Tiêu Ngạn Thu về đến nhà, khi anh ta bước vào cửa liền nhìn thấy Tiêu Sí Hoành đang khoanh tay ngồi trên ghế sô pha: "Sao em lại ở đây?"
Tiêu Sí Hoành sống ở nhà bên ngoài, bố Tiêu, mẹ Tiêu không có ở nhà, số lần Tiêu Sí Hoành về nhà càng ít hơn.
Tiêu Sí Hoành lắc lắc cánh tay bị thương trong vụ tai nạn xe cộ: "Em chỉ có một tay, không tiện, người giúp việc ở nhà xin nghỉ phép, tạm thời không tìm được người, nên tới ở hai ngày."
Kể từ lần trước Tiêu Ngạn Thu gặp Đường Dục trong quán trà, về mắng Tiêu Sí Hoành một trận, cuộc trò chuyện giữa hai người họ đã giảm đi rất nhiều, hôm nay Tiêu Sí Hoành không phải quay về mà không có lý do, mà là vì chuyện đất: "Gặp cục trưởng Vương chưa?"
Mảnh đất mà Tiêu Sí Hoành mua với giá cao chỉ có quyền bất động sản, nhưng quyền khai hoang lại mãi không được phê duyệt, có nghĩa là anh ta mua với giá cao như vậy nhưng chỉ là một mảnh đất không thể động đến.
Tiêu Ngạn Thu cởi áo khoác: "Gặp rồi, nhưng không nói được gì."
Có một điều mà Tiêu Ngạn Thu ngưỡng mộ các thành viên của nhà họ Vương, đó là tôn trọng người lớn tuổi, ông Vương nói gì, con cháu đều phải tuân theo.
Buổi tối hôm nay, hai cục trưởng nhà họ Vương gần như coi Đường Dục làm khách quý, người khác làm gì có chỗ tới gần?
Tiêu Ngạn Thu cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức để vào nhà họ Vương để chúc mừng sinh nhật của ông Vương, nhưng anh ta chỉ thấy Đường Dục gây chấn động ở nhà họ Vương như thế nào.
Anh ta đang nghĩ, nếu như bây giờ mảnh đất kia ở trong tay Tần Thời Luật, có phải Đường Dục hôm nay có thể giúp anh ta lấy quyền khai hoang về tay hay không?
Nghĩ đến đây, Tiêu Ngạn Thu cảm thấy rất buồn chán, anh ta nhìn Tiêu Sí Hoành: "Anh đã gặp Tiểu Dục.”
Tiêu Sí Hoành giật mình: "Em ấy cũng đi? Em ấy đi với ai?"
Đi với ai? Câu này còn cần phải hỏi?
Tiêu Ngạn Thu liếc nhìn anh ta, Tiêu Sí Hoành ngay lập tức nhận ra: "Tần Thời Luật dẫn em ấy đến đó?"
Tiêu Ngạn Thu thở dài, anh ta thực sự không thể hiểu được: "Rốt cuộc tại sao em lại làm như vậy? Rõ ràng em biết Tiểu Dục thích em, tại sao em lại làm thế?"
Nói đến chuyện này, Tiêu Sí Hoành luôn thấy có chút áy náy, nhưng anh ta không cho rằng đó là lỗi của mình: “Anh nên hỏi em ấy đi, em nói rồi sau khi mọi chuyện xong xuôi sẽ đón em ấy về, nhưng em ấy lại kết hôn với người họ Tần, em ấy điên rồi."
“Em mới điên ý." Tiêu Ngạn Thu rất ít khi chửi bậy, lời nói ra khỏi miệng đột nhiên nghe vô cùng gay gắt: "Em sẽ hối hận chuyện mình đã làm!"
Có gì mà phải hối hận chứ?
Tiêu Sí Hoành không cho là thế.
