Đường Dục vừa có xưng hô mới nên rất vui vẻ mà rời đi với Tần Thời Luật, vừa mở cửa ra, một xấp văn kiện được đặt trên ghế lái phụ khiến Đường Dục sửng sốt.

——Đơn xin ly hôn.

Bốn chữ được in đậm đến chói lọi khiến đầu óc Đường Dục ong ong một tiếng... Tần Thời Luật muốn ly hôn với cậu?

Tần Thời Luật lên xe, thấy Đường Dục vẫn còn đứng ngoài cửa xe, anh nhìn thoáng qua đơn ly hôn bị anh ném vào ghế lái phụ, Tần Thời Luật nhặt lên mà ném lên kệ phía trước vô lăng: “Lên xe.”

Hiện trong đầu Đường Dục có hơi rối loạn, cậu không nghĩ đến sẽ tới nhanh như vậy, hơn nữa… Hơn nữa cậu cũng không có làm sai cái gì mà.

Đường Dục bước lên xe, mà còn chưa thắt dây an toàn, ngơ ngác nhìn đống giấy tờ lộn xộn trên kệ: “Lần trước anh tặng tôi căn nhà, đã bán rồi sao?”

Tần Thời Luật đã sớm quên mất chuyện này từ lâu: “Vẫn chưa.”

Đường Dục thở phào nhẹ nhõm: “Đừng bán thì hơn.”

Tần Thời Luật ban đầu cũng không định bán: “Tại sao không bán nữa?”

Đường Dục mím môi, nhìn tờ đơn ly hôn trên kệ xe: “Nếu chúng ta ly hôn, tôi không thể ở trong căn nhà bây giờ của anh nữa, đến lúc đó thì tôi có thể chuyển qua đấy ở.”

Mặc dù trong miệng cậu nói chuyện ly hôn, nhưng Tần Thời Luật không hiểu sao lại bị lời nói của cậu lấy lòng… Nên dù bọn họ có ly hôn, thì cậu cũng sẽ sống trong ngôi nhà mà anh đã tặng cho cậu, chứ không phải là đi tìm người khác.

Tần Thời Luật nói: “Ai nói sẽ ly hôn? Ngày hôm qua xử em như thế nào? Quên rồi à?”

Đường Dục không tin nhìn anh một cái, đôi mắt nhỏ vẫn còn liếc thẳng lên kệ xe, như thể muốn nói— Anh lấy cả đơn ly hôn ra rồi mà còn muốn nói dối người khác sao.

Tần Thời Luật đã cố ý mang thứ này về, anh cầm tờ đơn lên mà đưa cho Đường Dục: “Tự mình xem đi.”

Đường Dục trốn ra sau một chút: “Không muốn xem mà”

Tuy rằng cậu cũng muốn sống sót để có thể thoát được Tần Thời Luật, nhưng khoảng thời gian bọn họ ở chung cũng xem như rất vui vẻ, thêm vào đó Tần Thời Luật là một người nuôi cá vô cùng tiêu chuẩn, cậu còn chưa chuẩn bị xong để ly hôn mà, chuyện này hết sức đột ngột.

Tần Thời Luật đặt đơn ly hôn lên trên đùi cậu: “Còn nhớ chiều nay anh nói đi gặp ai không?

Đường Dục nhớ ra: “Tiêu Ngạn Thu.”

Tần Thời Luật: “Ừm, là chính anh ta đưa cái này cho anh.”

Đường Dục đột nhiên nhìn về phía Tần Thời Luật: “Hai người từng kết hôn?”

Tần Thời Luật cảm thấy buồn nôn: “... Kết cái rắm ấy, tự mình xem trên đó là viết tên ai!”

Đường Dục lật tờ đơn xin ly hôn đến trang cuối cùng để coi chữ ký, trên đó rõ ràng là viết tên của cậu... Không phải tự cậu ký, nhưng người nộp đơn là cậu.

Cho nên tờ đơn ly hôn này không phải Tần Thời Luật đưa cho cậu, mà là cậu đưa cho Tần Thời Luật?

