Trong số rất nhiều người không biết Đường Dục cũng có một số người biết Đường Dục, chẳng hạn như Tiêu Ngạn Thu, Đường Lạc.
Khi Tiêu Ngạn Thu thấy Đường Dục đi xuống cùng với hai ông cụ thì rất ngạc nhiên, nhưng khi thấy Tần Thời Luật lại hiểu ngay.
Với năng lực của Tần Thời Luật, giới thiệu Đường Dục với giáo sư Vương không khó, khó ở chỗ là Đường Dục lại ngoan ngoãn chịu nghe theo anh sắp xếp, điều này khiến Đường Lạc hơi ngạc nhiên, trong ấn tượng của anh, Đường Dục rất thiếu kiên nhẫn khi đối phó với mấy chuyện này.
Đường Lạc đóng băng tại chỗ.
Cái gì gọi là “có gì cần cứ tìm”?
Đây là lời nên nói với một tên phế vật?
Thấy Chu Bình Giang vỗ vai Đường Dục, quan tâm cậu như con còn cười nói cùng cậu, Đường Lạc nhíu mày, nhìn về phía Tần Thời Luật đang đứng ở sau Đường Dục…
Anh nóng lòng giới thiệu Đường Dục như vậy sao? Không sợ mất mặt à?!
Chu Bằng đứng bên cạnh gãi gãi đầu: "Tình huống gì đây?"
Đường Lạc không nói gì, anh sắp ghen đến chết rồi.
Tần Thời Luật chỉ im lặng đứng phía sau Đường Dục, không muốn cướp đi ánh hào quang của cậu vào giờ phút này.
Được hai vị trưởng bối cưng chiều như vậy, lúc này Tần Thời Luật bằng lòng làm nền cho Đường Dục, nhưng... hình như có người không muốn rời khỏi cậu, luôn không ngừng nhìn về phía cậu.
Đường Dục cảm thấy lần này rất thích hợp để chính thức tuyên bố, chỉ cần số lượng người biết họ kết hôn đủ nhiều, nếu như vai phản diện hắc hóa giết cậu, nhất định phải để ý đến phát ngôn của những người này.
Dù sao những thứ như bùa hộ mệnh thì có càng nhiều càng tốt.
Đường Dục lùi lại phía sau.
Thấy Tần Thời Luật không động đậy,
Đường Dục tiếp tục lùi lại, lưng gần như dựa vào người anh.
Hai tay Tần Thời Luật đỡ lấy lưng cậu: "Làm gì vậy?"
Gan của cậu đúng là càng ngày càng lớn, biết là đang ở nơi đông người như vậy mà vẫn dám dụ dỗ anh.
Đường Dục cảm thấy khó hiểu.
Mau chạm vào đi, không phải anh thích chạm vào tôi nhất sao?
Tần Thời Luật không biết trong đầu cậu đang nghĩ cái quái gì, anh chỉ cảm thấy lúc này không nên khiến người khác hiểu lầm sự ưu tú của cậu bằng cuộc hôn nhân của họ.
Tần Thời Luật gõ nhẹ ngón tay lên lưng cậu: "Ngoan nào."
Đường Dục khó hiểu nhìn anh, ánh mắt dựa dẫm ấy khiến anh ngứa ngáy, Tần Thời Luật suýt nữa không nhịn được muốn nhét cậu vào trong túi rồi mang về.
Cuối cùng Đường Dục không đạt được mong muốn, còn bị ông Vương gọi đi trao đổi thông tin liên lạc với con ông, rồi một nhóm người kéo tới chúc mừng sinh nhật ông Vương.
Đường Dục lui ra khỏi đám người kia, thấy Tần Thời Luật cũng bị vây quanh.
Thôi thôi.
Cậu lười tiến lên, xoay người đi tới một nơi vắng người.
Đột nhiên, một giọng nói không kiên nhẫn phía sau hỏi: "Em gặp được hội trưởng Chu bằng cách nào vậy?"
