Một tuần sau, Tiêu Sí Hoành liên lạc lại với Đường Vĩ Hoành, sau khi nghe mức giá mà Đường Vĩ Hoành đưa ra, anh ta tức giận đến mức muốn bỏ đi ngay lập tức.

Tiêu Ngạn Thu cũng cảm thấy mức giá này là một trò đùa, họ mua mảnh đất này chưa đầy hai tháng, lẽ nào phải chịu lỗ một nửa sao?

Tiêu Ngạn Thu nói một cách hung bạo: "Chúng tôi không thể bán nó với mức giá này."

Đường Vĩ Hoành đã đoán trước được phản ứng của họ, so với lần trước, lần này Đường Vĩ Hoành không quan tâm lắm: “Tôi không ép buộc hai người, hai người suy nghĩ đi. Tôi không muốn mua mảnh đất này. Tiểu Dục cũng sợ hai người mất thêm tiền mới đến tìm tôi, theo lý ra giá này đã cao gấp đôi giá thị trường, thằng bé không thể mua một mảnh đất chắc chắn sẽ lỗ với giá cao hơn."

Sau khi ông ta nói vậy, anh em Tiêu Ngạn Thu liền cạn lời.

Chuyện này bọn họ đã dò hỏi một tuần rồi, tin tức mà Đường Dục nói có lẽ là thật, nếu không sớm bán mảnh đất này, rất có khả năng sẽ lỗ to.

Đường Vĩ Hoành nói thêm: "Chính phủ nhiều đất cũng chỉ ra giá thị trường, lẽ nào hai người còn mong chính phủ thu đất với giá gốc?"

Tiêu Sí Hoành cau mày, im lặng, tất nhiên anh ta không mong chính phủ sẽ bỏ ra số tiền gấp mấy lần để thu hồi đất.

Lúc trước Tiêu Sí Hoành quyết định mua đất, nhưng bây giờ mảnh đất chỉ đứng yên, số vốn không thể xoay chuyển được, anh ta không thể bắt công ty trả thêm tiền.

Anh ta quyết định bán mảnh đất cho Đường Vĩ Hoành, nhưng anh ta vẫn muốn đợi thêm vài ngày nữa để xem Cục Bất động sản có ý đồ gì khác hay không.

Đường Vĩ Hoành không nói gì, bởi vì Đường Dục đã nói dù có kéo dài như thế nào, cuối cùng họ vẫn sẽ bán.

Nhưng Đường Vĩ Hoành cũng khá lo, vì mảnh đất rộng như vậy, dù thực sự có lăng mộ cần khai phá đi chăng nữa, còn phải xem chính phủ có thu hồi hay không, lúc bán cũng là của ông ta, ông ta không phải mất tiền nhưng khi chính phủ thu hồi thì tiền sẽ chuyển vào tay ông ta, chẳng phải đây là mối làm ăn chỉ lời không lỗ sao!

Còn ý định xây dựng một sân chơi ấu trĩ, chỉ để vui chơi như của Đường Dục, Đường Vĩ Hoành không quan tâm.

Bàn tính của Đường Vĩ Hoành vang lên, tất cả những gì ông ta nghĩ đến là không làm mà vẫn có ăn.

Cuộc sống của ông ta chuyển biến lần đầu là nhờ công ty và tài sản do em gái để lại, lần thứ hai là dựa vào Đường Dục để lấy tiền, vì tiền Đường Vĩ Hoành muốn mời Đường Dục và Tần Thời Luật đi ăn tối, nhưng Đường Dục đã đến một mình và nói rằng Tần Thời Luật không có thời gian.

Đường Vĩ Hoành khá khó chịu, hai người họ đã kết hôn lâu như vậy, dù sao họ cũng phải nể ông ta là người lớn mà đến thăm ông ta chứ, không biết chủ động đến cũng không sao nhưng mời cũng không thèm tới.