Đường Dục lật lại trang đầu tiên, cậu đọc lại rất cẩn thận, từng chữ từng câu một, từ đầu đến cuối không bỏ sót một dấu chấm câu nào.

Tần Thời Luật cũng không vội rời đi, đơn giản là để cho cậu xem xong trước.

Đường Dục mất gần hai mươi phút mới đọc xong, cậu khép văn kiện lại: “Tôi chưa bao giờ ủy thác cho anh ta, trong luật hôn nhân cũng không có điều khoản nào nói rằng người khác có thể nộp đơn xin ly hôn thay cho chính chủ, cho nên cái này không có hiệu lực.”

Tất nhiên Tần Thời Luật biết tờ đơn này vô hiệu, cho dù có có hiệu lực anh cũng sẽ không thả người: “Đúng là vô hiệu, nhưng anh vẫn rất tức giận.”

Nghe anh nói tức giận, chuông cảnh báo trong lòng Đường Dục lập tức vang lên, xấp văn kiện đang cầm trong tay thì lại bị cậu ném vèo một cái như một con thiêu thân đang dang cánh bay cao mà xuống ghế sau, nếu không phải có ghế sau chắn lại, rất có thể đã trực tiếp ném thẳng ra cốp xe.

Cậu nhìn Tần Thời Luật, nắm lấy tay anh để lấy lòng: “Chúng ta mặc kệ anh ta, cũng sẽ không ly hôn, anh đừng tức giận.” Anh giận là sẽ lấy mất mạng tôi đấy, tuyệt đối anh đừng tức giận.

Tần Thời Luật hưởng thụ mà nhìn bàn tay chủ động đưa ra của cậu: “Không ly hôn?”

Đường Dục cố hết sức lắc đầu: “Không ly hôn!”

Tần Thời Luật hỏi: “Còn bán nhà không?”

Đường Dục do dự một chút: “Trước tiên đừng bán, nhỡ đâu…” Nhỡ đâu có một ngày ly hôn, chí ít cậu còn có một chỗ ở.

Tần Thời Luật hiểu ra cái lỡ đâu của cậu, anh nắm gáy Đường Dục, nheo mắt lại một cách không tốt lành: “Bảo bối, sẽ không có lỡ đâu này, nếu có, em cũng không thể ở trong ngôi nhà đó.”

Tần Thời Luật nghĩ, cho dù có một ngày như vậy, anh cũng sẽ không nỡ để cho cậu chuyển ra ngoài, là vì một người lười muốn chết như vậy, mà có chuyển nhà chẳng phải sẽ làm cho cậu mệt đến phát khóc đấy sao? Đến lúc đó xem như muốn đi thì cũng sẽ là anh đi, đi cũng không cần phải chuyển nhượng nhà, thỉnh thoảng lại trở về ở, như vậy thì thật sự là quá tốt.

Nhưng Đường Dục hiểu theo cách khá đẫm máu…

Cậu nuốt một ngụm nước miếng, sợ hãi tự hỏi, chẳng lẽ Tần Thời Luật định nói nếu bọn họ ly hôn, thì nơi cậu ở sẽ là hũ tro cốt, chứ không phải ngôi nhà

Đường Dục không dám di chuyển.

Quả nhiên, anh vẫn là điên cuồng…

Trên đường về nhà, Đường Dục đều suy nghĩ cách làm sao để tự cứu lấy mình.

Cậu vốn cho rằng chỉ cần tốn chút công phu để lấy lòng Tần Thời Luật là có thể sống là có thể sống đến thiên trường địa cửu, nhưng bây giờ xem ra, thì hai anh em nhà họ Tiêu vẫn chưa chịu từ bỏ kịch bản mà tiễn cậu tới Tây thiên, mỗi chuyện bọn họ làm hình như đều là muốn dồn cậu vào chỗ chết.

Không thể tiếp tục như thế này.

