Thời tiết đầu tháng năm ấm lên, ngay cả khi không mặc quần áo trong phòng cũng không quá lạnh.

Thím Trương làm đồ ăn sáng xong, Đường Dục chậm rề rề mãi không xuống, Tần Thời Luật mở cửa liền nhìn thấy Đường Dục đang nằm chổng mông trên giường nghịch điện thoại.

Đường Dục: [Tuần sau có triển lãm bảo tàng, cậu có đi không?]

Lúc này Dư Lạc Dương vẫn chưa tỉnh dậy, Đường Dục lại gửi  tin nhắn cho Vương Từ, nhưng Vương Từ không trả lời, nên cậu lại gửi cho Vương Tô.

Vương Tô: [Ngày mai tôi phải trở lại đội khảo cổ, vùng đất ở ngoại ô phía tây cần khảo sát, có lẽ không thể đi được. Nhưng triển lãm đó rất đáng để tham quan, có lẽ Chu lão cũng sẽ đi, lát tôi sẽ nói với Vương Từ bảo nó đi cùng cậu.]

Đường Dục còn chưa kịp gửi chữ [Được], đột nhiên có người chạm vào vòng eo đang nhô lên, Đường Dục mềm nhũn, cả người ngã xuống...

Tần Thời Luật cười: "Chổng mông nghịch điện thoại, tư thế nằm của em đúng là càng ngày càng độc."

Đường Dục quay đầu liếc nhìn anh rồi tiếp tục gửi [Được] cho Vương Tô: “Gió thổi vào mông mát lạnh, tôi cũng không biết vì sao, nhưng khá thoải mái."

Tần Thời Luật chỉ vào thuốc mỡ trên đầu giường: "Có lẽ là do thuốc, đừng chổng nữa, thay quần áo xuống lầu ăn cơm."

Đường Dục cầm thuốc mỡ lên nhìn, cậu nhớ trong nhà không có thứ này, mấy lần trước không bị lạnh mông.

Đường Dục hỏi: "Cái này ở đâu ra vậy?"

Tần Thời Luật nói: "Tôi nhờ Lê Thành mua vào tối hôm qua."

Đường Dục ngẩng đầu nhìn anh: "...Tối hôm qua?"

Tần Thời Luật nhìn vẻ mặt khiếp sợ của cậu: "Sao vậy?"

Nếu như Đường Dục nhớ không lầm, tối hôm qua lúc cậu đi ngủ đã là gần hai giờ.

Nghĩ đến lúc nửa đêm Tần Thời Luật gọi Lê Thành mang thuốc tới, Đường Dục rất đau đầu…lần này xong rồi, nhất định trợ lý Lê càng ghét cậu, nửa đêm còn phải đi mua thuốc cho cậu, cậu còn thấy khó chịu.

Đường Dục cau mày nhìn Tần Thời Luật, quả nhiên, không thể dễ dàng thay đổi tình tiết trong tiểu thuyết, nửa đêm mà anh còn hành hạ trợ lý Lê, trợ lý Lê báo thù, mách tội cậâu, cuối cùng Tần Thời Luật tin lời của trợ lý Lê mà giết cậu, đúng là vòng luẩn quẩn.

Mọi người xung quanh anh đều có thuộc tính ám sát, ai nấy đều muốn hại cậu!

Nhìn thấy lông mày cậu sắp dính lấy nhau, Tần Thời Luật còn tưởng rằng cậu có chuyện gì, anh ngồi ở bên cạnh cậu hỏi: "Sao vậy?"

Đường Dục mân mê lọ thuốc trong tay, nghĩ cách tự cứu mình: “Trợ lý Lê cũng khá đáng thương, buổi tối còn phải tới đưa thuốc, hay là thưởng cho anh ta, trừ vào tiền tiền tiêu vặt của em?”

Tần Thời Luật chưa từng được cậu thương nghe vậy có chút khó chịu: "Em còn quan tâm đến anh ta."

