Đường Dục vốn tưởng gặp Tiêu Ngạn Thu đã đủ xui xẻo rồi, cậu càng không ngờ đến, cậu lại gặp được cô Lý là cái người lần trước xem mắt với Tần Thời Luật!

Cứu mạng, giờ cậu rời đi còn kịp không?

Đường Dục vừa định quay lại tìm Tần Thời Luật, đã bị Lý Hy Nhã ngăn lại, Lý Hy Nhã cũng rất kinh ngạc, cô không ngờ đến sẽ lại gặp được cậu, hay trong trường hợp như vậy: “Là cậu?”

Đi chung với Lý Hy Nhã là cháu gái Vương Niệm của Vương Hưng Đức, cô ấy hỏi Lý Hy Nhã: “Quen nhau à?”

Lý Hy Nhã hừ cười một tiếng nói: “Không quen, chỉ từng gặp khi xem mắt.”

Vương Niệm sửng sốt: “Đối tượng xem mắt cậu nhắc lần trước là cậu ta?”

Lý Hy Nhã nói: “Đó là đối tượng kết hôn của đối tượng xem mắt, đã đưa cho tôi xem giấy đăng ký kết hôn.”

Vương Niệm: “...”

Vương Niệm đã nghe chuyện này từ Lý Hy Nhã, lúc đó cô ấy rất tò mò không biết ai lại gan như vậy, dám giở trò trước mặt cô cả nhà họ Lý, bây giờ chính chủ đang đứng trước mặt, Vương Niệm nhìn Đường Dục nói: “Sao lại có cảm giác như đã từng gặp ở đâu rồi?”

Vương Niệm vừa dứt lời, Hồ Chính Đình đã dẫn mấy người khác đi tới: “Không phải đã từng gặp rồi à, chị quên rồi sao, người đó là cậu chủ nhỏ nhà họ Đường, hai năm trước trong bữa tiệc nhà họ Chu là bị cậu ta phá hỏng.”

Nói đến như vậy thì Vương Niệm mới nhớ ra, vào hai năm trước cô ấy và đại ca nhà họ Chu còn chưa kết hôn, nhưng trên người đã có hôn ước, cô ấy cũng có mặt trong bữa tiệc đó, lúc đó cậu chủ nhỏ nhà họ Đường là hùng bá một phương với việc không khoan nhượng, cho nên trong bữa tiệc của người ta mà đánh nhau với con trai út nhà họ Chu.

Cô ấy vẫn nhớ rõ, nguyên nhân lúc đó bọn họ đánh nhau hình như là vì cậu hai nhà họ Tiêu.

Vương Niệm lại nhìn Đường Dục, khó trách cô ấy không nhận ra, người này quả nhiên đã thay đổi rất nhiều.

Trong số những người đi chung Hồ Chính Đình không chỉ có Đường Lạc, mà còn có Chu Bằng là người đã đánh nhau với Đường Dục mà vào đồn cảnh sát lần trước.

Chu Bằng nói những lời kỳ quái: “Đường Lạc, đây không phải là em trai cậu à? Dịp như vậy mà còn dám mang cậu ta tới đây, không sợ cậu ta phá hỏng tiệc sinh nhật của ông ngoại Chính Đình sao?”

Chu Bằng không biết Đường Dục đi chung với ai, nhưng Đường Lạc có lẽ đã đoán ra rồi, vừa rồi anh ta đã thấy Tần Thời Luật, nhưng không tìm thấy cơ hội để chào hỏi.

Thấy Tần Thời Luật để Đường Dục ở đây một mình, Đường Lạc nghĩ rằng, mối quan hệ của họ có thể không tốt như vậy.

Đường Dục không muốn dây dưa với Đường Lạc, vô thức bác bỏ những lời của Chu Bằng: “Tôi không đến với anh ta—”

“Được rồi.” Đường Lạc cắt ngang lời cậu: “Em tự tìm chỗ đứng đi, đừng làm loạn.”

Chuyện Đường Dục và Tần Thời Luật kết hôn không có nhiều người biết đến, nhà họ Tần cũng không có công khai, Đường Lạc cũng không muốn chuyện này bị công bố rộng rãi.