"Cháu đúng là không hiểu chuyện! Người khác kết hôn ba ngày đều đã biết phải về nhà, cháu thì khác, đã hơn một tháng rồi mà vẫn không dẫn chồng về."

Đường Dục nghe những lời cằn nhằn của Đường Vĩ Hoành rồi quên ngay, coi như ông ta đang hát.

Đường Vĩ Hoành gõ bàn: "Cháu càng ngày càng không hiểu chuyện, cậu đang nói chuyện với cháu, sao cháu lại lơ đễnh thế hả?"

Đường Dục quay đầu nhìn ông ta: "Cậu vừa nói gì?"

Đường Vĩ Hoành cau mày, ông ta biết những điều như này đều là do ông ta dạy dỗ, nên ông ta chỉ có thể chịu đựng, không tính toán với cậu.

"Ý cậu là, cháu có biết nhà họ Tiêu bỏ ra bao nhiêu tiền không? Mức giá mà cháu đưa ra liệu có ổn không? Mà dù sao chúng ta cũng quen biết nhiều năm như vậy, đừng hại người ta.”

Đường Dục không cảm thấy mình đang hại người, nếu nói hại người cũng là họ.

Đường Dục hỏi: “Cậu không tìm hiểu giá thị trường của mảnh đất kia sao?”

Tất nhiên Đường Vĩ Hoành biết.

Đường Dục nhìn Đường Vĩ Hoành, nói: "Cậu à, Tần Thời Luật mới là người cưới cháu, anh ấy và chúng ta mới là người một nhà, chú không phải luôn nói thóc đâu mà đãi gà rừng sao?"

Đường Vĩ Hoành: "..." Ông ta nói như vậy khi nào chứ?

Tuy nhiên, hai từ "một nhà" đã chạm vào trái tim của Đường Vĩ Hoành, nhất thời ông ta không nghĩ quá nhiều về câu "thóc đâu mà đãi gà rừng" nữa.

Đối với ông ta và gia đình mình thì Đường Dục là người ngoài, nhưng sau khi nghe Đường Dục nói thế, ông ta bằng lòng kết giao với nhà họ Tần.

"Tiểu Dục nói đúng, thân trong xa ngoài nên phân biệt cho rõ."

Đường Vĩ Hoành được dỗ nên rất vui vẻ, không ngừng gắp thức ăn cho Đường Dục: "Tiểu Dục nhà chúng ta đã lớn rồi, biết giúp đỡ gia đình, không uổng công cậu thương cháu, nào, gần đây cháu gầy đi rất nhiều đấy, ăn nhiều một chút."

Đường Dục ăn chậm rãi, không giống như trước đây đến cả ngồi cũng không đàng hoàng được.

Lòng hiếu kỳ của Đường Vĩ Hoành chỉ tập trung vào cậu trong chốc lát, dù sao thứ ông ta quan tâm chính là mảnh đất: "Bọn họ do dự lâu như vậy, có khi nào họ không chịu bán nữa không?"

Đường Dục không chạm vào đồ ăn mà Đường Vĩ Hoành gắp cho cậu, ngoài mặt cậu không thể hiện ra, nhưng trong lòng cậu luôn chống lại sự đạo đức giả của Đường Vĩ Hoành: "Không, khoản tiền lớn như vậy, họ sẽ không muốn mất nhiều hơn. Có lẽ họ vẫn muốn xem tình hình, cho bọn họ chút thời gian, bọn họ sẽ chủ động đi tìm cậu thôi."

Đường Vĩ Hoành cảm thấy những gì cậu nói có lý nên cũng gật đầu, sau đó nhìn Đường Dục một cách kỳ lạ, nói: "Cháu biết những việc như thế này từ khi nào vậy?"

Đường Dục không chút hoang mang gắp đồ ăn: "Tần Thời Luật nói."

Đường Vĩ Hoành hơi ngạc nhiên: "Cậu ấy dạy cháu những điều này sao?"

