Không thể giành được quyền khai hoang khu đất ở vùng ngoại ô phía tây, một số tiền lớn đã bị kẹt trong đó, Tiêu Sí Hoành vận dụng quan hệ ở khắp mọi nơi, nóng vội tới mức tức giận.
Nghe nói Đường Lạc có quan hệ rất tốt với cháu trai của cục trưởng Vương, Tiêu Sí Hoành đã gọi cho Đường Lạc, nhờ anh ta làm cầu mối.
Khi Đường Lạc nghe thấy nhờ vả này đã rất xấu hổ, kể từ bữa tiệc sinh nhật của giáo sư Vương, Hồ Chính Đình đã không liên lạc lại với anh ta, tình bạn bao nhiêu năm như vậy đột ngột phai nhạt.
Đường Lạc đổ lỗi mọi chuyện lên đầu sao chổi Đường Dục, nếu không phải tại Đường Dục, sao anh ta có thể xấu hổ như vậy?
Đường Lạc luôn kiêu ngạo, nên tất nhiên sẽ không nói cho Tiêu Sí Hoành lý do bất hòa với Hồ Chính Đình, anh ta lảng tránh, nói: "Gần đây Chính Đình đi du lịch, hay đợi Chính Đình về rồi hỏi giúp anh?"
Nếu chuyện này có thể đợi, Tiêu Sí Hoành sẽ không cầu xin tiếp nữa.
Tiêu Sí Hoành đã ở trong tình trạng tuyệt vọng, nói: "Để anh nghĩ cách."
Đường Lạc hỏi han vài câu tới công việc và vết thương của anh ta, sau đó hỏi: "Anh đã gặp Đường Dục chưa?"
Nói về Đường Dục chỉ khiến Tiêu Sí Hoành khó chịu hơn nữa.
Sau ngày hôm đó, Tiêu Sí Hoành đã gửi rất nhiều tin nhắn cho Đường Dục, nhưng Đường Dục không trả lời bất kỳ tin nhắn nào, số của anh ta đã bị chặn, Tiêu Sí Hoành đã đổi số để gọi cho cậu, lúc đầu Đường Dục trả lời, nhưng khi nghe thấy giọng nói của anh ta, cậu cúp máy ngay lập tức, sau nhiều lần thì trực tiếp tắt máy.
Hai ngày rồi, điện thoại di động của cậu luôn trong trạng thái tắt máy.
Tiêu Sí Hoành bực bội nói: "Gặp rồi."
Đường Lạc biết Đường Dục thích Tiêu Sí Hoành nhiều như thế nào, để Tiêu Sí Hoành gặp cậu nhiều hơn, Đường Lạc nhẹ nhàng nói: "Anh có thời gian giúp em khai sáng cho em ấy, em ấy nghe lời anh nhất."
Trước đây, Tiêu Sí Hoành coi đó là điều hiển nhiên, nhưng bây giờ anh ta chỉ thấy thật mỉa mai.
Đường Dục nhìn thấy anh ta lập tức bỏ chạy, ngay cả lời nói cũng không thèm nghe, sao có thể khai sáng?
Hơn nữa giờ anh ta thực sự không có tâm trạng để quan tâm tới Đường Dục.
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Sí Hoành dựa đầu vào ghế.
Không biết vì sao, so với Đường Lạc, đối xử không xa lạ cũng không thân thiết, anh ta không thể chấp nhận việc Đường Dục xa lánh anh ta, rõ ràng từ nhỏ đã thích đi theo anh ta, thích anh ta chẳng kiêng nể, sao đột nhiên thấy anh ta như nhìn thấy ma?
Mảnh đất ở ngoại ô phía Tây đã khiến anh ta tổn thất lớn, giờ lại trốn tránh anh ta.
Không giống như chuyện cậu có thể làm.
Tiêu Sí Hoành nhíu mày.
Là Tần Thời Luật!
Nhất định là anh ta!
Không biết anh ta đã làm gì Đường Dục, đe dọa Đường Dục sao?
Tiêu Sí Hoành đau đầu, giay lông mày.
Hai ngày qua, anh ta không dám dám nghĩ đến việc tại sao Đường Dục lại phải ngồi xe lăn, anh ta biết Tần Thời Luật ra tay độc ác, nhưng chưa bao giờ lo Đường Dục ở bên cạnh Tần Thời Luật có chịu tổn thương hay không, nhưng khi nghĩ Đường Dục bị Tần Thời Luật đánh gãy chân, trái tim của Tiêu Sí Hoành vẫn thắt lại.