Đường Dục quay đầu nhìn lại, tự hỏi có phải là mình đang bị ảo giác hay không, cậu thấy sắc mặt Đường Lạc tái nhợt như ma vậy.
Đường Lạc trừng mắt: "Anh đang hỏi em đấy!"
Đường Dục vừa định mở miệng nói, đột nhiên bị ai đó đẩy một chiếc đĩa vào tay, trong đĩa có một đống điểm tâm.
Đường Dục nhìn Vương Từ đưa cái đĩa cho mình, sau đó Vương Từ tiến lên chắn trước mặt cậu, nhìn Đường Lạc mà không kịp điều chỉnh biểu cảm: "Anh hỏi là cậu ấy nhất định phải trả lời sao? Anh là ai?"
Lúc trước nghe họ nói xấu Đường Dục, Vương Từ nhờ thế biết Đường Lạc là ai, anh ấy quay đầu lại nhìn Đường Dục: "Chủ tịch Tần bảo tôi lấy cho cậu ít đồ ăn."
Đường Dục cầm cái đĩa, nhìn Vương Từ như được gặp một cơn mưa đúng lúc: "Cảm ơn."
"Khách sáo cái gì?" Vương Từ liếc Đường Lạc một cái: "Cậu là khách của ông tôi, không tiếp đãi tốt thì ông sẽ đánh tôi chết mất, đi thôi, tôi dẫn cậu tới chỗ yên tĩnh ăn, nếu không sợ rằng cậu sẽ bị khó tiêu.”
Vừa hay Đường Dục cũng không muốn nói chuyện với Đường Lạc, nên lập tức đồng ý đi theo Vương Từ mà không thèm nhìn Đường Lạc một cái.
Vương Từ dẫn Đường Dục tới phòng làm việc khi nãy, Đường Dục vừa ngồi xuống, Vương Từ đã ôm theo một bàn cờ đi ra.
Đường Dục: "?"
Đã nói là sợ tôi bị khó tiêu cơ mà?
“Chơi hai ván đi.” Vừa rồi Vương Từ nhìn thấy Đường Dục chơi cờ với ông: “Cậu cứ việc ăn đi, chỉ cần nói hướng đi để tôi đi là được.”
Đường Dục đặt cái đĩa lên đùi, trên đĩa chủ yếu là đồ ngọt, như macarons, bánh ngọt nhỏ, bánh đậu xanh, bánh da hổ, Đường Dục hỏi: “Cái này là Tần Thời Luật nhờ cậu lấy cho tôi hả?"
Vương Từ nói: "Đúng, anh Tần nói cậu chưa ăn cơm, bảo tôi đi lấy đồ ăn cho cậu, tôi đoán có lẽ cậu sẽ thích những thứ này."
Đường Dục thật sự rất tò mò Vương Từ đoán như thế nào, cậu đâu có thích đồ ngọt.
Nhưng Vương Từ lại thấy cậu trông mềm mại như một chiếc bánh, chắc chắn là thích đồ ngọt.
Đường Dục chỉ ăn một chút cho no bụng, đặt đĩa sang một bên, vừa chơi cờ với Vương Từ vừa nhìn những bức tranh trên tường.
Đến lượt Đường Dục đánh, Đường Dục không đi tiếp, Vương Từ nhìn theo ánh mắt của cậu: "Bức tranh này là do anh tôi mua."
Vương Hưng Đức giới thiệu tất cả người trong nhà họ Vương cho Đường Dục, nhưng hình như chưa từng nhìn thấy anh trai của Vương Từ: "Anh trai anh hôm nay không có ở đây sao?"
"Ừm, không có ở đây." Vương Từ gõ bàn cờ, bảo Đường Dục đi cờ: "Tính anh cả của tôi rất kỳ quái, không thích nói nhiều, chỉ thích thư pháp và tranh cổ, ông Chu là người duy nhất có thể nói vài lời với anh ấy."
