Vương Hành dẫn Tần Thời Luật lên tầng hai để tìm người, bàn cờ vẫn còn nguyên vẹn được đặt ở đây nhưng lại không thấy bóng dáng Đường Dục đâu cả.

Vương Hành nhìn bàn cờ, nghi ngờ cau mày — có vẻ nó không hoàn toàn nguyên vẹn, hình như bị thiếu vài quân cờ.

Hồ Chính Đình đi cùng với họ, nhìn thấy những quân cờ vừa rơi vãi trên mặt đất đã được đặt trở lại, nói: "Đây là do Vương Từ bày, vừa rồi Vương Từ đã ở đây."

Vương Từ tuy ăn chơi lêu lổng nhưng lại là người giống ông cụ nhất trong thế hệ trẻ, ngoại trừ ông ra thì Vương Từ cũng rất thích chơi cờ, anh ấy có thể xếp lại bàn cờ cũng là chuyện bình thường.

Tần Thời Luật vốn dĩ không hề để ý bàn cờ, anh hỏi: "Người đâu?"

 Vương Hành không biết?

Thậm chí cả Hồ Chính Đình còn không biết.

Đường Dục không ngờ lại có thể gặp Chu Bình Giang ở đây, Chu Bình Giang cũng ngạc nhiên không khác gì cậu.

Đường Dục phá ván cờ ngay trước mặt Vương Từ, Vương Từ hào hứng xoay người ba vòng rồi kéo cậu vào phòng làm việc.

Vương Từ không thèm gõ cửa, vào cửa cũng không chào hỏi bất kỳ ai, đẩy Đường Dục qua nói: "Ông nội, cậu ấy chính là người phá ván cờ mà ông đã bày ra ngoài kia.”

Vương Hưng Đức không tin: "Cậu ta sao?"

Thoạt nhìn thấy đứa trẻ này có vẻ không lớn bằng Vương Từ.

“Tiểu Đường?” ông Chu nhìn Đường Dục, không biết do gặp cậu ở đây là chuyện ngoài ý muốn, hay bất ngờ vì nghe thấy cậu là người đã phá ván cờ: “Cậu còn biết đánh cờ nữa sao?”

Đường Dục còn chưa hoàn hồn trước sự nhiệt tình bất ngờ của Vương Từ, vẫn hơi ngơ: "Có biết một chút."

Chu Bình Giang nghe vậy, trên mặt lập tức hiện lên một tia sáng, khoe khoang với Vương Hưng Đức: "Cậu ấy chính là bạn nhỏ mà tôi đã nhắc với ông đấy, sao hả, mắt nhìn người của tôi được chứ?"

Vẫn còn một số học sinh của Vương Hưng Đức đang đứng trong phòng nghiên cứu, là học sinh của giáo sư Vương, họ đều được gọi đến để nghiên cứu ván cờ này, nhưng không ai làm được gì cả.

Vương Hưng Đức thật sự không tin vào những gì người khác nói, ông đã bày ra ván cờ này, một năm rưỡi cũng không có ai phá được, sao có thể bị phá bởi một đứa nhóc như vậy chứ!

Một trong những học sinh của Vương Hưng Đức, Khương Nghiêu, nhìn về phía Đường Dục đang đứng, lấy bàn cờ ra: "Thầy, cứ chơi thử một ván là sẽ biết?"

Vương Hưng Đức ngay lập tức trở nên hứng thú.

Đường Dục bị Vương Từ đẩy qua: "Mau đi, cùng ông nội kết thúc ván cờ ngoài kia."

Không phải Đường Dục không thích chơi cờ, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, nên trực tiếp ngồi xuống đánh cờ với ông.

Hai mươi phút sau, ván cờ dần kết thúc, cờ đen của giáo sư Vương thua cờ trắng của Đường Dục, thắng thua rõ ràng, không còn đường nào để cứu giản.

