Tiêu Ngạn Thu không ngờ rằng Đường Vĩ Hoành sẽ tìm đến mình, thậm chí còn nói muốn mua mảnh đất ở vùng ngoại ô Tây Giao.
"Sí Hoành không ở đây à?" Đường Vĩ Hoành hỏi.
Đường Dục đã nói phải nói trước mặt hai anh em bọn họ, còn nói nhất định họ sẽ đồng ý bán, Đường Vĩ Hoành thực sự không tin điều đó, nghĩ rằng tên phế vật kia không biết thương trường là gì còn bày đặt chỉ trỏ.
Nhưng dù sao cũng do Đường Dục muốn vậy nên Đường Vĩ Hoành vẫn phải làm theo lời cậu.
Nghe nói Đường Dục đã xin tiền từ Tần Thời Luật, Tiêu Sí Hoành vô thức hỏi: "Tần Thời Luật muốn lấy lại mảnh đất đó sao? Không bán!"
Tiêu Sí Hoành có thể bán mảnh đất đó cho bất kỳ ai khác ngoại trừ Tần Thời Luật.
Tiêu Ngạn Thu kìm chế Tiêu Sí Hoành đang cáu kỉnh lại: "Tiểu Dục còn nói gì nữa không?"
Nhìn Tiêu Sí Hoành tức giận, Đường Vĩ Hoành như hiểu tại sao Đường Dục lại bảo ông ta tìm Tiêu Ngạn Thu trước, dù sao thì Tiêu Ngạn Thu vẫn là người thận trọng hơn.
Đường Vĩ Hoành nói: "Không biết Tiểu Dục nghe ngóng từ đâu về bảo rằng nghe nói ở dưới mảnh đất đó có một ngôi mộ, người của Cục Di tích Văn hóa rất coi trọng mảnh đất đó. Nếu họ muốn khai quật một ngôi mộ, có lẽ chính phủ sẽ không cho phép động đến mảnh đất đó vòng hai năm."
Tiêu Ngạn Thu cau mày, vậy nên Cục bất động sản không chịu phê duyệt vì điều này sao?
Nếu là vì những lý do khác, Tiêu Ngạn Thu có thể sẽ không tin, nhưng chuyện này ... Đường Dục và nhà họ Vương thân thiết với nhau như vậy, Đường Dục biết được chuyện đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Tiêu Sí Hoành cũng nghĩ như Tiêu Ngạn Thu.
Nên ngày hôm đó tại nhà hàng, không phải Đường Dục đang phớt lờ anh ta, mà là đang lén lút hỏi thăm tin tức sau lưng anh ta, sau đó nhờ chú chuyển tin tức cho anh ta.
Đường Dục đang đề phòng Tần Thời Luật sao? Không lẽ Đường Dục biết Tần Thời Luật đang theo dõi cậu?
Khó trách ngày hôm đó tại sao Tần Thời Luật lại có thể tới nhanh như vậy!
Tiêu Ngạn Thu không đồng ý bán đất ngay lúc này, Đường Vĩ Hoành nói ông ta sẽ cho họ vài ngày để suy nghĩ rồi rời đi.
Trở lại xe, Đường Vĩ Hoành gọi cho Đường Dục: "Cậu đã làm theo những gì cháu nói nhưng họ không đồng ý."
Đường Dục giờ đang canh trước cửa nhà kính, không cho Tần Thời Luật thuê công nhân thay kính, cậu không có thời gian để quản những chuyện này: "Kệ đi, rồi họ sẽ chủ động đi tìm cậu thôi."
Trong sân nhà Tần Thời Luật, người chủ thầu gọi Lê Thành: "Ông chủ, đứa bé trong nhà “lày” không cho chúng tôi động vào, cậu ta sắp liều mạng với chúng tôi luôn rồi, có lẽ chúng tôi sẽ không hoàn thành được công việc mất.”
Đường Dục giang tay, nhìn chằm chằm đám công nhân đang đến thay kính nhà cho kính, thím Trương lo tới mức quay mòng mòng, thím Trương sợ lỡ như cậu bị va đập hay xảy ra chuyện gì, Tần tiên sinh mà về thì thím Trương sẽ không thể giải thích được.
Không biết người trong điện thoại nói gì, chủ thầu cúp máy rồi lẩm bẩm vài câu, sao đó gọi người bỏ đi.