Vương Từ nói rất nhanh, có lẽ bị chọt đúng chỗ ngứa nên không ngừng được: "Mấy ngày trước không biết đã có chuyện gì xảy ra, anh ấy đã bỏ ra hai mươi triệu chỉ để giành một bức tranh của người khác, à không, giành tranh đến mức mặc kệ tiệc sinh nhật của ông luôn, lấy tranh rồi tới Lâm Giang để tìm chủ nhân của nó."
Nghe Vương Từ nói "hai mươi triệu", Đường Dục ngẩng đầu lên nhìn anh ấy.
Không thể nào?
Sao có thể trùng hợp đến như vậy?
Một bức tranh trị giá hai mươi triệu, vừa bán hai hôm trước, có lẽ không có nhiều bức tranh bán với mức giá đó.
Đường Dục không biết nên nói gì: "Nhà cậu giàu thật."
Vương Từ cười nói: "Nói như thể chủ tịch Tần không có tiền ấy."
Tần Thời Luật có tiền?
Có lẽ có, nhưng không tiêu cho cậu thì có ích gì?
Trong lòng Đường Dục có chút oán hận, nhưng rất nhanh đã nghĩ thoáng.
-
Ở dưới lầu, Đường Lạc đã bình tĩnh lại, đến chúc mừng sinh nhật ông Vương: “Giáo sư Vương, cháu là bạn của Chính Đình, nghe nói hôm nay ông tổ chức sinh nhật nên cháu đặc biệt đến đây để chúc mừng sinh nhật ông. "
Tối nay có quá nhiều tiểu bối đến chúc mừng sinh nhật Vương Hưng Đức, ông không nhớ rõ nên gật đầu nói qua loa: "Được được được, chơi vui vẻ."
Ông cụ rõ ràng là chỉ nói cho có lệ, căn bản không hề nhìn vào mắt anh, càng không giới thiệu anh với người khác giống như lúc ông giới thiệu Đường Dục.
Đường Lạc xem xét tình hình, anh luôn rất am hiểu những việc như thế này, đột nhiên nói: "Đường Dục là em cháu."
Nghe vậy, quả nhiên Vương Hưng Đức liền quay đầu nhìn lại.
Ngoài Vương Hưng Đức, Chu Bình Giang cũng quan tâm.
Đường Lạc cười áy náy: "Tiểu Dục từ nhỏ đã không hiểu chuyện, vừa rồi có lẽ đã quấy rầy hai vị, mong hai vik bỏ qua cho."
Bình thường khi anh nói những điều này, Hồ Chính Đình sẽ ngay lập tức hiểu và kể cho mọi người biết về sự thiếu hiểu biết của Đường Dục, nhưng lần này thì không.
Đường Lạc cảm thấy kỳ lạ, liếc sang Hồ Chính Đình.
Hồ Chính Đình cau mày, do dự.
Không phải Hồ Chính Đình không muốn giúp anh, mà Đường Lạc hoàn toàn không biết Đường Dục đã khuất phục ông như thế nào, những lời chê bai đó thật sự không có một chút thuyết phục nào.
Đường Lạc nói Đường Dục không hiểu chuyện, Vương Hưng Đức chỉ coi anh khiêm tốn trên lập trường là một người anh: “Không phiền, không phiền, tôi thậm chí còn hy vọng cậu ấy có thể đến để quấy rầy tôi nhiều hơn."
Đường Lạc: "..."
Nhìn thấy vẻ mặt đơ ra của Đường Lạc, Hồ Chính Đình muốn nói cho anh biết Đường Dục đã làm những gì, nhưng ai bảo Đường Lạc không hỏi đã tự tìm tới để gây sự chú ý, cứ như là không thể nhịn thêm được nữa.
Hồ Chính Đình ho khan vài tiếng, ý muốn Đường Lạc rời đi, nhưng Đường Lạc không lại có ý định đó, anh sẽ không bao giờ để bản thân tốn công vô ích.