Vương Hưng Đức nhìn bàn cờ rồi lại nhìn Đường Dục, cuối cùng cười ha hả nói: "Đã hơn một năm rồi, không ngờ có người có thể phá ván cờ của tôi."

Khương Nghiêu nhìn Đường Dục với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Vương Hưng Đức bắt đầu nổi hứng, kéo Đường Dục chơi tiếp ván khác.

Ván cờ mới diễn ra hồi lâu, mẹ Vương Từ đã lên gọi mấy lần, nhưng ông cụ mãi không chịu xuống.

Phương Nhã Quân thật sự hết cách, khi xuống lầu đụng phải Vương Hành: "Lên xem đi, bố lại nghiện cờ rồi, gọi thế nào cũng không chịu xuống."

Vương Hành và Tần Thời Luật đã tìm Đường Dục khắp nơi, cả trên và dưới lầu đều không thấy, Tần Thời Luật gửi tin nhắn cho Đường Dục nhưng cậu cững không trả lời, anh đang định gọi cho cậu thì gặp chị hai của Vương Hành.

Vương Hành nói với Tần Thời Luật: "Tớ đi trước xem thế nào."

Đúng lúc đầu bên kia điện thoại của Tần Thời Luật nghe máy, anh gật đầu với Vương Hành, sau đó hỏi người trong điện thoại: "Em đang ở đâu?" 

Đường Dục đang suy nghĩ nước đi tiếp theo, bình tĩnh nói: "Em đang ở phòng làm việc."

Tần Thời Luật kéo Vương Hành: "Nó ở chỗ nào?”

Khi Hồ Chính Đình đi lên liền bắt gặp Vương Hành đang đưa Tần Thời Luật đến phòng làm việc, Hồ Chính Đình cảm thấy có chuyện thú vị để xem nên lặng lẽ đi theo họ.

Trong phòng, Đường Dục và ông Vương mỗi người ngồi ở một bên, Vương Từ cùng các học sinh khác của Vương Hưng Đức đứng ở một bên, Chu Bình Giang cũng ngồi ở một bên.

Chu Bình Giang bĩu môi: "Ông Vương, e rằng ván này ông lại thua rồi."

Vương Hưng Đức không tin: "Không thể nào, tôi không tin tôi không thể thắng một đứa nhóc?" Nói xong, Vương Hưng Đức đánh một quân cờ vào giữa bàn.

Đường Dục chăm chú nhìn bàn cờ, dùng đầu ngón tay trắng nõn như phấn lật một quân đen.

Khi Tần Thời Luật đi vào, đã thấy cảnh như vậy, anh chưa bao giờ nhìn thấy Đường Dục có dáng vẻ nghiêm túc như vậy, mí mắt hơi rũ xuống, lúc đặt cờ thân thể hơi nghiêng về phía trước, nhưng lưng không cúi, giống như một con chim Bạch Dương nghiêng nghiêng, mang vài phần cố chấp không chịu nhận thua.

Vương Hành vừa định gọi thì Tần Thời Luật đã kéo anh lại, nói: "Đừng làm ồn."

Vương Hành: “?” Không phải tới đây để tìm người sao?

Ngay khi Đường Dục hạ cờ đen, Chu Bình Giang đã tấm tắc khen ngợi: "Nước cờ này của Tiểu Đường hay quá.”

Vương Hưng Đức liếc ông: "Cậu ấy đi nước nào chả hay?"

Chu Bình Giang cười ha ha: "Cũng đúng."

Khương Nghiêu nhìn ván cờ, cười nói: "Thầy, e là lần này thầy gặp phải đối thủ đích thực rồi."

Vương Hưng Đức biết kết quả ván này đã được định đoạt, nhưng vẫn cố gắng: "Phiền quá, đừng quấy rầy, để tôi suy nghĩ."

Khương Nghiêu cười, ngậm miệng lại.

Chu Bình Giang tặc lưỡi: “Già rồi mà không chịu nhận thua là không được đâu.”

Vương Hưng Đức hùa theo: "Không phải vẫn chưa phân thắng thua à?"