Thím Trương vội vàng hỏi Đường Dục: "Cậu Tiểu Đường, cậu không sao chứ?"
Cậu Tiểu Đường thật sự có sao, cậu đang rất tức giận, những người này suýt chút nữa đã phá hủy nhà kính của cậu rồi!
Cậu Tiểu Đường rất nóng tính, cậu đã gửi cho Tần Thời Luật một tin nhắn dài 20 ký tự để bày tỏ sự không hài lòng của mình, cuối cùng cậu nói cậu sẽ bỏ nhà ra đi, đến nhà anh trai sống ba ngày.
Tần Thời Luật nhìn hai chữ "anh trai", suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra anh trai cậu là ai, mí mắt anh run lên.
Em dám!
Buổi tối khi Tần Thời Luật về nhà, Đường Dục không còn ở đó nữa, điện thoại cũng không nghe, cuối cùng Vương Hành gọi điện đến hỏi anh tại sao Đường Dục lại ở nhà mình.
Trong nhà tự dưng có thêm "chú" nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều khiến mọi người cảm thấy khó chịu, Vương Hành bảo anh ta nhanh chóng đến đón Đường Dục.
Tần Thời Luật gửi tin nhắn cho Đường Dục: [Ba ngày quá dài, một ngày thôi.]
Hiếm khi Đường Dục trả lời tin nhắn nhanh như vậy: [Hai ngày!]
Tần Thời Luật: [Một ngày rưỡi, tối mai anh sẽ đến đón em.]
Biết Đường Dục sắp tới nhà mình ở, Vương Hưng Đức rất mừng, sai người dọn dẹp một gian phòng, nói: "Cậu muốn ở đây bao lâu cũng được, căn phòng này từ nay về sau là của cậu. "
Đường Dục nghe vậy lập tức cảm thấy tự tin, không còn sợ sau này lỡ ly hôn với Tần Thời Luật sẽ không có nơi ở.
Buổi tối lúc ngủ, Đường Dục vô thức tìm hơi ấm nhưng không tìm được cái ôm quen thuộc, cậu bật đèn ngồi dậy, nhìn chiếc giường trống không…
Hình thành thói quen cần hai mươi mốt ngày, quả nhiên không phải là lừa, giờ cậu đã quen được Tần Thời Luật ôm ngủ.
Đường Dục nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ… Cậu cảm thấy khá bất ngờ, cậu đang bị mất ngủ!
Từ trước đến nay chưa bao giờ xảy ra chuyện này!
Tần Thời Luật đi ra khỏi phòng tắm, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh cầm lên xem thử, thấy rằng đó là tin nhắn của Đường Dục.
Đường Dục: [Ngủ chưa?]
Tần Thời Luật mỉm cười, trực tiếp gọi video, một lúc sau, một đôi mắt tròn xoe xuất hiện ở phía đối diện, chớp chớp dưới ánh đèn mờ trông vô cùng ấp dẫn.
Đường Dục gọi anh: "Tần Thời Luật, tôi ngủ không được."
Chất giọng mềm mại như sáp từ trong điện thoại truyền ra như một dòng điện, trực tiếp chọc vào trái tim của ai kia, Tần Thời Luật hít một hơi, dỗ dành: "Vậy anh đi đón em có được không?"
Đường Dục cụp mắt xuống, sờ vỏ gối: “Nhưng tôi còn đang bỏ nhà đi mà.” Bây giờ mà quay về thì thật xấu hổ.
Trong lòng Tần Thời Luật ngứa ngáy, hận không thể xuyên qua màn hình điện thoại để hôn cậu một cái: "Để xem lần sao còn dám bỏ nhà đi nữa không?"
Đường Dục cũng muốn trở về, cậu nói đỡ cho lần đầu tiên bỏ nhà ra đi: "Vậy lần sau nói ba ngày là ba ngày, không được mặc cả."
Tần Thời Luật nói "Được", nhưng trong lòng anh đang nghĩ, ba ngày? Lần sau nửa ngày cũng đừng mơ!
Đường Dục thay quần áo rón rén đi ra khỏi phòng, không ngờ lại đụng phải Vương Hành đang chuẩn bị đi ra ngoài, hai người nhìn nhau sửng sốt.
Vương Hành hỏi: "Tối rồi còn định đi đâu?"
Đường Dục: "Còn anh?"
Vương Hành thẳng thừng: "Cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, đương nhiên là ra ngoài chơi rồi."
