Từ lúc đăng ký kết hôn Tần Thời Luật chưa từng ăn một bữa đàng hoàng với Đường Dục, hôm nay hiếm có cơ hội ở nhà xem Đường Dục làm những gì thì anh mới phát hiện ra... cậu không làm gì cả.
Sau khi lấy đồ xong, cậu ngồi phịch xuống ghế sô pha trong phòng khách, không phải như kiểu duỗi tay chân, mà co người lại thành một quả bóng, thoạt nhìn giống như một con mèo sắp tan ra.
Đường Dục khép hờ hai mắt như sắp ngủ, Tần Thời Luật ngồi ở bên cạnh, cầm laptop làm việc, hai người không ai quấy rầy ai.
Nằm suốt hai tiếng, Tần Thời Luật chắc chắn cậu không hề nhắm mắt, nói cách khác, hai tiếng qua cậu chỉ thẫn thờ, ánh mặt trời bên ngoài không gay gắt nữa nên cậu chạy đi giám sát nhà kính.
Tần Thời Luật phát hiện ra rằng hiệu quả công việc của anh trong hai tiếng vừa rồi cực kỳ thấp, thậm chí chưa đọc xong một bản tài liệu nào.
Thím Trương đổi cho anh một ly cà phê khác, Tần Thời Luật hỏi: "Mấy ngày nay cậu ấy lúc nào cũng trông mệt mỏi như này à?”
Thím Trương không chút nghĩ ngợi: "Cậu ấy khá hoạt bát mà mà."
Tần Thời Luật cau mày: "Vậy cậu ấy như vậy là vì tôi trở về sao?"
Thím Trương không phát hiện Tiểu Đường có gì khác thường: "Như vậy là như nào?"
Tần Thời Luật: "Bơ phờ nằm liệt ở đây."
Thím Trương cười: "Không, mấy ngày nay ngày nào cậu ấy cũng như vậy, cái gọi đó cá ướp muối, rất thoải mái."
Ban đầu thím Trương cũng cảm thấy Đường Dục có gì đó không ổn, hai tháng nay ngày nào cậu cũng ra ngoài, dù có về cũng không muốn ở trong phòng khách, mấy ngày nay, mỗi ngày cậu chỉ nằm liệt ở đây vài tiếng, có khi cả buổi chiều, sau khi thím Trương hỏi, mới mới biết cậu nằm bất động như vậy cũng coi như là có "tên khoa học". (- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -)
Vừa rồi thấy bọn họ ngồi cùng nhau trên sô pha, thím Trương còn vui vẻ hồi lâu, quả nhiên sau khi đăng ký kết hôn họ đều đã thay đổi, trước đây sao có thể nhìn thấy bọn họ ngồi cùng nhau một cách hòa thuận như vậy chứ?
Tần Thời Luật không biết mấy ngày anh đi vắng đã xảy ra chuyện gì, cá ướp muối gì chứ? Mèo lười thì đúng hơn.
Bữa tối, Đường Dục nhận được một cuộc gọi, là bác của cậu, Đường Vĩ Hoành, Đường Dục thực sự không muốn trả lời, vì vậy cậu cứ để điện thoại như vậy cho đến khi nó ngừng reo, sau đó Đường Vĩ Hoành lại tiếp tục gọi.
Đường Dục cầm điện thoại trở về phòng, một lúc lâu sau mới trả lời.
"Tại sao bây giờ mới nghe máy?"
Đường Vĩ Hoành đã không liên lạc với Đường Dục trong một thời gian dài, sau khi Tần Thời Luật đưa cho ông ta một phần vốn, thì ông ta không nhớ tới đứa cháu trai này nữa.
Lúc đọc tiểu thuyết, Đường Dục không thích ông bác này, ông ta tham lam, khẩu Phật tâm xà, lừa nguyên chủ ngốc kia đến mê muội.
Cả ngày nói chuyện công ty sắp phá sản, hoặc lấy chuyện đứa em gái đã chết của nguyên chủ ra nói, cũng chỉ vì ông ta để ý thứ mà mẹ nguyên chủ để lại cho cậu, như vậy sao có thể chịu được chứ?
Đường Dục hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Đã lâu cháu không liên lạc với người nhà, cậu sợ cuộc sống của cháu không suôn sẻ nên gọi điện thoại hỏi thăm." Đường Vĩ Hoành luôn khẩu Phật tâm xà như vậy, đó là lý do Đường Dục chưa từng nhìn thấy bộ mặt thật của ông ta.
Đường Dục không nói gì, cậu không có gì để nói.
Không nghe thấy giọng nói của cậu, Đường Vĩ Hoành lại nói: “Hôm qua cậu gặp cậu hai nhà họ Tiêu rồi, cậu ấy nói mấy ngày nay không liên lạc được với cháu, cháu cũng thế, đi rồi cũng không biết gọi về, hôm qua bác gái nói rất nhớ cháu."