Đường Dục thấy trên mặt ông ta lộ ra vẻ lo lắng, nói: "Anh ấy không có dạy, là do cháu nghe lén."

Vẻ mặt của Đường Vĩ Hoành rõ ràng thoải mái hơn.

Không chủ ý học là được.

“Thằng nhóc này, sao lại đi nghe trộm?” Đường Vĩ Hoành oán trách, nhưng đôi đũa vẫn tiếp tục gắp thức ăn cho cậu như một phần thưởng.

Ông ta cố tình dưỡng phế cậu lâu như vậy đương nhiên là không muốn bị Tần Thời Luật sửa giúp, phế vật phải luôn phế mới có thể khiến người ta yên lòng.

Lúc này, một người đàn ông bụng phệ đi ngang qua, đột nhiên dừng lại trước bàn của bọn họ: "Đây không phải là cậu Tiểu Đường sao?"

Đường Dục nhìn thoáng qua đã nhận ra người này, cậu thấy khá ấn tượng với bộ vest: "Ông chủ Tiền."

Tiền Chân Hùng vui vẻ nói: "Còn nhớ tôi không?"

Đường Dục gật đầu: "Nhớ."

Lần cuối cùng gặp Tiền Chân Hùng ở Đàm Phượng Lâu, họ còn cùng nhau đi uống trà, Đường Dục không chỉ nhớ đến chiếc cúc áo sắp bung của ông chủ Tiền mà còn cả sự hài hước của ông ta.

Tiền Chân Hùng trông rất thân thiện, trông không giống một ông chủ lớn chút nào, da thịt trên khuôn mặt run lên khi cười, giống như Phật Di Lạc: “Gần đây không thấy cậu đi theo ông Chu, lại bận tìm đồ tốt à?”

Đường Dục nói: "Không có gì, chỉ là gần đây hơi bận.”

Đường Vĩ Hoành nhìn tới nhìn lui Tiền Chân Hùng và Đường Dục, nhưng một lúc lâu không thể nói nên đứng dậy: "Chủ tịch Tiền?"

Lúc này Tiền Chân Hùng mới chú ý đến ông ta nên cũng kinh ngạc trừng mắt nhìn: "Đây không phải là chủ tịch Đường sao?" 

Tiền Chân Hùng lại nhìn Đường Dục: "Hai người là..."

Đường Vĩ Hoành cũng muốn hỏi, sao Đường Dục biết chủ tịch Tiền của thương mại Bành Bái?

Gần đây ông ta đang tranh giành dự án trong tay Tiền Chân Hùng, nhưng đến tận bây giờ Phòng thương mại vẫn chưa giành được quyền quản lý.

Đường Vĩ Hoành không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội tiếp cận, nhanh chóng nói: "Tiểu Dục là cháu trai của tôi."

Tiền Chân Hùng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn kỹ lại, không chỉ đơn giản là kinh ngạc trước mối quan hệ của họ, mà hình như còn có điều gì khác.

Tiền Chân Hùng liếc nhìn Đường Dục: "Thậy là trùng hợp."

Đường Vĩ Hoành lịch sự nói: "Phải không? Tôi không ngờ chủ tịch Tiền lại biết Tiểu Dục đấy."

Tiền Chân Hùng cũng không ngờ một doanh nhân quê mùa như Đường Vĩ Hoành, lại có một đứa cháu trai như Đường Dục.

Đường Vĩ Hoành ngập ngừng hỏi: "Chủ tịch Tiền, ông Chu mà ông vừa nhắc đến là..."

Tiền Chân Hùng đảo mắt nhìn Đường Dục, sau đó cười nói: "Không có gì, chỉ là một ông lão thôi."

Trong lòng Đường Vĩ Hoành nghi ngờ, người được Tiền Chân Hùng gọi là lão Chu chỉ có một người.

