Ngay khi Đường Vĩ Hoành chuyển tiền cho Đường Dục, không lâu sau bác ta nhận được một cuộc gọi từ Tần Thời Luật.
Đường Vĩ Hoành vui vẻ nói: "Tiểu Tần, muộn thế này rồi sao còn gọi cho cậu ?”
Trước đây, Đường Vĩ Hoành luôn gọi là "Chủ tịch Tần", biết được Đường Dục và Tần Thời Luật đã kết hôn, Đường Vĩ Hoành đã dũng cảm đổi cách xưng hô, bác ta là bác ruột của Đường Dục, hai người họ đã kết hôn, đương nhiên bác ta trở thành bác của Tần Thời Luật.
Đường Lạc trở về phòng dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Đường Vĩ Hoành: "Bố, bố gọi ai thế?"
Đường Vĩ Hoành phớt lờ anh. (- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -)
Qua điện thoại, một câu "Đường tiên sinh" của Tần Thời Luật trực tiếp tách anh ra khỏi mối quan hệ mà bác ta vừa vạch ra.
“Muộn như vậy tôi cũng không muốn quấy rầy Đường tiên sinh thêm nữa.” Tần Thời Luật cũng không thèm dây dưa với bác ta, đi thẳng vào vấn đề chính: “Vừa rồi Đường tiên sinh cho Tiểu Dục tiền à?”
Đường Vĩ Hoành còn tưởng chuyện gì, bác ta cười nói: "Thằng nhóc này, sao chuyện nhỏ như vậy cũng nói cho cháu chứ, không phải nghe hai đứa đã kết hôn, nên chuyển cho nó ít tiền mua quà gì đó à, thằng bé này luôn không hiểu chuyện, chút chuyện nhỏ này cũng phải để bác dạy.”
Tần Thời Luật không buồn quan tâm đến lời nói nhảm nhí của bác ta: "Sau khi nhận được tiền chuyển khoản, Tiểu Dục chưa ăn xong đã buồn bã rời đi rồi, giờ để tôi một mình ở bàn ăn tối đây này."
“A a a..." Đường Vĩ Hoành không biết từ "buồn bã" từ đâu tới: "Thằng bé đúng là không hiểu chuyện mà!"
"Em ấy đúng là không hiểu chuyện, kết hôn rồi sao có thể xin tiền cậu chứ?" Giọng điệu của Tần Thời Luật lạnh lùng: "Nhưng có phải Đường tiên sinh cho hơi ít quá phải không, tôi mua một cái áo cũng phải từ 800.000 tệ trở lên, Đường tiên sinh cảm thấy 200.000 tệ có thể mua được cái gì? Nếu không muốn cho có thể không cho, Tiểu Dục đã kết hôn với tôi rồi, không thiếu 200.000 tệ, hay là ông dùng 200.000 tệ đó để sỉ nhục tôi, bây giờ tôi không biết nên làm gì đây.”
Tim của Đường Vĩ Hoành hẫng một nhịp, ông ta còn đang dựa vào tiền vốn của Tần Thời Luật để kinh doanh!
Đường Vĩ Hoành đầu rối như tơ vò, vội vàng nói: "Ừm, nhất định là hiểu lầm, sao bác chỉ có thể cho nó 200.000 tệ được? Nhất định là nhầm rồi!"
Tần Thời Luật bình bình ổn ổn mà nói: "Ồ? Thế à, thế tôi mong ông có thể mau chóng sửa sai."
Sau một cuộc điện thoại Đường Vĩ Hoành đã toát mồ hôi trán, Lương Như thấy ông ta lại muốn chuyển tiền cho Đường Dục, liền cảm thấy không vui: "Sao còn chuyển tiền?"
“Cô biết cái gì?” Đường Vĩ Hoành trừng mắt nhìn bà ta, nhưng trong lòng lại chê Đường Dục vô dụng, chỉ chuyển tiền cho cậu thôi cũng gây ra biết bao nhiêu phiền toái.
Đường Lạc cau mày, đứng trước mặt Đường Vĩ Hoành: "Bố, bố vừa nói ai đăng ký kết hôn cơ?"
“Còn ai nữa?” Đường Vĩ Hoành chuyển hai triệu cho Đường Dục, ấn đến số 0 cuối cùng, tim bác ta như rỉ máu: “Đương nhiên là Đường Dục.”