Đường Dục không hiểu mà nhìn Đường Lạc, lẽ nào người gây chuyện không phải là mấy người sao?

“Nhường đường một chút.” Đường Dục không muốn nói chuyện với bọn họ nữa, cậu muốn tìm một chỗ để ngồi xuống.

Thấy cậu rời đi như vậy, Hồ Chính Đình cứ nhìn chằm chằm bóng lưng của cậu, càng nhìn càng giống người đi ăn chung với Tần Nguyên hôm đó.

Nhưng nghĩ đến chuyện Tần Nguyên có nói người đó đã kiếm được một nghìn vạn, Hồ Chính Đình lắc đầu.

Không thể là cậu.

Ở bên kia Chu Bằng đang nói với Vương Niệm và Lý Hy Nhã về hành vi vô lý của Đường Dục trong những năm này, không bao lâu sau, Hồ Chính Đình cũng tham gia, bọn họ giống như đã quen với kiểu chuyện này, vì vậy mà hai người cứ anh một lời tôi một câu như vậy, đã  trực tiếp nói xấu Đường Dục đủ điều muốn có bao nhiêu khó nghe thì có bấy nhiêu khó nghe thế đấy.

Ban đầu Lý Hy Nhã không quan tâm đến buổi xem mắt, nhưng khi nghe được Đường Dục là một người như vậy, cô vẫn nhíu chặt mày.

Cô lại bị loại người như vậy đánh bại, nếu bị truyền ra ngoài chẳng phải cô sẽ xấu hổ chết sao?

Vương Từ đang ngồi trên ghế cao, vừa mới chơi xong một ván game, anh ấy đã nhảy xuống khỏi ghế, đi tới trước mặt Vương Niệm liếc một cái: “Vừa mới kết hôn đã thành người phụ nữ nhiều chuyện rồi?”

Vương Từ và Vương Niệm là chị em ruột, Vương Từ mang lại cảm giác thất học bất tài, nhưng từ xưa đến nay nhà họ Vương luôn chú trọng đến lễ nghi giáo dưỡng, Vương Từ không học tốt lễ nghi, nhưng vẫn còn giáo dưỡng, cũng không thể hai bên đều không có được  chứ?

Nếu đổi lại là người khác đứng đây mà nói nhảm thì anh ấy cũng chẳng thèm quan tâm, nhưng khi nghe thấy Hồ Chính Đình đứng đây mà nói người khác là đồ thối nát, thì Vương Từ thật con mẹ nó buồn cười mà.

Anh ta còn có mặt mũi mà nói người khác à?

Cha của Hồ Chính Đình và cô hai của Vương Từ đã ồn ào đòi ly hôn được vài năm, nhưng Hồ Chính Đình lại giống như không có việc gì cả, mà ở bên ngoài bao nuôi người tình cũng sắp bao nuôi thành một hàng dài, quan trọng là nam nữ anh ta đều ăn cả, bất kể người nào anh ta cũng chơi được.

Vương Từ cảm thấy anh ta đúng là chân truyền của ông già nhà họ Hồ, thật đúng là con mẹ nó hậu sinh khả uý mà!

Vương Niệm lườm anh ấy: “Em nói ai là bà cô nhiều chuyện?”

Vương Từ thờ ơ liếc Hồ Chính Đình: “Ai nói huyên thuyên thì người đó là bà cô nhiều chuyện.”

Hồ Chính Đình: “Cậu—”

Đường Lạc như thể vừa mới nghe họ cãi nhau, mà lại ngăn cản Hồ Chính Đình: “Chính Đình, các cậu đừng nói nữa, Tiểu Dục không như những gì các cậu nói.”

Vương Niệm: “...”

Lý Hy Nhã: “…”

Nói đến giám định trà xanh, thì không ai nhạy cảm hơn con gái, anh ta sớm không nói muộn không nói, cứ một mực ngay lúc đám người Hồ Chính Đình nói xong mới ngăn.

Hai người phụ nữ không khỏi rùng mình.

Vương Từ nở nụ cười chế giễu, hỏi Vương Niệm và Lý Hy Nhã: “Có cảm thấy rất tươi mát không?”

