Đường Dục rời đi không bao lâu, Vương Từ và Vương Tô cũng rời đi.
Tấm danh thiếp Tiêu Sí Hoành đưa cho Vương Từ bị để lại trên bàn, sau đó Tiêu Sí Hoành mới nhận ra e là bữa này đã vô ích.
Thư ký Tề vốn là nhân vật chính của bữa ăn, nhưng bây giờ lại thành khách, nhưng anh ta không quan tâm, hôm nay anh ta ra ngoài là vì Tiêu Sí Hoành muốn đãi anh ta một bữa, anh ta không định nói thêm về mảnh đất ở vùng ngoại ô phía Tây.
Tới giờ vẫn không thể động vào mảnh đất đó, vì đã phát hiện ra một ngôi mộ, Cục Di tích Văn hóa và chính quyền đều đã can thiệp, chỉ là tạm thời chưa công khai, nên niêm phong mảnh đất đó.
Thư ký Tề nói: "Anh Tiêu có quan hệ tốt như vậy còn tìm tôi làm gì?"
Tiêu Sí Hoành biết rằng "mối quan hệ" mà anh ta đề cập đến là Đường Dục, nhưng anh ta không biết thư kí Tề có đang mỉa mai mình hay không.
Trước đó Thư ký Tề cũng có mặt trong bữa sinh nhật của giáo sư Vương, cảnh giáo sư Vương dẫn Đường Dục đi gặp hai cục trưởng khiến tất cả những vị khách có mặt đều kinh ngạc, nếu hôm nay Tiêu Sí Hoành nhờ Đường Dục giúp đỡ, e là sẽ biết lý do không thể động vào mảnh đất đó, cũng không cần vội vàng như rắn mất đầu.
“Ông Vương rất quý em trai cậu.” Nói tới đây, thư ký Tề biết Tiêu Sí Hoành hiểu, nhưng anh ta lại cảm thấy cho dù có hiểu cũng vô ích.
"Em trai" hình như không muốn nhận anh ta là anh.
Nhưng cũng không thể trách người khác, chủ tịch Tiêu cứ nhận anh ta là anh trai người ta, nhưng sau khi ngồi xuống chẳng làm được gì?
Tiêu Sí Hoành chỉ thấy ngạc nhiên, một người chỉ biết gây rắc rối từ khi còn nhỏ, từ khi đi học tiểu học không có giáo viên nào không than phiền như Đường Dục, lại được giáo sư Vương yêu thích, đây chẳng phải là chuyện kỳ lạ sao?
Tiêu Sí Hoành Hoành không biết công ty mình như nào, suốt đường đi anh ta chỉ suy nghĩ về lời thư ký Tề nói: “Ông Vương rất quý em trai cậu.”
Khi đến công ty, Tiêu Sí Hoành đi thẳng vào văn phòng của Tiêu Ngạn Thu, đẩy cửa vào.
Tiêu Ngạn Thu đuổi thư ký: "Không biết gõ cửa à?"
Tiêu Sí Hoành không để ý, đi ra trước bàn nói: "Tiệc sinh nhật của giáo sư Vương đã xảy ra chuyện gì? Trước đó anh nói Đường Lạc xấu hổ, không phải vì Đường Dục sao?"
Tiêu Ngạn Thu liếc anh ta: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
Bây giờ Tiêu Sí Hoành chỉ muốn biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Tiêu Ngạn Thu không có thói quen nói xấu sau lưng người khác, ngày đó anh ta chỉ bực mình vì thái độ của Tiêu Sí Hoành mới nhắc nhở: "Không phải em nói em đã hỏi Đường Lạc rồi sao?"
Tiêu Sí Hoành nhíu mày.
Anh ta có hỏi Đường Lạc, chính thái độ do dự của Đường Lạc đã khiến anh ta hiểu lầm như vậy, còn khiến anh ta mất mặt trước mặt con trai của cục trưởng Vương.
Nhìn thấy phản ứng của Tiêu Sí Hoành, Tiêu Ngạn Thu đoán Đường Lạc đã không nói sự thật.
