Sáng sớm, Dư Lạc Dương đã bày ra vẻ mặt oán hận đi đến chỗ Đường Dục, lâu như vậy, vết bầm tím trên mắt Dư Lạc Dương đã tan ra chỉ là vẫn biểu cảm quen thuộc ấy.
Dư Lạc Dương đối mặt với Đường Dục: "Sao lại tắt máy?"
Đường Dục liên tục tắt máy mấy ngày, mỗi lần Dư Lạc Dương gọi đều không bắt máy, vừa hay đã hết cuối tuần, Dư Lạc Dương đành dành chút thời gian đi tìm cậu.
Hôm nay là thứ ba, Đường Dục tò mò hỏi: "Cậu không có việc gì làm à?"
Dư Lạc Dương nói: "Cậu nghĩ tớ là cậu à, cả ngày nhàn rỗi!"
Đường Dục: "..." Không phải cậu cũng như vậy sao?
Dư Lạc Dương hừ một tiếng: "Tớ dạy vẽ ở Cung Thiếu nhi, cuối tuần nào cũng phải đi làm!"
Đường Dục trầm tư một lát: "Cuối tuần trước chúng ta còn tới Đàm Phượng Lâu."
Dư Lạc Dương trợn tròn mắt, chỉ vào mặt mình nói: "Đó là vì tớ bị thương, cậu bảo tớ phải mang theo khuôn mặt bầm tím đi dạy trẻ con à?"
Đường Dục nhìn vào khuôn mặt của cậu ấy… Hình như không ổn thật.
Giọng điệu giận dữ của Dư Lạc Dương đột nhiên dừng lại, cậu ấy bỏ qua Đường Dục nhìn người đàn ông đang từ trên lầu đi xuống.
Đây là lần đầu tiên cậu ấy thấy người chồng trong truyền thuyết của Đường Dục, so với ảnh trên giấy đăng ký kết hôn, hình như có chút khác biệt.
Nên nói thế nào đây… Chính là người thật trông không dễ đối phó.
Dư Lạc Dương cảm thấy ớn lạnh, cậu ấy đột nhiên nghĩ tới lần đầu tiên gặp mẹ chồng của Đường Dục ở sở cảnh sát… Quả nhiên là hai mẹ con!
Tần Thời Luật vừa tỉnh phát hiện người trong lòng đã biến mất, khi anh xuống lầu thì thấy trong nhà còn có người khác, là một người đàn ông, mới sáng sớm Tần Thời Luật đã thấy không vui. Anh nhìn Đường Dục nói: "Lại đây."
Đường Dục đi tới, anh bá đạo ôm cậu vào lòng sau đó hôn lên môi cậu: "Hôn chào buổi sáng."
Không phải sáng nào Đường Dục cũng có nụ hôn chào buổi sáng, lúc tâm trạng Tần Thời Luật không tốt sẽ không có, khi tâm trạng tốt sẽ đổi thành nụ hôn kiểu khác, hơn nữa họ chưa bao giờ hôn trước mặt thím Trương.
Đường Dục sửng sốt, sau đó đẩy anh ra: "Có người."
Do có người Tần Thời Luật mới hôn, anh đang cố ý tuyên bố chủ quyền đó, hiểu không?
Tần Thời Luật không buông tay, liếc Dư Lạc Dương đang đứng ở cửa: "Bạn em à?”
Đường Dục không để ý tới địch ý trong mắt anh, gật đầu nói: "Ừm, là Dư Lạc Dương, cậu ấy tới tìm em để rủ đi chơi."
Dư Lạc Dương? Hình như từng nghe ở đâu đó.
Chủ tịch Tần mỗi ngày có rất nhiều việc phải làm, không thể nhớ được người từng ngủ như lợn chết trong quán trà trước đây.
Tần Thời Luật lại nhìn sang, Dư Lạc Dương lập tức đứng thẳng người: "Xin, xin chào ngài, tôi là bạn của Đường Dục."
Tần Thời Luật: "..."
Sao lại dùng ngài!!!
Đang nói anh lớn tuổi sao?!
Tần Thời Luật khó chịu nhìn Dư Lạc Dương, anh hỏi Đường Dục: "Định đi ra ngoài à?"
Dư Lạc Dương nhận thấy ham muốn kiểm soát của anh đầy ý vị sâu xa, khát vọng sống sót tràn đầy: "Không, không, không, không ra ngoài. Mấy hôm nay cậu ấy cứ cúp máy, tôi lo cậu ấy xảy ra chuyện gì nên tới thăm thôi, không định rủ cậu ấy ra ngoài đâu."
