Đến nhà họ Vương lần nữa, Đường Dục được hoan nghênh hơn cả lần trước, ông Vương và Vương Tô muốn gọi cả nhà xếp hàng nghênh đón, Tần Thời Luật đi cùng Đường Dục, bị ngó lơ thì thôi, chớp mắt lãnh đạo của Tần Thời Luật còn bị ba đứa cháu của ông Vương cuốn trôi.

Tần Thời Luật cau mày, hỏi Vương Hành: "Người đàn ông đeo kính đó là ai?"

Vương Hành liếc nhóm người náo nhiệt trên lầu: "Ý cậu là Vương Tô? Đó là con trai của anh trai tớ, tính cách hướng nội, cậu chưa từng gặp nó."

"..." Tần Thời Luật cảm thấy có lẽ anh ta hiểu lầm với hai từ "hướng nội": "Cậu gọi đó là tính cách hướng nội?"

Từ lúc bước vào cửa, Vương Tô đã kéo Đường Dục nói chuyện không dứt, thậm chí còn định cướp người với Vương Hưng Hải, sau khi tranh nhau hai người họ đi hai bên hộ tống Đường Dục lên lầu, đấy mà là tính cách hướng nội à?"

Vương Hành nhún vai: "Bình thường nó khá hướng nội, nó thích viết thư pháp và vẽ tranh." Vương Hành đã thấy những cảm xúc khác nhau của Tần Thời Luật, nhưng anh ấy chưa bao giờ thấy anh ghen, vì vậy anh ấy cố ý nói: "Có lẽ là có duyên với Đường Dục."

Tần Thời Luật: "..."

Tần Thời Luật phản đối việc Đường Dục có duyên với bất kỳ ai khác ngoài anh ra, anh nhìn Vương Hành chằm chằm: "Công ty của cậu phá sản rồi à?"

Vương Hành cười nói: "Không hề, không phải nghe nói Đường Dục muốn tới sao. Tớ rất hiếu kỳ, ai biết cậu cũng tới, thật là thất vọng."

Tần Thời Luật nghiến răng: "Cả nhà cậu chỉ chú ý em ấy phải không?"

Nhìn thấy vẻ mặt ghen tuông của anh, Vương Hành không khỏi bật cười: "Này, cậu ghen như này phải tích ba mươi năm mới được đấy nhỉ, cậu trông chừng người ta chặt quá, kết bạn cũng trông chừng, cậu không sợ cậu ấy không chịu nổi cậu ư?"

Tần Thời Luật nói: "Đây không phải trông chừng, đây là đi cùng."

"Đi cùng?" Vương Hành quá hiểu bạn mình: "Cậu có tin cả hôm nay cậu căn bản không thể động vào người cậu ấy không?"

Tần Thời Luật ban đầu không tin điều đó, nhưng ngay sau đó anh tin rồi.

Trên lầu, Vương Hưng Hải quấn Đường Dục chơi cờ, sau khi chơi được vài ván, Vương Từ không thể chịu đựng được nữa, Vương Tô bên kia cũng rất nóng vội.

Vương Tô xem đánh cờ nửa ngày trời, xúi giục Đường Dục bên cạnh: "Đường Dục, có mệt không? Đến thư phòng của tôi, xem những bức tranh tôi đã mua đi."

Vương Từ vội vàng xoay người: "Không được, cậu ấy còn chưa chơi với em."

Sau khi thua mấy ván cờ, ông Vương mất kiên nhẫn với hai đứa cháu trai: "Hai đứa bây không có mắt à, đừng lảm nhảm nữa, cút cút cút, lúc nào ông thắng mới tới lượt hai đứa!"

Vương Từ mếu máo đứng sang một bên: "Vậy xong rồi, hôm nay chỉ sợ không tới phiên cháu."

Vương Hành và Tần Thời Luật đứng trước cửa thư phòng một lúc, sau đó im lặng đóng cửa lại.