Ai đó gõ cửa văn phòng hai lần, Tiêu Ngạn Thu đẩy cửa bước vào.
Thấy Tiêu Sí Hoành đứng đó, Tiêu Ngạn Thu hỏi: "Vừa nãy em gọi điện thoại, máy bận, em gọi cho ai vậy?"
Tiêu Sí Hoành xoa mặt: "Hình như Đường Lạc có quan hệ rất tốt với cháu trai của cục trưởng Vương, em gọi điện thoại hỏi xem có thể giúp em sắp xếp một cuộc gặp không."
Nghe anh ta nhắc tới Đường Lạc, Tiêu Ngạn Thu liếc anh ta: "Anh nói với em chuyện trong bữa tiệc sinh nhật của giáo sư Vương hôm đó, em không hỏi anh ta à?"
"Anh nói gì?" Tiêu Sí Hoành sực nhớ ra, hỏi: "Là chuyện em ấy mất mặt ở nhà họ Vương? Em biết rồi, là bởi vì Đường Dục."
Quả thật là bởi vì Đường Dục, nếu như Đường Dục không nổi bật như vậy, không bóc mẽ đồ sứ Đường Lạc tặng là giả, Đường Lạc sẽ không xấu hổ như vậy.
“Anh.” Tiêu Sí Hoành dừng một chút, nói: “Nếu như em muốn giúp Đường Dục đệ đơn ly hôn, anh cảm thấy phần thắng là bao nhiêu?”
Tiêu Ngạn Thu định nói "Em bị điên à", nhưng tới miệng, quay một vòng thì anh ta lại nuốt lại, anh ta nhìn Tiêu Sí Hoành: "Em lại muốn làm gì nữa?"
Tiêu Sí Hoành muốn báo thù, anh ta cử Đường Dục đến bên Tần Thời Luật vì anh ta biết rằng Tần Thời Luật cứng mềm cũng không ăn, chỉ có Đường Dục có thể lọt vào mắt xanh của Tần Thời Luật.
Bây giờ anh ta muốn Tần Thời Luật nếm trải cảm giác bị đoạt đi thứ thuộc về mình!
Nếu anh ta có thể đưa Đường Dục đến đó, thì anh ta cũng có thể mang Đường Dục đi, anh ta muốn Tần Thời Luật biết người Tần Thời Luật thích từ đầu đến cuối đều là chính anh ta!
Tiêu Sí Hoành biết Tiêu Ngạn Thu chắc chắn sẽ không đồng ý, anh ta không ngu ngốc nói những lời này ra, anh ta biết rằng anh trai mình thương Đường Dục: "Hai ngày trước em đã đến gặp Tiểu Dục, hình như chân em ấy bị gãy rồi."
Nghe vậy, Tiêu Ngạn Thu cả kinh: "Em nói gì?"
Tiêu Sí Hoành biết anh trai mình sẽ không bỏ mặc Đường Dục: "Tần Thời Luật là một kẻ mất trí, Tiểu Dục ở bên anh ta chắc chắn không được yên ổn, nhà họ Lâm vốn không kinh doanh trong sạch, anh ta có thể bỏ qua mấy người chú, có được quyền kiểm soát công ty mà không phải do nhà họ Lâm chống lưng, thủ đoạn của anh ta sao có thể trong sạch?"
Nhà họ Lâm mà Tiêu Sí Hoành đề cập là nhà mẹ của Tần Thời Luật, nhà họ Lâm ngày xưa xuất thân là xã hội đen, đến đời chú cũng nửa trắng nửa đen. Tuy giờ ngoài mặt họ làm ăn nghiêm túc, những sao có thể rũ sạch những chuyện mờ ám không dám để người khác biết chứ?
Tiêu Ngạn Thu không muốn biết thủ đoạn của Tần Thời Luật có trong sạch hay không, vì vậy anh ta hỏi Tiêu Sí Hoành: "Em nói Tiểu Dục bị gãy chân là sao?"
"Em cũng không biết." Tiêu Sí Hoành nói: "Hôm đó em đi tìm cậu ấy, cậu ấy ngồi trên xe lăn, thấy em liền chạy đi, em nghi ngờ cậu ấy bị Tần Thời Luật uy hiếp, anh, em muốn đón cậu ấy về, anh nói đúng, em không để cậu ấy đến bên cạnh Tần Thời Luật, dù sao cậu ấy lớn lên với chúng ta, em không nỡ để cậu ấy chịu khổ.”