Tần Thời Luật nhìn cậu ấy với: "Coi như cậu hiểu chuyện.”
Dư Lạc Dương thở phào nhẹ nhõm. Không biết vì sao, cậu ấy cảm thấy chồng của Đường Dục thật đáng sợ.
Dư Lạc Dương vốn muốn rủ Đường Dục ra ngoài chơi, nhưng lại bị chồng Đường Dục dọa, cậu ấy thật sự không dám nữa, đành phải tán gẫu cùng Đường Dục một hồi rồi dặn cậu bật điện thoại sau đó rời đi.
Dư Lạc Dương rảnh rỗi, thấy chán nên một mình lang thang đến chợ cổ, hôm nay không phải cuối tuần, chợ cổ khá vắng người, khi đi ngang qua Đàm Phượng Lâu, Dư Lạc Dương nhìn qua bên trong, đúng lúc thấy Đàm Nam Sơn bước ra.
"Chào." Khi Đàm Nam Sơn nhìn thấy cậu ấy, anh ấy nhớ đến chuyện mí mắt thường giật giật: "Sao hôm nay chỉ có mình cậu?"
Miệng Dư Lạc Dương nhanh hơn não: "Làm gì, anh định lừa tiền cậu ấy à?"
Đàm Nam Sơn lăn lộn nhiều năm như vậy lần đầu có người nói anh ấy lừa tiền, liền tặc lưỡi: “Lần trước bảo cậu về kiểm tra giá bánh trà, cậu không kiểm tra à?”
Dư Lạc Dương canh cánh một triệu nhân dân tệ của Đường Dục trong lòng: "Sao tôi phải kiểm tra? Ai biết anh nói thật hay nói dối."
Hầu như tất cả những người mà Đàm Nam Sơn biết đều tiêu tiền rất hào phóng, chưa từng thấy ai thấy tiếc tiền thay người khác.
Thấy Dư Lạc Dương không khách khí với mình, Đàm Nam Sơn búng trán cậu ấy: "Lừa cậu làm gì? Một mình cậu lang thang ở đây làm gì vậy, tới chỗ tôi uống trà đi."
Dư Lạc Dương lui về phía sau một bước: "Không, tôi không có tiền, anh đừng có lừa tôi."
“Tôi mời cậu, không cần cậu trả tiền.” Đàm Nam Sơn xoa đầu anh, như trêu chọc một đứa trẻ: “Đi thôi, đúng lúc tôi đang buồn chán, nói chuyện với tôi một chút đi.”
“Nói cái rắm…” Dư Lạc Dương còn chưa nói xong đã bị tóm cổ áo, cậu ấy giãy giụa: “Thả tôi ra, lão già thối tha!”
Đàm Nam Sơn đơ người "Lão già?"
Dư Lạc Dương nheo mắt nhìn anh ấy: "Sao, không phục à? Nhìn bộ râu quai nón của anh kìa, trông anh còn già hơn cả ông tôi."
Lưỡi Đàm Nam Sơn lướt qua hàm dưới, bóp mạnh vào gáy cậu ấy: "Được, vậy thì đi uống trà với ông, cháu ngoan."
Dư Lạc Dương: "..." C** m* anh!!!
Miệng Dư Lạc Dương nói không muốn, nhưng đến quán trà thì cậu ấy lại uống không ít đồ giải khát, lúc sáng cậu ấy chưa ăn gì đã đi tìm Đường Dục, kết quả là bị chồng Đường Dục dọa, nên không ăn chực được một bữa cơm.
"Người hung dữ như vậy, không biết thích cậu ấy ở điểm nào."
Dư Lạc Dương nhét miếng bánh hạt dẻ cuối cùng vào miệng, nhưng vẫn chưa than thở xong, người không biết còn tưởng rằng chồng của Đường Dục đã làm chuyện gì tày đình với cậu ấy.
Đàm Nam Sơn yên lặng uống trà, nghe Dư Lạc Dương cằn nhằn: "Thật sự đáng sợ như vậy sao? Liệu có phải do cậu nhát gan không?"
Dư Lạc Dương trừng mắt: "Tôi nhát gan á? Bảy tuổi tôi đã dám ở trong nghĩa địa, anh dám không?"
Đàm Nam Sơn lắc đầu, mỉm cười: "Khi tôi bảy tuổi, điều kiện của gia đình tôi không tệ."
Dư Lạc Dương trầm tư hồi lâu mới hiểu ý của anh ta, anh nói: "Điều kiện nhà tôi cũng không tồi đâu!"