Đường Dục chưa từng sống về đêm nên có chút tò mò: "Tôi không ngủ được, anh đi đâu chơi?"
Vương Hành thấy cậu ăn mặc như một đứa trẻ ngoan, tặc lưỡi: "Trẻ con không được phép đến đó đâu."
"Tôi cũng không còn trẻ, cũng đã kết hôn rồi, hơn nữa..." Đường Dục nhướng mày giống anh ấy: "Anh quên tôi là bề trên à?”
Cháu trai lớn Vương Hành: "..."
Khi Tần Thời Luật đến, anh nhìn thấy Vương Hành và Đường Dục mỗi người chiếm giữ một đầu của ghế sô pha, Vương Hành dựa vào ghế sô pha, ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Tần Thời Luật đến, anh thở dài: "Đại ca à, xin cậu đấy, có thể mang tổ tông của cậu về được chưa?"
Tần Thời Luật đi tới cạnh Đường Dục: "Sao vậy?"
Đường Dục chỉ vào Vương Hành, nói: "Vương Hành sống về đêm, tôi cũng muốn đi."
Vương Hành không nói nên lời: "Tôi đi săn mỹ nữ, cậu định đi làm gì?"
Đường Dục nói: "Tôi đi học!"
Tần Thời Luật hất cằm: "Em muốn học cái gì?"
Trong lúc ba người đang loi nhoi thì Vương Từ bị đánh thức, đứng trên lầu nhìn xuống, thấy ba người ăn mặc chỉnh tề, bộ dạng như sắp đi ra ngoài: "Mọi người đi đâu vậy?"
Đường Dục lập tức triệu tập đồng đội: "Sống về đêm, có muốn đi cùng không?"- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Chuyện náo nhiệt sao có thể thiếu Vương Từ được?
Anh ấy nói một tiếng "đi" rồi chạy lại thay quần áo.
Tần Thời Luật cau mày, nhìn chằm chằm vào Vương Hành.
Vương Hành không nói nên lời: "Nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì? Tớ không có nói sẽ dẫn cậu ấy theo."
Bây giờ có nói thêm bất cứ điều gì cũng đã muộn, nhưng dù sao thì Đường Dục cũng đi theo, năm người trên một chiếc xe, Vương Từ thậm chí còn gọi hội những người sợ ở nhà dậy.
Vương Hành cũng là do bị bạn bè gọi ra ngoài, trong vòng bạn bè của anh ấy, có người tổ chức sẽ có người gọi bạn tới, những người đi chơi hầu hết không quen biết nhau.
Tần Thời Luật rất ít tới những nơi như thế này nhưng số lượng người biết đến anh không ít, anh chỉ cần ngồi ở đó thôi cũng sẽ có người tự động tới mời rượu, thậm chí có người còn dẫn người tới cho Tần Thời Luật.
Tần Thời Luật cảm thấy khó chịu, nhưng khi anh muốn tìm Đường Dục, anh lại nhận ra rằng Đường Dục đã đi đâu đó từ lúc nào rồi, anh em Vương Từ và Vương Tô cũng mất tích cùng cậu.
Vương Hành thấy chủ tịch Tần sắp mất bình tĩnh, vội vàng bước lên trước để xua đuổi một chàng trai đang đi tới cạnh anh: "Có mắt không vậy,người ta dẫn theo người không thấy à?"
Chàng trai kia tên Phương Lộc Minh là một minh tinh sắp ra mắt, không biết hôm nay đi với ông chủ nào, con mắt khá tốt, chú ý ngay tới đại gia Tần Thời Luật, nhưng lại không thể ý Tần Thời Luật khó chịu như thế nào.
Những tiểu minh tinh này muốn ghi dấu ấn, cách nhanh nhất chính là đến gần boss, so với những lão già bụng phệ kia thì người trước mặt này có thể nói là cực phẩm.
Phương Lộc Minh không chịu rời đi: "Chủ tịch Tần, ngài có thích người thanh thuần hơn không? Tôi có thể làm bất cứ điều gì anh muốn."
Tần Thời Luật ngẩng đầu lên, ánh sáng lờ mờ làm cho khuôn mặt anh rõ ràng hơn, anh nhìn cậu ta: "Gì cũng được sao?"
Cậu ta cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Tần Thời Luật: "Vâng, chỉ cần ngài nói."
Vương Hành lắc đầu, hỏi người bạn gọi cho anh tới đây: "Ai dẫn thứ này đến vậy?"