Vừa về đến nhà, Đường Dục nói là mình mệt mỏi, ngay lập tức cậu chạy về phòng, mà chui vào trong chăn, để suy nghĩ làm thế nào mới có thể tìm chút chuyện cho anh em nhà họ Tiêu làm, nếu không bọn họ sẽ luôn đặt sự chú ý lên trên người cậu, như vậy sẽ khiến cậu rất nguy hiểm.

Khi Tần Thời Luật trở lại phòng thì thấy cậu trốn đi giống như lần trước Tiêu Sí Hoành đến tìm cậu.

Tần Thời Luật cau mày.

Xem ra anh phải tìm chút chuyện gì đó để cho hai người nhà họ Tiêu kia làm, nhàn rỗi không có việc gì làm lại thay phiên nhau đến hù dọa người của anh, ai cho bọn họ cái gan đó!

Đến ngày hôm sau Vương Từ và Vương Tô đến thăm, Đường Dục vẫn chưa nghĩ ra làm như thế nào để gây phiền phức cho hai anh em nhà họ Tiêu, đây không phải sở trường của cậu, vì vậy làm cũng không được thuận buồm xuôi gió cho lắm.

Hôm nay Vương Từ đến đây chỉ để trò chuyện tán gẫu, cả ngày anh ấy điều không có việc gì làm, mấy cậu chủ cô chủ thế gia bằng tuổi đều không muốn chơi với anh ấy.

“Nghe bố tôi nói vùng ngoại ô phía tây tìm thấy một ngôi mộ được dưới đất, không biết bên dưới có thứ gì thú vị hay không, ngay cả chính phủ cũng đã nhúng tay vào.” Vương Từ hỏi Vương Tô: “Đội khảo cổ của anh có biết chuyện này không?”

Vương Tô học khảo cổ học, giờ vẫn ở trong đội khảo cổ: “Nghe thầy tôi nói, thì đội chúng tôi vẫn đang xin khảo sát.”

Không biết Đường Dục nghe được từ nào có ích, bỗng trở nên hứng thú: “Ngoại ô phía Tây?“

Vương Từ vừa ăn trái cây mà thím Trương chuẩn bị vừa nói: “Đúng vậy, là mảnh đất lúc trước ở ngoại ô phía tây được rao bán đấy, nghe nói còn được bán với giá rất cao, bây giờ chỉ sợ có trong tay nhưng không thể làm gì.”

Đường Dục sững sờ.

Mảnh đất được bán với giá cao ở vùng ngoại ô phía tây, ngoài mảnh đất mà Tiêu Sí Hoành mua ra, thì có lẽ cũng không còn mảnh khác.

Trong tiểu thuyết chỉ nói mảnh đất kia đã kiếm được không ít tiền cho Tiêu Sí Hành, nhưng cụ thể là kiếm được tiền như thế nào thì lại không nói, hoá ra bên dưới có một ngôi mộ?

Đường Dục hỏi Vương Từ: “Vừa rồi anh nói chính phủ nhúng tay vào. Vậy chính phủ sẽ mua đất với giá cao sao?”

“Không biết.” Vương Từ cũng không có hỏi cụ thể, chỉ là nghe nói qua: “Nếu có giá trị thật thì đoán chừng là sẽ mua, nhưng nếu như chỉ là lăng mộ bình thường, chính phủ cũng không ngu, làm sao có thể ra giá cao mua một mảnh đất không đáng giá.”

Nói cũng hợp lý, vậy người được chôn dưới mảnh đất đó nhất định là một gia đình giàu có, nhưng bây giờ ngoại trừ cậu ra, thì không ai biết rằng mảnh đất sau này sẽ rất có giá trị.

Đường Dục không biết nhiều về việc động thổ, vì vậy cậu hỏi Vương Tô: “Anh cảm thấy cần mất bao lâu để có thể ước tính được giá trị của mảnh đất đó?”

Vương Tô nói: “Thời gian khảo sát là cần ít nhất nửa năm. Nếu động thổ thì phải xem phía dưới lớn như thế nào.”

Vương Từ nói: “Cũng không cần phải đợi nửa năm, nếu chắc chắn có lăng mộ, chính phủ sẽ lập tức hành động, nhiều lắm chỉ mất một tháng.”