Hai tay Đường Lạc buông thõng bên người run lên, sắc mặt tái nhợt: "Anh…anh ấy cưới ai?"
Đường Vĩ Hoành sao có thể không biết suy nghĩ của con trai mình, nếu có thể, ông ta nhất định muốn con trai mình trèo lên cây đại thụ của nhà họ Tần, nhưng Tần Thời Luật lại đi yêu Đường Dục, ông ta có thể làm gì được?
Hơn nữa, Đường Vĩ Hoành không ngờ rằng họ sẽ kết hôn, nhớ lúc trước khi ông ta ép Đường Dục đi gặp Tần Thời Luật, rõ ràng cậu không hề muốn đi, tại sao mới có hai tháng đã kết hôn?
Mạch não của đứa trẻ đó thực sự vượt quá tầm hiểu biết của người bình thường.
Đường Vĩ Hoành liếc Đường Lạc: "Được rồi, đừng nghĩ về mấy thứ linh tinh nữa, họ đã kết hôn rồi, con đừng nhúng tay vào nữa."
Đường Vĩ Hoành nghĩ tới 2,2 triệu vừa được chuyển ra ngoài, trong lòng liền quặn thắt lại, nhìn thấy vẻ mặt rầu rĩ của Đường Lạc thì càng thêm khó chịu: "Đi đi, bày ra vẻ mặt đó cho ai xem? Không phải vì mày quá vô dụng sao! Đường Dục đã vô dụng như thế còn được người họ Tần để ý, nếu mày chịu tốn chút công sức làm gì còn đến lượt Đường Dục?"
Đường Lạc không phải là một nhân vật có thể gây rắc rối, Đường Vĩ Hoành và Lương Như đều rất nghiêm khắc với anh ta từ khi còn nhỏ, ngược lại rất chiều Đường Dục, Đường Dục làm loạn như nào cũng được, nhưng anh ta thì lại không được, có một khoảng thời gian anh ta thậm chí còn nghi ngờ rằng Đường Dục mới là con họ.
Sau này lớn lên, anh ta mới nhận ra rằng những gì bố mẹ anh ta làm là để dạy hư Đường Dục nên anh ta càng cố gắng trở nên tốt hơn, đặc biệt là trước mặt người đó.
Đường Vĩ Hoành nói rằng anh không chịu bỏ công, nhưng ông ta đã sai, anh ta đã bỏ ra rất nhiều công sức còn Đường Dục thì hoàn toàn ngược lại, cứ điên điên khùng khùng chưa bao giờ nhìn thẳng vào người đó.
Anh ta không hiểu tại sao Tần Thời Luật lại thích Đường Dục, mà không phải là Đường Dục thích Tiêu Sí Hoành sao? Tại sao lại kết hôn với Tần Thời Luật?
Có phải Đường Dục bị điên rồi không?!
Đường Lạc bóp chặt ống quần, thấy bố mẹ đã nhận ra hành động đó nên mới buông ra: "Con về phòng đây."
Lương Như sững sờ nhìn Đường Lạc quay trở lại phòng, phàn nàn với Đường Vĩ Hoành: "Ông đang nói cái gì vậy? Tại sao lại nói con trai mình vô dụng? Rõ ràng là Tần Thời Luật không có mắt nhìn, không hiểu ngọc trai!"
Đường Vĩ Hoành không nghĩ như vậy, vậy thì Đường Dục có thể làm gì khác ngoài ồn ào?
Nhưng hiện tại điều khiến ông ta lo lắng hơn chính là nhà họ Tần, nếu biết Tần Thời Luật kết hôn với một tên phế vật như vậy, thì cũng đừng đòi ly hôn, bọn họ sẽ không nhận hoàn hàng đâu.
-
Trên lầu hai, Tần Thời Luật gõ cửa hai lần, nghe thấy người bên trong nói "mời vào" với chất giọng khàn khàn, anh đẩy cửa bước vào, một mùi thơm nhàn nhạt phả vào mặt.
Tần Thời Luật tới đây vào một tuần trước, nhưng giờ lại thấy nó thay đổi không ít.
Đường Dục đang ngồi trên tấm thảm len dệt thủ công, trước mặt đặt một chiếc bàn gỗ, trên bàn đặt một lư hương tráng men trắng đang tỏa ra những làn khói xanh.