Anh vờ như không nhìn thấy cái nháy mắt của Hồ Chính Đình, lấy món quà mang theo ra: “Hôm nay là sinh nhật của ông, cháu đã chuẩn bị một món quà tặng ông, ông xem có thích không.”
Anh không đến chuyện của Đường Dục nữa, Hồ Chính Đình thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn thấy Đường Lạc mở chiếc hộp trong tay ra, lấy ra từ trong đó một món đồ sứ.
Hồ Chính Đình cau mày, nhìn Đường Lạc... Tại sao lại là đồ sứ?
Vương Hưng Đức không có nghiên cứu sâu về đồ sứ cổ, cũng không thích lắm, Đường Lạc nghe nói ông sắp tổ chức tiệc sinh nhật, chủ động xin tới, còn hỏi ông thích gì. Hồ Chính Đình rõ ràng đã nói với Đường Lạc những gì ông thích và không thích.
Thấy Đường Lạc cố ý nhìn Chu Bình Giang, dù có ngu ngốc đến đâu cũng hiểu ra một chuyện, trái tim si mê nhiều năm đột nhiên lại nguội lạnh.
Vương Hưng Đức nhận món quà của Đường Lạc, trông không có vẻ gì là thích, ngược lại là Chu Bình Giang cứ nhìn chầm chầm vào món quà.
Thấy Chu Bình Giang chăm chú quan sát, Đường Lạc mới cười nói: "Món quà này cháu nhờ người mua, nghe nói là đồ sứ cuối đời Tống."
Chu Bình Giang liếc nhìn anh một cái, cười cười.
Đường Lạc không nhìn ra nụ cười của Chu Bình Giang có ý nghĩa sâu xa, nghĩ rằng mình đã đặt cược đúng chỗ.
Đúng lúc này, Đường Dục và Vương Từ từ trên lầu đi xuống, Chu Bình Giang vẫy tay với Đường Dục: "Tiểu Đường, lại đây."
Đường Dục đi tới, Chu Bình Giang đưa món đồ sứ ấy cho cậu: "Xem này."
Đường Lạc nhìn Chu Bình Giang đưa đồ sứ cho Đường Dục, anh sợ cậu làm rơi: "Cẩn thận một chút."
Đường Dục nhìn Đường Lạc, cầm lấy món đồ sứ kia, quan sát nó một cách kĩ càng.
Đường Lạc cau mày, nghĩ rằng cậu thì hiểu cái gì?
Cầm bình sứ, Đường Dục nhìn thoáng qua, sau đó liếc nhìn chiếc hộp trong tay Vương Hưng Đức: "Đây là quà sinh nhật của ông?"
Vương Hưng Đức nhận ra có gì đó không đúng trong nụ cười của Chu Bình Giang, giờ nghe được Đường Dục hỏi, ông tò mò nói: "Có vấn đề gì sao?"
Đường Dục đặt đồ sứ trở lại trong hộp: "Ông trả lại đi, thứ này là đồ giả."
Những người xung quanh: "..."
Đùa gì đấy, quà sinh nhật mà giáo se Vương nhận là đồ giả?
Hồ Chính Đình cứng đờ cả người, đột nhiên nhìn về phía Đường Lạc.
Đường Lạc sửng sốt, lo lắng nói: "Đường Dục, em đang nói cái gì vậy? Sao anh lại đi tặng đồ giả cho giáo sư Vương được?"
Dù sao, Đường Lạc cũng là một người bạn được Hồ Chính Đình mời, Hồ Chính Đình cũng nói: " Đường Dục, nếu không biết thì đừng nói linh tinh."
Đường Dục nghi hoặc nhìn Đường Lạc: "Cái này là của anh hả?"
Đường Lạc không nói, nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tần Thời Luật nghe thấy động tĩnh liền đi tới đứng bên cạnh nhằm bảo vệ cậu: "Có chuyện gì vậy?"