Vương Hành không mấy am hiểu về cờ, chỉ đơn giản cảm thấy tò mò về Đường Dục, người đang chơi cờ với ông cụ, anh vỗ vai Vương Từ.

Vương Từ đang nhìn chằm chằm thế cờ thì quay lại: "Chú?"

Vương Hành hất cằm về phía hai người đang đánh cờ: “Có chuyện gì vậy, sao vẫn còn đánh.”

Vương Từ liếc nhìn Tần Thời Luật đang đứng bên cạnh Vương Hành: "Chú Tần, chú cũng tới rồi.” Sau khi chào hỏi Tần Thời Luật, Vương Từ nói: "Cậu ấy vừa phá ván cờ của ông ở bên ngoài, nên cháu dẫn cậu ấy vào, nhưng ông Chu lại biết cậu ấy, còn không ngừng tâng bốc cậu ấy, ông không tin nên hai người mới cùng phân tài."

Vương Hành hỏi Tần Thời Luật: "Cậu ấy biết ông Chu à?"

Ông Chu là hội trưởng hội thương mại của thành phố Phú Dương, đâu phải ai cũng quen được, nếu không phải nhờ vào nhà họ Vương, Vương Hành chắc chắn sẽ không gặp được Chu Bình Giang.

Vương Hành nghĩ do Tần Thời Luật giới thiệu, nhưng Tần Thời Luật lại nói: "Tớ cũng không biết."

Tần Thời Luật chăm chú nhìn Đường Dục ngồi đó chơi cờ, ánh mắt nghiêm túc của cậu khiến Tần Thời Luật cảm thấy tự hào khó tả, ngược lại anh không quan tâm đến việc cậu biết hội trưởng hội thương mại.

Hồ Chính Đình theo sau, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì chết lặng.

...Là do anh ta bị hoa mắt sao? Đường Dục đang chơi cờ với ông?!

Chơi cờ với ông lại có thể khiến ván cờ trở nên căng thẳng như vậy mà là kẻ ngốc à? Một người có thể làm quen với hội trưởng hội thương mại, khiến hội trưởng Chu khoe khoang như vậy có thể là phế vật sao?

Hồ Chính Đình lại nghĩ về bóng lưng mà anh ta nhìn thấy bên ngoài nhà hàng hôm đó.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ là Đường Dục?

Trò chơi kết thúc với tỷ số hòa vì Đường Dục nhìn thấy Tần Thời Luật và muốn kết thúc trò chơi nhanh chóng nên bắt đầu thả nước.

Nhưng Vương Hưng Đức chơi cờ đã lâu như vậy, sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của cậu, ông bất mãn nói: "Không được không được, là do cậu cố ý, chúng ta chơi thêm một ván đi."

Chu Bình Giang biết ông là kỳ thủ, bắt được ai là lại hận không thể giữ người ta ở lại, Chu Bình Giang nói đỡ cho Đường Dục: "Vừa vừa thôi, người ở dưới đang đợi ông, ông còn muốn lôi kéo Tiểu Đường đến bao giờ?"

Nếu không nói tới thì có lẽ Vương Hưng Đức đã quên mất hôm nay là sinh nhật của mình, ông hỏi Đường Dục: "Cậu cũng tới đây để chúc mừng sinh nhật tôi sao?"

Đường Dục chỉ biết hôm nay là sinh nhật của một ông cụ, nhưng lại không biết đó là ai, nghe câu hỏi của ông thì Đường Dục cũng gật đầu: "Ừm."

Vương Hưng Đức vui vẻ nói: "Nếu những người đến chúc mừng sinh nhật tôi đều như cậu thì tốt biết mấy, lát nữa khoan hãy rời đi. Chúng ta chơi thêm hai ván nữa."

Đường Dục không biết mình có thể ở lại được hay không, cậu ngẩng đầu nhìn Tần Thời Luật.

