Trong văn phòng, Tiêu Ngạn Thu ngồi đối diện Tần Thời Luật, trên bàn có đặt một tờ đơn ly hôn.
Sắc mặt Tần Thời Luật bình tĩnh, sự hỗn loạn trong lòng cũng đã bình tĩnh lại vì tin nhắn “Về sớm một chút” của Đường Dục.
Anh đặt điện thoại xuống, nhìn Tiêu Ngạn Thu: “Tôi không nhớ là mình đã kết hôn với Tiêu tổng từ khi nào.”
Tiêu Ngạn Thu nói: “Không phải tôi, là Tiểu Dục. Tôi đến thay em ấy.”
Vẻ mặt thản nhiên trên mặt Tần Thời Luật nhạt dần, đôi mắt hơi híp lại: “Thay em ấy? Anh lấy tư cách gì mà thay em ấy?”
Nếu Tiêu Ngạn Thu dám đến, thì có nghĩa là đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ: “Với tư cách là lanh trai của em ấy, Tần tổng, ngay từ đầu những gì đã xảy ra với Tiểu Dục đã là một sai lầm, tôi hy vọng anh có thể để em ấy đi.”
Tần Thời Luật ngả người ra sau, dựa vào sofa, nụ cười nham hiểm: “Nếu tôi nói không thì sao?”
Tiêu Ngạn Thu hơi cau mày: “Vậy thì tôi chỉ có thể làm theo thủ tục, kiện anh tội giam giữ, xâm phạm quyền tự do của người khác.”
Nghe vậy, nụ cười của Tần Thời Luật càng tươi: “Xâm phạm quyền tự do của người khác? Anh không cảm thấy nói ra những lời này rất buồn cười sao? Em trai thì tặng người, còn anh trai thì đòi người, coi chỗ tôi là gì, nói tới là tới, nói đi là đi.”
Tất nhiên Tiêu Ngạn Thu tất nhiên biết rằng anh không phải là người dễ nói chuyện như vậy, nhưng khi nhắc đến những việc khốn nạn mà Tiêu Sí Hoành đã làm, thì Tiêu Ngạn Thu thực sự không nói nên lời.
Tần Thời Luật thu lại ý cười mà nhìn anh ta: “Anh nói anh là anh trai của em ấy, vậy anh là anh trai trong sổ hộ khẩu nào? Một người ngoài khác họ và cũng không có quan hệ huyết thống lại tùy tiện mà thay người khác quyết định hôn sự hình như không tốt lắm, đúng không Tiêu tổng?”
Là anh trai của Đường Dục, Tiêu Ngạn Thu chưa bao giờ nghi ngờ bản thân: “Mẹ tôi luôn coi em ấy như con ruột…”
Tần Thời Luật giọng lạnh lùng mà cắt ngang anh ta: “Cho nên mấy người mới không kiêng kỵ gì mà khống chế cuộc đời của em ấy như vậy?”
Tiêu Ngạn Thu: “...”
Trước khi đến đây Tần Thời Luật chưa từng không nghĩ đến việc anh em nhà họ Tiêu lại buồn cười như vậy, muốn giúp Đường Dục ly hôn với anh, bọn họ cũng không nhìn xem mình là cái thá gì!
Lúc này Tần Thời Luật mới nhận ra lúc trước Đường Dục muốn xác định quan hệ pháp lý với anh, là quyết định này chính xác đến mức nào, trước mặt những người ngoài này, lợi ích hợp pháp là thứ duy nhất bất khả xâm phạm.
…
Về phía Vương Hành có chút đau đầu, anh ấy đang tự hỏi có nên nói với Tần Thời Luật chuyện vừa xảy ra hay không, nhưng nếu anh ấy nói, chẳng phải thành “Mách lẻo” như lời Đường Dục đã nói với anh ấy hay sao?
Một người ngoài ba mươi tuổi, không phải học sinh tiểu học, thì ai mà lại đi mách lẻo chứ!