Vương Tô gật đầu: “Ừm, đúng vậy, nếu chỉ nhìn vào giá trị đất, thì chính phủ sẽ đưa ra kết quả trong vòng một tháng. Còn lăng mộ phía dưới, cũng không thể mua được bằng tiền.”

Bỗng Đường Dục nghĩ ra một biện pháp hay, hỏi Vương Từ: “Chuyện này đã công khai chưa?”

Vương Từ: “Chưa, chính phủ và Cục Di tích Văn hóa sợ có người làm hư, vì vậy không có ý định công bố sớm như vậy. Ít nhất phải xác nhận lăng mộ bên dưới.”

Đường Dục gật đầu.

Một tháng... chắc là đủ.

Vào buổi trưa Vương Hành bị gọi ra ngoài, anh ấy còn tưởng Tần Thời Luật tốt bụng muốn mời anh ấy đi ăn, nhưng hóa ra anh ấy đã nghĩ quá nhiều.

Cơm nước gần xong, Vương Hành nói: “Tớ chỉ biết có như vậy, tạm thời mảnh đất đó không thể khởi công, cậu hai nhà họ Tiêu có lẽ đang rất tức giận, nghe nói cậu ta đang tìm mọi cách để hỏi thăm khắp nơi.”

Đối với những thứ như đất đai, càng khai hoang sớm sẽ càng sớm sinh lời, cho nên nhà họ Tiêu đã đầu tư rất nhiều vào mảnh đất này, vậy mà vẫn luôn không cho khởi công, chính vì điều đó mà vốn lưu động bị bó buộc, những hạng mục khác cũng không thể khởi công, thời gian càng lâu dần thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công ty.

Vương Hành hỏi anh: “Cậu hỏi những câu này chỉ vì muốn thâu lại mảnh đất đó ấy hả? Nhà họ Tiêu có ân huệ gì với cậu, để mà trả giá gấp mấy lần chỉ vì muốn mua mảnh đất không thể khai hoang trong vòng một hai năm, cậu có phải mất trí rồi không?”

Mua đất với giá gốc, anh đúng thật là điên mà.

Mặc dù Tần Thời Luật không quan tâm đến tiền, nhưng anh không muốn cho nhà họ Tiêu được lời.

Bây giờ không biết Tiêu Sí Hoành đang tức giận thế nào, nhưng có thể khẳng định là đang nóng lòng muốn tống khứ mảnh đất đó ra khỏi trong tay, cho nên nếu anh ra mặt, không những Tiêu Sí Hoành sẽ không bán cho anh với giá thấp có khi thậm chí còn tăng giá.

Tần Thời Luật nhìn Vương Hành, da đầu Vương Hành căng thẳng: “Mẹ nó cậu đừng nhìn tớ như vậy, tớ mở là một công ty giải trí, không phải mở bất động sản, tớ mua đất thì chắc gì họ tin!”

Tần Thời Luật chậc một tiếng: “Cậu không thể mở rộng kinh doanh sao?”

Vương Hành không nói nên lời: “Có việc mới tìm đến tớ đúng không? Sao bình thường không thấy cậu giúp tớ mở rộng kinh doanh?”

——

Buổi tối khi Tần Thời Luật về đến nhà, thì Đường Dục lại không có ở nhà.

Tần Thời Luật hỏi thím Trương rằng Đường Dục đã đi đâu, thím Trương nói: “Cậu chủ Tiểu Đường nói cậu ấy đến nhà cậu của cậu ấy, còn nói là muộn chút sẽ về.”

Đường Dục đã rất lâu không đến chỗ của Đường Vĩ Hoành, dù sao cũng là người thân duy nhất của cậu, Tần Thời Luật cũng không muốn họ thực sự đoạn tuyệt quan hệ.

Tần Thời Luật lại hỏi: “Hôm nay có ai đến đây không?”

Thím Trương nói: “Có hai cậu đến đây, ngồi với cậu chủ Tiểu Đường cả buổi chiều.”