Thấy thái độ thờ ơ của anh ta, Tiêu Ngạn Thu hỏi: "Em làm những chuyện này không phải vì Đường Lạc đấy chứ?"
Tiêu Sí Hoành không giấu giếm: "Phải thì làm sao, nhà họ Đường sau này kiểu gì cũng sẽ giao cho Đường Lạc, em không thể để mặc Đường Lạc, chọn Đường Dục?"
"Ngu xuẩn." Lần đầu tiên Tiêu Ngạn Thu cảm thấy em của mình ngu xuẩn như vậy: "Công ty nhà họ Đường là do mẹ Đường Dục để lại, em dựa vào đâu cho rằng Đường Lạc sẽ kế thừa?"
Tiêu Sí Hoành mỉm cười: "Đường Dục? Anh nhìn em ấy giống người có thể kế thừa công ty không?"
Đường Dục không giống người có thể kế thừa công ty sao, nhưng hiện tại Tần Thời Luật ở sau lưng Đường Dục, bất kể sau này lấy ai, chỉ cần cậu muốn, chẳng phải công ty nhà họ Đường sẽ tuỳ theo cậu tặng cho ai sao??
Tiêu Ngạn Thu không biết Tiêu Sí Hoành đang nghĩ cái gì ở trong đầu, một người bình thường rất thông minh sao có thể đột nhiên trở nên ngu ngốc như vậy?
Ngu không có thuốc chữa!
Tiêu Ngạn Thu lười nói thêm với anh ta, anh ta gật đầu: "Em thấy Đường Lạc tốt, vậy em cứ thể tiếp tục bảo vệ Đường Lạc đi, chuyện của Đường Dục em tự mình giải thích với mẹ đi."
Tiêu Sí Hoành giật mình.
Mẹ Tiêu và mẹ của Đường Dục là bạn đại học, là bạn bè có quan hệ rất tốt, sau khi Đường Lạc Á qua đời, mẹ Tiêu đã từng muốn nhận Đường Dục làm con nuôi, nếu không phải Đường Vĩ Hoành đột nhiên nhảy ra nói ông ta là anh ruột Đường Lạc Á, pháp viện giao Đường Dục và mọi thứ của Đường Lạc Á cho ông ta, mẹ Tiêu sẽ nuôi Đường Dục bên mình.
Nghĩ về những gì đã xảy ra tối nay, Tiêu Ngạn Thu không khỏi nhắc nhở Tiêu Sí Hoành: "Đúng rồi, Đường Lạc tối nay rất xấu hổ."
Tiêu Sí Hoành nhíu mày, lo lắng hỏi: "Đường Lạc làm sao?"
Tiêu Ngạn Thu liếc anh ta: "Em tự hỏi đi."
Sau khi Tiêu Ngạn Thu nói xong, anh ta quay trở lại phòng, để lại Tiêu Sí Hoành một mình trong phòng khách.
Tiêu Sí Hoành vội vàng gọi cho Đường Lạc, lần đầu Đường Lạc không trả lời, Tiêu Sí Hoành kiên trì gọi lần thứ hai.
Khi điện thoại được kết nối, Tiêu Sí Hoành sốt ruột gọi: "Tiểu Lạc?"
Tâm trạng Đường Lạc không tốt, căn bản không muốn nói chuyện với Tiêu Sí Hoành, giọng anh ta buồn bã, dường như đã chịu ấm ức gì đó rất lớn: “Em đây.”
Nghe thấy giọng nói của anh ta, Tiêu Sí Hoành lập tức lo lắng: "Em sao vậy? Anh nghe anh trai nói hôm nay em đến dự tiệc sinh nhật của giáo sư Vương. Có chuyện gì xảy ra sao?"
“Không, không sao.” giọng Đường Lạc run rẩy: “Có phải anh Ngạn Thu đã nói gì không?”
Tiêu Sí Hoành đau lòng: “Anh ấy không nói gì, anh ấy chỉ nói em gặp chút phiền phức, em sao vậy?”