Bạn của Vương Hành nhìn qua: "Cậu Quách, tất cả người trong giới giải trí đều do anh ta dẫn tới.
Bọn họ đều tự nguyện đến đây làm đồ chơi, Vương Hành không kiểm soát được, đáng tiếc Tần Thời Luật đã nao lòng.
Anh ấy vừa nhấp một hớp rượu đã nghe thấy Tần Thời Luật nói: "Tôi thích những người dám làm, nếu cậu làm gì cũng được thì cởi quần áo đứng ở trên bàn khiêu vũ cho mọi người xem đi."
"Phụt… khụ khụ…" Vương Hành phun rượu ra, nhưng anh thật tình không muốn nhìn chút nào.
Vương Hành nhìn Tần Thời Luật, trong lòng nghĩ anh đúng là to gan thật, Đường Dục vẫn còn ở đây mà dám nhìn người con trai khác cởi quần áo, nhảy múa.
"Chủ tịch, chủ tịch Tần, tôi…"
Tần Thời Luật lạnh lùng liếc qua: "Sao, muốn tôi tìm người giúp cậu cởi à?"
Vương Hành không muốn nhìn thấy Tần Thời Luật phát điên ở đây, anh ấy ho tới mức suýt mất nửa mạng, anh ấy vẫy tay với bạn ở bên cạnh, bạn của Vương Hành lập tức hiểu ra, đi đến đón Phương Lộc Minh: "Cút cút cút, không xem đấy là ai mà cũng dám tán tỉnh, mượn gan hùm à?"
Sau khi mọi người lái xe đi, Vương Hành giảm tốc độ, nghiêng người hỏi: "Nè Lão Tần, cậu không sao chứ?"
Tần Thời Luật trừng mắt nhìn anh ấy: "Cậu nói thử xem?"
Vương Hành vô tội nói: "Cậu không thể trách tớ, do cậu khăng khăng muốn đến mà."
Tần Thời Luật khó chịu nói: "Tớ đi cùng cậu?"
"... Được rồi, cậu đi cùng tiểu bảo bối nhà cậu được chưa?"
Vương Hành nhìn chung quanh: "Những người còn lại đâu?"
Tần Thời Luật trừng mắt nhìn anh: "Cậu hỏi hai đứa cháu ngoan của cậu xem hai người họ dẫn người của tớ đi đâu rồi!”
Thật ra không phải Vương Từ và Vương Tô đưa cậu đi mà là do Đường Dục thấy quá náo nhiệt nên cũng háo hức, Vương Từ và Vương Tô phải đi theo sợ cậu lạc đường.
Trên sàn nhảy, Đường Dục uốn éo theo điệu nhạc, hỏi Vương Từ: "Tôi nhảy có đẹp không?" ( truyện trên app T𝕪T )
Lần đầu tiên Vương Từ nhìn thấy có người nhảy múa kiểu đó, giơ hai tay lên trên đầu, chắp tay lại, sau đó vặn vẹo như một con rắn, Vương Hành bật cười nói: "Đẹp, rất đẹp, lát gọi ông tan tới đây xem cậu nhảy."
Đường Dục đang vặn vẹo, đột nhiên có người từ phía sau chạm vào eo của cậu, hai tay Đường Dục co rụt lại, quay đầu nhìn người vừa chạm vào mình.
Một người đàn ông mặc áo hoa đứng sau lưng cậu, mỉm cười nhìn cậu: "Cậu là người của công ty giải trí nào vậy?"
Tiếng nhạc quá lớn nên Đường Dục không thể nghe rõ, cậu định trốn đi thì eo lại bị đụng chạm.
Lúc nãy Đường Dục còn nghĩ người này vô tình đụng phải mình, giờ thì khác, cậu kéo Vương Từ đang nhảy: "Chúng ta trở về đi."
Người đàn ông mặc áo hoa nắm lấy tay cậu: "Đừng đi chứ, chơi cùng tôi đi."
Vương Từ nhìn tay người đàn ông mặc áo hoa, nhíu mày, kéo tay Đường Dục ra: "Anh làm gì vậy?"(- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -)
Người đàn ông mặc áo hoa nhìn Đường Dục bằng đôi mắt như muốn lột trần cậu: "Tiểu mỹ nhân, ở cùng anh một đêm đi, sau đó em muốn tài nguyên gì anh đều sẽ cho em hết."
