Lần trước Đường Dục lái xe đi lấy hàng chuyển phát nhanh, thì đã đâm vỡ đèn pha, không liên quan gì đến kỹ năng lái xe, mà chủ yếu là do cậu không có bằng lái xe.

Trước đây do lười học, nhưng bây giờ... Thôi, chuyện lái xe này không phù hợp với cậu.

Sau khi nhận được cuộc gọi của người chuyển phát nhanh, lần này Đường Dục đi bộ, lúc bước ra thì cậu lại hối hận.

  ——Đi bộ mệt quá!

Cậu ôm một cái hộp chuyển phát nhanh mà vừa đi vừa bóc ra, lại vứt cái thùng carton đã mở ra vào thùng rác bên cạnh, sau đó đứng đó không nhúc nhích.

Chiếc xe phía sau đã bám theo cậu từ cổng khu dân cư, đi theo đến tận đây, cũng đã lái gần mười phút.(- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -)

Đường Dục đi một chút rồi lại dừng một chút, còn chậm hơn cả những ông lão đi dạo trong công viên, không biết lúc này sao lại đứng trước thùng rác là đang nghiên cứu cái gì.

Đường Dục cài lại cái hộp gỗ đang bị mở ra, sau đó lại thở dài, mà ôm cái hộp tiếp tục đi về phía trước, tốc độ đi này có thể sánh ngang với những người sau khi chữa khỏi bệnh tắc mạch máu não thì việc đi đứng đã còn nhanh nhẹn, con đường chỉ mất năm phút lại có cảm giác như anh đang trèo đèo lội suối.

Lê Thành đầu đầy hắc tuyến, quan trọng là ông chủ ngồi phía sau lại không cho anh ta đi qua “Ông lão” ở trước mặt, cuối cùng có lẽ là không chịu được nữa nên mới cho anh ta bấm còi.

Đường Dục quay đầu nhìn lại, thì xuyên qua cửa kính chỉ thấy Lê Thành đang ngồi ở ghế lái, sau đó cậu đã quay đầu lại, mà tránh sang một bên.

Xe chạy đến bên cạnh cậu, thì ngay lúc đó cửa sổ ở hàng ghế sau hạ xuống: “Lên xe.”

Đường Dục nhìn sang, thấy Tần Thời Luật ngồi ở ghế sau, trong ánh mắt lập tức tràn ngập sự kinh ngạc vì đã lâu không gặp: “Anh về rồi!”

Tần Thời Luật khá xấu hổ, đêm hôm đó lại ầm ĩ đến mức khó coi như vậy, cho nên anh mới phải trốn ra ngoài “Đi công tác” mấy ngày, chỉ vì sợ Đường Dục nhìn thấy mình sẽ không vui.

Đường Dục vốn đã quên chuyện đó từ lâu, vì vậy rất nhanh mà leo lên xe.

Tốt quá, vừa hay cậu đi bộ thấy hơi mệt.

Cửa xe vừa đóng lại, Đường Dục đã ôm hộp gỗ lim mà mỉm cười nhìn anh: “Công việc có tiến triển tốt chứ, Thím Trương nói anh đi công tác.”

Trong giây lát Tần Thời Luật không hiểu cậu cười như vậy là vì đã quên chuyện tối hôm đó hay cố ý phớt lờ không muốn nhắc tới.

Ann còn chưa kịp tìm ra nguyên nhân, thì Đường Dục đã nhẹ nhàng nói: “Anh đi mà cũng không nói cho tôi biết, lần sau anh nên nói tôi cho biết một chút, để tôi đỡ phải đi hỏi thím Trương.”

Tuy rằng ba ngày sau mới hỏi, nhưng nếu có thể đừng làm phiền cậu thì hãy cố gắng mà đừng làm phiền cậu phải mở miệng hỏi, cậu thật sự rất lười.

“...Được.”

Thấy cậu giống như không có vấn đề gì, thì Tần Thời Luật càng không biết nên giải thích hành vi “Bỏ nhà đi” lần này của anh như thế nào.

Cảm thấy có hơi ngớ ngẩn.

Tần Thời Luật chuyển đề tài: “Cậu đi đâu vậy?”

Đường Dục vỗ cái hộp trong tay: “Nhận hàng chuyển phát nhanh.”

An ninh ở khu dân cư quá tốt, đến nỗi mà chuyển phát nhanh cũng không thể giao tới tận cửa, mà mỗi lần đều phải đến cổng khu dân cư để lấy, Đường Dục cảm thấy quy định này rất không thân thiện với cậu.

