Đang lúc tức giận, Tần Thời Luật đột nhiên bị tin nhắn gọi đi, những người trong phòng họp đều kinh ngạc thở phào nhẹ nhõm.
Phó giám đốc bộ phận tài chính Uẩn Hú rất biết ơn tin nhắn này, suýt chút nữa thì bị Chủ tịch Tần mắng, còn ăn mắng nữa thì khỏi cần từ chức, xuống đất yên nghỉ luôn cho rồi.
Uẩn Hú nuốt nước miếng: "Đúng là may có người yêu của chủ tịch Tần, tôi phải tìm cơ hội cảm tạ mới được."
Lê Thành liếc anh ta một cái: "Tôi khuyên anh tránh xa cậu ta ra."
Uẩn Hú thật tâm cảm kích: "Tại sao, cậu ấy vừa cứu tôi một mạng."
Cứu anh ta một mạng?
Lê Thành bật cười vì sự ngây thơ của anh ta… không biết tại sao suýt mất mạng phải không? Chỉ là một số liệu sai, chủ tịch Tần lại để mắt đến anh ta? Còn không phải là bởi vì Đường Dục nhìn anh ta à!
Lê Thành nói với giọng điệu của người từng trải: "Người anh em, nghe lời tôi khuyên, nếu thấy mình sống đủ rồi thì đi nhảy lầu đi, đừng chạm vào giới hạn của Chủ tịch Tần."
Bên ngoài văn phòng, Dương Ân Bạch sững người khi nghe những lời Đường Dục nói, sau đó anh ta nhận ra có gì đó không ổn: "Cậu nói bậy bạ, anh Tần đang họp."
"Anh Tần" đúng là có rất nhiều ý nghĩa, thư ký Diêu sợ Đường Dục suy nghĩ nhiều, cô ấy liếc cậu một cái, lúc này mới phát hiện bà chủ cũng không tức giận, ồ không, không có phản ứng gì.
Đường Dục nhìn Dương Ân Bạch: "Tôi biết, tôi gửi tin nhắn rồi."
Dương Ân Bạch nghe vậy rất vui mừng: "Cậu không hiểu tiếng người sao? Tôi đã nói rằng anh Tần đang họp. Cậu nghĩ anh ấy sẽ rời cuộc họp vì cậu à?"
Đường Dục chớp chớp mắt.
Không phải ư? Nhưng anh nói anh đanh lên.
Thư ký Diêu thực lòng hy vọng rằng chủ tịch Tần sẽ đột ngột xuất hiện, đuổi phó giám đốc Dương đang rình rập đi, nhưng cô ấy cũng biết rằng chủ tịch Tần không thích bị người khác làm phiền khi đang họp, e là người nhà chủ tịch Tần không biết thói quen này.
Thư ký Diêu lẳng lặng đứng trước mặt Đường Dục, thầm nghĩ nếu phó giám đốc Dương muốn làm loạn, cô ấy nhất định sẽ giúp bà chủ.
Thư ký Trần nhìn Đường Dục, trong lòng âm thầm ngưỡng mộ.
Ác hơn người độc ác, dám gửi tin nhắn khi chủ tịch Tần đang họp, đây là điều mà một người sống có thể làm được hả?
Ngay khi mọi người cho rằng Tần Thời Luật sẽ không xuất hiện, thang máy chợt kêu lên.
Cửa thang máy mở ra, một đôi chân dài từ bên trong bước ra.
Thư ký Diêu: "..."
Thư ký Trần: "..."
Dương Ân Bạch: "..." Làm sao có thể!
Dương Ân Bạch cứng ngắc quay đầu nhìn Tần Thời Luật đi ra từ trong thang máy, thần sắc từ hoảng sợ biến thành khó có thể tin: "Anh, anh Tần? Không phải anh đang họp sao?"
Giọng nói của Tần Thời Luật vẫn lạnh lùng như đang họp: "Cậu làm gì ở đây?"
...Anh ta làm gì ở đây? Anh ta ở đây uy hiếp người khác, gần quan được ban lộc, dực vào đâu chỉ cho một người hưởng? Anh ta phải để đối phương biết về sự tồn tại của mình.