Điện thoại vang lên, giống hệt tiếng vừa rồi trên bàn ăn, có lẽ là tin nhắn chuyển khoản.
Đường Dục nhìn thoáng qua, đột nhiên mở to hai mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thời Luật: "Cậu của tôi lại gửi tiền cho tôi."
Tần Thời Luật không ngạc nhiên với tốc độ của Đường Vĩ Hoành: "Lần này ông ấy cho cậu bao nhiêu?"
Đường Dục kinh ngạc: "Hai triệu."
Tần Thời Luật gật đầu: "Hài lòng chưa?"
Bây giờ vấn đề không phải là có hài lòng hay không mà là cậu đang cảm thấy nghi ngờ, cậu gửi cho Đường Vĩ Hoành một tin nhắn: [?]
Đường Vĩ Hoành nhanh chóng trả lời: [Vừa rồi cậu vô tình chuyển nhầm, cháu lấy tiền mua quà cho Tiểu Tần, đừng keo kiệt, hãy mua thứ gì đó tốt tốt một chút.]
Nhìn tin nhắn của Đường Vĩ Hoành thì Đường Dục lại càng ngạc nhiên hơn, cậu không tin rằng Đường Vĩ Hoành chuyển nhầm, giữa 200.000 và 2 triệu chênh lệch rất lớn, cho dù chuyển nhầm thì cũng chỉ cần chuyển thêm 1,8 triệu, ông ta đâu có hào phóng đến mức không để mắt đến hai trăm nghìn.
Tần Thời Luật không biết trong đầu cậu đang nghĩ gì, cả ngày cứ ngơ ngác, còn thắp nhang trong phòng, định tự viếng mộ à?
Tần Thời Luật: "Giờ thì có thể xuống ăn cơm chưa?"
Ở tầng dưới, thím Trương đang hâm nóng lại các món ăn.
Hai người ngồi ở một đầu bàn ăn, Tần Thời Luật nhìn cậu: "Bây giờ có thấy vui hơn không?"
Đường Dục cười với anh: "Ừm, cảm ơn."
Tần Thời Luật nhướng mày: "Cảm ơn tôi?"
Mắt Đường Dục cong thành đôi mắt mèo, không quá sâu, cười nhẹ nhưng lại vô cùng thoải mái: “Anh bảo ông ta gửi tiền cho tôi đúng không?”
Tần Thời Luật sửng sốt: "Sao cậu lại nghĩ như vậy? Ông ta là cậu của cậu mà, cho cậu tiền không phải là chuyện bình thường sao?" ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Đường Dục nghiêng đầu, như muốn anh rõ ràng đã biết còn cố hỏi làm gì?
Đây là lần đầu tiên hai người hiểu ý nhau như vậy, Tần Thời Luật nhếch môi dưới, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Đường Dục không biết anh có hiểu ý của cậu hay không nên nói thêm: "Ông ta đối xử với tôi không tốt." Nhìn thấy trong mắt Tần Thời Luật lộ ra vẻ kinh ngạc, Đường Dục biết mình đã đạt được mục đích.
Mọi người đều nói vợ chồng Đường Vĩ Hoành yêu cậu đến mức đối xử với cậu còn tốt hơn cả con ruột, Đường Dục không biết Tần Thời Luật nghĩ như thế nào, nhưng cậu cảm thấy mình phải nói cho anh biết rằng Đường Vĩ Hoành đối xử với cậu không tốt, tránh trường hợp Đường Vĩ Hoành lợi dụng anh.
Tần Thời Luật rất ngạc nhiên vì anh không ngờ Đường Dục sẽ nghĩ Đường Vĩ Hoành đối xử tệ với cậu, dù sao cậu vẫn luôn khá ngu ngốc.
Tần Thời Luật nói: "Ông ta bạc đãi cậu, cậu còn bán mình cho tôi vì ông ta?"
“Không phải bán.” Đường Dục sửa lại.
Cậu bằng lòng cưới Tần Thời Luật để đổi lấy cuộc sống sau này, có thể gọi là giao dịch nhưng không thể gọi là mua bán, tuy nghe có vẻ giống nhau nhưng cậu lại không thích từ "bán".