Những lời này thực sự khiến Tiêu Ngạn Thu cảm động, nhưng nghĩ đến dáng vẻ mà Đường Dục đã cho anh ta xem ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn ở nhà họ Vương...là biểu hiện của một người bị ép sao?
Mặc dù Tiêu Ngạn Thu cũng muốn đưa Đường Dục đi, nhưng ...
Tiêu Ngạn Thu nói: "Luật sư của nhà họ Lâm đến chết còn nói được thành sống, em muốn Đường Dục ly hôn với anh ta, trừ khi Tần Thời Luật buông tay, em thuê một trăm luật sư để kiện cũng vô ích. Hơn nữa em đã hỏi Đường Dục chưa? Cậu ấy sẽ đi với em chứ?"
Câu cuối cùng như chạm vào lòng tự trọng của Tiêu Sí Hoành, anh ta khẳng định: “Chắc chắn!”
Anh ta tin tưởng vững chắc vào tình cảm của Đường Dục dành cho mình, nhiều năm như vậy, Đường Dục chắc chắn sẽ không thay đổi, nhất định là Tần Thời Luật đã làm gì cậu mới khiến cậu sợ hãi như vậy.
-
Đúng thật là vì Tần Thời Luật đã làm gì Đường Dục mới ngồi xe lăn, hai ngày nay được Tần Thời Luật chiều lên tận trời, không cần tự mình lên xuống cầu thang, người không biết còn tưởng chân của cậu thật sự bị Tần Thời Luật đánh gãy.
Đường Dục cũng dần dần phát hiện, Tần Thời Luật rất thích ôm cậu, nhất là lúc cậu đề nghị để anh ôm, Tần Thời Luật chẳng những không từ chối, ngược lại còn rất vui.
Đường Dục cảm thấy chuyện này quá hợp với tâm nguyện của cậu, tiết kiệm công sức lại vừa ý Tần Thời Luật, đôi bên đều tốt.
Ngày hôm đó Đường Dục vội vàng trở về, thím Trương còn tưởng bọn họ lại cãi nhau, nhưng hai ngày nay hai người họ như người một nhà, thím Trương rất yên lòng: "Cậu Tiểu Đường gần đây càng ngày càng gắn bó với cậu hơn."
Tần Thời Luật cũng cảm thấy như vậy, không biết có phải do sợ Tiêu Sí Hoành hay không, hai ngày qua cậu luôn ôm chặt lấy anh, nhõng nhẽo như một con mèo con được cưng chiều.
Nếu không phải do Đường Dục không thích đến công ty, anh hận không thể ở bên cạnh cậu 24/24.
"Tần Thời Luật."
Đường Dục ở trong nhà kính gọi anh.
Cửa kính nhà kính còn chưa đóng, Tần Thời Luật đi tới: "Sao vậy?"
Hoa của Đường Dục cần trồng ở môi trường ẩm lạnh, nhiệt độ trong nhà kính thấp, Đường Dục mặc quần áo có chút dày, cậu vung vẩy cái xẻng nhỏ ở trong tay: "Nhà kính khô quá, em muốn để mua máy tạo độ ẩm. Anh có biết chợ hoa ở đâu không?”
Tần Thời Luật có biết cái này.
Tần Thời Luật đưa Đường Dục đến chợ hoa, đưa điện thoại cho cậu: "Bên trong có số của Lê Thành, nếu cần có thể gọi cho anh ta."
Đường Dục không mở máy, lúc đi cũng không mang theo, Đường Dục cầm di động gật đầu, nhưng trong lòng thầm nghĩ sẽ không gọi cho Lê Thành.
Tần Thời Luật vội vàng đến công ty họp, giải thích vài câu rồi rời đi trước.
Đường Dục cầm điện thoại di động đi vào chợ hoa, chợ hoa không lớn, sạp hàng chật chội, có mấy cửa hàng cao cấp còn có cả cửa, bên trên treo biển hiệu thuộc về nhà mình, có nhà chỉ đặt những bông hoa ở trên một mảnh đất.
Nhiệt độ trong chợ hoa cao hơn bên ngoài, Đường Dục vừa bước vào đã bắt đầu đổ mồ hôi, cởi áo ngoài, vô tình đụng phải cánh tay của một người đàn ông phía sau.