Chẳng qua Vương Hành cảm thấy Đường Dục là đang giả heo ăn thịt hổ, nhìn qua thì thật thà, nhưng thật ra lại giống những người bên ngoài đó nói, tâm địa cực kỳ gian giảo!
“Cậu” Hồ Chính Đình gọi Vương Hành từ ở ngoài cửa cho đến lúc đi tới trước mặt Vương Hành, nhưng Vương Hành giống như là không nghe thấy anh ta: “Cậu làm gì vậy? Sao cháu gọi cậu mà không thấy cậu lên tiếng trả lời.”
Vương Hành hoàn hồn mà liếc anh ta một cái: “Sao cháu lại tới đây?”
Hồ Chính Đình ngồi bên cạnh anh ấy: “Rảnh rỗi không có gì làm.”
Vương Hành nhìn anh ta: “Mới lạ đấy, cháu mà cũng có lúc rảnh rỗi không có gì làm sao?”
Hồ Chính Đình gần đây khá rảnh rỗi, không có hứng thú ra ngoài chơi, anh ta hỏi Vương Hành: “Sao hôm nay cậu không đi làm?”
Vương Hành chỉ lên lầu: “Có khách, đang tiếp khách.”
Hồ Chính Đình nhìn anh ấy với vẻ kỳ quái: “Khách ở trên lầu, cậu ở dưới lầu là để tiếp à?”
Vương Hành vừa không thích chơi cờ cũng không thích thư pháp, vì vậy anh ấy lên đó cũng chỉ có đứng, chẳng bằng không lên thì tốt hơn.
Hồ Chính Đình hỏi: “Ai tới thế ạ?”
Vương Hành cũng không có quên ngày hôm đó Hồ Chính Đình đã nói xấu Đường Dục trước mặt Tần Thời Luật, anh ấy liếc anh ta một cái: “Lúc trước bảo cháu đừng qua lại với cái người tên Đường Lạc kia nữa, cháu còn liên lạc với cậu ta nữa không?”
... Hồ Chính Đình hơi khựng lại.
Lý do mấy ngày nay anh ta không vui là bởi vì chuyện này.
Anh ta không muốn tin Đường Lạc là một người có nhiều mưu mô như vậy, nhưng lại không thể giải thích được chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó, hơn nữa cho đến bây giờ, Đường Lạc cũng không chủ động tìm anh ta để giải thích.
“Thật ra Đường Lạc cậu ấy là một người khá tốt. Chuyện lần trước là…” Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm như vậy, cho dù trong lòng Hồ Chính Đình có xuất hiện khoảng cách, thì vẫn theo thói quen muốn nói giúp cho Đường Lạc.
Còn chưa kịp nói xong, đã bị một giọng nói từ trên lầu truyền đến mà cắt ngang.
Vương Tô và Đường Dục từ trên lầu đi xuống, Vương Tô vốn kiệm lời ít nói mà nay lại nói chuyện với Đường Dục, cặp kính gọng đen trên mặt cũng không thể ngăn được vẻ mặt phong phú của anh ta: “Trà chiều mà tôi từng nhắc đến cũng không tệ, nếu cậu thích thì chúng ta có thể mua thêm.”
Đường Dục gật đầu: “Mua về cho ông Vương nếm thử.”
Hai người đều phớt lờ Vương Hành và Hồ Chính Đình đang ở trong phòng khách, mà đi ra phía ngoài cửa, Vương Từ chậm một bước, cho nên giờ mới từ trên lầu chạy xuống: “Chờ tôi một chút!”
Hai người lại một lần nữa bị phớt lờ: “...”
Nghe thấy tiếng xe đi xa, Hồ Chính Đình ngạc nhiên quay sang hỏi Vương Hành: “Vị khách mà cậu vừa nhắc đến là Đường Dục sao?”
Vương Hành rất lười để trả lời một câu trả lời rõ ràng như vậy.