Dương Ân Bạch không thể mở miệng, nhưng thư ký Diêu có thể: "Phó giám đốc Dương nói muốn vào văn phòng của ngài lấy tài liệu."
Người không có tài liệu để lấy là Dương Ân Bạch nhìn thư ký Diêu: "Cô…"
Ỷ có người chống lưng, thư ký Diêu đứng thẳng người, đứng ở trước mặt Đường Dục với vẻ mặt "Này, đồ yêu tinh chết đi."
Thủ phạm của toàn bộ vụ việc đứng trước cửa văn phòng, ngáp dài.
…Chán quá.
Tần Thời Luật nhìn Đường Dục, thấy cậu buồn ngủ nên tưởng cậu không vui.
Cậu không vui phải dỗ như thế nào?
Tần Thời Luật nghĩ thầm anh vẫn chưa thành thạo kỹ năng này, vì vậy anh chĩa mũi nhọn vào Dương Ân Bạch: "Trong văn phòng của tôi có tài liệu nào cậu định lấy?"
Dương Ân Bạch hoảng sợ nói: "Em, em chỉ là…"
Tần Thời Luật không cho anh ta cơ hội ngụy biện, anh chỉ muốn chứng minh mình trong sạch với người nào đó đang không vui mà thôi: "Hay là, cậu đến đây để ăn trộm tài liệu?"
Nghe vậy, hai mắt Đường Dục sáng lên.
Anh ta thực sự đến để lấy cắp tài liệu! Thế giới này thực sự không thân thiện với bia đỡ đạn!
Đường Dục vỗ ngực.
May là cậy thông minh, nếu không thì cậu đã chết rồi.
Dương Ân Bạch không ngờ mình lại bị đội cái mũ lớn như vậy, vội vàng lắc đầu: "Không, em không ăn trộm tài liệu."
Tần Thời Luật đương nhiên biết anh ta không phải tới trộm tài liệu, làm sao Tần Thời Luật không nhìn ra anh ta đang suy nghĩ cái gì, chẳng qua Tần Thời Luật nể người này do ông già nhét vào, nhà họ Dương và công ty có quan hệ hợp tác, Dương Ân Bạch du học trở về đã tới công ty làm việc, nô lệ đưa tới tận cửa, anh đương nhiên không có lý do từ chối.
Trước đây, Dương Ân Bạch rất hay đến văn phòng, Tần Thời Luật không thèm để ý, chỉ bảo Lê Thành nói với Diêu Văn và Trần Hiểu ngăn lại, giờ anh ta nhân lúc Tần Thời Luật không có mặt tự mình xông vào.
Tần Thời Luật luôn không thích những người không thức thời, nhất là khi người này còn quấy rầy Đường Dục.
Tần Thời Luật không để ý anh ta, nói một cách vô tư: "Thích văn phòng của tôi như vậy, hay là tôi tặng cậu nhé?"
Dương Ân Bạch mím môi lắc đầu: "Anh Tần, em chỉ muốn xem..."
Tần Thời Luật không để cho anh ta nói tiếp, giọng đột nhiên trầm xuống: "Đến lượt cậu xem? Cút!"
Phó giám đốc Dương sợ hãi run lên: "Anh Tần… "
Anh anh anh, đau cả đầu.
Một lần gọi anh, Tần Thời Luật nhìn Đường Dục một cái, thấy cậu không phản ứng, trong lòng Tần Thời Luật càng thêm khó chịu, mãi cho đến cuối cùng, Tần Thời Luật mới nói: "Cậu bị đuổi việc."
Tần Thời Luật đi về phía Đường Dục, khi anh ôm Đường Dục, anh không dám dùng sức vì lương tâm cắn rứt, anh dẫn cậu vào văn phòng, thư ký Diêu nhanh chóng đóng cửa lại.
…Mẹ nó thật nhàm chán!
Trong phòng làm việc, Đường Dục bình tĩnh, tò mò hỏi Tần Thời Luật : "Anh ta thích anh à?"