Đàm Nam Sơn cười nhạo cậu ấy vì phản ứng chậm: "Vậy cậu ở nghĩa trang làm gì?”
Dư Lạc Dương tức đến mức cổ họng khô khốc, nhấp một ngụm trà: "Tôi gọi đó là ẩn dụ, anh hiểu không? Anh đi học bao giờ chưa?"
Đàm Nam Sơn thấy đứa trẻ này tức giận đúng là thú vị, trông Dư Lạc Dương thấp bé nên Đàm Nam Sơn không nhìn ra cậu ấy bao nhiêu tuổi, nếu trực tiếp hỏi có lẽ cậu ấy sẽ không nói: "Vừa nãy cậu nói bạn cậu đã kết hôn, vậy bạn cậu bao nhiêu tuổi?"
Dư Lạc Dương liếc anh ấy: "Anh muốn làm gì? Tôi khuyên anh đừng để ý cậu ấy."
Đang nói, Dư Lạc Dương đột nhiên vỗ bàn: "À, tôi biết rồi!"
Đàm Nam Sơn có dự cảm cậu ấy sẽ không nói lời gì tốt đẹp, nhưng anh ấy vẫn hỏi: "Cậu biết cái gì?"
Dư Lạc Dương chỉ vào anh ấy, trợn to hai mắt: "Tôi hiểu rồi, lần trước anh cố ý bán bánh trà đắt tiền như vậy chỉ để thu hút sự chú ý của cậu ấy! Có phải anh có ý với cậu ấy không? Anh thật quỷ quyệt!"
Đàm Nam Sơn: "..."
Lần đầu tiên trong đời Đàm Nam Sơn không thể nói nên lời, thậm chí anh ấy còn tự hỏi liệu có phải bản thân đã già thật rồi không? Tại sao mạch não của anh ấy lại không theo kịp?
Đàm Nam Sơn nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm do cậu ấy nằng nặc đòi mua bánh trà đó nên tôi mới bán."
Dư Lạc Dương hừ lên: "Thì sao, anh bán giá cao như vậy, cả đời anh sẽ không quên, tôi cảnh cáo anh, đừng nghĩ tới cậu ấy, tuy cậu ấy vừa đẹp trai vừa ngốc, nhưng đã kết hôn rồi, chồng cậu ấy rất đáng sợ, nếu anh dám nghĩ lung tung, sẽ không yên thân đâu!”
...Cậu ấy dám nói người khác ngốc?
Đàm Nam Sơn trông cậu có vẻ khá ngốc.
Dư Lạc Dương chửi mắng xong vẫn muốn ăn bánh uống trà của người ta. Đàm Nam Sơn thấy vậy lập tức giật lấy đĩa bánh ngọt cậu ấy đang định với lấy, Dư Lạc Dương sửng sốt, đang định nói anh ấy keo kiệt thì đã nghe anh ấy nói: "Tôi thấy cả đời tôi không thể quên cậu mới đúng? Sao, bạn cậu mua bánh trà, cậu định nhớ tôi cả đời à?"
Dư Lạc Dương hừ: "Cả đời có là gì! Một triệu đó, tôi nhớ anh tới thiên hoang địa lão luôn!”
Đường Dục vừa mở máy, đã có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn hiện lên.
Bỏ qua số lạ, có tin nhắn từ Dư Lạc Dương, Tần Nguyên và Vương Từ.
Vương Từ nói rằng anh trai của anh ấy đã về, muốn gặp cậu.
Đường Dục không biết tại sao anh trai của Vương Từ lại muốn gặp mình, nhưng thấy anh trai của Vương Từ đã mua hai bức tranh của cậu một lượt nên được tính là khách hàng của cậu, mà tri ân khách hàng là chuyện đương nhiên, nên cậu đã đồng ý.
Tần Nguyên gửi tin nhắn nói bức thư pháp của cậu đã bán được rồi, giá không thấp, Đường Dục thầm nghĩ, chẳng lẽ lại do anh trai của Vương Từ mua?
Đường Dục đồng ý gặp mặt, Vương Từ vội vàng gọi điện thoại tới, ba người bọn họ khá rảnh rỗi nên đã thống nhất thời gian gặp mặt vào buổi trưa.
Tần Thời Luật biết rằng cậu định đi gặp Vương Từ nên không nói gì, tuy Vương Từ không đáng tin cậy, nhưng gia giáo nhà họ Vương rất nghiêm khắc, không làm hư Đường Dục được.