Vẻ mặt Hồ Chính Đình nghi ngờ: “Người vừa ra ngoài chung với cậu ta, là Vương Tô hả?”
Vương Hành không thể chịu đựng được anh ta: “Cháu có thể ngừng hỏi những điều vô nghĩa không?”
“Không phải.” Hồ Chính Đình không muốn hỏi những điều vô nghĩa: “Lúc nãy cậu có nghe thấy không, Vương Tô nói chuyện, cậu ta thế mà lại nói chuyện với Đường Dục, cậu ta có quen Đường Dục hả?”
Rõ ràng là có biết nhau, nhưng cụ thể là quen biết như thế nào thì Vương Hành cũng không rõ, cái hôm mà Vương Tô từ Lâm Giang trở về thì anh ấy lại không có ở nhà, cũng không tận mắt chứng kiến cảnh anh ta đã làm phiền ông cụ tới mức nào mà suýt nữa là bị đuổi ra ngoài.
Vương Hành nói: “Không biết, hình như là do bức tranh nào đó.”
Hồ Chính Đình: “!”
Tranh? Lại là tranh?
Hồ Chính Đình nghĩ đến người ăn tối với Tần Nguyên nhưng lại có bóng lưng rất giống của Đường Dục và với câu nói “Kiếm được một ngàn vạn” kia, bỗng trong lòng nảy ra một ý tưởng nực cười.
Hồ Chính Đình bất ngờ bật dậy mà chạy lên lầu, đi thẳng vào phòng làm việc của Vương Tô.
Trên tường phòng làm việc treo song song hai bức tranh, đều là chữ ký của một người— Đường Tự.
Cái tên này giống hệt với người mà Tần Nguyên nhắc đến!
Hồ Chính Đình đứng trước hai bức tranh, cố gắng tìm kiếm dấu tích khiến anh ta nghi ngờ, nhưng anh ta thậm chí còn không chắc Đường Dục có biết vẽ hay không.
Bỗng nghĩ tới điều gì, anh ta lấy điện thoại di động ra chụp ảnh chữ ký trên bức tranh, sau đó quay người đi đến phòng làm việc bên cạnh.
Trong phòng làm việc, ông Vương vẫn đang nghiên cứu một ván cờ.
Hồ Chính Đình gõ cửa đi vào: “Ông ngoại, cháu muốn xem bức thư pháp mà Đường Dục tặng ông vào ngày sinh nhật của ông.”
Vương Hưng Đức không rảnh nói chuyện với anh ta: “Treo ở nơi đó, tự lại nhìn đi.” Nói xong ông còn lẩm bẩm một câu: “Sao hết người này tới người khác lại có hứng thú với thư pháp của Tiểu Đường thế?”
Hết người này tới người khác?
Nghĩa là ngoài anh ta ra còn có người khác?
Người duy nhất trong gia đình thích tranh thư pháp thì cũng chỉ có Vương Tô, để chứng minh suy nghĩ của anh ta, Hồ Chính Đình bước đến bức thư pháp được treo trên tường, lấy điện thoại di động ra, cẩn thận so sánh chữ ký trên bức ảnh với bức thư pháp…
Sau đó anh ta ngạc nhiên phát hiện ra, hai chữ “Đường” này, bất kể là kiểu chữ hay nét vẽ phác họa, thì gần giống nhau như đúc!
Thật sự Hồ Chính Đình không thể tin được.
Anh ta cẩn thận so sánh, quả nhiên không thể sai được, hai chữ “Đường” nhất định là xuất phát từ một người viết ra!
Nếu không phải Hồ Chính Đình tận mắt nhìn thấy Đường Dục viết ra, nhất định anh ta sẽ không tin.
—— Đường Dục lại là Đường Tự.
Đường Dục không những không vô dụng, cậu còn có thể viết chữ, vẽ tranh, thêm vào đó là một bức tranh có thể bán được với giá trên trời!