Thấy cậu cứ nhìn về phía sau, Vương Hưng Đức quay đầu nhìn thoáng qua: "Đây không phải là cậu nhóc nhà họ Tần sao?" ( truyện trên app T𝕪T )

Tần Thời Luật và Vương Hành là bạn cùng lớp, trước đây đã từng đến nơi này vài lần: "Chú Vương."

Vương Hưng Đức chỉ vào Đường Dục, hỏi Tần Thời Luật: "Sao đứa trẻ này cứ nhìn cháu thế? Cháu là người dẫn nó tới à?”

Tần Thời Luật gật đầu, nói với một giọng điệu đầy tự hào: "Ừm, người yêu cháu."

Khuôn mặt tươi cười của Vương Hưng Đức đột nhiên đông cứng lại: "...Cái gì?"

Không biết là do chất giọng đầy kinh ngạc của Vương Hưng Đức, hay lời Tần Thời Luật quá bất ngờ, phòng làm việc rơi vào im lặng trong mấy giây.

Khương Nghiêu cau mày, nhìn về phía Đường Dục, chỉ thấy đứa trẻ ngoan ngoãn kia nhìn Tần Thời Luật.

Nếu ở những thời điểm khác, họ có thể ngạc nhiên khi chủ tịch Tần của tập đoàn Đằng Phong đã kết hôn, nhưng bây giờ, họ ngạc nhiên khi người trông có vẻ trẻ trung được giáo sư Vương và hội trưởng Chu cùng nhau khen ngợi đã kết hôn, đối tượng kết hôn còn là Tần Thời Luật.

Vương Hưng Đức kinh ngạc nhìn qua lại giữa hai người: "Người yêu?"

Chu Bình Giang cũng kinh ngạc, hỏi Đường Dục: "Tiểu Đường, cậu kết hôn rồi?"

Đường Dục ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm, mọi người có muốn xem giấy đăng ký kết hôn không?"

Chu Bình Giang: "..." Chắc là không cần.

Nghĩ đến lần trước cậu đem giấy đăng ký kết hôn đi khoe với cô Lý, Tần Thời Luật không nhịn được cười, nói: “Em còn mang theo giấy kết hôn?”

“Đương nhiên là không rồi.” Đường Dục lấy điện thoại di động ra: “Lỡ làm mất thì sao? Tôi đã chụp lại một tấm rồi.”

Tần Thời Luật: "..."

Cậu sẵn sàng để khoe nó bất cứ lúc nào?

Khi Vương Hưng Đức và Chu Bình Giang nhìn thấy ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn trên điện thoại của Đường Dục, cả hai đều cảm thấy "thật đáng tiếc" giống như Tần Nguyên.

Mặc dù gia cảnh của Tần Thời Luật rất tốt còn có tiếng trong ngành, nhưng vẫn mang tiếng xấu.

Về phần Đường Dục, một đứa trẻ đáng yêu, biết chơi cờ, am hiểu đồ cổ, nho nhả lễ độ, rất biết kiềm chế, tại sao lại kết hôn với một thương gia?

- Bị mù!

Hôm nay tới chúc mừng sinh nhật ông, Đường Dục vốn dĩ chỉ là hàng đính kèm của Tần Thời Luật, giờ Đường Dục được Vương Hưng Đức mời riêng, thậm chí còn được hoan nghênh hơn cả Tần Thời Luật.

Đường Dục cảm thấy có chút thất lễ khi tay không mà đến dự tiệc sinh nhật của ông cụ, nhưng cậu thực sự không mang theo gì cả.

Đường Dục nói: "Vậy tôi viết thư pháp tặng ông nhé.”

Nghe nói cậu biết viết thư pháp, Vương Hưng Đức lập tức yêu cầu Vương Từ chuẩn bị bút và mực.

Vương Hưng Đức cũng có một đứa cháu trai yêu thích thư pháp, trong nhà đương nhiên không thiếu những thứ này, nhưng việc chuyển đồ rất tốn sức, Vương Từ đề nghị Đường Dục đến phòng làm việc bên cạnh.