Vương Hành hỏi Tần Thời Luật: "Thế nào, có đúng không?"

Tần Thời Luật không nói nên lời: "Nhà cậu sao thế?"

Vương Hành nói: "Ai bảo trông chừng người ta chặt như vậy, nếu cho cậu ấy thỉnh thoảng ghé qua, sau này làm gì còn chuyện này."

Tần Thời Luật chưa bao giờ nhốt Đường Dục, Đường Dục cũng thường xuyên ra ngoài, Tần Thời Luật nghĩ, thay vì để cậu tán gẫu với người bên ngoài, gặp những người anh không biết, tốt hơn là để Đường Dục đến đây, ít nhất còn có ông Vương trông chừng.

Vương Hành bĩu môi: "Chậc chậc, trông ông tớ vui vẻ như thế kia e là có một ngày ông vui quá sẽ nhận cậu ấy làm cháu nuôi luôn không chừng."

Vương Hành liếc nhìn Tần Thời Luật: "Lần sau cũng không biết nên gọi cậu như thế nào."

Tần Thời Luật: "..."

Bữa trưa là do Vương Hưng Hải sắp xếp, ông cụ có hứng nên mời Đường Dục uống rượu, Đường Dục cũng không từ chối.

Đường Dục có tửu lượng tốt, sau bữa ăn khiến giáo sư Vương rất vui vẻ.

Lúc đầu Vương Hành còn hơi lo sợ cậu uống nhiều, nhưng thấy Đường Dục không hề hấn gì, Vương Hưng không khỏi giơ ngón tay cái lên với Tần Thời Luật: "Xem ra lời đồn vẫn chính xác, cậu ấy uống rượu rất giỏi."

Những tin đồn về Đường Dục gần như đã bị chính cậu xua tan, nhưng xét về tửu lượng đúng là cậu từng uống rất nhiều.

Buổi chiều, Tần Thời Luật nhận được điện thoại của Tần Phương Sung.

Cả buổi sáng ông nội Tần không yên lòng, ông gọi điện thoại đến công ty hỏi thăm, biết Tần Thời Luật thật sự không đến công ty, ông tức giận đến suýt chút nữa nghẹt thở.

"Cháu muốn chọc giận ông phải không?!"

Tần Thời Luật giả vờ không nghe ra ông đang tức giận: "Ừm? Thủ tục từ chức của cháu có khó khăn gì hay là thủ tục nhậm chức của Dương Ân Bạch có gì không ổn, cần cháu phải thông qua à?"

Tần Phương Sung tức giận đến mức huyết áp tăng cao: "Đừng có nói nhảm nữa! Cút về đây làm việc!"

Tần Thời Luật bất động dựa vào ghế sô pha của nhà họ Vương: "Không đi, không phải ông nói, Dương Ân Bạch chỗ nào cũng tốt, ông coi trọng cậu ta như vậy, cháu về làm gì, để chọc ông à, thêm nữa, cháu vừa mới kết hôn, phải ở nhà với đồ vô dụng của cháu."

Tần Phương Sung đâu biết do mình nói "vô dụng" mới khiến anh khó chịu, tuy anh nói nếu họ không chấp nhận anh sẽ không dẫn Đường Dục về nhưng anh vẫn rất muốn đưa Đường Dục về.

Công ty không thể giao cho người ngoài, Tần Phương Sung tuổi đã cao không thích hợp tiếp tục quản lý công ty, đành phải mềm lòng với Tần Thời Luật: "Cháu đã đuổi người ta rồi, còn cãi nhau với ông làm gì, ông nói cháu một hai câu cũng không được? Cháu còn nhớ ông là ông cháu không?!"

Tần Thời Luật nhàn nhạt "ừm" một tiếng, không nói gì.

Tần Phương Sung biết Tần Thời Luật không nói là bởi vì mình không nói ra điều anh muốn nghe, đã lớn tuổi còn khiến ông tức giận đến mức đau gan: "Muốn mang người về thì mang về. Ông quản được cháu chắc?"