Cũng không khó đoán, trong tiểu thuyết có nói số đào hoa của Tần Thời Luật rất vượng, tuy rằng cho tới bây giờ chưa từng thấy nhưng có lẽ là vậy.
Sao Tần Thời Luật dám thừa nhận, anh nói: "Không, cậu ta chỉ muốn khiêu khích tôi."
Đường Dục nghĩ nghĩ, cảm thấy mình không có lý do gì ngăn cản Tần Thời Luật bị khiêu khích nên "Ồ" một tiếng.
Quá rõ ràng là cậu không thèm để ý, Tần Thời Luật không thấy cậu ghen nên có chút không cam tâm: "Cậu ta có thể còn muốn ngủ với tôi nữa."
Đường Dục nhất thời giống như một con mèo con bị cướp đi ổ mèo, tóc gáy dựng đứng: "Vậy không được!"
Sao cậu có thể chia sẻ sung sướng của mình với người khác?
Tuyệt đối không!
Tần Thời Luật nhìn thấy phản ứng anh muốn, nhưng phản ứng này có phải hơi…
Tần Thời Luật buồn cười: "Khiêu khích tôi thì được, nhưng ngủ với tôi thì không được? Em thế này là hào phóng hay keo kiệt đây?"
Đây không phải là vấn đề hào phóng hay keo kiệt, đây là "món đồ" riêng tư không thể cho mượn!
Ý thức về lãnh thổ của Đường Dục rất mạnh mẽ.
Nhưng thử nghĩ nếu Tần Thời Luật thật sự ngủ với người khác, có nghĩa là anh ngoại tình, cho dù có làm thủ tục pháp lý thì anh cũng là người có lỗi trước, vậy chẳng phải cậu có lý do để sống sót sao? Dù sao ai làm chuyện này trước người đó sẽ là người có lỗi.
Đường Dục như đã tìm được một con đường để sinh tồn, nhưng nếu thực sự ly hôn, ai sẽ nuôi cậu?
Thử nghĩ vai không khiêng, tay không thể xách, cậu chỉ là con cá mặn vô dụng, ly hôn rồi có phải cậu sẽ chết đói không?
Đường Dục cảm thấy như vậy không được nên kiên nhẫn nói đạo lý với Tần Thời Luật: "Nếu anh bị người khác ngủ, như vậy anh sẽ không sạch sẽ nữa, nếu tôi ly hôn với anh đó là lỗi của anh, vì tôi không sai, nên dù ly hôn, anh vẫn phải chu cấp tiền nuôi dưỡng cho tôi, hiểu chưa?"
Thấy cậu nghiêm khắc hỏi mình có hiểu không đáng yêu như vậy, Tần Thời Luật như tan chảy, nhưng hai chữ "ly hôn" hơi phũ phàng.
Anh áp người vào cửa, vừa hôn vừa xoa cho đến khi Đường Dục buộc phải rút lại lời "ly hôn".(- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -)
Tần Thời Luật nhéo phần eo mẫn cảm của cậu: "Còn nói ly hôn nữa không?"
Eo Đường Dục mềm nhũn, hai chân cũng mềm nhũn, bị Tần Thời Luật ôm giọng cậu như bị nhét bông, nhưng lời nói vẫn cố chấp như cũ: "Ngoại tình sẽ ly."
Đường Dục đột nhiên rất mong chờ anh ngoại tình, đâu có ai hành hạ cậu như vậy, cửa này không cách âm, lại muốn trêu chọc cậu, lỡ như bị nghe được thì sao?
Anh không chỉ muốn tính mạng còn muốn cậu mất mặt!
Được phục vụ xong Đường Dục ngã người trên sô pha, ôm lấy áo khoác, khuôn mặt đỏ bừng dưới lớp áo.
Lê Thành gõ cửa đi vào: "Chủ tịch Tần, Dương Ân Bạch..."
Đường Dục ngẩng đầu lên, Lê Thành liếc anh.
Tần Thời Luật: "Có gì thì nói đi."
Lê Thành suy nghĩ: "Ừm, Dương Ân Bạch nói rằng anh đã sa thải anh ta, anh ta khóc trong bộ phận nhân sự."