Căn phòng này khác hẳn căn phòng lúc nãy, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi mực, trên tường treo mấy bức thư pháp và tranh vẽ, trên tủ còn đặt những cuộn giấy.

Người theo vào rất nhiều, Đường Dục không có thời gian nhìn kỹ, giấy Tuyên Thành được trải trên mặt bàn, hai bên còn có chặn giấy, Đường Dục vốn rất quen thuộc với những thứ này,  Vương Từ thì không giúp gì nhiều.

Chu Bình Giang nhìn cậu này mọi thứ ra một cách thành thục, sự tán thưởng từ trong đáy mắt càng rõ thêm.

Ngay từ khi Đường Dục chọn nghiên mực, mặc dù Chu Bình Giang biết rõ cậu có thể viết được, nhưng tới khi cậu viết dòng chữ “Phúc Thọ Khang An”, Chu Bình Giang vẫn rất kinh ngạc.

“Hay!” Chu Bình Giang không khỏi khen ngợi.

Tần Thời Luật cũng kinh ngạc.

Tần Thời Luật nghĩ đến chiếc bút lông mà Đường Dục đã mua trước đó, cậu còn buồn bã vì nó không được như ý muốn, lúc đó anh cứ tưởng cậu chỉ mua cho vui, nhưng không ngờ cậu thật sự biết viết, lại còn viết rất đẹp.

Hồ Chính Đình: "???"

Đã bảo cậu là phế vật cơ mà?

Phế vật nào biết viết thư pháp bằng bút lông?

Đầu của Hồ Chính Đình dần rối bù lên.

Chữ ký ở cuối, Đường Dục chỉ viết một chữ "Đường", cậu đặt bút xuống, nhìn về phía Vương Hưng Đức: "Chúc mừng sinh nhật ông, trường thọ phúc trạch ."

Vương Hưng Đức liên tục lặp đi lặp lại từ "được", điều này cho thấy mức độ hài lòng của ông thậm chí còn vượt qua mấy trận cờ lúc nảy.

Vương Hành nhỏ giọng hỏi Tần Thời Luật: "Sao cậu ấy khác với những gì tớ đã nghe quá vậy?"

Tần Thời Luật cười mà không nói.

Anh không chắc, Đường Dục cũng không giống như anh nghĩ.

Dù sao cũng do anh biết quá ít, ấn tượng của Tần Thời Luật đối với cậu chỉ dừng lại lúc cả hai còn bé, sau này lớn lên đều nghe qua tin đồn, nghe nói cậu ngu dốt như thế nào, nghe nói cậu bị Đường Vĩ Hoành nuôi phế như thế nào.

Giờ thấy cậu không chỉ biết chơi cờ, mà còn viết chữ, trong lòng Tần Thời Luật vừa tự hào vừa có chút bất an, nếu như ngày đó Đường Dục không đề nghị kết hôn, nếu lúc đó anh từ chối, có phải cả đời anh sẽ không bao giờ phát hiện khía cạnh đáng tự hào này của cậu?

Nghĩ đến đây, Tần Thời Luật không khỏi nhíu mày.

Giữa đám thế hệ trẻ, khó tránh Vương Hưng Đức thích cậu, nhưng chỉ là tán thưởng, không chỉ là đối với một học sinh thông minh, mà còn là cảm giác tương thân tương ái, tiếc nuối vì gặp nhau quá muộn.

Vương Hưng Đức chỉ Vương Hành, Vương Từ và Hồ Chính Đình, đồng thời chỉ các học sinh của mình: "Mọi người mau học hỏi đi, học hỏi Tiểu Đường, đừng chỉ kiếm tiền, kiếm nhiều có ích lợi gì, không phải là thứ sống tiêu không hết chết không mang theo à?"

Đường Dục mím môi, muốn nói tiền rất hữu dụng.

Vừa ngẩng đầu nhìn lên thì Đường Dục đã bắt gặp một bức tranh trên tường, cậu sững người một lúc.

Đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy bức tranh của mình, là bức tranh người đàn ông đeo kính đã bị lấy đi ở Đàm Phượng Lâu, bức tranh xuyên thư cùng cậu…

Chu Bình Giang chú ý tới ánh mắt của cậu, cười nói: "Còn nói không thích bức tranh này, mỗi lần nhìn thấy nó cậu đều trừng to mắt."

Đường Dục hỏi: "Sao bức tranh này lại ở đây?"

Chu Bình Giang nói: "Người mang bức tranh đi lần trước tên là Vương Tô, là người trong gia đình, con trai cả của ông Vương."

"..."

Đường Dục thở dài, quả nhiên là thế giới tiểu thuyết, mọi người đều phát triển xoay quanh nhân vật trong truyện, quan hệ giữa các nhân vật gần như là một vòng tròn.

Vương Hưng Đức nhận quà sinh nhật của Đường Dục, nhưng vẫn yêu cầu Đường Dục chơi thêm hai ván, lúc nãy chưa chơi đã.

Sau khi được sự cho phép của Tần Thời Luật, Đường Dục mới gật đầu đồng ý, Vương Hưng Đức thấy vậy, có chút bất mãn với Tần Thời Luật: "Không phải chỉ là kết hôn à, cháu quản nghiêm quá, đánh cờ cũng phải chờ cháu gật đầu?"

Ông lão đâu bất mãn với cái gật đầu của Tần Thời Luật, đơn giản là chê Tần Thời Luật, vô duyên vô cớ tìm người, thật phiền phức.

Vương Hành không thể chịu đựng được nữa: "Chuyện hai vợ chồng nhà người ta bố cũng xen vào sao?"

Tần Thời Luật nói: "Cháu sẽ không ngăn cản em ấy làm những gì em ấy thích."

Chỉ một câu nói Tần Thời Luật đã đánh tan bầu không khí đó.

Ông cụ coi thường anh vì anh thô tục, sợ rằng anh sẽ làm mất khí chất của Đường Dục, nhưng Tần Thời Luật nói anh sẽ không ngăn cản cậu làm những gì cậu thích.

Sắc mặt Vương Hưng Đức tái nhợt, hài lòng gật đầu, lại khẳng định thiếu niên mà ông luôn tán thưởng: "Cũng không tệ."

Nhà họ Vương có quy tắc nghiêm ngặt, khi xuống lầu, người nhỏ tuổi phải đi sau người lớn, Tần Thời Luật bằng vế Vương Hành, theo sau là học sinh của Vương Hưng Đức, Vương Từ và Hồ Chính Đình ở cuối.

Tuy nhiên, Đường Dục bị Vương Hưng Đức kéo và đi giữa ông và Chu Bình Giang, không hiểu sao có cảm giác như cậu được thăng lên một vế.

Ngay khi mọi người đang thắc mắc người thanh niên đi bên cạnh hội trưởng Chu và giáo sư Vương là ai, Vương Hưng Đức đã gọi hai người con trai còn lại tới.

Con trai cả của Vương Hưng Đức, Vương Khải, đã gần năm mươi tuổi, hiện là Cục trưởng Cục Thuế, con trai thứ hai, Vương Tự, là bố của Vương Từ và Vương Niệm, là Cục trưởng Cục Bất động sản.

Họ là chủ nhân của bữa tiệc, họ cũng là đối tượng hay được nịnh hót khiến nhiều người cố tình lẻn vào bữa tiệc.

Hai người đều nên được Đường Dục gọi là chú, lúc này bị Vương Hưng Đức  gọi lại nói: "Nào, mau lại làm quen đi, đây là Tiểu Đường. Tiểu Đường, đây là hai đứa con trai của tôi, hai người có thể thêm liên lạc, sau này có gì cần cứ tìm chúng, không cần khách sáo."

Vương Khải, Vương Tự: "..."

Mọi người có mặt: "???"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play