Tần Thời Luật thấy khá kỳ lạ, Vương Từ thì thôi, nhưng Đường Dục làm thế nào mà có thể khiến mối quan hệ giữa Vương Tô và cậu tốt như vậy, nghe Vương Hành nói đứa cháu trai này thậm chí nói chuyện với anh ta cũng mất sức.

Đã quen với việc Đường Vũ mỗi ngày đều đợi mình ở nhà, nhưng đột nhiên vắng nhà, thậm chí khi Tần Thời Luật đang ăn thì cảm thấy cũng không còn ngon miệng, cắn vài miếng đã đặt đũa xuống, gửi tin nhắn cho Đường Dục.

Tần Thời Luật:Có cần đón em không?

Đường Dục chỉ đáp hai chữ:Không cần.

Tần Thời Luật coi như đã phát hiện ra rằng, chỉ cần anh không ở trước mặt Đường Dục, lãnh đạo rất tàn nhẫn.

Tuy nhiên không chỉ có riêng một mình anh, dường như Đường Dục không có chút kiên nhẫn, lần trước nhìn điện thoại di động của cậu, thì thấy cậu trả lời tin nhắn của mọi người đều giống nhau cả, trông rất hờ hững.

Tần Thời Luật đặt điện thoại xuống, bỗng nghĩ đến, công ty giải trí của Vương Hành không thể ra mặt để thu mua đất ở ngoại ô phía tây, nhưng công ty của nhà họ Đường thì lại có thể.

Buổi tối Đường Dục trở về, trông dáng vẻ rất mệt mỏi, những người khác biết là cậu đã đi ăn với cậu ruột, còn những người không biết thì còn tưởng rằng cậu đã leo lên tới đỉnh Himalaya rồi.

Ngày hôm sau, Tần Thời Luật liên lạc với Đường Vĩ Hoành.

Đường Vĩ Hoành nhận được cuộc gọi của anh cũng không tò mò, thậm chí còn biết tại sao anh gọi đến: “Là chuyện mảnh đất ở ngoại ô phía Tây à, hôm qua Tiểu Dục có nói với cậu rồi, nó nói là cháu muốn mua mảnh đất đó để xây khu vui chơi cho nó.”

Tần Thời Luật: “...” Anh nói muốn xây khu vui chơi cho cậu lúc nào?

Đường Vĩ Hoành nói: “Đứa trẻ này chỉ biết quậy phá, cháu cũng đừng quá chiều nó, nhưng có điều chuyện mà hai chồng chồng son muốn làm thì cậu cũng không dám chen vào, Tiểu Dục nói cháu muốn lấy danh nghĩa của công ty nhà chúng ta để mua đất, đều là người một nhà cả, cậu nhất định sẽ giúp chuyện này.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Chuyện tốt dâng đến cửa thế này, thì làm sao Đường Vĩ Hoành có thể từ chối cho được?

Tần Thời Luật bỏ tiền mua đất cho ông ta, mà mảnh đất ấy vẫn dưới danh nghĩa của họ Đường, dạng chuyện tốt như thế này, ông ta cầu cũng cầu không được!

Những lời Tần Thời Luật đã nghĩ sẵn còn chưa kịp nói, thì sự việc đã thành, nhưng anh không cảm thấy vui chút nào.

Đường Dục nhờ Đường Vĩ Hoành mua đất của nhà họ Tiêu trước cả anh, cậu mua đất làm gì? Cậu lấy đâu ra tiền để mua đất?

Đầu tiên là cậu lừa Tiêu Sí Hoành, bây giờ muốn mua lại để gánh giúp anh ta mảnh đất đó, cậu thấy hối hận, hay là cảm thấy đau lòng? Cuối cùng là cậu vẫn không đành lòng nhìn Tiêu Sí Hoành chịu thiệt có phải không?

Đường Vĩ Hoành vẫn đang thao thao bất tuyệt trong điện thoại: “Cậu sẽ chuẩn bị tài liệu để bàn chuyện đất đai, còn kinh phí …”

Giọng Tần Thời Luật lạnh lùng: “Tiền vốn sẽ đến đúng hạn.”