Dưới tình huống không dựa dẫm vào bất cứ ai, Đường Dục lại được Tần Nguyên tán thưởng, có thể được hội trưởng Chu nhìn trúng, còn có thể khiến ông ngoại anh ta thưởng thức, thêm vào đó còn khiến người quanh năm suốt tháng không nói được vài lời như Vương Tô lại chịu đi chung mua điểm tâm.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Con mẹ nó đây là những điều mà kẻ vô dụng có thể làm sao?!
Nghĩ đến mấy năm nay anh ta nói giúp Đường Lạc mà khiến cho Đường Dục tổn thương... Vậy rốt cuộc là ai lừa ai?
Là Đường Dục lừa Đường Lạc, hay Đường Lạc lừa anh ta?
Khi đám người Vương Tô mua điểm tâm trở về, vừa mới vào cửa, đã bị Hồ Chính Đình chặn lại, anh ta nhảy ra chặn trước mặt Đường Dục, trông dáng vẻ như là muốn kiếm chuyện đánh nhau. ( truyện trên app T𝕪T )
Vương Từ thấy anh ta đã khó chịu: “Anh lại định làm gì? Ông nội còn ở trên lầu, anh đừng có mà làm loạn.”
Hồ Chính Đình ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời của Vương Từ, nhìn thẳng vào Đường Dục: “Hai bức tranh trong phòng làm việc đều do cậu vẽ?”
Hồ Chính Đình là bạn của Đường Lạc, mà bạn của Đường Lạc thì đều có ác ý với cậu, cho nên không để ý tới là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Trông dáng vẻ không lên tiếng của Đường Dục thật giống như là bị Hồ Chính Đình dọa sợ.
Vương Hưng Đức vừa từ trên lầu đi xuống đã nhìn thấy Hồ Chính Đình như một con chó hoang hung dữ mà chặn trước mặt con mèo nhỏ ngoan ngoãn khéo léo, còn hai người kia của nhà bọn họ thì như con chó canh giữ mà đứng ở bên cạnh để sẵn sàng phục kích bất cứ lúc nào.
Vương Hưng Đức cau mày, lại là xảy ra chuyện gì đây?
Ông vừa định lên tiếng, thì một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến trước.
“Đang làm cái gì đấy?”
Cánh tay Đường Dục bị kéo lại, ngẩng đầu thì thấy cằm và sắc mặt không vui của Tần Thời Luật: “Anh về rồi à.”
Tần Thời Luật “Ừm” một tiếng, dường như tâm trạng không tốt lắm, anh nhìn về phía Hồ Chính Đình: “Cậu đang gây khó dễ cho em ấy.”
Ngay khi Hồ Chính Đình định nói không phải, Vương Từ lập tức gây rối mà nói: “Chú Tần, Hồ Chính Đình anh ta đang doạ Đường Dục.”
Hồ Chính Đình sửng sốt: “Tôi không có!”
Vương Từ mới không tin anh ta: “Lần trước trong bữa tiệc sinh nhật của ông nội chính anh là người cầm đầu đến tìm cậu ấy gây rắc rối, vừa nãy anh còn lại lao tới như định đánh cậu ấy vậy!”
Lần trước Hồ Chính Đình quả thật đã gây rắc rối cho Đường Dục: … Con mẹ nó cậu đừng có mà nói bừa nữa, tôi định đánh cậu ta khi nào chứ?
Vương Hưng Đức giơ cây batoong lên mà gõ vào đầu Hồ Chính Đình: “Cháu muốn đánh ai!”
Não của Hồ Chính Đình suýt chút nữa bị gõ mà văng ra ngoài, anh ta che đầu xoay người lại: “... Ông ngoại?”
Cuối cùng là anh ta đã làm sai cái gì?
Tần Thời Luật ôm lấy Đường Dục, hỏi: “Chơi đủ chưa, có muốn về nhà không?”
Đường Dục không biết vì sao mà sau khi anh ra ngoài một chuyến thì tâm trạng lại không tốt, cho nên cậu gật đầu: “Được.”