Tiêu Ngạn Thu không thích Đường Lạc cho lắm, mặc dù mọi người đều cho rằng Đường Lạc tốt hơn Đường Dục, nhưng Tiêu Ngạn Thu cảm thấy Đường Lạc hoàn toàn kế thừa thói đạo đức giả của vợ chồng Đường Vĩ Hoành.
Anh ta từng nghe được những tâm sự thầm kín của hai bố con họ nên vẫn luôn vô cùng yêu quý Đường Dục.
Chỉ là anh ta không ngờ rằng đứa em trai ngu ngốc của mình lại bắt tay với Đường Vĩ Hoành để đẩy Đường Dục vào hố lửa.
Tiêu Ngạn Thu kể lại những gì đã xảy ra đêm đó, khi đó anh ta đang đứng ở xa, không biết chi tiết, anh ta chỉ biết rằng Đường Dục nhìn ra đồ sứ giả do Đường Lạc tặng. (- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -)
Tiêu Sí Hoành nghe xong trầm mặc hồi lâu: "Em ấy nhìn ra bằng cách nào?"
Tiêu Ngạn Thu thực sự rất tò mò: "Không biết, chỉ biết rằng hình như em ấy quen biết hội trưởng hội thương mại Chu Bình Giang, hội trưởng thích mấy thứ này, có lẽ do hội trưởng dạy em ấy."
Tiêu Sí Hoành: "?"
Em ấy còn quen biết hội trưởng Chu?
Tiêu Sí Hoành đột nhiên cảm thấy rằng mình vừa mất một trăm triệu tệ.
Đây là Đường Dục mà anh ta biết sao? Mới xa anh ta được có hai tháng, Đường Dục hack à?!
Tiêu Ngạn Thu hỏi anh ta: "Không phải em đi ăn tối với người của Cục Bất động sản sao? Tại sao đột nhiên hỏi những câu như thế này?"
Có thể nói bữa ăn này không thu được gì, không bằng ăn một bữa ngon cùng thư ký Tề còn hơn, Tiêu Sí Hoành có chút hối hận, anh ta ngồi phịch xuống ghế: "Em gặp Tiểu Dục trong nhà hàng."
Tiêu Ngạn Thu cau mày, nhớ ra Tiêu Sí Hoành từng nói Đường Dục bị gãy chân.
Tiêu Sí Hoành nói: "Em ấy đang ăn tối với con trai của cục trưởng Vương."
Tiêu Ngạn Thu không nói gì, anh ta có thể tưởng tượng phản ứng của Tiêu Sí Hoành khi nhìn thấy Đường Dục đi cùng nhà họ Vương.
Tiêu Sí Hoành nhìn anh ta: "Anh không hỏi kế tiếp xảy ra chuyện gì sao?"
Tiêu Ngạn Thu không muốn biết: "Đừng nói với anh là em đến chào hỏi, Tiểu Dục không thèm để ý đến em đấy nhé."
Tiêu Sí Hoành cười khổ nói: "Đúng là anh hiểu rõ em ấy, em ấy thấy em như thấy ma ý."
Tiêu Ngạn Thu: "Lẽ nào không nên như vậy?"
Tiêu Sí Hoành: "..."
Đúng vậy, đúng là nên như vậy, nếu là người khác Tiêu Sí Hoành sẽ thấy nên, nhưng đó là Đường Dục, sao có thể?
Nghĩ đến việc Đường Dục tiếp xúc thân thể với Tần Thời Luật, Tiêu Sí Hoành cảm thấy vô cùng buồn bã.
Cảm thấy chán nản khó chịu nên đá vào bàn.
Tiêu Ngạn Thu hét lên: "Phát điên thì ra ngoài, đừng đổ lên người anh."
Tiêu Sí Hoành không nuốt được cục tức này: "Anh, tìm luật sư chưa?"
Tiêu Ngạn Thu cau mày: "Em có chắc em muốn làm điều này không?"
Tiêu Sí Hoành chắc chắn: “Mẹ sắp về rồi, em muốn đưa Đường Dục về trước khi mẹ về.”