Vương Hành không nhịn được nữa: "Có người cứ được nước lấn tới, ở nơi nhiều người như vậy còn có thể bắt nạt cậu ấy?"
Tần Thời Luật không quan tâm có bao nhiêu người, cũng không quan tâm thanh danh Đường Dục ở ngoài dơ dáy như thế nào, anh chỉ biết rằng Đường Dục của anh mềm yếu như một con mèo con, có thể bị bất cứ ai bắt nạt.
Vương Từ chỉ vào Đường Lạc, nói: "Anh ta tặng ông đồ giả, Đường Dục đã nhìn ra rồi."
Sắc mặt Đường Lạc tái nhợt, phản bác lại: "Không thể nào! Tôi đã thông qua rất nhiều người mới mua được, Đường Dục thì biết cái gì chứ? thật là nhảm nhí!"
Dù Đường Dục có hiểu hay không thì Chu Bình Giang cũng là người có tiếng nói nhất, ông lên tiếng: "Thứ này thật sự là đồ giả, cậu nói cậu là anh của Tiểu Đường, lúc mua về không có cho Tiểu Đường xem à?"
Đường Lạc muốn nói, Đường Dục thì biết cái gì? Tại sao phải cho Đường Dục xem?
Vương Hành đã nghe những lời đồn về tên phế vật ngu dốt của nhà họ Đường, nhưng hôm nay ông thật sự đã được mở rộng tầm mắt, lấy tay xoa cằm một cái, hỏi Đường Dục: "Sao cậu biết nó là giả?"
Đổi lại là thứ khác, Đường Dục có thể sử dụng một chút thuật ngữ, nhưng món đồ sứ này lại làm giả một cách quá lộ liễu, đến mức cậu thậm chí không thể tin rằng có người sẽ đem thứ người khác không cần đi làm quà tặng.
Đường Lạc đâu phải không có mắt, không lẽ anh bị ngu?
Đường Dục đau đầu, chậm rãi nói: "Cái này làm rất tệ, tay nghề thậm chí còn không bằng cái đĩa trong tay anh."
Vương Hành: "..."
Bát và đĩa của họ đều là đồ sứ của thị trấn Cảnh Đức chính hiệu, ngay cả khi Đường Lạc tặng gì đó giống với đồ sứ của trấn Cảnh Đức cũng phải tốt hơn đồ từ dây chuyền lắp ráp.
Nghe nói không bằng đĩa của mình, Vương Hành ngừng nói, liếc nhìn Hồ Chính Đình — người mà cháu mang đến rốt cuộc là cái thể loại nào vậy?
Xung quanh hoàn toàn yên ắng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Đường Lạc và Đường Dục, trước đây đã từng xảy ra rất nhiều cảnh tượng như vậy, nhưng khác biệt ở chỗ, cách nhìn của họ trước đây chỉ có ngưỡng mộ Đường Lạc và khinh bỉ Đường Dục, nhưng bây giờ lại ngược lại.
Đường Lạc chưa bao giờ mất mặt như thế này?
Những ánh nhìn xung quanh đều hướng về anh khiến anh thật sự rất muốn tìm một cái hố để chui xuống.
Anh không thể tin được thứ mình đã bỏ ra hơn năm triệu để mua lại là đồ giả, cho dù là đồ giả, cũng không phải do anh cố ý mua! Tại sao lại phải bóc mẽ ngay tại chỗ? Chắc chắn là Đường Dục cố ý! ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cuối cùng, trò hề này được kết thúc bởi ông Vương: "Được rồi, thành tâm thành ý là được, cảm ơn vì món quà của cậu."
Vương Hưng Đức đưa đồ sứ cho con trai cả, sau đó nói với Đường Dục: "Nào, lên lầu chơi với tôi hai ván."