Để chứng minh sự trong sạch của mình, Tần Thời Luật nặng giọng nói: "Bảo người trong bộ phận nhân sự nhanh chóng làm thủ tục, để cậu ta ra ngoài khóc."
Lê Thành: "..."
Quả nhiên kết hôn không làm ảnh hưởng đến sự máu lạnh của anh. Lê Thành đã nghe Diêu Văn kể về những gì vừa xảy ra, anh ta liếc Đường Dục: "Vậy anh giải thích thế nào với ông Tần?"
Tần Thời Luật: "Giải thích cái gì?"
Giải thích gì lại hỏi mình?
Lê Thành mệt mỏi.
Tần Thời Luật không cần giải thích bất cứ điều gì với bất cứ ai: "Tôi sa thải ai còn cần ông đồng ý? Có gì tìm tôi, cậu tới bộ phận nhân sự, xem họ làm thủ tục."- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Lê Thành vừa định gật đầu đã nghe thấy người ngồi trên sô pha nhẹ giọng nói: "Thật ra không cần sa thải."
Lê Thành sửng sốt, tự nói với mình, cậu có biết Dương Ân Bạch có ý với ông chủ không mà nói vậy!
Tần Thời Luật cười nửa miệng, nói với Lê Thành: "Đi ra ngoài."
Lê Thành nhìn Đường Dục với ánh mắt thông cảm trước khi rời đi.
Tôi cũng không cứu được cậu.
Tần Thời Luật gõ nhẹ đầu bút lên bàn, ánh mắt thâm thúy nhìn Đường Dục: "Hửm? Không cần sa thải sao? Giữ lại để cậu ta phạm sai lầm, sau đó ly hôn với tôi đúng không?"
Đường Dục: "..."
Rất tiếc, cậu đã bị nhìn thấu.
Tần Thời Luật buông bút trong tay, đứng lên: "Xem ra em vẫn chưa chịu thành thật?"
Đùi Đường Dục run lên, co rụt lại vào trong sô pha, sau đó, Tần Thời Luật bế cậu đặt lên đùi mình, một tay đè eo cậu, tay kia bắt đầu làm vài chuyện khiêu khích không đứng đắn: "Bé cưng, em không ngoan chút nào."
Đường Dục muốn nói bên ngoài có người, nhưng còn chưa kịp giãy giụa, bộ phận mẫn cảm đã bị tóm lấy: "Cửa, cửa..." Cửa không khóa.
Tần Thời Luật ngậm vành tai của cậu, cơ thể đã có phản ứng: "Không ai dám tiến vào."
Nói nhảm, vừa rồi Lê Thành tự lao vào!
…
Tám giờ tối, đèn trong văn phòng vẫn sáng, sếp vẫn chưa đi, Diêu Văn và Trần Hiểu vốn là thư ký nên không thể tan sở sớm.
Cửa văn phòng vừa mở ra, hai người vội vàng đứng dậy thì thấy chủ tịch Tần ôm "vợ" đi ra khỏi văn phòng.
Diêu Văn nắm chặt tay Trần Hiểu… mẹ kiếp, không ngờ đây lại là lý do sếp tan làm muộn như vậy!!
Trần Hiểu không bình tĩnh hơn là bao, hai người họ đang kéo tay nhau dưới gầm bàn như vật tay.
"Sao còn chưa về?" Tần Thời Luật hỏi hai người họ.
Thư ký Diêu không kìm được nụ cười: "Về ngay, chúng tôi lập tức về ngay."
Bây giờ Đường Dục không để ý mặt mũi gì nữa, giữa trưa cậu ăn không nhiều, còn bị Tần Thời Luật "giày vò" lâu như vậy, lúc này vừa không có sức vừa đói, bảo cậu tự mình ra ngoài không thể nào.
Xấu hổ có là gì so với mệt mỏi?
Cá muối không cần mặt mũi!
Thư ký Diêu sáng suốt hỗ trợ bấm thang máy, Tần Thời Luật đi vào, tự dưng nói một câu: "Đừng nói nhảm."
Diêu Văn vội vàng gật đầu: "Tôi không thấy gì!"