Đường Dục cảm thấy anh ta đang nói tiếng ngoài hành tinh, nếu không thì sao cậu lại không hiểu?
Tiểu mỹ nhân là ai?
Cậu là đàn ông cơ mà!
Vương Từ gầm lên: "Mù à! Không hỏi xem đây là ai!"
Người kia thật sự không biết Đường Dục là ai, trong ấn tượng của anh ta, ngoại trừ những người nịnh hót kim chủ ra thì đã lâu lắm không gặp người đẹp trai như vậy.
Người đàn ông mặc áo hoa hỏi: "Là ai?"
Vương Từ: "Là ông của anh."
Vương Từ mắng xong vẫn chưa thấy đã, nên mắng thêm một lúc!
Vương Từ chỉ chỉ người đàn ông mặc áo hoa: "Chờ một chút!"
Nói xong cậu ta kéo Đường Dục đi: "Ông trẻ, chúng ta đi tìm chú!"
Người đàn ông mặc áo hoa … Ông trẻ, Ông trẻ nhà nào?
Khi Tần Thời Luật và Vương Hành đến tìm họ, họ thấy Vương Từ tức giận kéo Đường Dục ra ngoài, Vương Hành ngăn anh ấy lại: "Sao vậy, cháu ăn phải thuốc nổ à?"
Vương Từ chỉ vào người đàn ông mặc áo hoa phía sau: "Tên ngốc đó muốn lợi dụng chú nhỏ."
Tần Thời Luật liền đen mặt, khỏi phải nói, bạn của Vương Hành đã đi tới tìm người đàn ông mặc áo hoa kia, thật trùng hợp khi đây chính là cậu Quách, người đã đưa Phương Lộc Minh đến đây.
Đúng là mù cũng có thể mù theo hội!
Một lúc sau, người đàn ông mặc áo hoa lúng túng đi tới chào hỏi Tần Thời Luật, xin lỗi Đường Dục: “Xin lỗi, Tiểu Đường, là tôi có mắt không biết Thái Sơn, cũng không biết cậu là người của chủ tịch Tần, xin đừng để bụng."
Ở nơi như thế này mà nói Đường Dục là người của Tần Thời Luật, sẽ bị hiểu lầm thành Đường Dục là do anh bao nuôi hoặc dẫn theo ăn chơi, Tần Thời Luật không thích bị hiểu lầm như vậy: “Đó là người của tôi theo kiểu hợp pháp.”
Nghe vậy những người bạn của Vương Hành ngơ ra trong phút chốc.
Họ vốn tưởng mỹ nam này được Tần Thời Luật bao nuôi, dù sao chuyện Tần Thời Luật kết hôn là chuyện lớn mà chưa nghe ai nói qua.
Thấy bọn họ không tin, Tần Thời Luật lấy ra con át chủ bài của Đường Dục: "Muốn xem giấy đăng ký kết hôn không?"
Đường Dục vừa nghe vậy lập tức lấy điện thoại di động ra, tìm ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn lúc trước, giơ lên cho bọn họ xem giống như cảnh sát cầm giấy chứng nhận vậy.
Người đàn ông mặc sơ mi hoa nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn, trong đầu ong ong, anh ta biết mình đã phạm phải một sai lầm lớn, nên lại xin lỗi với giọng điệu khiêm tốn hơn trước.
Thấy anh ta thật lòng, Đường Dục liền lấy lại điện thoại nói: "Được, tôi tha thứ cho anh, nhưng sau này anh không được sờ eo người không quen biết nữa, như vậy rất mất lịch sự."
Sắc mặt Tần Thời Luật vừa mới tốt lên lại trầm xuống: "Anh ta còn sờ eo của em nữa à?"
“!” Người đàn ông mặc sơ mi hoa hoảng hốt: “Không phải, chủ tịch Tần, xin ngài hãy nghe tôi giải thích…”
Đường Dục giơ hai ngón tay lên, dùng vẻ mặt ngoan ngoãn nhất nói: "Anh ta còn sờ tôi tới hai lần."
Người đàn ông mặc sơ mi hoa: "..."
Sao anh ta lại thấy giống như cậu Đường đây đang cố tình làm vậy?
Đúng là Đường Dục cố ý, cậu không thích ai gọi mình là mỹ nhân.
Người đàn ông mặc sơ mi hoa đau đầu giải thích với Tần Thời Luật.