Trong nhà hàng, Vương Tô vừa liếc mắt đã nhận ra Đường Dục: "Là cậu?"
Lần trước gặp nhau ở Đàm Phượng Lâu, Vương Tô có ấn tượng rất sâu sắc với cậu, không ngờ cậu lại là "Đường Tự", chẳng trách khi nhìn thấy bức tranh cậu lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Đêm hôm kia, khi Vương Tô vừa từ Lâm Giang trở về, về đến nhà ông đã khoe là đã giải được ván cờ, rồi khoe bức tranh chữ Đường Dục tặng.
Thoạt nhìn, Vương Tô chỉ cảm thấy rằng bức tranh chữ rất đẹp, nhưng khi nhìn kỹ hơn lại nhìn ra những manh mối khác.
Chữ Đường Dục viết tặng ông Vương có phông chữ khác với bài thơ trên Đình mẫu đơn, nhưng nét kết câu lại y hệt, mấy hôm nay Vương Tô chỉ nghiên cứu bức tranh chữ đó nên nhớ như in từng chữ ở trên, tuy không viết hết tên nhưng anh ta vẫn nhận ra chữ “Đường”.
Vương Tô lập tức đòi gặp người đã viết chúng.
Anh ta hận đến mức ruột tái xanh. (- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -)
Nếu biết vậy đã không đến Lâm Giang để bỏ lỡ mất người tên Đường Tự!
Vương Tô thường không thích nói nhưng một khi đòi cái gì ông Vương cũng phải đầu hàng, Vương Hưng Đức chê anh ta phiền, nên giao chuyện này cho Vương Từ, Vương Tô nhận bức tranh đó nhưng vẫn không chịu, dù nói gì cũng đòi mua thêm, Vương Hưng Đức tức gần chết nên đã đuổi anh ta ra ngoài.
Vương Từ vô cớ bị Vương Tô quấn lấy, vốn dĩ mời Đường Dục không phải chuyện khó, nhưng Đường Dục lại tắt điện thoại, còn tắt liên tục mấy ngày, nên Vương Từ bị Vương Tô ép gọi điện 24/24 trừ lúc đi vệ sinh.
Làm anh có ai như này không?
Trong nhà hàng, Vương Tô nói không ngừng với Đường Dục, lúc thì khen ngợi thủ pháp, lúc lại khen kỹ năng hội hoạ, nói nhiều tới mức không giống bệnh nhân mắc chứng sợ xã hội.
Đường Dục hỏi Vương Từ bằng ánh mắt: Không phải anh nói anh ta không thích nói chuyện sao?
Vương Từ không biết anh ta bị làm sao, chắc hệ thống tự kỷ bị hỏng rồi.
Đường Dục không sợ Vương Tô nói nhiều vì Vương Tô nói những thứ mà cậu cũng có hứng thú với nó nên một người tự kỷ và một người chậm nói cứ như vậy trò chuyện với nhau, nói chuyện còn khá vui vẻ.
Hồi lâu Vương Từ mới hiểu được điểm mấu chốt, anh ấy hỏi Đường Dục: "Hai bức tranh anh tôi mua là do cậu vẽ sao?"
Đường Dục không cần trả lời, Vương Tô cứ nói "tranh của cậu, tranh của cậu", Vương Từ cần gì cậu phải gật đầu?
Vương Từ không biết nên ngưỡng mộ sự bình tĩnh của Đường Dục, hay nên khen cậu lợi hại: “Một bức tranh bán được hai mươi triệu, còn nói anh tôi có tiền, người có tiền là cậu mới đúng chứ?" - Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Người bán tranh nghèo khổ-Đường Dục:...Sao tôi có tiền? Cả người cộng lại chưa đến mười triệu, thẻ trong túi cũng không phải thẻ vô hạn.
Vương Tô nói: "Gần đây cậu ấy còn bán chữ.”
Đường Dục sửng sốt: "Anh mua cả bức đó?"
Vương Tô lắc đầu: "Không.”
Đường Dục vừa thở phào nhẹ nhõm đã nghe Vương Tô nói: "Thầy tôi mua, thầy ấy thích chữ hơn tranh.”
Đường Dục: "..."
Tiêu Sí Hoành mời thư ký của cục phó Cục bất động sản đi ăn tối, khi đến nhà hàng, Tiêu Sí Hoành lịch sự dẫn người vào trong phòng vip.
Thư ký Tề đột nhiên dừng lại, nhìn vào vị trí bên cửa sổ.
“Sao vậy?” Tiêu Sí Hoành hỏi.