Tiền Chân Hùng không trực tiếp trả lời, Đường Vĩ Hoành cũng khôn ngoan không hỏi lại, ông ta tiếp tục tập trung vào mối quan hệ của Đường Dục và ông ta: “Tiểu Dục của chúng tôi không hiểu chuyện, nó không gây rắc rối cho ông chứ? "

Tiền Chân Hùng: "Đâu có, là tôi có chuyện muốn nhờ, ông có thể cho cậu ấy  nói chuyện với tôi không?"

Đường Vĩ Hoành kéo Đường Dục đang im thin thít: "Đương nhiên."

Đường Dục bất ngờ bị kéo lên, đầu gối đập vào góc bàn làm vang lên một tiếng rõ to, Tiền Chân Hùng nghe thấy thì giật mình, nhưng Đường Vĩ Hoành lại kéo Đường Dục ra ngoài như không nghe thấy. ông ta nói: "Tiểu Dục, nhanh đi theo chủ tịch Tiền đi.”

Chủ tịch Tiền cau mày.

Đó thật sự là cậu của cậu sao? Sao trông giống như kẻ đang làm chuyện bẩn thỉu với cậu vậy?

Tiền Chân Hùng đỡ Đường Dục: "Không sao chứ?"

Đường Dục lắc đầu: "Không sao."

Buổi trưa trong nhà hàng không có người, Tiền Chân Hùng dẫn cậu đi xa một chút, ông ta hỏi Đường Dục: "Cậu của cậu à?"

Đường Dục: "Ừ."

Tiền Chân Hùng: "Quan hệ của hai người không tốt phải không?"

Đường Dục nhìn ông ta.

Tiền Chân Hùng nhìn chỗ mà cậu vừa va vào: "Tôi không đi nghe ngóng chuyện của cậu, nhưng cậu của cậu đang quan tâm đến một dự án trong tay tôi, nhưng vẫn chưa được Phòng thương mại đóng dấu. Nếu mối quan hệ hai người khá tốt sẽ không thể không biết cậu biết lão Chu."

Tiền Chân Hùng đã sống hơn bốn mươi năm, trông giản dị, trung thực, nhưng lại lăn lộn trên thương trường đã lâu, ông ta từng thấy rất nhiều trường hợp bố con trở mặt thành thù chứ đừng nói là cậu cháu.

Người như Đường Vĩ Hoành luôn đặt lợi nhuận lên hàng đầu, nhưng Đường Dục lại có thể tặng món đồ quý như vậy chỉ trong nháy mắt, chỉ dựa vào điểm này thôi đã biết họ không phải là cùng một loại người rồi, vì vậy bác ta rất bất ngờ khi nghe nói rằng họ là cậu cháu.

Người ta đều nói cháu trai giống cậu, nhưng họ không giống nhau chút nào.

"Dự án đó cho ai cũng được.” Những lời của Tiền Chân Hùng vừa để giữ thể diện vừa có ý thăm dò.

Đường Dục lắc đầu: "Cảm ơn."

Tiền Chân Hùng hiểu, ông ta cười, không hỏi thêm câu nào nữa: "Nếu cần giúp đỡ thì cứ nói, bạn của lão Chu cũng là em trai của Tiền Chân Hùng."

Tiếng cười của Tiền Chân Hùng lọt vào tai Đường Vĩ Hoành, Đường Vĩ Hoành càng thêm khó hiểu.

Tiền Chân Hùng hỏi Đường Dục: "Tuần tới sẽ có một hội chợ bảo tàng, có muốn đi không? Tôi rất thích những thứ này, nhưng mắt nhìn không tốt lắm. Tôi muốn nhờ cậu xem thử."

Đường Dục rất hứng thú với chuyện này, giúp cũng không khó, Đường Dục gật đầu: "Được."

Những vị khách do Tiền Chân Hùng mời đã đến, chủ tịch Tiền không giới thiệu một ông chủ công ty như Đường Vĩ Hoành mà giới thiệu với một cậu nhóc là Đường Dục với từng người một.