Vương Niệm và Lý Hy Nhã liếc nhau: “...” Rất tươi mát.

Đường Lạc nhìn qua là trong trẻo và lạnh lùng, nhưng vừa mở miệng thì hương vị rất nặng.

Bỗng nhiên Lý Hi Nhã cảm thấy mình ở đây nghe bọn họ nói xấu người khác nửa ngày trời, thật giống như một tên ngốc.

Hầu hết bạn bè của Đường Lạc đều là trai thẳng có mạch não thẳng như ruột ngựa, mỗi lần anh ta nói như vậy, họ đều cảm thấy như là anh ta đang nói thay cho Đường Dục, sự lương thiện của anh ta chưa từng lật xe*.

(*翻车: Tình huống khiến người bị lộ bản chất, bị tự vả hoặc không biết giấu mặt đi đâu, kiểu muốn đội quần.)

Vương Niệm cảm thấy ghê tởm, cô ấy kéo Lý Hy Nhã: “Đi thôi, không phải vừa rồi cậu nói khát nước sao?”

Lý Hy Nhã cũng không muốn xen vào nữa, cái quái quỷ gì đây!

Người ở dưới lầu càng ngày càng nhiều, Đường Dục định tìm chỗ ngồi nhưng cũng không tìm được, cậu phát hiện ra lầu hai hình như không có người, cho nên cậu thừa dịp không có người chú ý đến mà đi lên.

Có một phòng khách nhỏ trên tầng hai, trên bàn trà còn có đặt một bàn cờ, những quân cờ đen trắng được đặt đan xen gần như là lấp đầy.

Đường Dục nhìn một hồi, phát hiện ván cờ này chơi rất có trình độ, đang cân nhắc xem có thể phá được ván cờ này hay không, thì Hồ Chính Đình như âm hồn bất tán mà đi theo sau.

“Đừng đụng vào!”

Đường Dục đang cầm một quân cờ trắng định hạ cờ, thì bất ngờ Hồ Chính Đình rống lên một tiếng khiến cậu giật mình.

Đường Dục ngẩng đầu, thấy Đường Lạc chạy tới định nắm lấy tay cậu, Đường Dục không biết anh ta muốn làm gì, trong vô thức mà né tránh, Đường Lạc không kịp phanh lại, đầu gối trực tiếp đụng vào bàn cờ.

Rầm— Bang—

Bàn cờ và quân cờ đều bị lật úp trên mặt đất, sàn nhà hỗn độn…

Hồ Chính Đình sải bước đi tới: “Đường Dục, cậu đây là đang làm gì vậy?”

Đường Lạc chịu đựng cơn đau ở đầu gối, nắm lấy cánh tay của Đường Dục nói: “Mau xin lỗi, bàn cờ này là thứ mà ông ngoại Chính Đình rất thích.”

Đường Dục ngơ ngác nhìn Đường Lạc: “Tại sao tôi phải xin lỗi, rõ ràng anh làm đổ.”

“…” Đường Lạc cưỡng từ đoạt lý nói: “Nếu như không phải nhìn thấy em đụng vào bàn cờ, thì anh sẽ đụng đổ sao?”

Ở dưới lầu Vương Từ nhìn thấy Hồ Chính Đình dẫn người lên tầng hai, lo lắng rằng người này sẽ gây rắc rối, kết quả khi đi lên đã thấy những quân cờ đen trắng rơi khắp trên mặt đất.

Mẹ kiếp, thật phiền chết đi được.

Vương Từ đi tới, nhìn chằm chằm vào Hồ Chính Đình: “Sao anh lại dẫn họ đến đây? Rảnh quá à?”

Vương Từ đẩy Chu Bằng và hai người khác ra, đi qua mà nhặt bàn cờ lên và để lại, sau đó đi nhặt quân cờ.

Đường Dục ngồi xổm xuống giúp đỡ, Vương Từ nhìn cậu một cái: “Không cần cậu giúp.”

Đường Dục không nói gì, cầm lấy hộp cờ mà bỏ quân cờ màu trắng nhặt được vào trong.