Tiêu Ngạn Thu thở dài, mẹ anh ta đã ra nước ngoài chăm sóc bà nội trong vài tháng, nếu mẹ quay lại, phát hiện ra rằng họ đã mất Đường Dục, nhất định sẽ rất tức giận. - Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Ngoài ra còn vì tâm tư riêng, anh ta cũng muốn đưa Đường Dục trở lại.
Dù là mối quan hệ của Đường Dục với nhà họ Vương hay với hội trưởng Chu, ở bên cạnh họ mới có lợi hơn.
Tiêu Ngạn Thu lấy ra một túi hồ sơ, ném cho Tiêu Sí Hoành, trong đó có các tài liệu đã được luật sư phân loại: "Còn cần Tiểu Dục đồng ý."
Tiêu Sí Hoành cầm túi hồ sơ không mở ra: "Anh, giờ Tiểu Dục không muốn gặp em."
Tiêu Ngạn Thu thở dài: "Xem em làm gì đi?"
Tiêu Sí Hoành rất hối hận, nếu biết bị Tần Thời Luật chơi một vố, anh ta sẽ không đi nước cờ này: "Chuyện này anh không tham gia, em ấy sẽ gặp anh."
Tần Thời Luật đưa Đường Dục đến công ty, trên đường Đường Dục muốn xuống xe, nhưng Tần Thời Luật không cho cậu đi.
Đường Dục thật sự không muốn cùng anh đến công ty, chủ yếu là sợ, nhỡ cậu nghe thấy hoặc nhìn thấy chuyện gì mà bị truyền ra ngoài, cậu sẽ không giải thích được, dù sao thiết lập nhân vật của cậu cũng là một người xui xẻo, chết sớm.
Trong thang máy, Tần Thời Luật nhìn cậu còn đang mím môi khó chịu: "Sao vậy, dùng xong rồi liền muốn vứt đi, không muốn cùng anh đến công ty à?"
"Không phải"
Đường Dục nói không phải, nhưng trong lòng điên cuồng gật đầu, cậu không muốn.
Sau khi ra khỏi thang máy, hai thư ký của Tần Thời Luật đột nhiên đứng dậy, gọi "Chủ tịch Tần."
Đường Dục từng gặp hai nữ thư ký này vài lần khi đến đưa đồ ăn cho Tần Thời Luật, lúc đầu cậu còn hơi giật mình vì hai người họ đột nhiên đứng dậy, động tác đứng lên của họ quá cường điệu, giống như họ đang thấy quái thú chứ không phải ông chủ.
Tuy nhiên cậu có thể hiểu vì Tần Thời Luật thực sự khá đáng sợ.
Đẩy cửa phòng làm việc ra, trong phòng làm việc có bảy tám cặp mắt nhìn sang.
Đường Dục: "..."
Nhìn thấy Tần Thời Luật dẫn Đường Dục, Lê Thành sửng sốt: "Chủ tịch Tần, bọn họ tới để trình bày báo cáo dự án."
Tần Thời Luật không ngờ rằng có người ở trong văn phòng, vì vậy anh cau mày rồi lại thả lỏng. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Cau mày là bởi vì những người này làm Đường Dục sợ hãi, còn thả lỏng là vì người thấy Đường Dục rất nhiều.
Tần Thời Luật đột nhiên giới thiệu: "Đây là người yêu tôi."
Lê Thành: "..." Khoe cái gì, không ai hỏi anh.
Tần Thời Luật nhìn về phía Đường Dục: "Nếu như không muốn ở đây..." Lời còn chưa dứt, anh đã phát hiện Đường Dục bình tĩnh hơn so với anh ta tưởng tượng, không rụt rè, cũng không bối rối.
Tần Thời Luật nuốt một nửa những gì vừa nói, mỉm cười.
Sao anh lại thấy cậu rụt rè?
Nụ cười của Tần Thời Luật khiến những người đang chờ báo cáo khá sợ hãi.
Chủ tịch Tần cười? Chủ tịch Tần đang cười?
Trời ơi, sợ quá!