Đường Vĩ Hoành đứng bên cạnh có chút xấu hổ.

Ông ta liếc nhìn Đường Dục, cậu lấy đâu ra lắm tự tin thế? Từ Tần Thời Luật sao? Khi Tiền Chân Hùng rời đi, ông ta nhắc nhở Đường Dục đừng quên hội chợ tuần tới, Đường Dục gật đầu, trở lại chỗ ngồi của mình để tiếp tục ăn.

Đường Vĩ Hoành ngồi trước mặt cậu, nhìn cậu: "Sao cháu lại quen chủ tịch Tiền?"

Đường Dục không ngẩng đầu nói: "Cháu từng gặp ông ấy ở cửa hàng đồ cổ."

Đường Vĩ Hoành: "...”

Dáng vẻ thân quen vừa rồi của chủ tịch Tiền không giống như chỉ mới gặp qua một lần thì phải?

Đường Vĩ Hoành cau mày: "Cháu làm gì trong một cửa hàng đồ cổ?" Đó có phải là nơi cậu nên đến không?

Đường Dục nói: "Đi chơi."

Đường Dục nói "chơi" là chuyện bình thường, Đường Vĩ Hoành không nghĩ nhiều nói: "Ông Chu mà ông Tiền vừa nói có phải là hội trưởng Phòng thương mại không?"

Đường Dục không định cho ông ta cơ hội quấy rầy, cậu chớp chớp mắt, hờ hững nói: “Cháu không biết hội trưởng Phòng thương mại.” Tất cả những gì cậu biết chỉ là một ông già chơi đồ cổ thôi.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Đường Vĩ Hoành cảm thấy có hỏi cũng vô ích, có lúc ông ta thấy để cậu quá ngu thì cũng không tốt, ảnh hưởng bao nhiêu chuyện!

Nhưng dù người đó có phải là hội trưởng Chu hay không, Đường Vĩ Hoành vẫn muốn thử: "Tiểu Dục, gần đây cậu đang theo đuổi một dự án, nhưng không có người quen nào ở Phòng thương mại. Cháu xem cháu có thể tìm đến ông Chu cháu quen để..."

Đường Dục không chút nghĩ ngợi ngắt lời: "Không thể."

Đường Vĩ Hoành nghẹn ngào: "Tại sao không?"

"Bởi vì cháu không thân, cũng không có thông tin liên lạc." Cậu chỉ biết nhà ông Chu.

Khi Tần Thời Luật đến đón Đường Dục, Đường Vĩ Hoành đang nhìn Đường Dục với vẻ mặt "cần mày làm gì", khi nhìn thấy Tần Thời Luật đi tới, Đường Vĩ Hoành lập tức kiềm chế vẻ mặt khó chịu của mình.

Đường Vĩ Hoành khách khí nói: "Tiểu hội trưởng đến rồi, ăn cơm chưa, có muốn ăn chút gì không?"

Đường Dục ngẩng đầu lên, để tránh nói chuyện với Đường Vĩ Hoành, anh nhét đầy miệng, hai má phồng lên, đôi mắt tròn xoe dường như đang phàn nàn về việc anh đến muộn.

Tần Thời Luật đi tới, nâng cằm cậu lên: "Không ăn được thì nhổ ra đi."

Trong khoảng thời gian này, Tần Thời Luật  thường xuyên quan sát cậu lúc ăn cơm, biết cậu bình thường ăn uống có nề nếp như thế nào, chưa bao giờ nhét quá một loại đồ ăn vào miệng, rốt cuộc cậu không muốn nói chuyện với cậu của mình như nào mới nhét nhiều như vậy?

Nếu biết sớm hơn thì anh đã không để cậu đến.

Từ lúc Đường Dục nói kết hôn với Tần Thời Luật, đây là lần đầu tiên Đường Vĩ Hoành nhìn thấy người thật, trước kia hỏi Đường Dục khi nào hai nhà gặp mặt thì Đường Dục luôn từ chối.