Đường Dục muốn sửa lại suy nghĩ của Tần Thời Luật về mình, nói: "Chúng ta là vợ chồng, anh tự nguyện, tôi cũng tự nguyện, thỏa thuận trước đó không có hiệu lực pháp lý nên đã bị vô hiệu, từ nay về sau, anh không cần lo lắng cho người khác nữa, chỉ cần quan tâm đến tôi là được."
Nghe cậu nói như vậy, Tần Thời Luật không khỏi nghĩ đến câu trong lời thề hôn nhân “Hai bên tự nguyện nên vợ nên chồng”.
Từ "tự nguyện" nghe rất hay, nếu không có Tiêu Sí Hoành thì càng tốt.
“Còn cậu thì sao.” Tần Thời Luật trong lòng tự giễu, nhưng mới nói được vài câu ngọt ngào, lại bị câu dẫn: “Sau này cậu có còn quan tâm đến người khác không?”
Đường Dục lắc đầu: "Không, từ nay chỉ hướng về anh thôi."
Tần Thời Luật thích nghe những lời này, mặc kệ nó là lời tâng bốc hay nói cho qua, nhưng đáng tiếc, anh đương nhiên không tin chúng.
Đường Dục không hy vọng anh tin mình chỉ bởi vì một hai câu nói, nhưng cũng không sao, cậu còn nhiều chiêu hơn nên sớm muộn gì anh cũng sẽ phải tin cậu thôi.
Chủ đề kết thúc ở đây, không ai nói thêm câu nào, hai người yên lặng ăn cơm.
Nhưng cứ ngỡ bữa ăn sẽ kéo dài vô tận thì đột nhiên điện thoại của Tần Thời Luật lại vang lên.
Anh nhìn số gọi đến, không có gì ngạc nhiên khi cuộc gọi này là để dạy cho anh một bài học, nhưng đến tận một tuần sau mới gọi, cô Lý hình như hành động hơi chậm một chút thì phải?
Lâm Nghi sắp xếp đối tượng xem mắt cho Tần Thời Luật xong thì lập tức đi du lịch, hôm nay mới về, nhưng vừa về đã bị phàn nàn vì rõ ràng là con trai đã kết hôn nhưng bà lại sắp xếp cho anh đi gặp con gái của người khác.
Tần Thời Luật trả lời điện thoại nhưng không nói, bà Lâm hét lên liên tục …
“Tần Thời Luật! Giải thích cho mẹ tại sao cô Lý nói rằng con đã kết hôn? Con đã kết hôn với ai? Kết hôn khi nào? Mẹ thậm chí không biết con đã kết hôn! Con tốt nhất nói cho mẹ chuyện này là giả, nếu không…"
“Là thật.” Tần Thời Luật đổi tay cầm điện thoại, cầm lấy chiếc đũa trong tay phải, tiếp tục thong thả ăn.
Anh nhìn Đường Dục đang ngồi đối diện mình, trông cậu như không có chút hứng thú nào với cuộc điện thoại của anh, ngay cả mí mắt cũng không động đậy.
Hôn nhân là chuyện giữa hai người, Tần Thời Luật cảm thấy chỉ có mình anh bị mắng thì thật không công bằng, vì vậy anh bật loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn.
Theo tiếng hét của bà Lâm, Đường Dục giật mình làm rớt cả miếng nấm đông cô vừa gắp xuống đĩa, cậu kinh ngạc nhìn Tần Thời Luật, sau đó liếc nhìn điện thoại di động trên bàn.
Tần Thời Luật thấy bà Lâm có thể dọa người qua điện thoại nên đã an ủi cậu, nói: "Đừng sợ, đó là mẹ tôi, tâm trạng bà ấy đang rất tốt."
Đường Dục mở to hai mắt gật đầu giống như một chú mèo con nhìn thấy chuyện lạ.
Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng lớn tiếng với người khác, cũng không có ai kích động với cậu, đột nhiên nghe mức âm lượng này, cậu có chút không thoải mái.
Lâm Nghi hét lên trong điện thoại: "Con đang nói gì vậy? Con đang nói chuyện với ai thế?"
Tần Thời Luật: "Bạn đời hợp pháp của tôi."
"Ồ, là thằng bé con bao nuôi đúng không?"