Nhìn Đường Dục ở trước mặt Tần Thời Luật lại ngoan ngoãn như vậy, Vương Hành có chút không nói nên lời.
Còn rất biết giả bộ, khó trách không sợ anh ấy mách lẻo.
Đường Dục chơi đủ rồi, nhưng Vương Từ vẫn còn chưa chơi đã: “Chú Tần, ngày mai chúng cháu có thể tìm Đường Dục chơi không?”
Tần Thời Luật khá yên tâm với người nhà họ Vương: “Có thể.”
“Chú Tần?” Đường Dục lặp lại cách xưng hô của Vương Từ, ngẩng đầu nhìn Tần Thời Luật.
Vốn Tần Thời Luật đã bị ghét bỏ vì lớn tuổi “...”
Anh đã quên mất chuyện này, theo lẽ thường thì anh chung thế hệ với Vương Từ và Vương Tô, nhưng vì anh và Vương Hành là bạn học, cho nên khi lần đầu tiên đến nhà họ Vương thì Vương Từ đã hỏi nên gọi anh là gì, lúc đó vì Vương Hành muốn chiếm tiện nghi của anh nên bảo họ gọi là anh trai, Tần Thời Luật không đồng ý, nhất quyết bắt bọn họ gọi là chú, giờ nghe thấy cách xưng hô này… Con mẹ nó đúng là tự đào hố chôn mình!
Tần Thời Luật nhéo tay Đường Dục một cái: “Đừng có gọi linh tinh.”
Đường Dục cũng không định gọi, cậu chỉ lấy làm lạ mà thôi: “Sao anh ta lại gọi anh là chú?”
Vương Từ biết trả lời câu hỏi này: “Bởi vì chú ấy với chú tôi là bạn học, vì vậy ... Ah!” Nói được giữa chừng, thì Vương Từ bị Vương Tô véo eo, anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Vương Tô: “Anh nhéo tôi làm gì?”
Vương Tô chưa bao giờ gọi Tần Thời Luật là “Chú”, tuổi tác bọn họ không chênh lệch nhiều lắm, thêm vào đó là cũng không quen biết nhau, nhưng anh ta chun thế hệ với Vương Từ, mà Vương Từ lại gọi là chú thì có nghĩa là anh ta cũng vậy, Đường Dục và Tần Thời Luật lại là chồng chồng, như vậy Đường Dục trở thành …
Dây thần kinh đau đã đả thông kinh Nhâm Du của Vương Từ, anh ta ôm eo nhìn về phía Đường Dục: “Không đúng nha, cậu ấy và chú Tần kết hôn, vậy chẳng phải tôi và anh đều nên gọi Đường Dục là… Thím sao?”
“...” Đường Dục đặc biệt không thích cách gọi này, trong lúc nóng vội thì còn nói nhanh hơn: “Tôi không muốn, cậu không được gọi như vậy.”
Vương Từ có một chấp niệm với bối phận xưng hô, giống như gọi sai sẽ rất bất lịch sự, anh ta cân nhắc: “Vậy tôi cũng không thể gọi cậu là chú, cậu còn nhỏ hơn cả tôi.”
Đường Dục vì để thoát khỏi việc bị anh ta gọi là “Thím”, nói: “Vậy có thể gọi tôi là chú.”
Vô duyên vô cớ mà Vương Từ bị nhỏ hơn một thế hệ cho nên không đồng ý: “Vậy không được.”
Ông Vương bên cạnh đột nhiên nói: “Ta cũng cảm thấy không thích hợp.”
Vương Từ gật đầu: “ Cậu thấy chưa, ông nội cũng cảm thấy không thích hợp.”
Chuỗi bàn tính trong lòng ông cụ Vương vang lên lạch cạch, ông cười híp mắt mà nhìn Đường Dục: “Ta và Tiểu Đường mới gặp lần đầu mà đã thân như bạn cũ nhưng tiếc là gặp nhau quá muộn, xem như là bạn vong niên của ta.”