“Ồ.” Đường Dục không quan tâm mấy lời bác ta nói: “Cháu vẫn sống khá tốt.”
Đường Vĩ Hoành: "Gần đây chủ tịch Tần vẫn khoẻ chứ? Đối xử với cháu thế nào? Nghe lời cậu, ngoan ngoãn, đừng chọc cậu ấy tức giận, cháu cũng biết tình hình công ty không tốt lắm, đó là tâm huyết mà mẹ cháu để lại, cậu không mong cháu cố gắng vì công ty, chỉ mong cháu tự lo cho bản thân là được."
Đường Dục nhíu mày, cậu lười, nhưng không ngu, lừa Đường Dục trước kia thì được.
Đường Dục không thích bị coi là kẻ ngốc, cụp mắt gọi bác ta: "Cậu, cháu và Tần Thời Luật đăng ký kết hôn rồi."
Đường Vĩ Hoành: "..."
Sau khi Đường Dục tung ra một quả bom, cậu yên lặng chờ đợi động tĩnh bên kia, sau khi hít một hơi thật sâu, Đường Vĩ Hoành không thể tin được nói: "Thằng nhóc này, chuyện xảy ra khi nào vậy? chuyện quan trọng như thế sao không bàn bạc với cậu?"
Đường Dục cảm thấy rằng kết quả của việc thảo luận rất có thể sẽ là cậu bị bác ta đem tặng cho Tần Thời Luật.
"Cháu quên mất."
Đường Vĩ Hoành không quan tâm cậu quên hay giả vờ quên, giọng bác ta không giấu được ý cười: "Không sao, cậu không trách, khi nào tổ chức đám cưới, hai nhà có phải phải gặp mặt gì không? Hay cháu xem hôm nào chủ tịch Tần có thời gian, hai đứa về một chuyến, đã kết hôn sao không thể về nhà, đã lâu lắm rồi cậu không gặp cháu nên cũng khá nhớ cháu."
Đường Dục không muốn dẫn Tần Thời Luật đi ra mắt một chút nào, cậu cũng không nghĩ tới việc tổ chức hôn lễ, cậu cảm thấy nó thật phiền phức: "Anh ta không có thời gian."
Đường Vĩ Hoành còn chưa kịp thất vọng, đã nghe thấy Đường Dục nói: "Cậu à, cháu muốn tặng quà cưới cho Tần Thời Luật."
Đường Vĩ Hoành vội vàng nói: "Tặng tặng tặng, đương nhiên là phải tặng.” Bàn tính trong lòng của Đường Vĩ Hoành kêu răng rắc.
Xin tiền là chuyện xảy ra một lần lạ, hai lần quen.
Đường Dục nói: "Nhưng cháu không có tiền."
Không phải đã nói với cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt sao, không có tiền chăm sóc bản thân, nhất định là chăm sóc bản thân không tốt.
Đường Vĩ Hoành chỉ cho Đường Dục mấy chục nghìn tệ, hai tháng Đường Dục ở với Tần Thời Luật, bác ta thậm chí còn cố tình giả vờ quên cho, bây giờ cậu nói không có tiền, Đường Vĩ Hoành sửng sốt: "Chủ tịch Tần không cho cháu tiền tiêu vặt sao?"
Đường Dục nghi ngờ hỏi: “Vậy cháu nên dùng tiền của anh ta để mua quà cho anh ta sao?”
Đường Vĩ Hoành dừng lại: "...Như vậy thì không hay cho lắm."
Biết đối phương không nhìn thấy mình, Đường Dục gật đầu: “Cháu cũng nghĩ vậy.” Vậy thì mau chuyển tiền cho tôi, tôi nghèo sắp chết mất rồi.
Đường Vĩ Hoành cân nhắc kĩ trong lòng, Đường Dục và Tần Thời Luật đã kết hôn, có cháu trai như vậy, công ty của họ về sau sẽ không cần lo lắng! Nếu Đường Dục biết dỗ người hơn một chút, chẳng phải sau này toàn bộ Đằng Phong đều thuộc về họ sao? Chút tiền mua quà thì nhằm nhò gì?
Sau khi cúp điện thoại, Đường Dục đi xuống lầu với tâm trạng rất tốt, vừa lúc tới giờ ăn tối.
Tần Thời Luật ở nhà cả buổi chiều, không nói với Đường Dục mấy câu, vừa ăn vừa định nói chuyện gì đó nhưng lại thấy cậu cứ nhìn điện thoại, giống như đang chờ tin nhắn của ai đó.
Chờ đợi tin nhắn của ai mà lại có biểu cảm phong phú và háo hức như vậy?