Đường Vĩ Hoành còn chưa kịp nói “Tốt” thì đã bị Tần Thời Luật cúp điện thoại.

Bên ngoài văn phòng, Lê Thành vừa định đi vào thì thấy Tần Thời Luật từ bên trong đi ra ngoài, trong giây lát anh ta không để ý sắc mặt của Tần Thời Luật: “Tần tổng, một lát nữa họp…“

Tần Thực Lục đi ngang qua anh ta: “Cuộc họp hoãn lại đến buổi chiều, tôi có việc phải ra ngoài.”

Sau khi cửa thang máy đóng lại, Lê Thành mới muộn màng nhận ra giọng điệu của anh hình như có chút không đúng.

Anh ta liếc nhìn Diêu Văn và Trần Hiểu: “Tần tổng bị sao vậy?”

Trần Hiểu lắc đầu: “Lúc nãy vẫn còn ổn.”

Diêu Văn suy nghĩ một hồi, đột nhiên khoa trương che miệng: “Lẽ nào là bà chủ chạy theo người ta chứ!”

Lê Thành: “...” Con mẹ nó thật đúng là có thể!

Tần Thời Luật lái xe một mạch về nhà, đầu óc rối bời, khuyên bản thân không nên nghĩ ngợi lung tung, anh muốn tự mình chính tai nghe Đường Dục nói.

Trong nhà kính trồng hoa, một bóng người mặc đồ ở nhà ngồi xổm ở đó nghịch đất, Tần Thời Luật đẩy cửa kính ra: “Đi ra ngoài, anh có chuyện muốn hỏi em.”

Đường Dục ngẩng đầu, nhìn thấy anh, thì rất bất ngờ: “Sao anh về rồi?”

Tần Thời Luật không thể đợi cậu lề mề mà đi ra, vì vậy đứng ở đây hỏi: “Em muốn mua mảnh đất ở vùng ngoại ô phía tây à?”

Đường Dục chớp chớp mắt: “Anh biết rồi à?”

Tần Thời Luật nghĩ rằng cậu sẽ hoảng sợ, cảm thấy chột dạ, nhưng đều không có, cậu bình tĩnh như thể là làm một việc theo lý sẽ phải làm.

Tần Thời Luật không thể hiểu được phản ứng của cậu: “Tại sao lại mua mảnh đất đó?”

Anh biết hỏi những lời này thì chắc chắn cậu sẽ hỏi gì đáp nấy, anh  không muốn nghe, nhưng lại muốn biết đáp án.

Đường Dục biết rõ tố chất thân thể của mình, khi bất ngờ đứng lên thì chắc chắn sẽ choáng váng, nhưng ngửa cổ như vậy cũng không thoải mái, vì vậy cậu kéo một chiếc ghế nhỏ đặt ở trước mặt Tần Thời Luật.

Tần Thực Lục nhìn qua, thấy chiếc ghế này quá nhỏ, nhưng Đường Dục ngồi lên lại trông vừa vặn.

Anh đi đến, ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, đôi chân dài cong lên một cách lúng túng, anh nhìn Đường Dục: “Bây giờ nói chuyện được không?”

Chuyện này không có gì là không thể nói, lúc trước Đường Dục không thảo luận với anh là sợ anh không đồng ý, hơn nữa chuyện cậu có thể tự mình làm được, thì cần gì phải lãng phí thời gian để thuyết phục.

Đường Dục vừa cào đất vừa nói: “Vương Từ nói phía dưới mảnh đất kia có một lăng mộ, có lẽ rất có giá trị.”

Tần Thời Luật cau mày: “Mặc dù đồ vật trong lăng mộ cổ có giá trị nhưng cũng không được phép bán đi.”

Đường Dục liếc nhìn anh, ánh mắt như muốn nói: Anh đang nghĩ đến chuyện đẹp đẽ gì vậy.

Đường Dục: “Tôi biết.”

Tần Thời Luật: “Vậy em còn...”

Đường Dục nhìn anh: “Tôi nói mảnh đất sau này sẽ rất có giá trị, anh có tin hay không?”