Thư ký Tề nhìn về phía cửa sổ: "Hình như đó là con trai cả của cục trưởng Vương?"
Cục trưởng Vương có một nam một nữ, nữ không giao du với những thiếu gia và tiểu thư, nam cũng không hề không giao du với ai, bạn Tiêu Sí Hoành cũng chưa hề tiếp xúc với Vương Từ, nếu không anh ta không cần phiền phức tới mức mời thư ký đi ăn tối. Tiêu Sí Hoành không biết Vương Từ, nhưng anh ta thấy người khác, còn là người quen - Đường Dục? Sao có thể là Đường Dục?
Thư ký Tề định giới thiệu với anh ta: "Chúng ta đi tới chào hỏi một tiếng."
Tiêu Sí Hoành cũng có ý định này. Sau khi đến gần, Tiêu Sí Hoành phát hiện ra người còn lại là Vương Tô.
Tuy Tiêu Sí Hoành không thân với Vương Tô, chỉ biết Vương Tô có tiếng là không muốn giao du với ai, anh ta từng gặp Vương Tô nhưng chưa nói với nhau được một câu, giờ anh ta lại ăn cơm cùng với Đường Dục?
"Chúng ta thêm thông tin liên lạc đi, sau này nếu có cơ hội, chúng ta cùng nhau đi xem triển lãm." Vương Tô đưa điện thoại cho người đối diện, người trước nay luôn u sầu như Vương Tô, giờ lại rất hưng phấn, ánh mắt nhìn Đường Dục như phát sáng.
Tiêu Sí Hoành nhìn Đường Dục với vẻ hoài nghi.
Tại sao Đường Dục lại quen biết bọn họ?
Anh ta đi một vòng lớn như vậy mới làm quen được, kết quả người anh ta cần tìm lại ở kế bên?
"Chú Tề?" Vương Từ thấy thư ký Tề đến gần nên chủ động chào hỏi.
Thư ký Tề cười nói: "Thật trùng hợp, hai đứa cũng tới đây ăn cơm à?"
Đường Dục ngẩng đầu lên, khoảnh khắc cậu nhìn thấy Tiêu Sí Hoành giống như có ai đó bóp cổ cậu.
Đường Dục: "!"
Mẹ ơi, con muốn quay ngược thời gian!
Đường Dục hận hôm nay không đi xe lăn điện ra ngoài, nếu không giờ cậu đã biến mất bằng con đường nhanh nhất rồi.
Tiêu Sí Hoành Hoành dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu: "Tiểu Dục."
Đường Dục cúi đầu, giả vờ không nghe thấy.
Vương Từ hỏi Đường Dục: "Hai người biết nhau sao?"
Đường Dục vừa định lắc đầu đã nghe Tiêu Sí Hoành nói: "Em ấy là em trai tôi."
Không biết cách xưng hô là "em trai " chạm vào đâu của Vương Từ mà khiến Vương Từ cau mày nhìn Tiêu Sí Hoành, không biết "anh trai" là loại người gì.
Đường Dục cũng nhíu mày, thôi đi, “anh trai” nào lại muốn lấy mạng cậu chứ.
Vương Tô quan sát phản ứng của Đường Dục, thấy cậu có vẻ không thích người này cho lắm nên anh ta nói: "Chúng tôi muốn ăn cơm." Có nghĩa là hai người có thể đi được rồi.
Sao Tiêu Sí Hoành có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, anh ta thân thiết vuốt tóc Đường Dục: "Tiểu Dục, có muốn gọi bạn em vào phòng riêng ăn cơm không?"
Nói xong, Tiêu Sí Hoành nhìn thư ký Tề: "Anh Tề không phiền chứ?"
Thư ký Tề hoàn toàn không để tâm, anh ta vốn biết mục đích Tiêu Sí Hoành mời ăn tối là gì, anh ta thấy Vương Từ xong lập tức cố ý đến chào hỏi Vương Từ là vì muốn giới thiệu Tiêu Sí Hoành.
Chỉ là thư ký Tề không ngờ người tên Đường Dục lại là em trai Tiêu Sí Hoành, nên thấy rất kỳ lạ, tại sao lại không đi đường tắt mà còn tới tìm anh ta làm gì?
Thấy Đường Dục né tránh tay của Tiêu Sí Hoành, thư ký Tề nhận ra “em trai” do cậu Tiêu tự nhân, người ta hình như không hề muốn liên quan gì đến anh ta.
Thư ký Tề cảm thấy cậu Tiêu không biết điều, tình cảnh như này có thích hợp để ghép bàn không?