Tiền lương làm trợ lý của Tần Thời Luật sao có thể ít được, đừng nói là nửa đêm đưa thuốc, cho dù nửa đêm yêu cầu anh ta đưa bom, anh ta cũng phải mang cho anh!

Đường Dục thầm nói, đây đâu phải là cậu quan tâm, cậu chỉ muốn bồi thường cho trợ lý Lê một chút để xua tan oán hận trong lòng anh ta, để anh ta ngừng nói xấu cậu.

Tần Thời Luật không biết cậu đang nghĩ gì, anh không thể kìm nén được ghen tuông nên khịt mũi: "Mỗi ngày Lê Thành đều nói xấu em trước mặt tôi, em lại thương anh ta, hay là tôi lấy tất cả số tiền tiêu vặt của em vào tháng tới để thưởng cho anh ta nhé"

Đường Dục đột nhiên nhìn về phía Tần Thời Luật.

Phá án rồi, quả nhiên trợ lý Lê không ngừng nói xấu cậu!

"Tại sao anh ta lại nói xấu tôi? Tôi không làm chuyện gì xấu cả." Đường Dục ngồi dậy, rụt rè nhìn anh: "Anh không tin đúng không?"

Tần Thời Luật không thoải mái và tốt bụng: "Em nghĩ sao?"

Đường Dục thấp thỏm, sao cậu biết được cả ngày vai phản diện nghĩ gì?

Đường Dục đột nhiên ôm bụng rên rỉ.

Tần Thời Luật: "Làm sao vậy?"

“Đau bụng.” Đường Dục ủ rũ vùi đầu vào trong ngực anh: “Chẳng lẽ thuốc mỡ trợ lý Lê mua có độc?”

Tần Thời Luật: "..."

Được thôi, cậu lại muốn hại Lê Thành rồi.

Tần Thời Luật nhéo mặt cậu: "Đừng giả bộ, tối hôm qua tôi có cho em uống rồi, cho dù trúng độc thì cũng không phải bây giờ, mau đứng dậy thay quần áo đi."

Đường Dục cúi mặt lui ra khỏi vòng tay của anh, lẩm bẩm nói: "Chắc chắn anh ta có ý với anh, nếu không tại sao còn nói xấu tôi? Nhất định anh ta muốn đạp tôi xuống, cướp lấy vị trí này.”

Tần Thời Luật: "..."

Lê Thành, cướp vị trí? Vậy đúng là vậy thật rồi!

Thấy anh không phản bác, Đường Dục không biết anh có tin hay không, ôm anh nói một cách nhỏ nhen: "Anh đừng thưởng cho anh ta nữa, nếu không anh ta sẽ nghĩ anh cũng có hứng thú với anh ta."

Có một giây, Tần Thời Luật cảm thấy có lỗi với trợ lý Lê.

-

Sau khi nhìn thấy tin nhắn của Đường Dục, Dư Lạc Dương đã hẹn gặp cậu, Đường Dục mời cậu ấy đến nhà mình, nhưng Dư Lạc Dương từ chối, cậu ấy sợ chồng của Đường Dục.

Đường Dục nói: "Vậy chúng ta tới quán trà của Đàm Nam Sơn đi."

Lần này Dư Lạc Dương không muốn cậu đi: "Cậu tới đó làm gì? Lần trước tiêu tiền chưa đủ sao?"

Đường Dục thấy anh rất phiền: "Vậy cậu muốn đi đâu?"

Dư Lạc Dương suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra: "Vậy chúng ta cứ tới quán trà đi."

Đường Dục bắt taxi đến quán trà, vừa vào cửa đã nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú từ cầu thang đi xuống, người đàn ông nhìn thấy cậu liền mỉm cười: "Đến rồi?"

Đường Dục quay đầu nhìn lại, phía sau không có người, người này đang nói chuyện cùng cậu sao?