Tần Thời Luật không nói lời nào, anh phải tin như thế nào đây?

Đường Dục biết anhkhông tin: “Ừm, đúng là tôi muốn mua mảnh đất này vì nhà họ Tiêu.”

Tần Thời Luật cau mày, giọng điệu rất thất vọng được hiện rõ: “Quả nhiên là vậy.”

Bỗng Tần Thời Luật cảm thấy vô cùng bất lực, anh nghĩ mối quan hệ của họ đã thay đổi, nhưng không ngờ rằng cuối cùng cậu vẫn nghĩ về Tiêu Sí Hoành.

Tần Thời Luật vừa muốn đứng dậy, chợt nghe Đường Dục nói: “Bọn họ rất phiền phức, lúc nào cũng tìm tôi gây khó dễ, tôi cũng muốn tìm chút phiền toái cho bọn họ.”

Động tác đứng dậy của Tần Thời Luật dừng lại, khó tin nhìn cậu: “Em nói gì?”

Đường Dục nói: “Tôi muốn làm chuyện xấu.”

Trong lòng Tần Thời Luật lên xuống như tàu lượn siêu tốc, nhìn Đường Dục phạm sai lầm nhưng không hề hối cải, Tần Thời Luật sửng sốt chốc lát: “Bọn họ đang lo không thể khởi công mảnh đất kia cũng như không thể bán đi được, thế mà em lại mua nó, giải quyết nhu cầu cấp bách của họ, thì sao có thể tính là gây phiền toái cho được?”

Đường Dục nghiêng đầu nhìn anh: “Nhu cầu cấp bách như vậy thì bọn họ có bán rẻ không? Tôi chỉ định mua lại với giá gấp đôi giá ban đầu mà lúc trước anh đưa ra thôi.”

Tần Thời Luật trăm triệu lần không ngờ đến: “...” Tên gian thương này còn đen hơn cả anh.

Tần Thời Luật tính giá gấp bốn nhưng Đường Dục chỉ định tăng gấp đôi.

Bây giờ anh mới tin Đường Dục không muốn cứu nhà họ Tiêu, đâu có ai mà cứu người như vậy, đây không phải là lừa đảo sao!

Tần Thời Luật mừng rỡ vì mình không bị cậu tính kế: “Người nhà họ Tiêu không phải là kẻ ngốc.”

Đường Dục: “Vì không ngốc nên mới bán.”

Tần Thời Luật không hiểu: “Có ý gì?”

Đường Dục chớp mắt nhìn anh nói: “Bởi vì bọn họ đều yêu tiền.”

Trong cuốn tiểu thuyết này, ngoại trừ một nhân vật phản diện lớn là Tần Thời Luật, yêu cậu hơn yêu tiền ra, thì những người khác đều yêu tiền hơn yêu cậu, chỉ cần nắm được điểm yếu của bọn họ, Đường Dục sẽ có biện pháp để bản thân sống thảnh thơi.

Lợi dụng lúc mảnh đất chưa có giá trị, Đường Dục muốn tạo cho họ tâm lý “Thà mất ít còn hơn mất tất cả”.

Hai anh em nhà họ Tiêu quá chú trọng đến lợi nhuận, nhất định sẽ bị mắc mưu.

Tần Thời Luật đối với lời nói của cậu có cái hiểu cái không, cảm thấy cậu như đang giữ lại chiêu cuối, nhưng chỉ cần không phải vì Tiêu Sí Hoành, anh cũng không quan tâm.

Tần Thời Luật hỏi: “Em lấy đâu ra tiền mà đưa Đường Vĩ Hoành?”

Đường Dục đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu, cười híp mắt nhìn anh: “Tôi không có tiền.”

Tần Thời Luật híp mắt: “Không có tiền thì em mua đất thế nào?”

Đường Dục nói: “Tôi đã nói với cậu của tôi, là anh muốn xây cho tôi một khu vui chơi.”