Tần Thời Luật nhìn cái hộp gỗ lim được chạm khắc tinh xảo trong ngực cậu, lại nghĩ đến bức ảnh thím Trương chụp cho anh ngày hôm qua: “Chỉ một thứ thôi à?”

Đường Dục nói “Ừm”, cậu muốn mua rất nhiều thứ, nhưng số dưa của cậu không có đủ.

Tần Thời Luật hỏi: “Bên trong là gì?”

Đường Dục mở ra cho anh xem: “Là bút lông.”

Lê Thành nhìn cậu qua kính chiếu hậu.

Một kẻ lêu lỏng mà mua bút lông để làm gì? Dùng để sơn tường sao?

Tần Thời Luật không ngờ đến cậu sẽ mua bút lông, nhưng điều này lại không quan trọng: “Sao mua đồ rồi mà còn không vui?”

Đường Dục cúi đầu khẽ khều hộp gỗ: “Bộ bút này không phải thứ tôi muốn.”

Tần Thời Luật không có nghiên cứu kỹ những thứ này: “Tại sao không mua thứ cậu muốn?”

Đường Dục nhìn anh với vẻ đáng thương, trong mắt viết đầy hai chữ “Người nghèo”.

Tần Thời Luật không đọc được chữ trong mắt cậu, chỉ thấy cậu rất ấm ức: “Không mua được hay là bán hết rồi?”

Đường Dục lắc đầu, tha thiết nhìn Tần Thời Luật: “Tôi không có tiền.”

Tần Thời Luật: “...”

Lỗ tai Lê Thành lập tức vểnh lên.

Tới rồi, sắp tới rồi sao?

Anh ta biết người này không phải đơn giản, bây giờ đã bắt đầu đòi tiền rồi!

Tần Thời Luật nhìn vẻ mặt ấm ức đến mức cường điệu của cậu, không nhịn được mà cười một tiếng.

Mặt Đường Dục cứng đờ: “…”

Là mình làm sai chỗ nào à? Thế sao anh ta lại cười mình?

Đường Dục chưa bao giờ xin tiền ai, cho nên khi bị anh cười như vậy thì trên mặt có chút xấu hổ, cậu ôm hộp gỗ lim xoay người, quay lưng về phía Tần Thời Luật.

Người gì thế này, có gì đáng buồn cười khi mà bạn đời của anh không có tiền chứ.

Rút kinh nghiệm từ lần trước không chừa đồ ăn lại, thì lần này Tần Thời Luật đã biết, cậu quay lưng về phía anh không chừng là đang âm thầm giận dỗi, tính cách này hệt như một chú mèo, không biết lúc nào thì sẽ giơ móng vuốt ra mà cào bạn một cái, làm cho người khác bất ngờ mà không kịp chuẩn bị.

Tần Thời Luật lấy ra một thẻ đen mà đưa qua: “Cầm lấy.”

Lần đầu tiên Tần Thời Luật đưa tấm thẻ cho cậu, không phải vì gì khác, vì bây giờ họ đã đăng ký kết hôn rồi, việc đưa cho tấm thẻ, cũng là hợp tình hợp lý thôi.

Đường Dục nhìn tấm thẻ được đưa tới mà mím môi, vừa rồi cậu chỉ giả bộ đáng thương để xin tiền thôi, họ đã kết hôn, đương nhiên theo lý thuyết thì việc cậu lấy tấm thẻ của anh thì không có gì phải xấu hổ, nhưng khi nhìn thấy Tần Thời Luật đưa tấm thẻ cho mình, thì cậu vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ.

Cậu hơi phân vân một chút, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy, dù sao cá mặn cũng phải có người ướp muối mới có thể mặn được, mà bây giờ thì Tần Thời Luật là người ướp muối.

Cậu cầm tấm thẻ, hơi xoay người lại, chỉ cho Tần Thời Luật thấy góc nghiêng: “Thẻ này có hạn mức không?”

Thẻ của Tần Thời Luật cơ bản thì không có giới hạn, nhưng sau khi nghe câu hỏi của cậu, Tần Thời Luật có chút tâm huyết dâng trào mà nói dối: “Có.”

Đường Dục kinh ngạc nhìn anh: “Hả?”

Tần Thời Luật hỏi: “Em từng sử dụng thẻ không giới hạn rồi à?”

Chưa nói đến việc nhà họ Đường có làm được thẻ không giới hạn số dư hay không, cho dù có thể làm ra thì họ cũng sẽ không cho cậu, Tần Thời Luật cảm thấy cậu hỏi vấn đề này có hơi buồn cười.

Tuy nhiên Đường Dục lại nghĩ: Tôi từng dùng qua rồi, trước khi thẻ tôi dùng đều không có giới hạn.