Đó là một cuộc gặp gỡ hiếm hoi, vì vậy Đường Vĩ Hoành hỏi: "Tiểu Tần, cháu thấy đấy, cháu và Tiểu Dục đã kết hôn một khoảng thời gian rồi, định khi nào tổ chức hôn lễ? Hai gia đình cũng nên sắp xếp để gặp mặt thôi?"

Tần Thời Luật không có ý định ngồi xuống, anh chỉ đến để đón người, anh nhìn Đường Vĩ Hoành: "Nhà ông không có ai đáng để gặp, còn hôn lễ thì..." Tần Thời Luật liếc nhìn Đường Dục: "Do em ấy quyết định."

Một câu đã bác bỏ cả hai yêu cầu của Đường Vĩ Hoành, Đường Dục ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng không khỏi cảm thán.

Quả nhiên nhân vật phản diện quá bất lịch sự.

Một người thô lỗ không cần phải nói dối để từ chối việc bản thân không muốn làm, Đường Dục đột nhiên không muốn lịch sự nữa.

Tần Thời Luật không khiến bầu không khí trở nên quá ngượng, anh ta chuyển chủ đề sang vùng đất ở vùng ngoại ô Tây Giao.

Đường Vĩ Hoành nói rằng nhà họ Tiêu vẫn chưa nghĩ xong, sẽ phải đợi thêm vài ngày nữa, Tần Thời Luật không vội: "Để họ từ từ suy nghĩ, mai anh sẽ cho người chuyển tiền cho cậu của em."

Khi nói đến tiền, sao Đường Vĩ Hoành có thể không quan tâm đến cuộc gặp gỡ giữa hai gia đình được? Cười tới mức không giấu được nếp nhăn nơi khóe mắt, ông ta nói không vội, đồng thời cho biết sẽ mua mảnh đất càng sớm càng tốt.

Đi ra khỏi nhà ăn, Tần Thời Luật nhìn thấy Đường Dục đi khập khiễng, liền đỡ lấy anh, hỏi: "Chân em sao vậy?"

Đầu gối Đường Dục hơi đau, giờ không nhìn được, cũng không biết phải làm sao: "Không sao."

Tần Thời Luật không nghĩ nhiều, vốn dĩ anh đi bộ đã tốn sức, đi bộ mười mét chả khác nào leo lên đỉnh Everest.

Sau khi lên xe, Đường Dục nói: "Anh định quay về sẽ gửi tiền à?"

Tần Thời Luật: "Ừm, sao vậy? em có ý tưởng nào khác à?"

Đường Dục lắc đầu: "Không sao, chủ động đưa tiền cho ông ta đổi lấy quyền chủ động, rất tốt."

Kể từ khi biết Đường Dục tính kế chú mình, Tần Thời Luật không hề nghe cậu nhắc đến chuyện này nữa, thực ra anh rất muốn xem cậu giở trò.

Tần Thời Luật cười: "Là ai nói em ngu vậy? Có phải họ đều mù rồi không?"

Đường Dục sửa lại: "Không ai nói tôi ngu cả, họ đều nói tôi phế."

Tần Thời Luật nhướng mày. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Đây mà là phế?

Tiêu mấy tỷ của người khác như chơi, tìm khắp trời đất có thể tìm thấy người thứ hai như này không?

Tần Thời Luật đột nhiên hài lòng vì cái tốt của cậu chỉ có anh thấy: “Muốn gặp người nhà của anh không?”

Đường Dục áp dụng ngay bài vừa học được, anh lỗ mãng như Tần Thời Luật, anh lắc đầu rất dứt khoát: "Không muốn."

Tần Thời Luật: "..."