Tần Thời Luật cười: "Không phải ông không nhận à?"

Tần Phương Sung cả giận: "Ông không nhận có tác dụng không?"

Tần Thời Luật nhướng mày: "Đúng là không có tác dụng lắm."

Ông nội Tần siết chặt viên thuốc trợ tim trong tay: "..."

Tần Thời Luật ung dung khoanh chân: "Nhưng cháu cũng không định mang em ấy về, mọi người muốn gặp, nhưng chưa chắc em ấy đã muốn gặp."

Tần Phương Sung muốn nói: "Cậu ta là cái thá gì?" Nhưng lời đến bên miệng lại mạnh mẽ nuốt về: "Vậy tại sao cháu lại gây sự với ông?"

Tần Thời Luật nói: "Không phải tối hôm qua ông gọi điện thoại, coi thường người của cháu, khen ngợi cháu trai của nhà họ Dương có một không hai sao?"

"Cháu..."

Tần Thời Luật không muốn chọc tức ông cụ thêm: "Ngày mai cháu sẽ đến công ty, cháu không cúp máy trước, tránh chọc giận ông."

Vương Hành ngồi bên cạnh xem náo nhiệt, thấy anh cúp điện thoại, Vương Hành hâm mộ nói: "Bảo sao hôm nay không tới công ty đi, hoá ra là giận ông cụ, chuyện gì khiến cậu phải bỏ chức? Dương Ân Bạch là ai?"

"Không phải là tức giận." Tần Thời Luật chưa bao giờ nổi giận với người khác, anh nói: "Chỉ cần cho bọn họ biết, khi tớ đồng ý bị thao túng, tớ có thể làm con rối, khi tớ không muốn, tớ có thể trở thành một quả bom khiến nhà họ Tần tan rã bất cứ lúc nào."

Đổi lại là người khác có lẽ sẽ bị những lời của Tần Thời Luật dọa sợ, dù sao cũng là người thừa kế nhà họ Tần, khiến nhà họ Tần tan rã nghe có chút điên rồ, nhưng Vương Hành không kinh ngạc.

Năm đó một tay Tần Thời Luật nắm giữ công ty như nào, rồi được đẩy lên vị trí này ra sao Vương Hành hiểu rõ hơn ai hết.

Tần Thời Luật chưa bao giờ là người tốt, anh chỉ đè nén bản tính con chó sói mình, biến mình thành một con chó tưởng chừng như vô hại mà thôi, nhưng nếu có ai muốn xâm phạm lãnh thổ của anh, anh sẽ biến thành một con sói, xé nát mọi thứ bất cứ lúc nào.

Chưa bao giờ có được gì nên anh không sợ mất đi, nhưng giờ, anh quan tâm một người, vậy không ai có thể chạm vào.

Vương Hành tặc lưỡi: "Ánh mắt của cậu thật đáng sợ, nhiều năm như vậy tớ vẫn không quen được, cậu mau giấu đi, đừng doạ bạn nhỏ ở nhà."

Tần Thời Luật liếc nhìn lên lầu, ánh mắt gần như ngay lập tức trở nên dịu dàng.

Vương Hành nhất thời rùng mình một cái, xoa xoa cánh tay: "Không được, tớ không chịu nổi, sao cậu giống mèo già hứng tình thế?"

Tần Thời Luật liếc xéo anh ta một cái: "Cậu không hứng tình để Tần Nguyên tới bây giờ cũng không chịu tìm bạn đời kết hôn, hai người tính đến bao giờ?"

Một câu nói của Tần Thời Luật khiến Vương Hành chết lặng.

Tần Thời Luật nhìn Vương Hành, một người là cô, một người là bạn, nếu nói không lo là nói dối, nhưng Tần Thời Luật cũng biết mối quan hệ này không tới lượt người ngoài lo lắng.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Vương Hành trừng mắt với anh: "Cậu có thể đừng nói chuyện như vậy nữa được không, chuyên đâm họng người khác."

