con của người mà Hoàng thượng!”

Hoàng Đế Tần Diễm phất phất tay ý muốn nghe theo lời Hạ thị nói. Ngay sau đó, một chậu nước sạch được mang vào. Đấng Nhạc từ lúc vào đây, đều không nói một chữ. Có phải chắc chắn rằng đứa bé kia là của chàng không?.

Nhủ mẫu ẵm Tần Thiên đến, lấy một ít máu của đứa bé và của Hoàng thượng nữa. Để chứng minh rằng hai người là cha con, nhưng không may máu hai người không hoà vào nhau. Tức có nghĩa là hai người không phải cha con?. Hoàng Đế Tần Diễm sai người lấy máu của Đấng Nhạc để xem rõ thực hư, nhưng không biết bằng một cách nào đó, máu của đứa bé Tần Thiên và Đấng Nhạc hoà vào nhau trong sự bàng hoàng của tất cả mọi người. Ngay cả Quý phi Chu thị cũng không ngờ.

Nhìn thấy tất cả sự thật, Hoàng Đế Tần Diễm thẹn quá hoá giận, ngay lập tức bắt Đấng Nhạc vào đại lao chờ ngày xử chém.

Đấng Nhạc bây giờ mới lên tiếng: “Hoàng thượng! Chuyện này không thể nào xảy ra được. Hoàng thượng!”. Sau đó liền bị người khác lôi kéo đi.

Lúc này ông mới đứng dậy đi đến trước mặt Hạ thị. Không do dự tát bà một cái đau điếng. Hét to “ĐỘC PHỤ! Ngươi đúng là khiến ta tức chết!”

Hạ thị liền nói “Không thể nào chuyện này xảy ra được. Hoàng thượng! Người phải tin thần thiếp, thần thiếp bị oan! Hoàng thượng!”

Ngay sau đó có người vào, lôi Hạ thị ra ngoài. Hoàng Đế Tần Diễm nhắm mắt liền nói: “ Truyền ý chỉ của trẫm ‘Tấn phong Chu thị làm Hoàng Quý Phi! Quản lý lục cung!’”

Chu thị liền bất ngờ liền quỳ xuống tạ ơn “Tạ ơn Hoàng thượng ân điển!”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play