Đâu phải Tiêu Sí Hoành không biết điều, do anh ta đang hoảng loạn, đầu tư số tiền lớn như thế nhưng không thể động vào, ai mà không tức giận?
Nếu là ngày thường anh ta còn lo Đường Dục phản kháng, nhưng bây giờ anh ta chỉ muốn nhanh chóng lôi kéo quan hệ với cục trưởng Vương.
Đường Dục né tay của anh ta, nói: "Không cần."
Tiêu Sí Hoành: "Vậy chúng ta ghép bàn này đi, bữa này anh mời.”
Đường Dục: "..."
Vương Từ: "?" Anh thấy chúng tôi thiếu tiền à?
Thư ký Tề muốn đi.
Anh ta rất muốn nhắc nhở Tiêu Sí Hoành, cậu mở to mắt ra xem ba người họ có hoan nghênh cậu cùng ngồi xuống không?
Tiêu Sí Hoành không nhận ra lời nhắc nhở của thư ký Tề, to gan ngồi xuống bên cạnh Đường Dục: "Tiểu Dục quen bạn mới lúc nào sao anh không biết?”
Đường Dục không muốn tiếp xúc cùng anh ta quá nhiều, trong lòng cậu đang rất sợ hãi, nhịp tim đập không hề bình thường, cậu có cảm giác mình sắp đau tim tới chết rồi.
Cậu đứng dậy cầm điện thoại: "Tôi đi vệ sinh một chút."
Ánh mắt của Tiêu Sí Hoành nhìn xuống chân cậu.
... Cậu không bị què?
Mặc dù không biết tại sao Đường Dục lại giả vờ, nhưng bây giờ không quan trọng, Tiêu Sí Hoành phớt lờ Đường Dục, đưa cho Vương Từ một tấm danh thiếp: “Tôi thấy rất tiếc vì không thể xuất hiện trong ngày sinh nhật của giáo sư Vương, nhưng có em trai tôi đi rồi."
Vương Từ nhận danh thiếp rồi để trên mép bàn: "Ồ, tôi không quen."
Vương Từ giống ông Vương, không thích điều này vì anh ấy thấy nó giả tạo.
Tiêu Sí Hoành vừa nói đã bị đối xử lạnh nhạt, nhưng không sao: “Quan hệ giữa cậu Vương và Tiểu Dục trông không tệ, tính cách của Tiểu Dục nhà tôi không tốt lắm, mong cậu thông cảm."
"Người nhà anh?" Vương Từ liếc anh ta, anh ấy tự hỏi nếu để chú Tần nghe thấy liệu có khiến anh ta tàn phế không.
Trước khi vào phòng vệ sinh, Đường Dục quay đầu nhìn lại thấy Tiêu Sí Hoành không đi theo…
Trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Đằng Phong, các cao tầng đang họp, Tần Thời Luật đang đọc báo cáo, điện thoại ở bên cạnh lóe lên, anh vô thức nhìn thì thấy vài chữ “Tiêu Sí Hoành”, và “Cứu em.”
Anh đóng báo cáo trong tay lại, cầm áo khoác rời đi, để lại một đám cao tầng ngơ ngác đứng đó, khi cửa phòng làm việc đóng lại, họ mới hoàn hồn, ai nấy đều nhìn sang Lê Thành.
Lê Thành: "..."
Các người nhìn tôi làm gì?
Cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra từ bên ngoài: "Cậu làm gì vậy?"
Đường Dục sửng sốt, quay đầu lại phát hiện đó là Vương Từ: "Không có gì."
Vương Từ liếc nhìn điện thoại: "Anh tôi bảo tôi xem cậu như nào."
“A?” Đường Dục hoàn toàn không hiểu sao Vương Tô lại để Vương Từ đi.
Vương Từ hỏi cậu: "Người đàn ông đó không phải anh trai của cậu à?"
Đường Dục cau mày lắc đầu: "Không."
"Tôi biết mà." Vương Từ tặc lưỡi: "Chưa gì đã đưa danh thiếp cho tôi, có tôi anh ta sẽ nói chuyện với tôi, có lẽ anh tôi muốn đuổi tôi đi."
Đường Dục không hiểu.
Vương Từ thấy mặt cậu trắng bệch, cười nói: “Không phải đã nói với cậu rồi sao, anh trai tôi không thích nói chuyện, anh ấy cũng ghét người khác làm phiền, còn không ngừng trước mặt anh ấy, sau khi tôi rời đi 'anh trai' của cậu nhất định sẽ nói chuyện với anh ấy, nhưng vô ích, dù anh ta nói rách miệng thì anh tôi cũng mặc kệ.”