Đường Dục: "..."
Nghe hai người đối thoại, giống không nhìn thấy gì à?
Cửa thang máy đóng lại, Đường Dục đưa tay chọc ngực Tần Thời Luật: "Trong văn phòng của anh sao lại có những thứ này?"
Văn phòng là nơi làm việc, để mấy sản phẩm xấu hổ có phù hợp không?
Tần Thời Luật nói không đỏ mặt: "Lúc trước em từng đến đưa đồ ăn cho tôi, tôi muốn làm ở văn phòng…"
Đường Dục che miệng, lo lắng hỏi: "Công ty của anh liệu có bị lỗ nhiều tiền không?"
Tần Thời Luật không hiểu nên nhướng mày.
Đường Dục vẫn ôm lấy anh: "Tôi cảm thấy anh không nghiêm túc gì cả, anh còn không biết báo cáo tài chính sai, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện như vậy, tôi thấy như vậy không tốt."
Tần Thời Luật nghẹn ngào cười, tránh tay cậu: "Cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện này? Lúc đầu không phải là em nghĩ tới trước sao?"
Đường Dục lắc chân: "Nhưng tôi không cần quản lý công ty, tôi không có việc gì nên tôi nghĩ một chút thì sao."
...Vậy mà nói khá có cơ sở.
Tần Thời Luật gật đầu: "Em nghĩ gì cũng được, tôi sẽ làm theo những gì cậu nghĩ, sao, lãnh đạo?"
Lãnh đạo thấy có thể tạm thời giữ lại vai phản diện nghe lệnh, chỉ cần không bị uy hiếp tới tính mạng, uy hiếp đến hai chân của cậu thi cậu chịu được.
Lãnh đạo Đường lập tức nói: "Vậy lần sau không quỳ nữa, đau chân."
Tần Thời Luật cười: "Được, lần sau để tôi quỳ."
Đường Dục nghĩ tới lúc anh quỳ cậu sẽ giống như một cái ghế xếp nên lập tức cau mày nói: "Không được."
"Em khó phục vụ thế?" Tần Thời Luật nói: "Vậy lần sau tôi nằm xuống?"
Đường Dục: "..." Vậy chẳng phải cậu càng mệt hơn à?
Có phải anh muốn làm biếng không?
-
Lăn lộn cả buổi chiều, quần của Đường Dục đã bẩn, cậu chỉ huy Tần Thời Luật pha nước tắm, tinh dầu tắm và dầu thơm cho cậu, tắm rửa mà làm như một nghi lễ quan trọng nào đó.
"Cần tôi tắm cho em không?"
Tần Thời Luật vừa dứt lời, điện thoại vang lên, Đường Dục liếc nhìn rồi lắc lắc đầu: "Để tôi tự tắm."
Cửa phòng tắm đóng lại Tần Thời Luật mới lấy điện thoại ra, là số điện thoại nhà cũ, trước nay anh không thích trả lời điện thoại bên đó nhưng tâm trạng Tần Thời Luật hôm nay khá tốt.
Anh ta nhấc máy nhưng không lên tiếng.
"Cháu sa thải Ân Bạch?" Người nói chuyện điện thoại là ông nội Tần, ông chẳng bắt chuyện mà chất vấn ngay: "Lão Dương gọi điện thoại cho ông nói mắt Ân Bạch sưng lên vì khóc, rốt cuộc cháu đã làm gì?"
Tần Thời Luật lấy từ một chiếc quần lót của Đường Dục trong tủ quần áo ra, đẩy cửa phòng tắm đi vào, Đường Dục nằm trong bồn tắm híp mắt, nhiệt độ nước hình như hơi cao, sắc mặt Đường Dục ửng hồng vì nóng.
Đường Dục thấy anh tiến vào không hề phản ứng, chủ yếu là vì lười.
Tần Thời Luật lắc quần lót trong tay, sau đó đặt lên giá: "Nhớ thay."
Đường Dục: "..." Anh không nói tôi cũng thay.
Trong điện thoại, ông già mắng anh: "Ông hỏi cháu có nghe không?"