Người đàn ông đi tới trước mặt cậu: "Dư Lạc Dương chưa tới, muốn đi lên trên kia chờ không?"

Đường Dục nhìn người trước mắt, có chút quen mắt, nhưng lại dường như không quen biết, hỏi: "Anh là ai?"

Đúng lúc này Dư Lạc Dương đi vào, cậu ấy nghe thấy lời của Đường Dục thì cười rất lớn: "Ha ha ha, tôi đã nói gì nào, tôi nói anh cạo râu như đổi mặt mà anh không tin!"

Dư Lạc Dương khoác vai Đường Dục, vô tâm cười nói: "Không nhận ra chứ gì, đây là Đàm Nam Sơn. Anh ta cưa sừng làm nghé, nào là cạo râu rồi cắt tóc, tớ chỉ nói trông anh ấy già thôi, cần tới mức đó không, lớn tuổi là sự thật, không phải cạo râu là có thể thay đổi được."

Đường Dục kinh ngạc nhìn Đàm Nam Sơn, nói vậy trông người kia thực sự rất giống anh ấy, ngoại trừ bộ râu không còn trên cằm, mái tóc hơi dài trở nên gọn gàng hơn, chiếc áo sơ mi lúc trước đã được thay thế trở thành áo khoác bình thường, anh ấy đã thay đổi phong cách, chẳng trách cậu không nhận ra.

Cậu nghĩ đến lúc cậu nói Tần Thời Luật già, Tần Thời Luật cũng không vui, Đường Dục nghĩ, có lẽ người ở độ tuổi này rất nhạy cảm.

Đường Dục an ủi Đàm Nam Sơn: "Anh cạo râu xong trông có vẻ trẻ hơn rất nhiều."

Đàm Nam Sơn nhìn chằm chằm Dư Lạc Dương đang nghiêng người cười tủm tỉm, anh ấy nghe thấy Đường Dục nói như vậy, anh ấy nhướng mày, cười như xuân hoa nở rộ: "Vẫn là Tiểu Đường có mắt nhìn."

Dư Lạc Dương lập tức đề cao cảnh giác, đứng trước mặt Đường Dục cảnh cáo Đàm Nam Sơn: "Cậu ấy đã là chồng người ta, anh chú ý đi, sao anh lại cười phong lưu như vậy? Cẩn thận chồng cậu ấy đánh chết anh!"

Đàm Nam Sơn tóm gáy Du Nhạc Dương như tóm gà: "Nói ai đấy, sao cậu nói chuyện với tôi càng ngày càng không lịch sự thế, Dư Tiểu Dương."

“Mẹ nó, tôi tên là Dư Lạc Dương!” Dư Lạc Dương giãy dụa: “Ai cho phép anh đổi tên ông tôi đặt!”

Nhìn Du Nhạc Dương bị Đàm Nam Sơn lôi đi, Đường Dục lẩm bẩm: "Bọn họ thân thiết như vậy từ khi nào?"

Cô gái bán trà lần trước cho anh nói: "Cậu Dư dạo này thường xuyên đến đây, chỉ để tranh luận với ông chủ của chúng tôi."

Đường Dục gật đầu.

Cũng bình thường, Dư Lạc Dương lắm lời như vậy, nếu một ngày không cãi nhau cùng người khác, e là sẽ sùi bọt mép, có người cãi cọ với cậu ấy cũng khá tốt..

Trong phòng riêng, Dư Lạc Dương đẩy điểm tâm đến trước mặt Đường Dục như dâng bảo vật: "Thử món này đi, món này là món ngon nhất, còn cả món này, tớ cũng thích ăn món này."

Lúc gọi điện Dư Lạc Dương không muốn tới, giờ cậu ấy lại coi điểm tâm của người ta như bảo bối, Đường Dục hỏi anh: "Cậu thường xuyên tới đây ăn à?"