Lại nghe được cái lý do buồn cười như xây khu trò chơi này, Tần Thời Luật vui vẻ: “Cho nên em định lấy cờ hiệu của anh ra để cho cậu em đi mua đất, còn anh là người bỏ tiền?“

Hai bàn tay của Đường Dục đặt ở trên đùi, khẽ giơ hai bàn tay lấm lem lên, híp mắt mèo nhìn anh gật gật đầu: “Ừm.”

Tần Thời Luật bị cậu khiêu khích như vậy nên lòng ngứa ngáy, anh giơ tay quệt đất trên chóp mũi Đường Dục: “Em có từng nghĩ đến, lỡ như bên dưới mảnh đất kia thật sự có chôn thứ gì đó, mà dẫn đến việc trong hai năm cũng không được phép khai hoang, thì anh sẽ lỗ bao nhiêu không?”

Đường Dục biết mảnh đất này chắc chắn sẽ sinh lời, nhưng cậu không thể nói được: “Xây khu vui chơi không được sao? Nếu chúng ta xây khu vui chơi thì chỉ là khai trương muộn hai năm, cũng không lỗ bao nhiêu.”

Tần Thời Luật mỉm cười: “Được, chỉ cần em thích là được, lát nữa anh sẽ gửi tiền cho cậu em, để ông ta đi mua đất.”

Đường Dục nắm lấy ống tay áo Tần Thời Luật: “Đừng có gửi hết!”

Tần Thời Luật liếc nhìn ống tay dính đầy đất, nhưng vẫn mặc kệ bàn tay lấm lem của cậu tiếp tục túm lấy mình: “Đừng cái gì gửi hết?”

“Tiền ấy.” Đường Dục nói: “Gửi một nửa trước đi.”

Vốn Đường Dục chỉ định đưa một phần, cậu không có nhiều tiền như vậy, phần còn lại để Đường Vĩ Hoành tự móc ra đi, dù sao thì cuối cùng mảnh đất đó cũng sinh lời.

Dù sao giờ Tần Thời Luật cũng đã trả thay cho cậu, nhưng Đường Dục vẫn để cho anh gửi một nửa trước, vì bây giờ cậu đã có kế tính toán khác.

Tần Thời Luật hỏi: “Tại sao chỉ gửi một nửa?”

Đường Dục nói: “Bởi vì là cậu tôi ra mặt mua, cho nên người ký hợp đồng sẽ là họ Đường, nếu anh gửi hết, thì đến lúc đó cậu tôi đổi ý không giao đất cho anh nữa thì làm sao bây giờ? Chúng ta nên gửi một nửa số tiền trước, số tiền còn lại đợi ông ta chuyển nhượng đất cho anh rồi mới gửi cho ông ta.”

Lần đầu tiên, Tần Thời Luật phát hiện ra Đường Dục không những không ngu ngốc, mà trong cái đầu nhỏ này còn nghĩ rất nhiều thứ hơn cả anh.

Tần Thời Luật vén tóc cậu, thuận tay vuốt nhẹ từ vành tai trượt xuống cằm cậu: “Ông ta là cậu ruột của em đấy, cứ tính kế ông ta như vậy sao?”

Ở bên nhau lâu như vậy, Đường Dục đã học được cách nhìn ra cảm xúc trong mắt anh, lúc anh mới bước vào là vẫn còn tức giận, nhưng bây giờ, cảm xúc trong mắt anh rõ ràng đang dâng trào… Đường Dục liếc nhìn ánh mặt trời bên ngoài nhà kính, ban ngày ban mặt, không tốt lắm.

Đường Dục xoay người tránh đi: “Tôi đã nói rồi, chúng ta mới là người một nhà.”

Lần trước nghe được lời này, trong thâm tâm Tần Thời Luật vẫn còn nghi ngờ, nhưng bây giờ anh có thể khẳng định rằng từ “Một nhà” mà Đường Dục nói là thật sự ràng buộc hai người bọn họ lại với nhau.

Yết hầu cử động, anh cúi đầu nhìn người đang nghịch đất: “Bảo bối, anh cảm thấy nên thay kính của nhà kính này thành loại không trong suốt thì tốt hơn.”

Đường Dục: “...” Lưu, lưu manh?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play