Tần Thời Luật dẫn Đường Dục ra sau bàn làm việc, để cậu ngồi ở trên ghế của mình: "Tự mình chơi đi."
Những người kia lại: "..." Chơi?
Đường Dục biết mình không thể đi được nữa nên không hề sợ hãi hay giãy giụa.
Tần Thời Luật xoa xoa đầu câu rồi đi tới trước mặt những người kia ngồi xuống. Đây là lần đầu tiên những người này ngồi gần ông chủ như vậy, Tần Thời Luật vắt chân cụp mắt xuống, khiến bọn họ sợ đến mức không thể thở đều được.
Thấy bọn họ im lặng, Tần Thời Luật nói: "Không phải có báo cáo công việc sao, bắt đầu đi."
"..."
Sao có thể bắt đầu?
Đường Dục gửi tin nhắn cho Tần Nguyên.
Bức thư pháp được bán với giá 8 triệu, Tần Nguyên không lấy hoa hồng, chuyển hết cho cậu, còn hỏi cậu khi nào vẽ tiếp.
Đường Dục cùng cô tán gẫu một hồi, sau đó đặt điện thoại xuống, bắt đầu ngơ ra.
Báo cáo tài chính hàng quý dài lê thê nhàm chán, Đường Dục nheo mắt nhìn lên bàn, cầm bút viết những con số báo cáo lên tập tài liệu trong suốt.
Đầu bút đột nhiên dừng lại, cậu ngẩng đầu nhìn người đang báo cáo.
Tần Thời Luật vẫn chú ý đến phía Đường Dục, khi Đường Dục ngẩng đầu lên, Tần Thời Luật nhìn sang, nhưng phát hiện người mà Đường Dục đang nhìn không phải anh, mà là phó giám đốc tài chính ngồi đối diện.
Tần Thời Luật: "?"
Ngoài Tần Thời Luật còn có Lê Thành phát hiện Đường Dục đang nhìn vào phó giám đốc tài chính.
Lê Thành tự nhiên với Đường Dục, trong lòng luôn lo lắng anh sẽ gây chuyện, quả nhiên, anh đang bò ra bàn đột nhiên ngẩng đầu lên? Muốn nhìn cũng phải nhìn chủ tịch Tần, nhìn đi đâu vậy!
Thấy ông chủ mất tập trung, đang tập trung nhìn vào người ngồi sau bàn làm việc, Lê Thành cảm thấy đau đầu.
"Đẹp không?"
Phó giám đốc tài vụ đang làm báo cáo đột nhiên bị âm thanh lạnh lùng này cắt ngang, anh ta ngẩng đầu nhìn Tần Thời Luật , sau đó nhìn theo ánh mắt của chủ tịch Tần về phía bàn làm việc…
Mãi đến khi nhìn vào mắt phó tổng giám đốc tài chính Đường Dục mới phát hiện Tần Thời Luật đang nói chuyện với mình, anh chậm rãi nhìn người đàn ông đang có sắc mặt khó coi này, sửng sốt: "Hả?"
Tần Thời Luật khó chịu: "Mọi người đi ra ngoài."
Phó tổng giám đốc tài chính: "Nhưng chủ tịch Tần, bản báo cáo này…"
Tần Thời Luật lạnh lùng lườm anh ta, phó giám đốc tài chính lập tức thu dọn đồ đạc.
Họ lập tức rời khỏi văn phòng như chạy trốn, còn Lê Thành thu dọn tài liệu trên bàn, Tần Thời Luật đứng dậy đi về phía Đường Dục: "Cậu ta đẹp hơn tôi sao?"
Lê Thành: "..." Chủ tịch Tần, anh vừa vừa thôi, chỉ nhìn có một cái thôi, không tới mức đó đâu.
Lê Thành đẩy nhanh tốc độ dọn dẹp.
Cậu ta không muốn nghe những lời chua ngoa như vậy chút nào.
Đường Dục suy nghĩ một chút, thật ra nhìn cũng được, nhưng so với Tần Thời Luật, cậu vẫn thích Tần Thời Luật hơn nên lắc đầu: "Không đẹp bằng anh."