Đường Dục thất vọng nhưng vẫn cố giãy giụa chút: “Vậy trong đó có năm trăm vạn không?”

Tần Thời Luật nhìn cậu: “Bút gì mà cần năm trăm vạn?”

Đường Dục vốn muốn nói bút cậu để ý có giá hơn năm trăm vạn, cậu có thói quen là phải dùng loại tốt nhất, nhưng nhìn phản ứng của Tần Thời Luật… Thế mà trong thẻ không có nổi năm trăm vạn?

Gì mà gia đình chứ, ngay cả tiền tiêu vặt mỗi tháng của đứa nhỏ cũng không cho nổi năm trăm vạn!

Cậu càng nghi ngờ tác giả đi tuyên truyền sai sự thật, cậu muốn đi tố cáo!

Đường Dục nghèo đến mức mà suýt khóc.

Lê Thành coi như đã biết cách Đường Dục từng bước lừa Tần Thời Luật vào bẫy như thế nào, tiểu bạch hoa mềm mại đáng yêu như này, không phải là kiểu mà một trai thẳng như Tần tổng cũng không thể cưỡng lại sao?

Chưa nói đến việc ăn cắp tài liệu, mà nay lại còn đi lừa tiền nữa, nhìn thấy cảnh này anh ta thật sự muốn lấy tấm bảng mà cào nát mỡ heo trong lòng Tần tổng!

“Tần tổng, đến rồi.”

Đường Dục từ trong xe bước xuống, ôm lấy hộp gỗ lim, với kẹp lấy thẻ đen giữa hai ngón tay như đồ vô giá trị, có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào.

Nhưng cậu không quan tâm, chỉ là một tấm thẻ không có nổi năm trăm vạn.

Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, mà Đường Dục cảm thấy “Tài xế” của Tần Thời Luật dường như đang nhìn chằm chằm cậu, lúc cậu vừa nhìn sang thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt của đối phương.

Đường Dục: “?”

Đó là ánh mắt cảnh giác, giống như đang nhìn một tên trộm.

Tôi đâu có trộm đồ gì của anh!

Đường Dục chợt nhớ ra, bên cạnh Tần Thời Luật có một trợ lý, từng gặp “Gian tình” giữa nguyên chủ và Tiêu Sí Hoành, còn từng bị nguyên chủ uy hiếp, chẳng lẽ là người này?

Đường Dục sợ hãi, anh ta tên là gì?

  ...... Lê, Lê Minh?

Tần Thời Luật đi đến bên cạnh Đường Dục, thấy cậu nhìn chằm chằm vào Lê Thành, nghiêng người một bước che khuất tầm nhìn của cậu: “Có muốn cầm giúp cậu không?”

Lê Thành cũng bị che tầm nhìn: “...”

Hũ dấm chuyển thế?

Đường Dục ngẩng đầu nhìn Tần Thời Luật, tim lỡ một nhịp.

Cậu nhớ chính vì người trợ lý này đều mỗi ngày khuyên bảo Tần Thời Luật, cho nên Tần Thời Luật mới bắt đầu nghi ngờ cậu, đề phòng cậu, cuối cùng loại bỏ cậu.

Đường Dục áp chế hoảng sợ trong lòng, âm thầm ghi nhớ Lê Thành.

Cậu đưa hộp gỗ lim và thẻ đen cho Tần Thời Luật, không có ý gì khác, do Đường Dục cảm thấy ôm nhiều sẽ mỏi tay.

Đường Dục nhìn tấm thẻ được để trên hộp gỗ, chán nản hỏi: “Trong đó có một trăm vạn không?”

Tần Thời Luật: “Cậu cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”

Đường Dục nói: “Mua sắm.”

Tần Thời Luật không ngại cậu tiêu tiền, nhưng anh chưa bao giờ thấy ai mua sắm điên cuồng như vậy mà không có lý do: “Cậu mua nhiều như vậy mà vẫn chưa đủ?”

Đường Dục nghi ngờ mà nhìn anh: “Sao anh biết tôi mua nhiều?”

Tần Thời Luật dứt khoát mà kiên quyết phản bội thím Trương: “Thím Trương nói cho tôi biết.”

“Ồ.” Đường Dục không hỏi tại sao thím Trương lại nói với anh chuyện này, cậu cũng không quá tò mò, cậu muốn biết trong tấm thẻ kia có bao nhiêu tiền, chẳng lẽ ngay cả cậu muốn mua hoa cũng không đủ đấy chứ.

Nhà kính còn đang xây dựng, Tần Thời Luật liếc mắt nhìn rồi đi theo Đường Dục vào nhà, đi vào phòng khách, thì Tần Thời Luật lại dừng bước.