Đường Lạc biết tính tình của Tiêu Ngạn Thu sẽ không nói xấu sau lưng, anh ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng giọng vẫn rất ấm ức: "Thật ra cũng không có gì, anh cũng biết tính tình Tiểu Dục, hôm nay em ấy cũng đi."
Nói như thế thì đúng là khơi dậy trí tò mò của người khác.
Hôm nay Tiêu Sí Hoành không có ở hiện trường nên không biết chuyện gì đã xảy ra, vừa nghe vậy, anh ta còn tưởng rằng Đường Dục lại gây chuyện.
Đường Dục gây rắc rối không phải một hai lần, trong tiềm thức Tiêu Sí Hoành nghĩ rằng Đường Dục nhất định đã làm điều gì đó khiến Đường Lạc mất mặt.
Đường Lạc bất đắc dĩ nói: "Sí Hoành, Tiểu Dục vẫn luôn nghe lời anh, anh có thể giúp em thuyết phục em ấy không, anh cũng biết bố mẹ em cưng chiều em ấy, căn bản không nỡ mắng em ấy cái gì, lời của em, em ấy cũng không chịu nghe.’
Đường Lạc sắp chọc tức Đường Dục đến chết rồi, hôm nay Đường Dục nổi bật ở nhà họ Vương, Tần Thời Luật nhất định sẽ không buông tay, bây giờ chỉ có Tiêu Sí Hoành mới có thể ngăn cách họ.
Chỉ cần Tiêu Sí Hoành tìm Đường Dục thêm vài lần nữa, Đường Dục chắc chắn sẽ lại tập trung vào anh ta, sau đó cậu sẽ không lo không có cơ hội đến gần Tần Thời Luật.
Chỉ cần Đường Dục ly hôn…
Tiêu Sí Hoành tiến thoái lưỡng nan, Đường Dục đã chặn anh ta, vì vậy anh ta không thể liên lạc được với Đường Dục, nhưng Đường Lạc đã nhẹ giọng cầu xin anh ta, anh ta không thể nói không: "Được, anh sẽ tìm em ấy, em đừng lo."
"Cám ơn anh, Sí Hoành."
-
Vương Hưng Đức rất nghiện chơi cờ, gặp phải đối thủ thì sẽ không chịu buông tha, Đường Dục liền chơi mấy ván với ông ấy, cuối cùng Chu Bình Giang phải mở miệng: "Nửa đêm rồi có để người ta về nhà nghỉ ngơi không vậy?"
Vương Hưng Đức nhìn thời gian, đã hơn mười giờ rồi.
Con dâu lớn của Vương Hưng Đức sai người làm bữa khuya, sau khi Đường Dục và Tần Thời Luật ăn xong ở nhà họ Vương mới rời đi.
Đường Dục bắt đầu ngáp ngay khi lên xe.
Tần Thời Luật giúp cậu thắt dây an toàn: "Buồn ngủ rồi à?"
Đường Dục gật đầu: "Ừm."
Tối nay Tần Thời Luật không uống rượu, lái xe ra khỏi cửa nhà họ Vương: "Ngủ một lát đi, về đến nhà tôi gọi dậy."
Đường Dục không khách sáo với anh chút nào, dựa vào cửa sổ xe ngủ thiếp đi.
Ban đêm trên đường không có nhiều xe, chưa mất một tiếng đã về đến nhà, Tần Thời Luật mở cửa xe gọi cậu: "Đường Dục, tỉnh dậy đi."
Đường Dục buồn ngủ đến mức không thể mở mắt.
Tần Thời Luật véo mặt của cậu: "Tiểu Dục."
Đường Dục mở máy hơi chậm, nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
Tần Thời Luật ghé sát vào môi cậu: "Bảo bối, còn không mở mắt ra thì tôi sẽ bế cậu vào."