Tần Thời Luật: "Tớ chọc thủng được chắc?"

Lúc này Lê Thành gọi tới, Vương Hành vội vàng chuồn đi, dù sao nói tới chuyện của mình khá phiền.

Tần Thời Luật nghe điện thoại: "Nói."

Lê Thành: "Chủ tịch Tần, chủ tịch Tiêu của tập đoàn Tiêu thị đang tìm anh."

Tần Thời Luật nghe thấy hai từ đó đã khó chịu: "Chủ tịch Tiêu nào?"

Lê Thành nghĩ anh hỏi thẳng có phải cậu hai Tiêu không là được mà: "Chủ tịch Tiêu lớn."

Tần Thời Luật và Tiêu Ngạn Thu không có giao tình, những gì nên nói đã nói hết trong quán trà: "Tìm tôi làm gì?"

Lê Thành chần chờ một chút: "Là chuyện của Đường Dục."

Lê Thành nhận được thông báo từ Tần Thời Luật rằng hôm nay anh không đi làm, Lê Thành nghe mà cạn lời, một ông chủ tốt sao sau khi kết hôn có thể trở nên vô trách nhiệm như vậy?

Ông chủ đang "nghỉ phép" nên anh ta vốn không muốn thực hiện cuộc gọi này, nhưng Tiêu Ngạn Thu nhắc tới Đường Dục, Đường Dục và nhà họ Tiêu còn liên quan nên Lê Thành lo thay cho ông chủ yêu đương mù quáng của mình.

Tần Thời Luật cúp điện thoại, đứng dậy và thấy Vương Hành dựa vào ghế sô pha chưa rời đi.

Vương Hành nghe lén không giấu giếm: "Cậu dính tới nhà họ Tiêu từ khi nào?"

Nếu có thể, Tần Thời Luật hy vọng rằng người có quan hệ với nhà họ Tiêu là anh chứ không phải Đường Dục.

"Trước đó không phải định mua mảnh đất Tây Sao sao? Tại sao lại bị cậu hai nhà họ Tiêu cướp mất?" Vương Hành ít nhiều vẫn hiểu tính cách của Tần Thời Luật, thứ mà anh nhìn trúng sẽ không dễ dàng cam tâm nhường cho người khác, thế nên khi biết mẫu đất này nhà họ Tiêu cướp mất anh ta hơi bất ngờ.

Tần Thời Luật: "Chỉ là một mảnh đất thôi."

Khi biết Đường Dục phản bội mình, Tần Thời Luật nghĩ rằng đổi một mảnh đất với một người là một việc tốt, sau đó khi biết Đường Dục đã thay đổi giá đấu thầu khiến Tiêu Sí Hoành giành mảnh đất đó, Tần Thời Luật cảm thấy mình lời to.

Vương Hành không quan tâm đến mảnh đất đó, anh ấy chỉ cảm thấy não người nhà họ Tiêu bị úng nước cả rồi: "Nghe nói họ trả giá cao gấp mấy lần mới giành được, nếu không phải nhiều tiền quá, tiêu không hết vậy có nghĩa nhà họ Tiêu cố ý cướp mảnh đất này. Cho nên cậu và cậu hai Tiêu có thù?"

Tần Thời Luật: "Có lẽ là họ có tiền?"

Nhà họ Tiêu giàu hơn nhà họ Tần?

Vương Hành không tin.

Tần Thời Luật đi ra ngoài: "Tớ ra ngoài một lát. Nếu Đường Dục hỏi cứ nói tớ đi gặp Tiêu Ngạn Thu."

Vương Hành: "Nếu cậu ấy không hỏi thì sao?"

Tần Thời Luật trừng mắt nhìn anh ấy: "Cho nên đây là nguyên nhân khiến cậu độc thân? Trong lòng cậu không có tình yêu?"