Một cái tên hiện lên trong tâm trí của Tần Thời Luật - Tiêu Sí Hoành.
Sắc mặt Tần Thời Luật trở nên tối sầm: "Ăn đi."
Đường Dục như không nghe thấy, một tay cầm đũa, một tay không ngừng ấn màn hình điện thoại, không ngừng dán mắt vào điện thoại.
Tần Thời Luật: "Đường Dục!"
Đường Dục ngẩng đầu: "Hả?"
"Đừng nghịch điện thoại khi đang ăn như vậy."
"Ờ…”
Đường Dục vừa đặt điện thoại xuống thì nó đã kêu, cậu vội vàng cầm lên, nhưng lần này ngay cả đũa trong tay cũng đặt xuống.
Tần Thời Luật đập mạnh chiếc đũa xuống bàn, sau đó nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Đường Dục từ phấn khích đến nghi ngờ rồi lại đến kinh ngạc, ba cấp độ cảm xúc khác nhau chỉ kết thúc trong hai giây, mỗi biểu cảm đều khác nhau.
Tần Thời Luật: "..."
Chỉ là một khuôn mặt, tại sao lại xuất sắc như vậy?
Tần Thời Luật tò mò không biết cậu thấy gì mà biểu cảm lại phong phú như vậy: "Có chuyện gì vậy?"
Đường Dục cau mày nhìn chằm chằm màn hình: "Cậu tôi gửi tiền cho tôi."
Chỉ nghe giọng điệu mà không nghe nội dung, Tần Thời Luật còn tưởng bác cậu trộm tiền cậu. ( truyện trên app T𝕪T )
Tần Thời Luật hối hận khi vừa rồi lớn tiếng với cậu, cậu chỉ đợi bác mình chuyển tiền, điều này khiến anh trở thành một kẻ nhỏ nhen.
"Cậu cho tiền thì cứ nhận đi."
Mấy năm qua, Đường Vĩ Hoành mượn danh nghĩa chăm sóc cậu để cố ý dưỡng phế cậu, nói với người ngoài bác ta yêu đứa cháu trai này như thế nào, vừa để lấy danh tiếng cho bản thân, vừa có thể lấy Đường Dục làm cái cớ để tiếp quản toàn bộ công ty.
Mỗi lần Tần Thời Luật nghĩ thế, anh đều cảm thấy Đường Dục thật đáng thương, nhưng bản thân anh lại không cho rằng mọi chuyện thật sự như vậy.
Anh thấy Đường Dục nhìn như sắp phá sản: "Thế sao lại không vui?"
Đường Dục ngẩng đầu, lông mày dường như nhíu lại, chậm rãi nói: "Không phải cho tôi mà là do tôi xin, tôi nói tôi đã kết hôn với anh và muốn mua quà cho anh."
Tần Thời Luật còn không nghĩ đến việc cậu sẽ nói với Đường Vĩ Hoành về cuộc hôn nhân của họ, chứ đừng nói đến việc cậu sẽ mua quà cho anh.
Tần Thời Luật cố nhịn cười: "Muốn mua quà cho tôi? Thật sự không cần, cậu..."
Lòng ngực Đường Dục nhói lên, không thèm nói lời tốt đẹp với anh nữa: "Tôi không muốn mua cho anh thật, tôi chỉ lấy cớ để xin tiền thôi."
Tần Thời Luật nghẹn ngào: "..." Em đâu cần phải nói một cách thẳng thừng như vậy chứ.
Có lẽ vì nghe thấy điều không muốn nghe nên Tần Thời Luật không muốn nói thêm nữa, cầm đũa lên: "Ăn cơm đi."
Đường Dục không ăn được nữa, lúc này cậu cần ai đó lắng nghe nỗi đau của mình, cho nên Tần Thời Luật vừa mới gắp chút rau cho vào miệng thì Đường Dục lại đau lòng nói: “Nhưng ông ta cho tôi có 200.000 tệ, 200.000 tệ có thể mua được gì? Đến lông bút còn không mua được.”
"..." (- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -)
Tần Thời Luật nhìn Đường Dục, tự hỏi có phải anh đang bị lừa hay không? tại sao lông bút lại đắt như vậy?
Thấy anh không an ủi mình, Đường Dục cảm thấy vô cùng khó chịu, đẩy bát đũa đứng dậy: “Tôi không ăn nữa, anh tự ăn đi.” Nói xong cầm điện thoại lên, cầm 200,000 tệ không mua nổi lông bút kia mà cúi đầu đi lên lầu.
Tần Thời Luật nhìn trên bàn đồ ăn, cái ghế trống không, đột nhiên lại không muốn ăn nữa.
Chết tiệt, Đường Vĩ Hoành bị điên à? Cho có 200,000 tệ, đúng là keo kiệt!