Hai mắt Đường Dục còn nhắm nghiền, sau khi cậu khởi động lại cậu chậm rãi giơ tay lên.
Tần Thời Luật cười cười, vòng hai tay cậu lên cổ của mình, quặp chân vào người ôm cậu xuống xe: "Sao lại lười như vậy?"
Đường Dục "Ưm" một tiếng nói: "Buồn ngủ."
Tần Thời Luật cười, nói: "Sao lúc nãy đánh cờ không thấy cậu buồn ngủ."
Hai mắt Đường Dục sáng ngời khi đánh cờ, giống như là trúng thưởng vậy.
Đường Dục tựa đầu vào vai Tần Thời Luật, nhẹ hỏi: "Lúc nãy sao anh lại gọi tôi là bảo bối?"
Tần Thời Luật: "Không thích sao?"
Đường Dục khẽ mở mắt, đôi mắt ngái ngủ có chút đờ đẫn, cậu không thể nói là thích hay ghét, chỉ cảm thấy có chút trẻ con.
Nhưng không sao cả, mục đích của cậu là làm Tần Thời Luật vui lòng, rồi sống hạnh phúc, còn gọi cậu như thế nào, chỉ cần anh vui vẻ là được.
Đường Dục như một con mèo dụi dụi vào cổ Tần Thời Luật: "Chỉ cần anh gọi tôi đều thích."
Cùng với giọng nói mềm mại này, Tần Thời Luật cảm thấy rằng Đường Dục đang đâm sâu vào trái tim mình, anh hôn lên tóc của Đường Dục, thích gần chết cái dáng vẻ ngoan ngoãn này của cậu.
Đường Dục nghĩ rằng Tần Thời Luật sẽ hỏi cậu gặp ông Chu như nào, dù sao đó là điều mà cả Đường Lạc và Tiêu Ngạn Thu đều tò mò.
Khi Tiêu Ngạn Thu rời đi, anh ta đã gửi cho Đường Dục một tin nhắn, hỏi cậu sao lại quen biết hội trưởng Chu, nhưng Đường Dục không trả lời.
Nhưng mà, Tần Thời Luật lại không hỏi gì, hình như không tò mò chút nào.
Tần Thời Luật ôm Đường Dục lên lầu: "Đi tắm không?"
“Phải tắm chứ.” Đường Dục vùi mặt vào vai anh: “Nhưng tôi không muốn cử động.”
Tần Thời Luật: "Tôi tắm cho cậu nhé?"
Đường Dục chưa từng từ chối "giúp đỡ", nhưng lần này cái giá của "giúp đỡ" có chút cao, đây là lần đầu tiên cậu thử đứng để làm, vốn dĩ cậu đang không có sức, cuối cùng cậu được Tần Thời Luật giữ eo hoàn thành.
Đợi tắm xong trở lại giường đã là chuyện mấy tiếng sau đó, Đường Dục có thể cảm giác rõ ràng hai chân của mình đang run rẩy.
Thoải mái không?
Thoải mái, Tần Thời Luật rất quan tâm đến cảm xúc của cậu.
Nhưng mệt cũng mệt thật, vượt quá phạm vi vất vả của cá mặn, hơn nữa có lẽ trước mắt cậu không muốn Tần Thời Luật tắm giúp nữa.
-
Đường Dục gần đây mỗi ngày đều chạy ra ngoài, hôm nay hiếm khi có thời gian nằm ở nhà, đã xây xong nhà kính rồi, đồ cậu mua trên mạng cũng gần đến rồi.
Buổi chiều, cậu đang nằm dài trên sô pha lười biếng, đột nhiên nhận được điện thoại của shipper, cậu không nói hai lời ngồi xe lăn đi ra ngoài.
Đến cổng khu dân cư, shipper tưởng rằng chân cậu bị thương nên đặt mấy cái hộp vào chiếc xe đẩy nhỏ buộc sau xe lăn, Đường Dục rất lễ phép cảm ơn sự phục vụ chu đáo của shipper, rồi quyết định khi về sẽ đánh giá năm sao cho anh.