Vương Từ thấy cậu thành tâm giúp đỡ cho nên không nói gì nữa, có một quân cờ đen rơi xuống ngay chân của Hồ Chính Đình, Vương Từ đưa tay ra, nhưng Hồ Chính Đình không di chuyển, Vương Từ nhìn lên: “Dẫn mọi người đi xuống, tầng hai không phải chỗ đãi khách.”

Hồ Chính Đình hơn Vương Từ một tuổi, cho đến bây giờ Vương Từ chưa từng gọi anh ta là anh trai, Hồ Chính Đình cũng chướng mắt anh ấy, đều là cũng thất học bất tài như nhau, nhưng mà anh ta lại không biết Vương Từ lấy đâu ra cảm giác ưu việt hơn người: “Đường Lạc, chúng ta đi nào.”

Một nhóm người vội vàng rời đi, Vương Từ nhìn Đường Dục đang nghiêm túc nhặt quân cờ, không nói gì.

Thu dọn xong quân cờ, Vương Từ ngồi ở một bên trên sô pha bắt đầu chơi, nhìn thấy Đường Dục ngồi xuống đối diện mình, Vương Từ sốt ruột nói: “Cứ để như vậy là được, cậu cũng có thể đi rồi.”

Đường Dục không muốn đi, chủ yếu là bởi vì yên tĩnh, còn có chỗ ngồi.

“Ván cờ này là do ông nội của anh chơi sao?”

Vương Từ thực sự không muốn nói chuyện, nhưng khi đối phương hỏi, anh ấy không thể không nói gì: “Do ông và một ông cụ chơi, một ván tử cục, đã được bày ở đây hơn một năm, không có ai có thể phá được…”

Đường Dục đang ôm hộp cờ thì bất ngờ đánh một quân cờ trắng ra, Vương Từ đặt một quân cờ đen, thì cậu theo đó mà đánh một quân cờ trắng ra.

Vương Từ ban đầu muốn nói với cậu đừng đặt cờ bừa bãi, nhưng sau đó phát hiện ra nơi cậu đặt cờ giống hệt vị trí trước đây.

Vương Từ nhìn cậu: “Cậu biết đánh cờ?”

Đường Dục nhìn bàn cờ, nhớ lại ván cờ vừa rồi: “Biết một chút.”

Về cái ván cờ này thì Vương Từ đã thuộc nằm lòng, cộng thêm sự giúp đỡ của Đường Dục, không mất nhiều thời gian đã bày lại ván cờ.

Vương Từ ngạc nhiên nhìn Đường Dục.

Bộ não như thế nào mà lại có thể nhìn một lần đã nhớ?

Thấy trong tay Đường Dục vẫn đang cầm một quân cờ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bàn cờ, Vương Từ nói: “Đã bày xong rồi…” Còn chưa nói xong, đã thấy Đường Dục đặt quân cờ trắng trong tay xuống.

Vương Từ dõi theo động tác của cậu nhìn về phía bàn cờ, sau đó thấy cậu chỉ dùng một quân cờ trắng mà đã ăn hơn nửa quân cờ đen đen.

“...”

Khoé mắt của Vương Từ như muốn nứt ra, quả thật anh ấy hơi hoài nghi lúc mình bày cờ đã sai hay không.

Vương Từ kinh ngạc nhìn cậu: “Cậu, cậu…”

Đường Dục ngẩng đầu, vẻ mặt như giật mình mà xin lỗi: “A, xin lỗi, có phải tôi lại phá hỏng bàn cờ này không?”

Ở dưới lầu, Đường Lạc nhìn thấy Tần Thời Luật đang trò chuyện với Vương Hành, anh ta hỏi Hồ Chính Đình: “Có muốn lại chào hỏi cậu của cậu không?”

Hồ Chính Đình mỉm cười nói: “Tôi thấy cậu không phải muốn chào hỏi cậu của tôi?”

Đường Lạc oán giận liếc anh ta một cái.

“Được rồi, được rồi.” Hồ Chính Đình nói: “Dẫn cậu đến đó để chào hỏi cậu tôi.”

Hồ Chính Đình dẫn Đường Lạc đi tìm Vương Hành, Vương Hành liếc nhìn họ: “Có chuyện gì?”