Những người xung quanh tụ tập nhanh giải tán cũng nhanh, ngay khi ông rời đi, họ gần như đã hoàn toàn giải tán, để lại Đường Lạc với khuôn mặt tái nhợt và Hồ Chính Đình đang hối hận vì đã mang Đường Lạc đến đây.
Hồ Chính Đình hỏi Đường Lạc: "Tại sao lại tặng ông thứ này?"
Hai mắt Đường Lạc đỏ bừng tức giận nhìn Hồ Chính Đình: "Cậu cũng tin lời Đường Dục nói? Cho rằng tôi cố ý tặng ông đồ giả?"
Đường Lạc rất ít khi có biểu cảm như vậy, bình thường Hồ Chính Đình chắc chắn sẽ không hỏi thêm, nhưng hiện tại anh ta rất muốn biết tại sao anh lại làm như vậy: “Cái tôi nói không phải vấn đề thật hay giả, tôi đang hỏi cậu tại sao lại tặng ông đồ sứ."
Tất nhiên Đường Lạc biết anh ta định hỏi gì, anh nghĩ mình có thể tìm cớ để bỏ qua chuyện này nhưng Hồ Chính Đình lại không cho anh cơ hội đó.
Anh ấp úng nói: "Tôi… tôi vốn định tặng ông một bàn cờ, nhưng cậu nói ông đã có mấy cái bàn cờ rồi nên tôi muốn tặng cái khác."
Tặng thứ khác là tặng đồ sứ sao?
Anh rõ biết ông không thích.
Hồ Chính Đình lúc này đang rất nghi ngờ anh, không chỉ nghi ngờ mục đích anh tặng đồ sứ, mà còn nghi ngờ những gì anh đã nói về Đường Dục trước đó.
Nghĩ kỹ lại thì cả anh ta cũng không biết rõ về Đường Dục, tất cả những gì anh ta biết về Đường Dục đều là từ Đường Lạc và những người bạn cũ, hình như những người bạn của Đường Lạc luôn nói xấu Đường Dục.
Đám vô học, nhàn rỗi lại thích sinh chuyện thị phi, có ai mà anh ta chưa gặp? Trước khi nghe kể về những chuyện này, anh ta thậm chí còn chưa từng gặp qua Đường Dục lần nào!
Tất cả mọi thứ hiện tại đang khiến anh ta thay đổi nhận thức về Đường Lạc.
Đường Lạc có thật sự thành thật với anh ta?
Nếu vậy, hành vi của anh vào tối nay là thế nào?
Anh ta thừa nhận rằng món quà mà Đường Lạc mang đến để tặng ông không phải là thứ gì đáng giá, nhưng thà tự tay viết một lời chúc như Đường Dục còn hơn là tặng một món “đồ cổ xa xỉ” hay sao.
"Đường Dục có thật là vô dụng như cậu nói không?”
Lời vừa ra khỏi miệng như những chiếc kim châm cắm vào thân thể Đường Lạc, cổ họng anh nghẹn lại, nhìn Hồ Chính Đình bằng ánh mắt như không thể tin nổi những gì anh ta vừa nói: "Ý của cậu là?"
Đường Lạc nhất thời hoảng sợ, anh không biết Đường Dục đã làm gì, ngay cả Hồ Chính Đình vẫn luôn đứng về phía anh giờ cũng bắt đầu dao động.
Đường Lạc thầm nghĩ nhất định không được để anh ta đứng về phía Đường Dục, nói: "Cậu không biết cậu ta là người như thế nào sao?"
Hồ Chính Đình nhìn anh: "Nghĩ lại thì… đúng là tôi không biết."
Đường Lạc: "..."
“Cậu ta chơi cờ với ông tôi, còn tặng ông tôi một bức thư pháp." Hồ Chính Đình cau mày, hỏi lại: "Cậu ta có thực sự vô dụng như cậu nói không?"
Đường Lạc: "???"
Chơi cờ? Thư pháp?
Đùa à!