Đường Dục nói: "Vương Tô không ghét nói chuyện tới mức đó đâu nhỉ?”
Nghĩ đến Vương Túc nói lưu loát như vừa rồi, Vương Từ cũng cảm thấy bản thân hình dung hơi phóng đại: "Do anh ấy nói chuyện với cậu thôi, tôi lớn như này lần đầu tiên thấy anh tôi nói nhiều như vậy đấy."
Đường Dục gật đầu, liếc điện thoại.
Thấy cậu nhìn vào điện thoại di động, Vương Từ không nói gì: “Người đi cùng anh của cậu là cấp dưới của bố tôi, anh của cậu chắc có chuyện muốn nhờ vả, hoặc có chuyện cần bố tôi giúp nên mới ngồi cùng bàn với chúng ta, cậu hiểu không?"
Đường Dục không ngốc, đương nhiên là cậu hiểu, hơn nữa cậu cũng đoán ra Tiêu Sí Hoành tìm bố Vương Từ là vì mảnh đất kia.
Đường Dục sửa lại: "Anh ta tên là Tiêu Sí Hoành, không phải anh của tôi."
Anh gì mà anh, mất mạng thì sao? Chuyện nguy hiểm tới tính mạng như này có thể tránh xa cậu không?
Đường Dục đau đầu.
Khi hai người từ phòng vệ sinh đi ra, đúng như lời Vương Từ nói, Vương Tô cứ ngồi ăn hoàn toàn không để ý đến người đối diện, cảnh tượng rất khó chịu.
Sau khi Đường Dục ngồi xuống không hề ăn mà không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiêu Sí Hoành vẫn kiên trì nói chuyện với Vương Từ, Vương Từ trông không ăn nhập gì, lời nói cũng vậy, mỗi khi Tiêu Sí Hoành nói tới bố Vương Từ, Vương Từ đều lướt qua, căn bản không tiếp lời, nhưng lại nói chuyện với Đường Dục một cách thích thú.
Vương Từ hỏi Đường Dục: "Anh họ của cậu có làm phiền cậu không?"
Đường Dục lắc đầu: "Không."
Tiêu Sí Hoành đột nhiên lấy lại tinh thần. Anh họ của Đường Dục, chẳng phải là Đường Lạc sao!
Thì ra Vương Từ biết Đường Lạc, biết ngay, nếu không phải Đường Lạc, sao Vương Từ có thể quen Đường Dục!
Tiêu Sí Hoành tỏ ra quen thuộc: "Cậu Vương biết Đường Lạc? Đường Lạc đã nói với tôi vài ngày trước rằng em ấy đã đến chúc mừng sinh nhật ông cậu, tôi nhớ quan hệ của Đường Lạc và anh cậu không tệ, không ngờ cậu cũng quen biết."
"...”
Đường Dục ăn một miếng.
Đừng hỏi, chỉ khiến cậu xấu hổ thêm thôi.
Tiêu Sí Hoành rõ ràng đang ngồi cùng Đường Dục nhưng hoàn toàn không đề cập đến Đường Dục, nhưng tới khi nhắc tới Đường Lạc lại rất phấn khích, tuy Vương Tô không tham dự bữa tiệc sinh nhật ngày hôm đó, nhưng thấy phản ứng đột ngột của Tiêu Sí Hoành, Vương Tô cũng phải nhìn sang.
Vương Từ lập tức cười to: "Trời ạ, anh còn có mặt mũi nói chuyện này sao?"
Tiêu Sí Hoành biến sắc: "Ý, ý cậu là?"
"Ý gì?" Vương Từ chế nhạo: "Vì anh ta, Hồ Chính Đình xấu hổ tới mức không dám tới gặp ông, anh ta còn dám kể chuyện anh ta đi sinh nhật ông tôi với người khác? Nếu là tôi, tôi sẽ không nhắc tới chuyện tối đó đâu, anh ta đúng là mặt dày, tặng ông tôi đồ sứ giả còn khoe khắp nơi, anh ta không biết xấu hổ sao?"
Tiêu Sí Hoành: "..."
Tiêu Sí Hoành nhìn Đường Dục, đang muốn hỏi cậu xem chuyện gì đã xảy ra thì cửa sổ thủy tinh bên cạnh có người gõ vào, Tiêu Sí Hoành nhìn sang, vừa nhìn thấy người ngoài cửa sổ, ánh mắt anh ta đã ngay lập tức tối sầm lại.