Tần Thời Luật đi ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lại: "Đuổi việc thì đuổi việc, cậu ta tự vào văn phòng của cháu lấy cắp tài liệu mà không được sự cho phép, cháu không nên đuổi việc cậu ta?"
"Cháu nói cái gì vậy?" ông cụ không tin một chút: "Ân Bạch, sao có thể trộm tài liệu!"
Tần Thời Luật hỏi: "Tại sao không? Nhà họ Dương có dự án hợp tác với chúng ta, ông chắc chắn cậu ta sẽ không ăn cắp tài liệu? Hơn nữa tự cậu ta nói là muốn vào văn phòng cháu để lấy tài liệu, đâu phải do cháu đổ oan cho cậu ta."
Ông cụ: "Nguỵ biện ít thôi! Đừng tưởng rằng ông không biết cháu làm vậy vì đứa cháu đang nuôi trong nhà!"
Giọng Tần Thời Luật thờ ơ: "Ồ, vậy ông cũng biết cháu đã kết hôn."
Ông nội Tần không thèm so đo chuyện này: "Ân Bạch thì có gì không tốt, cần ngoại hình có ngoại hình, cần học vấn có học vấn. Gia cảnh và khí chất của nó có điểm nào không xứng với cháu? Cháu thích đàn ông ông không quan tâm, nhưng cháu phải tìm một người đàng hoàng, thằng bé tên Đường Dục kia, còn chưa học hết cấp ba, cháu nuôi một tên vô dụng, còn bảo vệ nó như vậy, để người ta chê cười! "
Tần Thời Luật nheo mắt lại, vẻ mặt âm trầm trong giây lát, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần, anh khịt mũi: "Vô dụng?"
Tần Thời Luật đập vỡ chiếc bình, nói: "Nếu ông nghĩ là một trò đùa, thì cháu đi là được, ông thích Dương Ân Bạch thế, vậy như này, cháu nhường vị trí chủ tịch Đằng Phong cho cậu ta, ngày mai ông bảo cậu ta đến ngồi, cháu nhường."
Ông cụ nghẹn ngào: "... Ăn nói lung tung!"
Lúc này ông cụ thực sự hơi nóng vội.
Ông biết đức tính chó má của Tần Thời Luật, nói một là một, không phải chỉ nói cho xong, ba đứa con trai của ông có một người giống vậy ông cũng sẽ không trực tiếp giao công ty cho Tần Thời Luật làm gì!
Tần Thời Luật không có ý định thương lượng với ông, anh nới lỏng cổ áo sơ mi, lập tức thay đổi từ một tổng giám đốc nghiêm chỉnh thành một tên hôn quân không tảo triều: "Vừa hay cháu không muốn chăm chỉ nữa, cũng muốn thử cuộc sống chỉ ăn rồi đợi chết của Tần Thời Tuấn. Mai cháu sẽ không đến công ty, lát cháu gọi cho bộ phận nhân sự, ông có thể tự mình thông báo cho Dương Ân Bạch, cháu không có thông tin liên lạc của cậu ta."
Ông nội Tần: "..."
Không đợi ông cụ nổi đóa, Tần Thời Luật trực tiếp tắt điện thoại, nhân tiện tắt luôn điện thoại.
Tần Thời Luật không gõ cửa bước vào phòng tắm, Đường Dục uể oải liếc nhìn anh: "Sao anh lại vào làm gì?"
Hỏi xong, Tần Thời Luật bắt đầu cởi quần áo, giọng Đường Dục mềm nhũn: "Anh làm gì vậy?"
Quần áo bay khắp sàn nhà, Tần Thời Luật bước vào bồn tắm: "Ngày mai không đi làm."
Đường Dục nâng chiếc cằm đang nhỏ nước lên: "... Rồi sau đó?"
Tần Thời Luật lật người cậu ấn cậu vào thành bồn tắm, ghé vào tai cậu thì thầm: "Đêm còn dài, tôi muốn lại hầu hạ lãnh đạo."
Đường Dục được hầu hạ cả buổi chiều: "..."
Có phải anh muốn giết cậu theo cách khác không?