Người đàn ông này nhìn qua khoảng năm mươi tuổi, giữa hai lông mày lộ ra vẻ dữ tợn, mặc âu phục nghiêm chỉnh, nhìn không giống đi chợ hoa, mà giống như đang đòi nợ thì đúng hơn.
Đường Dục nhìn trên mặt chú ta, có chút sợ hãi, cậu xin lỗi nói: "Xin lỗi."
Người đàn ông liếc nhìn cậu: "Để ý vào.”
Người bán hoa bưng một chậu hoa lan nở rộ đi ra: "Ông Lâm, ngài thấy chậu này thế nào?"
Những bông hoa trong chậu rất tươi, đẹp, ông Lâm có khuôn mặt hung dữ, lập tức mỉm cười: "Được, cái này được."
Đường Dục liếc nhìn chậu hoa...
Người tên là ông Lâm hỏi” "Chậu hoa này sống được bao lâu?"
Người chủ bán hoa nói: “Nếu nuôi tốt có thể sống mãi”.
Đường Dục vốn định rời đi, nhưng nghe người bán hoa nói như vậy, cậu dừng lại, ngữ khí lãnh đạm nói: “Loại hoa lan này có thời gian ra hoa rất ngắn, nửa tháng sẽ héo, còn là cây lai tạp, rất khó nuôi." ( truyện trên app T𝕪T )
Nghe vậy, ông Lâm quay lại nhìn cậu, sau đó hỏi chủ cửa hàng hoa: "Thật à?”
Chủ tiệm hoa do dự: "Thật ra, thật ra cũng rất dễ nuôi, nhìn này, chậu này ở chỗ tôi đã nở gần một tuần rồi."
Đường Dục liếc nhìn ông chủ nói nhảm, cảm thấy người này không thành thật: "Vậy mua hoa này về nửa tháng sẽ héo."
Tổng cộng có thể nở nửa tháng, đã nở ở đây được một tuần rồi, nhiều nhất chỉ có thể sống thêm một tuần nữa.
Lâm Miễn cau mày, dáng vẻ trông có vẻ trở nên hung dữ hơn.
Đường Dục vô thức lùi lại một chút.
Có phải cậu không nên nói nhiều như vậy?
Lâm Miễn không làm gì cả, ông ta liếc nhìn người bán hoa, ông ta mua hoa ở đây quanh năm, bất kể đắt tiền như thế nào, không ngờ người này lại lừa mình.
Người bán hoa muốn ngụy biện vài câu, nhưng thấy Đường Dục trông rất hiểu biết đành phải lúng túng nói: "Ông Lâm, hay là, hay là ngài xem cây khác?”
Lâm Miễn phớt lờ, hỏi Đường Dục: "Cậu hiểu về hoa lan lắm à?"
Đường Dục cũng không khiêm tốn, cậu gật đầu: "Ừm."
Lâm Miễn trông không thân thiện, nhưng giọng điệu lại khiêm tốn: "Cậu cảm thấy loại hoa nào dễ trồng, có thể giúp tôi chọn một chậu được không?"
Đường Dục nhìn xung quanh, chỉ vào một chậu hoa không có gì nổi bật, ít lá trên mặt đất của một cửa hàng khác, hoa cũng không nhiều bằng.
“Loại này dễ nuôi hơn, hoa nở đẹp, miễn là có đủ nắng, không bị lạnh là được.”
Lâm Miễn thích trồng hoa lan, nhưng thuộc loại người nghiện rau, ông ta thích những loại hoa nở đẹp ở chợ hoa, sau khi mua về, chúng sẽ chết trong vòng vài ngày, dù chăm sóc cẩn thận thế nào vẫn sẽ chết.
Lâm Miễn nhìn chậu hoa như sắp chết trên mặt đất, cau mày: "Không phải cái này đã chết rồi sao?"
Đường Dục ngồi xổm trên mặt đất xoay xoay lá cây: "Còn chưa chết, chỉ là thiếu một chút nước, bổ sung một ít chất dinh dưỡng sẽ hồi phục rất nhanh. Loại lan này có sức sống phi thường, không cần chọn chậu, nuôi thế nào cũng sống được."
Lâm Miễn ngồi xổm trước chậu hoa lan với cậu, bắt đầu hỏi một số lưu ý khi trồng hoa.