Tần Thời Luật ...Sao anh ta lại đến đây?
Tiêu Sí Hoành cố ý nắm lấy tay Đường Dục: "Đừng sợ..."
Đường Dục lập tức giơ tay lên, Tiêu Sí Hoành nắm hụt, đôi mắt im ắng của Đường Dục ngay lập tức sáng quắc, nhìn người bên ngoài cửa sổ vẫy tay.
Đường Dục đẩy ghế ra, đứng dậy chạy ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời để chạy - chạy bạt mạng!
Tần Thời Luật vừa vào cửa đã đâm trúng Đường Dục, anh lập tức ôm viên đạn vừa lao tới vào lòng: "Vội gì thế?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đường Dục tóm bộ áo vest của anh, liều mạng giải thích, vừa muốn cứu mình lại vừa đổ tội: “Không phải do em, do anh ta tự tới, còn đòi ngồi chung, đuổi cũng không đi."
Dáng vẻ đầy thù hận nhưng bị ép phải lương thiện của cậu khiến Tần Thời Luật thấy tội cho cậu.
Trái tim vốn đang sôi sục của Tần Thời Luật sau khi nhận được tin nhắn của Đường Dục dần bình tĩnh lại, không có gì khiến anh yên tâm hơn việc Đường Dục từ chối Tiêu Sí Hoành.
Tần Thời Luật đẩy cậu ra, nắm lấy tay cậu rồi hôn nhẹ: "Biết rồi, em ngoan lắm.”
Đường Dục vội vàng gật đầu: "Ừm ừm."
Tôi báo cáo ngay rồi, cho nên không phải lỗi của tôi, anh đừng hắc hóa,đừng giết tôi!
Tiêu Sí Hoành luôn tự nhủ rằng Đường Dục bị ép cưới Tần Thời Luật, nhưng khi tận mắt chứng kiến hai người thân thiết với nhau, Tiêu Sí Hoành phải thừa nhận, anh ta đang ghen, anh ta đang rất ghen.
Cảm giác bị cướp đi thứ vốn dĩ thuộc về mình khiến anh ta bất giác đứng dậy, nắm chặt tay, như thể một giây sau anh ta sẽ lao tới cướp Đường Dục đi.
Vương Từ thấy Tần Thời Luật thì hoàn toàn không ngạc nhiên, khi thấy Đường Dục cứ liếc điện thoại liên tục phòng vệ sinh, anh ấy đã đoán được.
Anh ấy liếc nhìn Tiêu Sí Hoành như đang muốn phá hoại hôn nhân của người khác thì tặc lưỡi.
…Không biết điều.
Tần Thời Luật dẫn Đường Dục đi tới, Tiêu Sí Hoành nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy nhau của họ, anh ta kìm nén sự ghen tị trong lòng, đột nhiên ngồi xuống.
Bàn này đã hết chỗ, nếu muốn ngồi Tần Thời Luật phải gọi bàn khác.
Tiêu Sí Hoành: "Chủ tịch Tần tới đây để ăn tối à? Xin lỗi, bàn của chúng tôi ..."
Anh ta còn chưa nói xong, Tần Thời Luật đã cầm áo khoác của Đường Dục ở trên ghế lên: “Tôi đưa em ấy đi đây.”
Tiêu Sí Hoành nhìn về phía Tần Thời Luật: "Em ấy còn chưa ăn xong!"
Đường Dục sợ hãi ghé sát vào người Tần Thời Luật, cố gắng giữ khoảng cách xa nhất với Tiêu Sí Hoành: "Em ăn no rồi."
Tần Thời Luật dịu dàng nhìn cậu, gật đầu, sau đó nói với Vương Từ và Vương Tô: "Hôm nay tôi trả tiền”
“Đi thôi, ở đây chẳng có gì thú vị, cậu ấy cũng chưa ăn cái gì.” Vương Từ phất phất tay, nhìn về phía Đường Dục: “Mai tới nhà tôi chơi, ông muốn đánh cờ với cậu.”
Tiêu Sí Hoành: "?"
Giáo sư Vương muốn chơi cờ với Đường Dục?
Đường Dục biết chơi cái rắm!
Đường Dục đứng ở cạnh Tần Thời Luật, ngoan ngoãn như mặt dây chuyền, hỏi Tần Thời Luật: "Em có thể đi không?"
“Được.” Tần Thời Luật mặc áo khoác giúp cậu, nắm lấy tay cậu: “Ngày mai anh đưa em đến đó.”