Tần Thời Luật bị dụ dỗ, anh ta nhéo cằm Đường Dục: "Vậy em nhìn chằm chằm cậu ta làm gì?"
Đường Dục bị ép ngẩng đầu, nhìn ánh mắt ghen tuông của Tần Thời Luật, chần chừ một chút rồi nói: "Bởi vì anh ta nói sai."
Tần Thời Luật híp mắt: "Nói sai cái gì?"
Lê Thành ôm đống tài liệu khựng lại, cậu ta cũng muốn nghe xem cậu có thể nói những gì.
Đường Dục hất hàm khỏi tay Tần Thời Luật, chỉ vào tờ tài liệu bị cậu vẽ lộn xộn: "Báo cáo và những gì anh ta nói không giống nhau, kém ba điểm phần trăm."
Tần Thời Luật không chú ý đến báo cáo của phó giám đốc vừa rồi, anh ta nhìn Lê Thành, Lê Thành ngay lập tức xem qua tài liệu trong tay.
Sau khi kiểm tra, Lê Thành giật mình, cậu ta nhìn Tần Thời Luật.
Đúng là ít hơn ba điểm phần trăm!
Lê Thành nhìn Đường Dục với ánh mắt như không thể tin nổi, cậu không cần đọc báo cáo, chỉ cần nghe cũng biết là sai, cậu ta đột nhiên cảm thấy Tiêu Sí Hoành gửi cậu đến chỗ chủ tịch Tần đúng là nước cờ tốt, mang danh phế vật, thật ra là phần tử nguy hiểm! Trước đây cậu ta không muốn tin Đường Dục, nhưng bây giờ lại muốn tin.
Với bộ não này, nếu thực sự là gián điệp vậy mọi chuyện đã kết thúc từ lâu rồi!
Tần Thời Luật: "Cậu đi ra ngoài trước."
Anh không nói Lê Thành cũng định ra ngoài, nhất định phải đi gặp người của bộ phận tài chính, những người này điên rồi sao, dám báo cáo có sơ hở lớn như vậy.
Cửa phòng làm việc lại đóng lại, Tần Thời Luật hỏi Đường Dục: "Vừa rồi em nghe liên tục à?"
Sau đó Đường Dục mới biết mình đã làm một việc không nên làm, vội vàng biện hộ: “Em không cố ý nghe, là do mọi người ồn ào quá, em chỉ tùy tiện nghe, không có ý định nói cho người khác biết đâu."
Không chỉ có Tần Thời Luật sợ rắn cắn, Đường Dục cũng vậy, cậu không thể để cho Tần Thời Luật cảm thấy cậu có suy nghĩ xấu được.
Nhưng mà, Tần Thời Luật nhéo má của cậu, ôn nhu nói: "Anh không nói gì, chuyện của công ty em thích thì cứ nghe.”
Đường Dục cảm thấy sợ, nên thôi thì hơn..
Chuyện này nghe nhiều sẽ mất mạng.
Tần Thời Luật đỡ sau đầu của cậu, cúi người mím môi: "Anh sắp có cuộc họp, em ở đây chờ anh."
Đường Dục vội vàng đứng lên: "Em đi cùng anh."
Tần Thời Luật đẩy cậu trở lại trên ghế, ôn nhu cười nói: "Cuộc họp bí mật, em không nghe được, ngoan nào."
Khi Tần Thời Luật đi ra ngoài, không biết có phải là ảo giác của Đường Dục hay không, cậu như nhìn thấy sắc mặt Tần Thời Luật trở nên lạnh lùng.
Cái gọi là cuộc họp bí mật, ý là Tần Thời Luật đang giận, sợ dọa Đường Dục, nên không dẫn cậu đi theo.
Tần Thời Luật đi đã hơn một tiếng, Đường Dục ở trong phòng làm việc vừa buồn chán vừa sợ hãi, cậu rất sợ một số tài liệu quan trọng bị mất.