Đường Dục không thèm nghe lời giải thích gần như là ngụy biện kia, đây là lần đầu tiên cậu đến một nơi như thế này, cái gì cũng tò mò, cậu nhìn thấy một người đứng trong góc và đã đứng ở đó rất lâu, hơn nữa người đó cứ nhìn về hướng của họ.
Ánh mắt va chạm, người đó như chột dạ, nhưng lại muốn nhìn cậu, dáng vẻ liếc trộm rất giống như đã làm sai chuyện gì đó nhưng không dám thừa nhận.
Đường Dục giơ ngón tay: "Anh ta là ai, sao cứ nhìn chúng ta vậy?"
Tần Thời Luật nhìn theo hướng cậu chỉ, thấy chàng trai vừa quấy rầy anh đang đứng đó, căng thẳng nhìn họ.
Phương Lộc Minh không biết thân phận của chủ tịch Tần, tại sao cậu Quách thấy họ phải cúi đầu khom eo, cậu khá hối hận vì đã chọc phải người không nên chọc, có phải cậu xong đời rồi không?
Tần Thời Luật thu hồi tầm mắt, nhân tiện chặn ánh mắt của Đường Dục: "Không biết."
Vương Hành cũng nhìn thấy, trong lòng anh nảy ra một ý, nói: "Không phải đó là tên vừa bắt chuyện với cậu à, người nói muốn ở với cậu, còn ngồi ở trên đùi cậu ấy?"
"..." Nghe Vương Hành nói bậy bạ, Tần Thời Luật cau mày nhìn anh chằm chằm: "Cậu bị điên à?"
Vương Hành liều mạng tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Tớ không nói bậy, cậu xem, cậu ta vẫn đang nhìn cậu kìa.”
Nói xong anh lập tức xem phản ứng của Đường Dục.
Đường Dục chớp mắt, dường như rất kinh ngạc, nhưng không rõ ràng, cậu nhìn Phương Lộc Minh đang đứng trong góc, Vương Hành không thể hiểu nổi ánh mắt của cậu rốt cuộc là có ý gì.
Đường Dục liếc nhìn Vương Hành, Vương Hành mỉm cười với cậu.
Đường Dục vẫn khuôn mặt vô cảm nhìn đi chỗ khác, hỏi Tần Thời Luật : "Sao cậu ta lại ngồi ở trên đùi anh?"
Tần Thời Luật : "Cậu ta không có ngồi trên đùi của anh."
Đường Dục: "Cậu ta cũng muốn ngủ với anh à?"
Tần Thời Luật giật mình trước câu hỏi thẳng thừng của cậu: "...Không."
Đường Dục nhìn Tần Thời Luật với vẻ khó hiểu: "Có lẽ anh nên tìm nguyên nhân từ bản thân anh đi."
Tần Thời Luật nhíu mày: "Tìm nguyên nhân gì?"
Đường Dục chỉ vào Vương Hành: "Nếu không tại sao cậu ta không ngồi ở trên đùi của anh ấy?"
Trong lòng Tần Thời Luật mắng Vương Hành cẩu huyết, anh nghiến răng nói: "Cậu ta không ngồi trên đùi anh!"
Đường Dục nhún nhún vai: "Anh cứ khăng khăng như vậy, tôi cũng không thể làm gì được, bạn của anh nói cậu ta ngồi trên đùi anh, anh lại không thừa nhận, tôi cũng không biết nên tin ai."
Vương・bạn của anh・ Hành phải nói: Hay cho chiêu lấy tiền làm lùi!
Anh ấy chỉ muốn vạch trần thói đạo đức giả của Đường Dục, nhưng không ngờ anh lại cắn lại lão Tần.
Đường Dục lại nhìn Phương Lộc Minh: "Cậu ta có vẻ còn đẹp trai hơn cả Dương Ân Bạch."
Tần Thời Luật: "..." Em thật biết so đo.
Vương Hành: “?” Anh ấy nghe mà không hiểu.
Sao lại thành ca ngợi người đàn ông đó rồi?
Lúc này Tần Thời Luật không thể quan tâm đến phương hướng phát triển của sự việc nữa, đôi mắt đau đớn trước những lời của Đường Dục: "Đẹp trai?"
Đường Dục ngưỡng mộ người đàn ông phía xa, vừa gật đầu vừa khen: "Ừm, đẹp trai, không biết cậu ấy làm nghề gì, đẹp trai như vậy mà không phải người nổi tiếng thì tiếc quá."