Dư Lạc Dương nói: "Không thường xuyên."

Đàm Nam Sơn vừa uống trà vừa cười: “Cũng không thường xuyên lắm, một tuần chỉ tám lần thôi.” 

Dư Lạc Dương lườm anh ấy một cái: “Câm miệng đi ông già!”

Đàm Nam Sơn vừa cười vừa mắng: "Súc sinh không có lương tâm, coi như bao nhiêu điểm tâm của tôi đều cho chó ăn rồi."

Đường Dục vừa định nếm thử một miếng điểm tâm: "..." yên lặng để điểm tâm lại.

Cậu ấy không muốn làm chó.

Dư Lạc Dương phớt lờ anh ấy, nói với Đường Dục: "Tớ nghe nói về triển lãm đó rồi, nghe nói do Cục Di tích Văn hóa tổ chức, nhưng tớ nghĩ cậu không nên đi thì hơn."

Đường Dục: "Tại sao?"

Dư Lạc Dương cao giọng nói: "Còn cần hỏi sao? Cậu tiêu nhiều tiền như vậy, tớ sợ cậu khống chế không được, sẽ mua sạch cả cái triển lãm."

Đàm Nam Sơn nói: “Cậu đúng là lo nhiều thật đấy, cậu ấy đâu tiêu tiền của cậu."

"Anh biết cái gì?" Dư Lạc Dương nói: "Từ nhỏ cậu ấy đâu có thói quen tiêu hoang, chẳng qua là lớn lên bị dạy hư, đây là tật xấu, cần phải sửa!"

Đàm Nam Sơn không đồng ý: "Nếu mua thứ gì đó có giá trị, vậy cũng không tính là lãng phí tiền bạc."

Đường Dục yên lặng uống trà, nghe hai người bọn họ cãi nhau như không liên quan gì đến mình.

Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc cãi vã giữa hai người, một nhân viên bán hàng ra mở cửa: "Ông chủ, ông Lâm đến rồi."

Đàm Nam Sơn vừa đứng dậy, Lâm Miễn từ dưới lầu đi lên, ông ta hai tay chắp sau lưng, như đang cố ý tìm thứ gì, ông ta liếc mắt nhìn vào bên trong: "Bảo con lấy cho bố ít trà mà tốn sức thế!"

Đường Dục quay đầu nhìn sang, Lâm Miễn giật mình: "Cậu bé biết hoa lan?"

Đường Dục cũng sửng sốt: "Ông chú bị người ta lừa?”

Đàm Nam Sơn: "..." Tiền tố kỳ lạ gì đây?

Đàm Nam Sơn nhìn Lâm Miễn, sau đó nhìn Đường Dục: "Bố, không lẽ cậu ấy là cậu bé biết hoa lan bố gặp ở chợ hoa?"

Lâm Miễn bước vào, dáng người vạm vỡ mang theo khí chất xã hội đen: "Là thằng bé, hai đứa vậy mà quen nhau sao?”

Nói không ngạc nhiên là nói dối, Đàm Nam Sơn không ngờ rằng người thanh niên mà ông già nói đến bấy lâu nay lại chính là Đường Dục.

Đường Dục cũng rất bất ngờ, Đàm Nam Sơn thế mà gọi ông ta là bố?

Là bố dượng sao?

Ngoại hình của Đàm Nam Sơn thuộc dạng thanh tú, nhìn không giống ông Lâm này chút nào.

Đường Dục đứng dậy, Dư Lạc Dương lúc nãy vẫn đang nhe nanh múa vuốt cũng đứng dậy.

Có nên nói hay không, khí chất của bố Đàm Nam Sơn có chút đáng sợ, Dư Lạc Dương cảm thấy hình như cậu ấy từng gặp khí chất giống như vậy ở đâu đó nhưng nhất thời lại không nhớ ra được.