Đường Dục có chút ám ảnh cưỡng chế, cậu thích sắp xếp đồ đạc ngăn nắp chỉnh tề, nhưng cậu lại lười biếng, phải mất một thời gian khá lâu để tháo dỡ hết những món hàng chuyển phát nhanh đã mua, sau khi phân loại xong và chuyển vào phòng thì lại là một công trình lớn.

Thím Trương đã lớn tuổi, cho nên Đường Dục cũng ngại đi quấy rầy bà, vì vậy những thứ quan trọng sẽ cầm lên, còn lại thì toàn bộ đều đặt lên bàn trà, mỗi lần lên lầu thì tiện tai mà mang theo một ít.

Vừa bước vào cửa thì Tần Thời Luật đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trên bàn trà chất đầy đồ đạc, trên ghế sô pha cũng vậy, nào là gối cổ, gối ôm, đệm, đầy đủ các loại đồ vật, trông giống là đồ dùng hàng ngày, trong đó có mấy cái chai nhỏ mà anh đã thấy cô anh dùng qua, không phải là hàng rẻ.

Tần Thời Luật híp mắt nhìn cậu: “Không lẽ cậu dùng hết tiền trong thẻ tín dụng rồi à?”

Đường Dục ngơ ngác nhìn anh: “Cái gì?”

Tần Thời Luật: “Cho tôi xem tin nhắn đã mua đồ của cậu.”

Tiền Đường Dục tiêu hai tháng qua đều là tiền Tần Thời Luật chuyển cho cậu, tiền tháng này anh còn chưa chuyển qua cho Đường Dục, lúc trước do đi vội, nên đã quên mất, cho nên cậu lấy đâu ra tiền mà mua nhiều như này?

Đường Dục lấy điện thoại đưa cho anh, Tần Thời Luật nhìn qua, đúng là thẻ tín dụng bị chi tiêu quá mức.

Anh nhìn Đường Dục, Đường Dục vẫn bày ra vẻ mặt không biết gì, khiến cho Tần Thời Luật vừa tức vừa buồn cười: “Nhìn tôi làm gì, cậu quẹt thẻ tín dụng đến nỗi bị chi tiêu quá mức là chỉ để mua mấy thứ này thôi sao?”

Đường Dục thực sự muốn hỏi thẻ tín dụng là gì, có gì khác biệt với thẻ đen kim cương không?(- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -)

Tần Thời Luật cũng không lo là sẽ không trả được, anh nhìn thoáng qua đồ đạc trong phòng khách: “Cậu định mở cửa hàng tạp hóa à?”

Lúc tước Tần Thời Luật không ở nhà, Đường Dục mới có thể gây hoạ, nhưng bây giờ anh đã về vì vậy mà Đường Dục mới nhận ra, nơi này không phải là chỗ của cậu.

Cậu từng sống trong một trang viên, có rất nhiều không gian cá nhân của cậu, nhưng bây giờ chỉ có một căn phòng nhỏ là thuộc về cậu.

Đường Dục cảm thấy có chút ấm ức.

Cậu cầm một chiếc gối kê cổ Patrick Star trên ghế sô pha đưa cho Tần Thời Luật: “Cái này cho anh, anh thường xuyên phải đi công tác rất vất vả, ngồi máy bay mà mang theo cái này sẽ rất thoải mái.”

Cậu chưa bao giờ đi lấy lòng người khác, nên có hơi gượng gạo, nhưng cái gối kê cổ này đúng thật là mua cho Tần Thời Luật, dùng số tiền ít ỏi cuối cùng trong thẻ— Sáu mươi tệ.

Tuy không đắt bằng một đôi vớ của cậu, nhưng quan trọng nhất vẫn là tấm lòng mà đúng không?

Tần Thời Luật trong bộ vest đen nghiêm chỉnh thì lại hoàn toàn trái ngược với màu sắc của cái gối kê cổ Patrick Star trước mặt, trong một lúc không biết có nên nhận hay không.

Nhưng đây là lần đầu tiên Đường Dục tặng cho anh thứ gì đó…

Tần Thời Luật cầm lấy gối kê cổ: “Cảm ơn.”

Đường Dục nhìn Tần Thời Luật, sau đó nhìn chiếc gối kê cổ Patrick Star trong lòng anh, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, sau đó cậu mỉm cười, đôi mắt mèo tinh xảo mang theo chút ánh sáng nhàn nhạt, không có khoa trương như mấy lần trước, nhưng mà sánh với khi đó thì lại càng dịu dàng và đẹp mắt hơn.

“Không cần cảm ơn, anh thích là được.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play