Lâm Miễn đã già, không nhớ rõ được, vì vậy ông ta lấy điện thoại di động ra, gõ: "Nói từ từ thôi."
Lâm Miễn gõ chậm hơn Đường Dục nói, Đường Dục liếc công ta: "Hay thêm tài khoản WeChat với tôi, sau này có gì có thể hỏi tôi."
Khi nghe vậy, Lâm Miễn thấy đó là một ý kiến hay.
Đường Dục lấy điện thoại ra, chợt nhớ ra chiếc điện thoại này là của Tần Thời Luật, nhưng cậu lại không nhớ số của mình, ông Lâm đã mở điện thoại quét mã nên Đường Dục đành phải sử dụng mã QR của Tần Thời Luật để cho ông ta quét.
Sau khi quét xong, ông Lâm cầm điện thoại lên. mua chậu hoa mà Đường Dục đang nói đến, giá chỉ có 30 nhân dân tệ, đây là lần mà ông ta tiêu ít tiền nhất khi đến chợ hoa trong mấy năm nay.
Sau khi Lâm Miễn rời đi, Đường Dục lấy điện thoại ra xem, hình như ông Lâm mới chỉ quét mã của cậu, chưa thêm bạn bè với cậu.
-
Lâm Miễn ôm hoa trở về nhà, muốn hỏi mang hoa về cần tưới hoa ngay không, nhưng khi mở điện thoại lên, lại không thể nhìn thấy bạn mới được thêm vào, mà lại hiện ra giao diện bạn bè của Tần Thời Luật.
“Bố.” Đàm Nam Sơn đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy lọ hoa trên bàn cà phê: “Lại đi mua hoa sao?”
Lâm Miễn vẫy tay ra hiệu: "Đến đây, giúp bố xem chuyện gì đang xảy ra. Bố vừa thêm WeChat của một đứa trẻ ở chợ hoa. Nhưng sao lại biến mất?"
Đàm Nam Sơn nhìn điện thoại: "Đây không phải là WeChat của Tần Thời Luật sao?"
Lâm Miễn cũng cảm thấy kỳ lạ: "Ừ, rõ ràng là bố đã quét điện thoại di động của đứa trẻ đó."
Đàm Nam Sơn không tìm hiểu thêm, chỉ trả lại điện thoại cho Lâm Miễn: "Bố gặp ở đâu, có lẽ chưa thêm bạn bè.”
Lâm Miễn: "?"
Chưa thêm? Vậy phải làm sao đây?
Lâm Miễn nhìn những bông hoa trên bàn trà, chưa thêm WeChat, không biết liệu có thể nuôi mấy bông hoa sống hay không.
Ông ta mở bản ghi nhớ, may mắn ông ta vẫn còn nhớ một chút.
Đàm Nam Sơn dựa vào trên sô pha, nhìn ông Lâm nghịch điện thoại di động: "Mà này, Tần Thời Luật đã nói chuyện kết hôn với bố chưa?"
Lâm Miễn toàn tâm chú ý đến hoa trước mặt, không thèm để ý cháu trai kết hôn: "Bố nghe cô con nói rồi, nói là bên phía nhà họ Tần không nhận."
Đàm Nam Sơn khịt mũi: "Người của nhà họ Tần, có hơn tám trăm người, bọn họ có thể dễ dàng thừa nhận mới là lạ."
Người nhà họ Tần đều nuôi dưỡng những ý định xấu xa, ông Tần bỏ qua con trai, giao công ty cho Tần Thời Luật, khiến Tần Thời Luật trở thành mục tiêu, anh đứng trên mũi giáo, bị mấy người chú để ý, bề ngoài là ông Tần tin tưởng, thực tế chẳng phải là muốn anh mượn quyền lực nhà họ Lâm để mở rộng công ty của mình sao?
Đàm Nam Sơn không có hứng thú với công ty của nhà họ Lâm, Lâm Miễn đã nuôi dạy Tần Thời Luật làm người kế vị từ khi còn nhỏ, ông Tần đi một nước rất có lợi.
Nhưng với tính khí của Tần Thời Luật, không biết cuối cùng ai sẽ là người chịu thiệt.
Lâm Miễn càng lo lắng cho em gái Lâm Nghi của ông ta hơn, mối quan hệ giữa mẹ và con trai đã bị hủy hoại từ khi sinh ra, mẹ không ra dáng mẹ, tất nhiên cũng không thể mong đợi con trai mình hiếu thảo, mấy năm gần đây Lâm Nghi ngày càng sắc nhọn, muốn Tần Thời Luật đứng về phía mình vô điều kiện, làm sao có chuyện tốt như vậy được?