Vốn dĩ chỉ là một câu hỏi, có gặp người nhà của Tần Thời Luật hay không cũng không quan trọng, nhưng nghe cậu từ chối thẳng thừng như vậy, Tần Thời Luật không khỏi tự hỏi, cậu không muốn gặp người nhà anh là vì không định sống với anh cả đời sao?

Tần Thời Luật cảm thấy khó chịu: "Chúng ta đã kết hôn lâu như vậy, em thậm chí còn chưa gặp người nhà của anh."

"Không phải, tôi từng gặp mẹ anh rồi." 

Đường Dục vốn không có hứng thú với người nhà của anh: "Nhưng bà ấy không thích tôi, người khác trong nhà anh cũng không thích tôi, chẳng phải anh sẽ rất khó xử sao?"

Tần Thời Luật không quan tâm họ có thích Đường Dục hay không, nhưng khi nghe những gì Đường Dục nói, sự khó chịu Tần Thời Luật đã tự tìm cho mình nhanh chóng biến mất.

Anh ta nhìn Đường Dục: "Vậy là em sợ làm khó anh?"

Đường Dục nói: "Đúng, tôi xem TV đều như vậy, quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt, nếu chồng xử lý không tốt sẽ dẫn đến ly hôn."

Đường Dục không muốn ly hôn, Tần Thời Luật lại càng ghét hai chữ này.

Tần Thời Luật hỏi anh: "Em không muốn ly hôn với anh như vậy sao? Em có từng nghĩ lý do họ không thích em vì hoàn cảnh của em chưa?"

Đường Dục không nghĩ tới, cũng không thèm để ý, cậu tưởng tượng rồi nhíu mày: "Lẽ nào bọn họ muốn đánh tôi?"

Tần Thời Luật cười: "Họ không dám đâu."

Dám Đường Dục cũng không sợ: "Nếu bọn họ đánh tôi, tôi sẽ trốn ở phía sau anh."

Cậu không tin rằng có ai đó có thể điên hơn nhân vật phản diện.

Tần Thời Luật tức tới mức phì cười: "Trốn sau lưng anh? Để anh bị đánh thay em hả?"

Đường Dục lắc đầu: "Ai bị đánh cũng không tốt, chi bằng không gặp nhau, sẽ bình an vô sự."

Lời qua tiếng lại, Tần Thời Luật cảm thấy cậu rất thông minh, nói nhiều như vậy hình như là đang giải thích lý do nói chuyện cậu không muốn gặp người nhà của anh.

Thôi, không đi thì không đi.

Anh cũng không muốn dẫn cậu về để nhìn mặt những người đó.

“Không gặp thì không gặp.” Tần Thời Luật nói: “Bọn họ có thích em hay không cũng không quan trọng, cho dù có ngày gặp mặt, em cũng không cần lo lắng về suy nghĩ ​​của bọn họ ."

Đường Dục cảm thấy có lẽ mình không làm được, dù sao cậu cũng không lỗ mãng như Tần Thời Luật, cũng đã từng gặp qua cô của Tần Thời Luật.

Buổi tối, Đường Dục tắm rửa sạch sẽ từ phòng tắm đi ra, Tần Thời Luật liếc cậu một cái, đột nhiên nhíu mày rồi đẩy cậu xuống giường, sau đó nắm lấy mắt cá chân của cậu, lật cậu lại xem đầu gối chân phải.

Đường Dục có làn da rất bắt mắt, từ trên xuống dưới trắng nõn đến phát sáng, vết bầm tím trên đầu gối càng trở nên nổi bật hơn.

"Sao đây?”

Vừa nãy lúc tắm Đường Dục đã nhìn thấy, lúc ở trong nhà ăn chỉ cảm thấy đầu gối hơi đau, không ngờ lại có vết bầm tím lớn như vậy, nói: "Hôm nay cậu tôi kéo tôi đi, nên tôi bị va vào bàn.”

Tần Thời Luật nhíu mày: "Tại sao lại kéo em?"