Lâm Miễn liếc nhìn Dư Lạc Dương, nhướng mày, hỏi Đàm Nam Sơn: "Thằng bé là người con nhắc đến phải không?"

Đàm Nam Sơn bất lực: "Con còn tưởng rằng bố chỉ đến để lấy trà thôi chứ."

Lâm Miễn: "Tiện xem thử cũng không được sao?"

Lần này, Lâm Miễn và Đường Dục kết bạn được WeChat, hai người trò chuyện về những điều mà Đàm Nam Sơn và Dư Lạc Dương không thể hiểu được. Dư Lạc Dương nhỏ giọng hỏi Đàm Nam Sơn: "Ông ấy thực sự là bố của anh à?"

Đàm Nam Sơn nhìn Dư Lạc Dương đang tò mò đến gần: "Sao, không giống à?"

Dư Lạc Dương nhìn Lâm Miễn rồi nhìn Đàm Nam Sơn, lắc đầu: "Trông không giống lắm, bố anh trông hơi hung dữ."

Đàm Nam Sơn mỉm cười: "Lúc không tức giận thì tính ông ấy rất tốt.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Dư Lạc Dương tò mò: "Vậy anh đã bao giờ chọc ông ấy tức giận chưa?”

“Có.” Đàm Nam Sơn nói: "Tôi bị đánh chảy máu đầu, phải nhập viện nửa tháng."

Dư Lạc Dương lập tức trợn to hai mắt: "!!!"

Đây không thể là bố ruột!

Đột nhiên Dư Lạc Dương nhìn anh ấy với ánh mắt có chút đồng tình, cậu ấy vỗ cánh tay Đàm Nam Sơn an ủi: "Anh có thể sống đến lớn như vậy cũng không dễ dàng gì."

Lâm Miễn nhìn hai người họ thì thầm, nói với Đường Dục: "Hay là chúng ta ra chợ hoa đi dạo?"

Dù sao Đường Dục cũng đang nhàn rỗi không có gì làm: "Để tôi hỏi xem bọn họ đi không.”

Lâm Miễn nói: "Không dẫn theo bọn chúng , bọn chúng không hiểu gì, chúng ta tự đi.”

Đường Dục nhìn Lâm Miễn bị lừa không biết bao nhiêu lần, ánh mắt có hơi phức tạp, nhưng cậu không nói gì, cậu liếc nhìn Dư Lạc Dương, không biết Dư Lạc Dương đang nói gì với ông chủ Đàm, sao còn sờ tay người ta nữa vậy?- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Còn ông chủ Đàm đó nữa, sao bị sờ mà hình như rất vui vậy?

Vài ngày tiếp theo, ngày nào Đường Dục cũng trò chuyện với Lâm Miễn trên WeChat, trông Lâm Miễn nghiêm túc, lúc xin lời khuyên không hề tự cao, thậm chí còn gọi Đường Dục là thầy Tiểu Đường.

Lúc đầu Đường Dục không quen, nhưng dần dần Lâm Miễn gọi nhiều Đường Dục không buồn sửa nữa.

-

Một ngày trước triển lãm, Đường Dục mới biết mình cần phải có thiệp mời, cậu đăng status nói mình không có thiệp mời, một lúc sau, tin nhắn lần lượt đến.

Ông chủ Tiền: [Tôi có, chỉ sợ cậu không có nên tôi lấy thêm một cái.]

Vương Từ: [Tôi có, anh tôi lấy giúp chúng ta rồi.]

Dư Lạc Dương: [Đàn Nam Sơn nói rằng anh ấy có.]

Đàm Nam Sơn: [Tôi có ba tấm.]

Lâm Miễn: [Hỏi Đàm Nam Sơn, tôi thấy nó có mấy tấm.]

Tần Thời Luật nhìn thấy status của Đường Dục, anh đặt điện thoại xuống, hỏi cậu: "Thiệp mời gì vậy?"