Chưa từng nuôi con trai lúc nhỏ, lớn lên lại muốn nó, tính khí của đứa trẻ đó đâu phải dễ dàng bảo ban được?
Biết Tần Thời Luật đã kết hôn, Lâm Miễn ngoại trừ lo lắng thì cũng cảm thấy nhẹ nhõm, ít nhất hôn nhân của Lâm Nghi và Tần Chung không khiến anh sợ hãi hôn nhân, về phần đối phương là người như thế nào... Mặc kệ, nhà họ không thiếu tiền, ngay cả một người ăn xin cũng nuôi được.
Lâm Miễn nói: "Có lẽ nhà họ Tần không giở được trò gì, nghe cô con nói, Tần Thời Luật quản vợ rất nghiêm, lúc trước còn đưa một vài luật sư đi từ chỗ của bố, nói do đứa trẻ đó đánh người."
Đàm Nam Sơn không khỏi bật cười khi nghe những lời này: "Con còn tưởng rằng Tần Thời Luật tìm được một cậu bé ngoan, giữ một tên hung hăng như vậy ở bên mình, còn có thể sống tốt đẹp?"
Lâm Miễn cũng mỉm cười: "Ai biết được."
Lâm Miễn đặt điện thoại xuống, liếc anh ta, tâm trạng Đàm Nam Sơn không tốt, anh ta đang định đứng dậy thì bị ông Lâm túm lấy: "Chạy gì mà chạy? Lớn rồi, Tần Thời Luật đã kết hôn rồi, bao giờ con mới mang người yêu về? Nam nữ không quan trọng, con không thể độc thân như thế này mãi được."
Đàm Nam Sơn biết ngay bố lại nói mấy lời nhàm tai, vì vậy anh ta nói một cách qua loa: “Vâng vâng vâng, hôm khác con sẽ dẫn về, được chưa?"
Đàm Nam Sơn là con trai duy nhất của Lâm Miễn, sau khi vợ của Lâm Miễn qua đời, được bố đồng ý, Đàm Nam Sơn đã đổi tên, theo họ mẹ.
Khi còn sống, vợ của Lâm Miễn rất thích hoa lan, sau ngần ấy năm, Lâm Miễn không có sở thích nào khác ngoài việc thích nuôi hoa lan, tiếc là không nuôi được bông nào sống sót.
Đàm Nam Sơn không muốn tiếp tục nói về vấn đề cá nhân của mình, anh ta nghịch nghịch chậu hoa sắp tàn trên bàn cà phê: “Sao hôm nay bố lại mua một chậu như vậy?”
Lâm Miễn nói: "Được người ta chỉ điểm."
Đàm Nam Sơn buồn cười: "Có lần nào bố mà không được chỉ điểm đâu? Người chỉ điểm lần này tính phí bao nhiêu?"
Lâm Miễn nhướng mày tự hào: "Có thể con không tin, nhưng lần này bố mua chậu hoa này chỉ với 30 tệ, không tốn thêm một xu nào."
... Đúng thật là khiến người ta bất ngờ.
-
Đường Dục không nhận được yêu cầu kết bạn từ ông Lâm.
Buổi tối, khi Tần Thời Luật về, Đường Dục đã trả lại điện thoại cho anh: "Hôm nay em đã thêm một người trên WeChat tại chợ hoa, nếu người ta gửi lời mời kết bạn, nhớ cho em biết."
Tần Thời Luật hỏi: "Ai?"
Đường Dục lắc đầu: "Không biết, là một người đàn ông gặp tại chợ hoa."
Nghe nói là đàn ông, Tần Thời Luật cau mày, kéo cậu vào trong lòng: "Sao ra ngoài mua đồ cũng bị bắt chuyện.”
Đường Dục suy nghĩ một chút, cảm thấy mình nói không đúng, liền sửa lại: "Không phải bị bắt chuyện, mà em chủ động tiếp cận."
Tần Thời Luật: "..."
Đường Dục tách ra khỏi anh, chạy đến nhà kính: "Dù sao khi người ta thêm bạn bè nhớ nói cho em.”
Tần Thời Luật: Nói cái rắm, nếu dám thêm bạn bè, anh dám xóa!