Nhìn anh shipper rời đi, Đường Dục đang định ngồi xe lăn quay về thì nghe thấy có người gọi mình.
“Tiểu Dục?"
Đường Dục xoay người một trăm tám mươi độ, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, chân dài chạy về phía mình.
Có lẽ vì sự nhạy cảm của con mồi đối với thợ săn, Đường Dục đã nhận ra Tiêu Sí Hoành trong nháy mắt.
Tiêu Sí Hoành hoảng sợ nhìn xe lăn của cậu, rồi nhìn hai chân: "Tiểu Dục, em sao vậy? Chân bị thương sao? Sao em lại ngồi xe lăn? Có phải Tần Thời Luật đã làm gì em không?"
Đường Dục nhìn thấy miệng của anh ta mở ra khép lại, ah ba ah ba, nhưng hoàn toàn không nghe rõ, chân tay sợ hãi tới mức không thể động đậy.
Tiêu Sí Hoành?
Tại sao Tiêu Sí Hoành lại ở đây?
Nếu để Tần Thời Luật bắt gặp liệu cậu có chết không?
Đầu Đường Dục tràn ngập suy nghĩ về tính mạng, cậu ngẩng đầu lên liền nhìn thấy giám sát ở cổng khu dân cư... Tiêu rồi, cậu thầm nghĩ, nếu Tần Thời Luật kiểm tra giám sát, nhất định sẽ nhìn thấy Tiêu Sí Hoành đến tìm cậu, tới lúc đó dù cậu có một trăm tám mươi cái miệng cũng không thể nói rõ ràng!
Cậu sắp chết rồi!!!
Tiêu Sí Hoành ngồi xổm ở trước mặt cậu: "Tiểu Dục, sao em không nói gì? Có phải Tần Thời Luật làm gì em không, em đừng sợ, nói cho anh biết.”
Đường Dục nhìn anh ta không chớp mắt, Tiêu Sí Hoành trước mắt như mọc hai cái sừng quỷ trên đầu, hung ác tới gần, âm thanh quái dị vang vọng bên tai, kèm theo tiếng gọi tử vong— “Bảo bối, mau đến đây chịu chết đi!"
— Không!
Cậu chưa thể chết, cậu phải trốn thoát!
Trong chiếc xe dừng cách đó không xa, mí mắt Lê Thành kịch liệt run lên.
Đường Dục cũng to gan thật đấy, dám hẹn cả Tiêu Sí Hoành tới đây!
Trong kính chiếu hậu là một khuôn mặt u ám, Lê Thành không dám nhìn thẳng vào, sợ vừa nhìn cả chiếc xe sẽ tự bốc cháy.
Lê Thành hận bản thân tìm được chỗ đậu xe quá tốt, chết tiệt, đậu xe ở đây vừa hay thấy họ đang dây dưa với nhau!
Lần trước Lê Thành bị Đường Dục đổ oan vì thích Tần Thời Luật, anh ta còn nghĩ Đường Dục đã thay đổi rồi, kết quả thì hay rồi, cậu ta chỉ cố ý giương đông kích tây, để chủ tịch Tần buông lỏng cảnh giác mà thôi!
Lê Thành cảm thấy như thế này thì không ổn, anh ta phải làm chút gì đó: "Chủ tịch Tần, ngài có cần tôi đi qua..."
Anh ta còn chưa nói xong, Đường Dục đã giơ tay chỉ phía sau Tiêu Sí Hoành, Tiêu Sí Hoành quay đầu lại — Đường Dục điều khiển xe lăn lùi lại một chút, sau đó ngoặt gấp, vù một tiếng lái xe ra ngoài.
Đến cổng khu dân cư, Đường Dục giơ tay: "Anh nhìn bên kia."