Ngoại trừ Đường Dục ra, còn lại tất cả mọi người đều có dự cảm không tốt…
“Cho nên theo ý kiến của ta, từ nay về sau mấy đứa có thể gọi Đường Dục là ông nhỏ.” Ông cụ Vương tùy ý tìm một người em trai nhỏ hơn mình gần năm mươi tuổi, nói xong, còn khách sáo hỏi ý kiến của Đường Dục: “Cậu thấy thế nào, em trai nhỏ?”
Vương Hành suýt chút nữa ngã xuống đất: “...”
Anh ấy đã đoán đúng được phần mở đầu nhưng không đoán đúng phần kết.
Anh ấy cho rằng là mình đã hiểu rất rõ về ông cụ của nhà bọn họ, nhưng bây giờ lại cảm thấy không hiểu rõ như vậy nữa, ông đã một bó tuổi rồi mà còn đi nhận một người nhỏ tuổi hơn cả cháu trai mình làm anh em thì thấy có thích hợp hay không!!!!
Vương Hành muốn hộc máu: “Bố, bố đúng là…càng sống càng trẻ.”
Người mà càng muốn hộc máu hơn là Vương Từ và Vương Tô, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó chung với Hồ Chính Đình mà cả ba người đều nhất trí nhìn về phía Đường Dục, đang chờ cậu từ chối.
Đường Dục nhìn Vương Hành rồi lại nhìn Hồ Chính Đình, sau đó dứt khoát mà kiên quyết gật đầu, tiếp nhận “Anh trai” lớn tuổi hơn này, cậu dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất nói ra những lời cứng rắn nhất: “Tôi cảm thấy được.”
Vương Hành không biết sợ dây thần kinh nào của mình lại có thể giao tiếp được với mạch não của cậu, thế mà có thể từ trong ánh mắt cậu nhìn ra nguyên nhân cậu đồng ý với ông cụ, khóe miệng Vương Hành giật giật: “Thật ra cũng không phải như vậy đâu.” Tôi có thể không đi mách lẻo, cậu cũng không cần phải hạ mình mà làm chú tôi đâu.
Nhìn thấy Đường Dục không để ý tới lời của anh ấy, mà chỉ nhìn về phía Hồ Chính Đình, Vương Hành nhịn không được trong lòng mắng một câu thô tục… Đ.m, lại còn có chuyện Hồ Chính Đình! Nên quyết định này của cậu là một cộng một bằng chú sao?!
Không, Đường Dục đưa ra quyết định này là một cộng một lớn hơn ba.
Ngoại trừ lý do Vương Hành uy hiếp và Hồ Chính Đình kiếm chuyện ra, thì còn có một nguyên nhân khác, vừa rồi Vương Từ gọi Tần Thời Luật là chú Tần, còn muốn gọi cậu là thím, có thể bọn họ không để ý chuyện này, nhưng Đường Dục thì có.
Cậu là đàn ông, không phải là thím.(- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -)
Nhưng Tần Thời Luật cũng là đàn ông, dù sao hai người cũng phải có một người bị gọi như vậy.
Đường Dục quay đầu lại, dáng vẻ như muốn nói là để thoã mãn cái tôi, thì cho nên phải hy sinh mọi người.
Cậu nhìn về phía Tần Thời Luật, Tần Thời Luật còn đắm chìm trong việc mượn danh dự của mình để tăng bối phận, đáy mắt mang theo nụ cười mà nhìn Đường Dục.
Đường Dục giơ ngón tay chỉ bản thân, khoe khoang: “Tôi là ông trẻ.”
Ngón tay di chuyển, Tần Thời Luật nhìn đầu ngón tay được cắt tỉa gọn gàng và có chút ửng hồng của cậu, vừa định nắm lấy, thì chợt nghe giọng nói mềm mại của cậu còn mang theo chút vui vẻ nói: “Anh là bà nhỏ.”