Đường Dục kể chuyện gặp Tiền Chân Hùng trong nhà hàng cho anh nghe.

Sau khi Tần Thời Luật nghe điều này, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn, bởi vì Đường Dục nói: "Ông chủ Tiền muốn nói chuyện với tôi nên cậu tôi đã đẩy tôi qua."

Đẩy cậu qua…

Nghĩ đến lúc trước Đường Vĩ Hoành đưa Đường Dục tới cho anh, cộng thêm vết thương trên đầu gối, Tần Thời Luật thậm chí có thể đoán được lúc đó Đường Vĩ Hoành có mục đích gì!

Đường Vĩ Hoành thực sự rất to gan, dám có ý xấu với người của anh!

Tần Thời Luật nhíu mày nhìn chân Đường Dục: "Ông ta coi em là gì?”

Đường Dục ôm bắp chân của mình, ôm  ở tư thế này một lúc cũng cảm thấy hơi mỏi, vì vậy cậu buông lỏng hai tay, nằm trên giường như cá muối, nói: "Làm cây hái ra tiền."

Chiếc áo choàng tắm mỏng manh trượt xuống đùi, cảnh xuân bên dưới mở ra vô tận, lại nằm ở tư thế như vậy, Tần Thời Luật  không biết có nên buông tay hay không.

Anh nhìn Đường Dục ngoan ngoãn nằm ở đó: "Em không định phản kháng sao?"

Đường Dục híp mắt lắc đầu: "Đã như này nếu chống cự chỉ có ngã xuống.”

Tần Thời Luật thở dài: "Anh nói bây giờ, dáng vẻ hờ hững này của em là đang mời gọi anh à?” Tần Thời Luật đưa tay nâng chân của cậu lên: "Em không mặc quần lót à?"

Đường Dục đột nhiên nhớ ra, vừa rồi đi vào tắm quên mang theo quần lót, lúc đi ra cậu định tìm quần lót mặc vào lại bị anh cắt ngang nên quên mất.

Cậu muốn khép chân mình lại, nhưng Tần Thời Luật không cho: "Em trốn cái gì?"

Đường Dục cũng không xấu hổ, vùng vẫy đứng dậy: "Tôi quên lấy."

Tần Thời Luật ấn cậu xuống giường, cởi chiếc áo ngủ chỉ có thắt lưng: "Vậy thì không cần mặc, mặc vào cũng phải cởi ra, phiền phức."

Một giờ sáng, khóe mắt Đường Dục đỏ hoe, buồn ngủ đến mức không thể mở mắt nổi, Tần Thời Luật không muốn cậu ngủ quên nên ra tay hơi tàn bạo.

Sau khi giúp thu dọn xong, Đường Dục cuộn chăn lại, vùi mặt vào trong gối, nhỏ giọng nói: "Anh còn ác hơn cả Đường Vĩ Hoành."

Sau khi oán trách, cậu không nghe rõ Tần Thời Luật nói gì đã ngủ thiếp đi.

Lê Thành đang ngủ ngon lành ở nhà thì đột nhiên bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại, Tần Thời Luật bảo cậu ta mang thuốc đến.

Anh ta liếc nhìn tên người gọi, cố nuốt những lời chửi rủa vào cổ họng.

Ông chủ mất nhân tính à? May là anh ta chưa có bạn gái, nếu không đang dở chuyện lại có điện thoại, cậu ta nên nhịn hay tiếp tục đây?

Lê Thành nghiến răng nghiến lợi: “Vâng thưa chủ tịch Tần, ngoài thuốc trị bầm tím ra, anh còn cần gì nữa không?”

Tần Thời Luật suy nghĩ một chút, nói: "Tôi cần mua một vài loại thuốc mỡ để giảm sưng và giảm đau."

Lê Thành: "..."

Thời gian này, giảm sưng và giảm đau.

Lê Thành thật sự không muốn biết ông chủ của mình đã làm gì trước khi gọi cho anh ta.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play