Đường Dục đang trả lời tin nhắn, không ngẩng đầu lên nói: "Không có gì, đã có người cho em rồi."

Tần Thời Luật cau mày, anh không biết hàng ngày cậu làm gì, thậm chí không biết cậu đang chơi với ai.

Tần Thời Luật gọi cậu: "Đường Dục, lại đây."

Đường Dục vẫn cầm điện thoại không di chuyển.

Tần Thời Luật kiên nhẫn vỗ vỗ chân của mình: "Bảo bảo, lại đây ngồi trên đùi tôi."

Đường Dục không để ý tới anh: "Chờ một chút, tôi đang trả lời tin nhắn."

Tần Thời Luật khó vì cậu quan tâm đến người khác nhiều hơn bản thân mình, vì vậy anh hỏi: "Trả lời tin nhắn của ai?"

Đường Dục đang trả lời tin nhắn của Lâm Miễn, nói: "Học trò của tôi."

Tần Thời Luật: "..."(- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -)

Em nói như em giỏi lắm ý.

Tần Thời Luật không biết học trò của cậu là ai, anh chỉ cảm thấy học trò của cậu hơi phiền phức.

Lâm Miễn đã già, nói chuyện khá dài dòng, hơn nữa, Đường Dục cũng là một người chậm chạp, hai người trao đổi qua lại hơn mười phút mới xong.

Đường Dục đặt điện thoại di động xuống rồi leo lên trên đùi Tần Thời Luật ngồi, điện thoại lại kêu lên, cậu giơ tay muốn lấy, Tần Thời Luật đã giật trước một bước.

"Ai phiền như vậy, mãi mà không xong!"

Đường Dục không phát hiện anh đang giận, nên cậu đổ thêm dầu vào lửa: “Là người lần trước đi chợ hoa tôi từng nói với anh, lúc trước chưa kết bạn Wechat của anh, tôi còn tưởng anh cố tình không nói cho tôi biết."

Tần Thời Luật nhớ ra, anh vốn không định nói cho cậu biết, nhưng sau đó người kia cũng không kết bạn với anh, cho nên anh quên mất.

Bị cậu nhắc nhở như vậy, Tần Thời Luật nắm chặt eo anh, ôm cậu vào lòng: “Em to gan rồi, dụ dỗ người bên ngoài còn dám nói trước mặt tôi?”

Đường Dục hừ một tiếng: "Không phải anh hỏi sao?"

Vậy anh không nên hỏi sao?

Tần Thời Luật ném điện thoại đi: "Người đó cho em thiệp mời?"

Đường Dục kêu lên một tiếng, điện thoại đã lăn sang một bên, cậu nói: "Không phải, là con của người đó."

Lông mày Tần Thời Luật giãn ra, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng: "Đã có con rồi?"

Đường Dục gật đầu: "Ừm, ông ấy đã già lắm rồi."

Tần Thời Luật muốn hỏi "Già hơn tôi không?" Nhưng nghĩ lại, anh cảm thấy câu hỏi này giống như đang nhắc Đường Dục anh bao nhiêu tuổi vậy, nên anh đổi cách hỏi: "Con trai người đó bao nhiêu tuổi?"

Đường Dục suy nghĩ một chút nói: "Xấp xỉ tuổi của anh."

Sắc mặt Tần Thời Luật tối sầm: "?"

Quả nhiên lão già không chịu yên phận.

Đường Dục vô tâm, đi ra ngoài bị bắt mang đi bán có khi cũng không biết, bố con cùng ra tay, cậu có thể chạy thoát sao?

Tần Thời Luật không thể không đề cao cảnh giác: "Em gặp con trai ông ta chưa?"

“Gặp rồi.” Đường Dục nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ nói: “Bọn em là bạn, anh ta còn tặng em trà nữa.”

Tần Thời Luật: "..."

Hừ, còn tặng trà, già trẻ đều không phải hạng người gì tốt!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play