Thừa dịp Tiêu Sí Hoành quay đầu lại, Đường Dục dùng tốc độ ba trăm dặm lao xe lăn vào tiểu khu, chiếc xe đẩy nhỏ buộc sau vì xe lăn chạy quá nhanh, bốn bánh xe lăn lóc cóc trên mặt đất, giống như cơ thể nhảy lên, tất cả các bánh xe nhấc lên khỏi mặt đất, lơ lửng trong không trung phía sau chiếc xe lăn.
Khi Tiêu Sí Hoành quay lại, cậu đã bỏ chạy không thấy bóng người đâu nữa rồi.
"?"
"Tiểu Dục!"
Tiêu Sí Hoành đang định đuổi theo, thì nghe thấy Đường Dục liền hét lớn: "Bảo vệ, tôi không biết anh ta!"
Tiêu Sí Hoành: "..."
Ngay cả Lê Thành và Tần Thời Luật đang ngồi trong xe cũng nghe thấy.
Lê Thành: "???"
Sao hẹn gặp riêng lại khác với những gì anh ta suy nghĩ vậy?
Lê Thành sững sờ quay đầu lại, liếc nhìn Tần Thời Luật cũng đang ngẩn người: "Chủ tịch Tần, cái này… " Lê Thành hiếm khi líu lưỡi, thật lâu sau cũng không biết bản thân muốn nói gì: "...Chiếc xe lăn này nhanh quá?"
Anh ta nói gì? Anh ta có thể nói gì? Kết quả như vậy nằm ngoài dự đoán của Lê Thành!
Lê Thành bối rối, rốt cuộc trong đầu Đường Dục đang nghĩ cái gì vậy, tại sao luôn nằm ngoài dự đoán người khác?
Tần Thời Luật nhìn cổng khu dân cư, lông mày vẫn cau lại: "Xe lăn cậu mua trông có vẻ không an toàn lắm."
Lê Thành muốn hỏi chỗ nào không an toàn, anh ta nói: "Ngoại trừ tốc độ hơi nhanh, mọi thứ khác đều ổn mà?" Hơn nữa anh ta cảm thấy người bình thường cũng không thể lái xe với tốc độ đó.
Tần Thời Luật lo lắng nói: “Đằng sau không an toàn, suýt nữa thì va phải em ấy."
Vừa rồi lúc "cất cánh", nếu không phải trong xe đẩy có đồ đè xuống thì đã lao vào đầu Đường Dục rồi.
"..." Lê Thành không nói nên lời: "Chủ tịch Tần, xe lăn tôi mua không có thùng đi kèm, có lẽ do cậu ta tự lắp, thuộc kiểu xây dựng trái phép, chắc chắn là không an toàn rồi."
Tần Thời Luật im lặng một lúc rồi nói: "Vậy thì tìm người lắp cái an toàn phía sau xe lắn đi, như vậy nguy hiểm quá."
Lê Thành: "..."
Sao anh không thử bảo cậu ta tháo ra?
...
Đường Dục lái xe lăn thành xe đua, chưa tới ba phút đã tới nhà, xuống xe Đường Dục không thèm lấy hàng, mà trực tiếp chạy lên lầu luôn.
Thím Trương gọi cậu: "Cậu Tiểu Đường, cậu không lấy hàng à?"
Đường Dục vừa chạy vừa hét: "Đóng cửa lại, có người xấu!"
Cửa lầu hai đóng sầm lại, thím Trương quay đầu lại, thấy Tần Thời Luật từ bên ngoài đi vào.
Thím Trương sửng sốt: "Tiên sinh, cậu Tiểu Đường cậu ấy..."
Tần Thời Luật nhìn xe lăn ném ở cửa: "Em ấy đâu?"
Thím Trương chỉ lên lầu nói: "Chạy lên rồi, hình như phía sau có ai đuổi theo cậu ấy."