Vương Hành bị chọc họng không khỏi chửi rủa: "...Mẹ kiếp!"

Tần Thời Luật vừa đi không bao lâu, Đường Dục thật sự đi xuống, Vương Hành nhìn cậu xin người giúp việc cốc nước, uống nước xong lập tức đi lên lầu như không chú ý rằng Tần Thời Luật không có ở đây.

Vương Hành cười khẩy, đây là tình yêu sao?

"Cậu Đường."

Đường Dục đứng trên hai bậc thang, quay đầu nhìn anh ấy: "Có chuyện gì sao?"

Vương Hành nhắc nhở cậu: "Ông xã của cậu đã ra ngoài."

Đường Dục nhìn xung quanh, quả thật không nhìn thấy Tần Thời Luật: "Ồ."

Nhìn thấy cậu vừa định lên lầu, Vương Hành cạn lời: "Không hỏi cậu ấy đi đâu sao?"

Thật ra Đường Dục cũng không muốn biết, hai chân ở trên người Tần Thời Luật, anh muốn đi đâu thì đi.

Giọng nói kéo dài có phần qua loa, Đường Dục bất đắc dĩ hỏi: "Anh ấy đi đâu?"

Vương Hành: "..." Đây thật sự là yêu sao?

Tại sao anh ấy cảm thấy cậu Đường không hề muốn biết lão Tần đã đi đâu.

Vương Hành đột nhiên lo lắng không biết có phải bạn mình nhiệt tình nhưng đối phương không hồi đáp không, tuy lúc Tần Thời Luật rời đi còn đâm chọc anh ấy hai câu, nhưng dù sao cũng là bạn, nên nhất định vẫn phải giúp đỡ.

Vương Hành nói nhảm: "Vừa rồi có người gọi điện thoại cho cậu ấy, lúc đi rất vội, có muốn gọi điện thoại hỏi một chút không?"

Đường Dục chớp chớp mắt: "Tôi không mang điện thoại."

Vương Hành ân cần đưa điện thoại của mình cho cậu: "Dùng của tôi này."

Đường Dục nhìn Vương Hành đưa điện thoại, nhưng không nhận.

Cậu không muốn gọi, rất phiền, Tần Thời Luật làm gì đều không liên quan tới cậu, cậu hỏi làm gì?

Vương Hành đưa điện thoại hồi lâu: "Cậu không định gọi à?"

Đường Dục nhìn điện thoại: "Không phải anh nói anh ấy đi có việc gấp sao, quấy rầy anh ấy không tốt."

Vương Hành không biết cậu lo lắng hay không lo lắng: "Cậu không cần chu đáo như vậy, nếu cậu ấy ra ngoài gặp tình nhân thì sao?"

Đường Dục sửng sốt nhìn Vương Hành: "Tiu đây?"

Vương Hành thầm nói: Xin lỗi người anh em, tôi làm vậy vì tình yêu của cậu cả thôi.

Vương Hành nói: "Đúng vậy, cậu ấy muốn tiền có tiền, muốn ngoại hình có ngoại hình, cho dù đã kết hôn vẫn có rất nhiều người theo đuổi. Đúng rồi, vừa nãy tôi nghe cậu ấy gọi điện thoại, còn nhắc tới Dương gì Bạch…"

Trí nhớ Đường Dục không tồi, cậu bổ sung giúp Vương Hành: "Là Dương Ân Bạch."

Vương Hành: "Đúng đúng đúng cậu cũng biết cậu ta?"

Đường Dục gật đầu: "Tôi biết, Tần Thời Luật nói Dương Ân Bạch muốn khiêu khích anh ấy, còn muốn ngủ cùng anh ấy."

Vương Hành: "..."

Vương Hành thực sự đánh giá thấp mức độ mặt dày của Tần Thời Luật, rõ ràng anh lừa Đường Dục.

Nhưng xem phản ứng của Đường Dục, trông như không để ý lắm.