Bị sợ hãi chi phối khiến Đường Dục không thể ở lại lâu hơn, cậu đi ra khỏi văn phòng, vừa ló đầu ra đã nghe thấy hai nữ thư ký mỗi lần nhìn thấy Tần Thời Luật đều đứng thẳng thì thầm…
"Phòng tài chính sắp xong rồi, vừa rồi tôi đi qua, ông trời ơi, giọng của chủ tịch doạ tôi chết khiếp."
"Nói nhảm, dự án mấy chục tỷ tệ bị thiếu ba điểm phần trăm, đúng là mất trí, chủ tịch Tần không tức giận mới lạ."
"Không biết mấy người khác có hung dữ như chủ tịch Tần không..."
Hai người nói thầm, Đường Dục nghe không rõ, vừa nói chuyện vừa cười cười, như rất vui vẻ.
Tiếng thang máy cắt ngang cuộc nói chuyện của hai nữ thư ký, một người đàn ông lịch lãm từ bên trong bước ra.
Đường Dục rụt đầu lại, đứng ở cửa thì nghe thấy nữ thư ký bên ngoài nói: "Phó giám đốc Dương, chủ tịch Tần không có ở đây."
Phó giám đốc Dương: "Tôi biết, tôi đi vào lấy tài liệu."
Thư ký Diêu ngăn anh ta lại: "Phó giám đốc Dương muốn lấy tài liệu gì? Tôi không thấy chủ tịch Tần dặn gì."
Dương Ân Bạch cau mày: "Tôi lấy gì còn phải nói với cô?"
Thư ký Diêu chặn cửa không cho anh ta vào: "Xin lỗi, tôi là thư ký của chủ tịch Tần, tôi có thể giúp anh lấy tài liệu anh cần."
Giọng điệu của thư ký Diêu rất lịch sự, nhưng Dương Ân Bạch hét lên: "Sao cô dám ngăn cản tôi? Cô chỉ là một thư ký, cô nghĩ mình là bà chủ sao?"
Thư ký Diêu nghĩ thầm, không phải anh mới coi mình là bà chủ sao? Hơn nữa, hiện tại bà chủ thật sự đang ở bên trong, cho anh vào để tôi chết chắc?
Trần Hiểu không ngăn cản Dương Ân Bạch mà chỉ nhắc nhở anh ta: "Phó giám đốc Dương, không phải chúng tôi không cho anh vào, nhưng bây giờ không tiện.”
Dương Ân Bạch tự nhiên biết tại sao bất tiện.
Anh ta đã nghe ông ngoại nói chuyện Tần Thời Luật kết hôn, ông ngoại của anh ta và ông nội Tần là bạn cũ, anh ta gia nhập công ty là do ông nội Tần sắp xếp, mục đích là gì ai cũng rõ.
Anh ta luôn cảm thấy mình có cơ hội, dù sao Tần Thời Luật cũng không phản đối việc đưa anh ta vào công ty, giao cho anh ta chức vụ phó giám đốc phòng kế hoạch.
Mấy ngày trước anh ta nghe người ta nói người nhà họ Tần tới đưa cơm, nhưng Dương Ân Bạch lại không thấy ai, hôm nay lại nghe nói Tần Thời Luật dẫn người tới, cho nên anh ta cố ý nhân lúc Tần Thời Luật đi họp để đến, xem người như nào lại khiến Tần Thời Luật cam tâm tình nguyện kết hôn!
Dù cách cánh cửa Đường Dục có thể nghe rõ ràng, cậu không biết lai lịch của đối phương, nhưng cảm thấy người này hình như có chút không biết nói đạo lý.
Cậu liếc nhìn chồng tài liệu dày cộp trên bàn, trong đầu đột nhiên hiện lên hai chữ "Quân khu quan trọng" - không thể nào! Nếu người đó bước vào, lấy một vật gì đó đập vào đầu cậu, chẳng phải cậu sẽ chết à?
Bên ngoài, Dương Ân Bạch lười đối phó với bọn họ, vừa định đẩy thư ký Diêu ra, cửa phòng làm việc từ bên trong mở ra.
Đường Dục đứng ở cửa nhìn Dương Ân Bạch: "Tôi sẽ gọi Tần Thời Luật, anh chờ một chút."