Nhìn Tần Thời Luật đi lên lầu, thím Trương thầm nghĩ, người xấu cậu vừa hét chẳng lẽ là Tần Thời Luật?
Đường Dục trở về phòng, vừa đóng cửa đã nhảy lên giường, chui vào trong chăn, không lộ một sợi tóc ra ngoài.
Tiêu Sí Hoành đến tìm cậu đòi mạng sao?
Cậu và Tần Thời Luật đã kết hôn rồi, lẽ nào vẫn phải chết?
Đường Dục hoảng sợ trong lòng, vô cùng sợ hãi.
Mặc dù Tần Thời Luật là thủ phạm tra tấn, giết cậu trong tiểu thuyết, nhưng nói tới cùng, thủ phạm là Tiêu Sí Hoành, sự xuất hiện của hai người này cùng một lúc là thủ phạm góp phần thúc đẩy cái chết của cậu!
"Em làm gì thế?"
Giọng nói đột ngột vang lên khiến Đường Dục run lên.
Sau khi nghe ra giọng nói đó là của ai, Đường Dục càng run hơn...
Tần Thời Luật, sao Tần Thời Luật lại trở về rồi? Anh về khi nào? Không lẽ anh đã thấy Tiêu Sí Hoành tìm cậu rồi sao?
Đường Dục trốn ở trong chăn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.
Làm sao đây, có phải cậu sắp chết rồi không?
Tần Thời Luật nhìn chiếc chăn được cuộn thành một quả bóng rùng mình dữ dội, anh bước tới kéo chăn ra, thấy Đường Dục đang cuộn tròn như một con mèo, hai mắt mở to, trên mặt đầy cảnh giác, như thể nhìn thấy ma.
Tần Thời Luật sửng sốt, cúi người bế cậu từ trên giường lên, ôm vào trong ngực: "Sao vậy?"
Đường Dục co rút lại run rẩy: "Đừng, đừng giết tôi."
Giết cậu?
Nếu không phải vừa rồi thấy cậu ở cổng, Tần Thời Luật có lẽ đã hoài nghi cậu gặp ác mộng.
Tần Thời Luật cau mày: "Ai muốn giết em?"
Đường Dục vùi mặt vào ngực anh không lên tiếng — anh.
Tần Thời Luật nghĩ đến những gì anh vừa mới thấy ở cổng: "Tiêu Sí Hoành?"
Nghe thấy cái tên này, Đường Dục sững người... Quả nhiên anh nhìn thấy rồi.
Tần Thời Luật thấy phản ứng của cậu thì đã hiểu.
Vừa rồi anh ở trong xe không nghe được Tiêu Sí Hoành nói gì với cậu, cho nên lúc đó Tiêu Sí Hoành uy hiếp cậu sao? Đường Dục bị Tiêu Sí Hoành đe dọa vì ăn cắp tài liệu?
Dọa giết cậu để uy hiếp?
Ánh mắt Tần Thời Luật tối sầm lại, anh đã nói mà, Đường Dục ngoan như vậy, sao có thể làm ra chuyện như vậy.
Tần Thời Luật ôm chặt cậu vào trong ngực: "Đừng sợ, anh ta không dám, nếu anh ta dám động đến em, tôi giết cậu ta."
Không biết Đường Dục đang nghĩ gì mà chỉ nghe thấy từ "Giết"*.
*: Trong tiếng trung là hai chữ
...Giết, giết?
Đường Dục run rẩy: "..." Càng, càng sợ hãi hơn.
Đường Dục nắm nhăn âu phục của anh, run giọng nói: "Giết người là có tội, anh tốt nhất đừng phạm pháp."
Tần Thời Luật ôm cậu vào lòng: "Sao nhát gan như vậy?"
"Ừm." Đường Dục nói: "Tôi sợ."
Sợ rằng sau khi anh bị Tiêu Sí Hoành kích thích, anh hắc hoá sẽ kích động giết cả cậu.