Lâm Nghi giễu cợt: "Tần Thời Luật, con điên rồi sao? Cậu ta là nam đó!"
Tần Thời Luật: "Hôn nhân đồng giới được thông qua mấy năm rồi, đất nước đã cho phép rồi sao bà Lâm vẫn còn phong kiến thế?"
Lâm Nghi khịt mũi: "Hôn nhân đồng tính thì không nói gì, mẹ không bắt con tìm nữ, nhưng Tần Thời Luật, con đừng nói là con không biết tại sao Đường Dục lại tìm tới con nhé, cậu ta vì cái gì không lẽ con không biết thật à?”
Mấy năm nay Lâm Nghi càng ngày càng sắc bén, sắc mặt Tần Thời Luật trầm xuống: "Bà điều tra cậu ấy?"
Lâm Nghi nghe ra anh đã giận, tâm trạng dần tốt lên: "Mẹ đã điều tra rồi, con kết hôn với một người mẹ chưa từng gặp mẹ không thể điều tra sao? Nếu như con chỉ bao nuôi chơi chơi, mẹ không quan tâm, giờ con đã kết hôn rồi, kết hôn là chuyện lớn như nào chẳng lẽ con không biết?"
Tần Thời Luật thấy nực cười, hôn nhân của mình còn đang rối ren, sao dám chỉ trỏ chuyện của anh?
Anh tắt loa ngoài, để điện thoại xa ra một chút: "Chuyện của tôi bà không cần lo."
Tần Thời Luật không ngờ Lâm Nghi sẽ điều tra Đường Dục, thậm chí còn nói trước mặt Đường Dục, anh quay đầu nhìn Đường Dục.
Đường Dục cúi đầu không biết đang nghĩ gì, ngây người ngồi một hồi, sau đó đứng dậy lặng lẽ rời khỏi bàn.
Trước bậc thang, Tần Thời Luật ngăn cậu lại, nói với điện thoại: "Tôi đã kết hôn rồi, giờ bà nói cái này thì cũng đã muộn, vậy thôi, tôi còn đang ăn cơm."
Tần Thời Luật không cho Lâm Nghi cơ hội nói chuyện nữa mà trực tiếp cúp điện thoại.
Anh nhìn thoáng qua bàn tay bị mình nắm chặt, kỳ lạ là Đường Dục thậm chí không trốn tránh mà còn ngoan ngoãn để yên cho anh nắm. Tần Thời Luật cũng không dám động đậy: "Đừng để ý."
Đường Dục chột dạ lắc đầu, cậu không để ý, mẹ anh nói không sai, cậu cưới anh có mục đích khác.
"Mẹ anh hung dữ quá."
Tiểu thuyết không nhắc đến mẹ của Tần Thời Luật quá nhiều, bởi vì Tần Thời Luật không kết hôn, cho nên sự xuất hiện của mẹ Tần Thời Luật đơn giản chỉ để giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh thôi.
Trên người Đường Dục có mùi thơm nhàn nhạt, giống như mùi thơm trong phòng của cậu, chỉ đến gần mới có thể ngửi được, Tần Thời Luật nhìn lông mày và ánh mắt kiềm chế của cậu, cậu thật ngoan ngoãn.
"Bà ấy lúc nào cũng như vậy, đừng để ý."
Đường Dục gật đầu, rồi không còn gì để nói.
Hai người đứng ở chỗ này không nói chuyện thì hơi kỳ lạ, Tần Thời Luật muốn nói, lại phát hiện giữa anh và Đường Dục dường như không có gì để nói, cuối cùng Đường Dục là người phá vỡ sự im lặng.
Tần Thời Luật từng nói phải thực hiện nghĩa vụ của vợ chồng, Đường Dục đột nhiên nhớ rằng họ đã kết hôn hơn một tuần mà hình như vẫn chưa làm gì. (- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -)
Hôm nay Tần Thời Luật giúp cậu lấy tiền từ chỗ Đường Vĩ Hoành, Đường Dục cảm thấy đó là một ân huệ, nhất định cậu phải báo đáp.
Cậu ngẩng đầu lên đối mặt với bóng đèn, trong mắt có chút ngượng ngùng: “Anh… anh muốn cùng tôi thực hiện nghĩa vụ vợ chồng không?”
Tần Thời Luật: "?"