Sau một đoạn nhạc chuông ngắn, Vương Hành liếc chiếc điện thoại trong tay, phát hiện không phải điện thoại của mình đổ chuông.

Ở đây chỉ có anh ấy và Đường Dục, không phải điện thoại di động của anh ấy, mà là...

Anh ấy ngẩng đầu nhìn Đường Dục, thấy người vừa nói không có điện thoại lấy điện thoại từ trong túi quần ra, nhìn anh ấy không chút áy náy.

Vừa nhìn vừa chủ động thừa nhận: "Vừa rồi tôi nói dối, tôi mang theo điện thoại."

"..." Đây là lần đầu Vương Hành bị lừa mà không tức được, tự giác nhận lỗi đúng là quá đê tiện! ( truyện trên app T𝕪T )

Đường Dục cho anh ấy xem điện thoại: "Tần Thời Luật đã gửi cho tôi. Anh ấy nói anh ấy đi gặp Tiêu Ngạn Thu, không phải Dương Ân Bạch."

Vẻ mặt Đường Dục như thể đang nói "anh đã nghe nhầm", không chút nghi ngờ nào với những lời Vương Hành vừa nói.

Vương Hành xấu hổ: "...Ồ, có lẽ là tôi nghe nhầm."

Đường Dục không tìm hiểu xem anh ấy nghe nhầm thật hay cố ý nói nhảm. Đúng lúc này Vương Từ chạy trong thư phòng ra, đứng trên lầu gọi cậu: "Đường Dục, không sao chứ, mau lên đây, suy nghĩ nước đi tiếp theo."

Đường Dục: "Đến đây."

Đường Dục nhìn Vương Hành: "Vừa rồi tôi nói dối, bởi vì tôi biết Tần Thời Luật không có tiu đây."

Tần Thời Luật: "..."

Vợ chồng hai người ân ái, thằng hề là tôi?

Đường Dục tự hỏi liệu cậu có nên mách Tần Thời Luật hay không: "Tôi không gọi là vì tôi nghĩ giữa chúng tôi cần sự tin tưởng và không gian."

Vương Hành xấu hổ về hành động bồng bột của mình... Được rồi, tôi đã ngoài ba mươi vẫn không biết tình cảm cần có sự tin tưởng và không gian.

Nhưng không biết vì sao, anh ấy luôn cảm thấy hình như Đường Dục không có tình cảm sâu sắc với Tần Thời Luật như vậy, tuy rằng mỗi câu đều đang biện minh cho mình, nhưng lại quá giống ngụy biện.

Khi Tần Thời Luật ở đây cậu không chú ý đến, khi Tần Thời Luật đi rồi, cậu cố tình nói dối để không phải gọi cho Tần Thời Luật, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy không đúng, thái độ của cậu đối với Tần Thời Luật còn không bằng câu "đến đây" với Vương Từ.

Thấy Vương Hành không nói lời nào, Đường Dục cũng không thèm bịa chuyện  nữa, cậu cắt đứt câu chuyện: "Không tin thì thôi."

Bây giờ Vương Hành càng chắc cậu đang qua loa cho xong chuyện, anh ấy hỏi: "Tần Thời Luật có tin không?"

Đường Dục nhìn chằm chằm anh ấy một lúc: "Tôi không gọi điện thoại cho anh ấy là vì không muốn chất vấn anh ấy, tôi không làm gì sai, nếu muốn mách lẻo thì cứ việc, tôi cũng chẳng sợ."

Trong tiểu thuyết có nhắc tới Vương Hành, nhưng anh ấy chỉ xuất hiện với tư cách là bạn của Tần Thời Luật, không có ảnh hưởng đáng kể nào đối với cậu, vì vậy không thể đe dọa đến tính mạng của cậu.

Dù Vương Hành có nói cho Tần Thời Luật cũng không sao, cùng lắm là buổi tối cậu quỳ, đâu phải cậu không dỗ được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play