Tần Thời Luật: “???”
Đầu tiên là Vương Hành sửng sốt, lập tức hiểu ra ý nghĩa của “Bà trẻ”, sau đó đã “Phụt” một tiếng.
... Cười chết đi được, Tần Thời Luật có thể thích hợp làm bà trẻ của người khác được sao?
Anh ấy cười quá to, khiến Tần Thời Luật lườm anh ấy.
Vương Hành vốn tưởng Tần Thời Luật sẽ tức giận, nhưng mà không hề có, anh chỉ là bất lực mà ấn ngón tay Đường Dục đang chỉ vào mình xuống, sau đó ôn nhu dạy dỗ mà nói: “Đừng có chỉ lung tung.”
Đường Dục nghiêng đầu: “Anh không muốn sao?”
Tần Thời Luật: “...”
Anh thực sự không thể nói là muốn, nhưng anh sợ rằng nếu nói không muốn, Đường Dục sẽ đi chỉ vào người khác.
Sau khi cân nhắc rất nhiều, Tần Thời Luật dưới ánh mắt xem náo nhiệt với việc không chê chuyện lớn của Vương Hành, chịu khuất phục mà gật đầu: “Muốn.”
Khóe miệng Vương Hành giật một cái, lần này thì cười không nổi nữa rồi.
Con mẹ nó đây còn là Tần Thời Luật sao?!
Vương Hành không nhịn được nhìn về phía Đường Dục... Nếu đổi lại là người khác hỏi câu này, có lẽ giờ đã xuống nấm mồ yên nghỉ rồi nhỉ?
Vậy đây là gì? Đẳng cấp siêu cao của bạch liên? Dựa vào nhiệt tình đơn thương độc mã của Tần Thời Luật mà nắm chặt người trong tay?
Bỗng Vương Hành cảm thấy Đường Dục có chút đáng sợ, có khuôn mặt vô hại với con người và động vật, lại làm chuyện giết người không dao*, lỡ đâu một ngày nào đó cậu muốn ăn thịt Tần Thời Luật, đoán không chừng vị Tần tổng này cũng bị cậu dụ dỗ mà tự mình cho vào chảo dầu nấu chín rồi đút vào trong miệng cậu.
(*nguyên văn là 杀人诛心 – “sát nhân tru tâm”, đây là một cụm thành ngữ trong tiếng Trung, ý nói rằng thay vì giết chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng hủy hoại người đó về mặt tinh thần, ở đây ý là khen thủ đoạn của quân sư Ngô thâm độc, nên chúng mình mạn phép dịch như trên cho thuần Việt.)
Trong lòng Hồ Chính Đình cũng đang suy nghĩ lung tung.
Thấy Đường Dục và Tần Thời Luật ở chung, anh ta biết Đường Lạc hết đường, có lẽ ngay từ đầu đã không có, hai vợ chồng người ta rõ ràng là yêu nhau từ hai phía, thế nhưng Đường Lạc lại muốn làm người thứ ba chen chân vào!
Anh ta lại không sớm nhìn ra bộ mặt không muốn người khác biết này của Đường Lạc.
Anh ta đang suy nghĩ xem mình ngu xuẩn như thế nào, thì lại bị gậy batoong gõ một một cái cốp vào đầu, Vương Hành Hải ở phía sau anh ta mắng to: “Còn không mau đi xin lỗi! Có còn biết phải lễ phép với trưởng bối nữa hay không?”
Bất chợt Hồ Chính Đình bị tụt xuống hai thế hệ “...”
Hồ Chính Đình nhìn về phía Đường Dục vừa được lên chức “Trưởng bối”, khó khăn lên tiếng: “Xin, xin lỗi …”
Đường Dục nhìn anh ta, hiền từ chớp mắt, không trả lời.
Vương Hưng Hải: “Xưng hô đâu?”
Khóe miệng Hồ Chính Đình giật giật, hít sâu một hơi: “...Ông, ông nhỏ.”