Tần Thời Luật: "..."
Tôi thấy là em không khiến tôi tức chết em sẽ thấy tiếc mới đúng!
Mặt Tần Thời Luật tối sầm lại: "Em thích à?"
Đường Dục gật đầu: "Thích."
Sau khi người đàn ông mặc sơ mi hoa hiểu họ đang nói về ai, đầu óc anh ta run lên bần bật.
…Anh ta đã gây nghiệp gì vậy?
Vợ chủ tịch Tần thích các nghệ sĩ của công ty anh ta, chết tiệt, giờ anh ta thu dọn đồ cút khỏi thành phố Phú Dương còn kịp không?
Vương Tô không biết từ đâu xuất hiện, nhắc nhở Đường Dục: "Chú nhỏ hiểu sai rồi, chú ấy nói là cậu ta dụ dỗ chú ấy."
Đường Dục cũng không chịu thua kém: "Vậy thì sao, tôi cũng có người dụ ddỗdos thôi."
Người đàn ông mặc sơ mi hoa: "..."
Anh ta lại cảm thấy rằng vị thiếu gia này muốn anh trực tiếp biểu diễn một màn tự hủy.
Tần Thời Luật không thể thở một cách bình thường được nữa, anh nhắm mắt lại, ngay khi sắp nổ tung thì anh mở mắt ra, ôm lấy cậu trai nhỏ đang khen ngợi những người đàn ông khác đẹp trai vào trong vòng tay của mình, buộc cậu chỉ nhìn vào chính mình: "Vậy thì nói đi, anh đẹp hơn hay cậu ta đẹp hơn?"
Vương Hành: "?"
Vương Hành đột nhiên cảm thấy hành động gài bẫy Đường Dục thật thiếu suy nghĩ, anh không ngờ Đường Dục không cắn câu mà thậm chí còn kéo cả Tần Thời Luật xuống nước, người này còn bình thường không?
Cậu tự hạ mình so sánh bản thân với ai vậy?
Thật ra không phải cậu muốn khiến Tần Thời Luật tức đến chết mới cam tâm mà cậu chỉ muốn cho Vương Hành biết, lần trước cậu nói không sợ không phải nói đùa, nếu muốn xem cậu khiến Tần Thời Luật tức giận, vậy thì cậu sẽ cho Vương Hành xem.
Đường Dục biết rõ giới hạn của Tần Thời Luật, kích thích tới đây thôi, cậu thấy đủ là dừng ngay, cậu cười lộ răng ngẩng đầu, híp mắt, cười với Tần Thời Luật: "Đương nhiên là anh đẹp hơn."
Một câu nói của Đường Dục khiến tâm trạng Tần Thời Luật từ u ám trở nên tươi sáng: “Không tệ.”
Vương Hành nghiến răng.
Chuyện ngu xuẩn như này làm một lần là đủ rồi, sau này sẽ không tự tìm cơm chó để ăn nữa!
Người đàn ông mặc sơ mi hoa không hiểu lời nói ghen tuông của hai người họ, chỉ thấy Tần Thời Luật đã giận, vội vàng nói: “Xin lỗi, chủ tịch Tần, đó là nghệ sĩ của công ty chúng tôi, anh yên tâm, về tôi sẽ phong sát cậu ta!"
Tần Thời Luật: "Không cần."
“Tôi đảm bảo rằng cậu ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa…”
Người đàn ông mặc sơ mi hoa: “…Hả?”
Đường Dục dựa vào ngực Tần Thời Luật như không có xương, nhìn người đàn ông mặc sơ mi hoa: "Sao lại phải phong sát, tôi muốn xem cậu ta đóng phim truyền hình."
Người đàn ông mặc sơ mi hoa: "..."
Cậu là ác ma hả? Sao lại muốn em phim truyền hình của người dụ dỗ chồng mình?
Tâm trạng Tần Thời Luật rất tốt, anh ta nói với người đàn ông mặc sơ mi hoa: "Nghe thấy chưa? Cho cậu ta tài nguyên, để cậu ta chuyên tâm quay phim, trong vòng nửa năm phải để phim cậu ta đóng lên sóng, nếu thiếu tiền cứ tìm tôi, tôi sẽ đầu tư."
Người đàn ông mặc sơ mi hoa: "???"
Hai người có thể làm như người thường được không? Sao lại đầu tư cho loại lẳng lơ kia??