Hồ Chính Đình kéo Đường Lạc, giới thiệu: “Cậu, đây là bạn của cháu, Đường Lạc.”

Xung quanh Hồ Chính Đình có nhiều trai gái đến nỗi Vương Hành cũng không thể đếm hết, trông dáng vẻ của Đường Lạc cũng tạm được. Vương Hành nghĩ rằng anh ta là một trong những oanh oanh yến yến ở bên cạnh Hồ Chính Đình, sau khi nhìn thoáng qua, ngay cả hứng thú chào hỏi cũng không có: “Sao lại tới đây, không thấy cậu đang nói chuyện với Tần tổng à?”

Hồ Chính Đình cười tinh nghịch nói: “Có thấy ạ.”

Hồ Chính Đình chào hỏi Tần Thời Luật, thuận tiện thêm mắm thêm muối kể lại chuyện vừa rồi Đường Dục làm đổ bàn cờ yêu quý của ông ngoại trên lầu, còn nhân tiện nói một số ý kiến ​​cá nhân của mình, chẳng hạn như Đường Dục không có tiến bộ như nào, Đường Dục gây rắc rối như nào.

Vương Hành nhíu mày mà nhìn tên ngốc Hồ Chính Đình này, nghi ngờ lúc chị hai anh ấy sinh anh ta ra có phải đã quên sinh thêm não cho anh ta hay không.

Tới đây là nói nhăn nói cụi cái gì thế này?

Với quan hệ của anh ấy và Tần Thời Luật, thì anh ấy cũng không dám ở trước mặt Tần Thời Luật nói xấu Đường Dục, tên ngốc này lấy đâu ra gan chó mà dám nói vậy chứ?

Ngay khi Vương Hành định bảo dừng lại, chợt nghe thấy Đường Lạc đang đứng bên cạnh Hồ Chính Đình lên tiếng trước: “Chính Đình, Tiểu Dục không phải cố ý, em ấy chỉ hơi ham chơi, em ấy không xấu.” ( truyện trên app T𝕪T )

Vương Hành: “?”

Đây là sử dụng thủ đoạn gì?

Mặc dù Vương Hành là một trai thẳng, nhưng bên cạnh anh ấy có rất nhiều bạn bè không thẳng, loại mánh khóe này anh ấy đã thấy rất nhiều, thấy ánh mắt Đường Lạc vẫn cứ nhìn Tần Thời Luật, Vương Hành hiểu ra.

Anh ấy liếc nhìn Tần Thời Luật, tuy không nói gì, nhưng sự im lặng đó như đang nói—  Tìm cậu kìa, tự mình giải quyết đi người anh em!

Vương Hành lùi lại về phía sau nửa bước, dựa vào bàn và cầm một ly sâm panh, vừa lắc lư ly rượu vừa xem náo nhiệt.

Đường Lạc không nhận ra rằng mánh khóe của mình đã bị phát hiện, vì vậy quay đầu lại mà nói với Tần Thời Luật: “Tần tổng đừng nóng giận, Tiểu Dục em ấy… Là có tính cách như vậy, thích quậy phá.”

Tần Thời Luật nâng khóe mắt lên nhìn anh ta một cái: “Cậu là ai?”

“Phụt!” Vương Hành đã phun sâm panh vừa mới uống ra.

Đường Lạc sửng sốt một chút, anh ta không ngờ Tần Thời Luật sẽ hỏi như vậy, bọn họ đã gặp mặt không chỉ một hai lần, lúc trước anh đến nhà bọn họ để đón Đường Dục thì cũng có anh ta ở đó, anh không có lý do gì mà không nhớ anh ta chứ.

Hồ Chính Đình nhận thấy sự bối rối của Đường Lạc, nhanh chóng giúp đỡ: “Cậu ấy là Đường Lạc, cậu chủ cả của nhà họ Đường, Tần tổng có lẽ là đã từng gặp qua?”

Vẻ mặt Tần Thời Luật thờ ơ mà liếc nhìn Đường Lạc: “Cậu chủ của nhà họ Đường? không phải nhà họ Đường chỉ có một cậu chủ là Đường Dục thôi sao?”

Vương Hành lắc ly rượu sâm panh trong tay, liếc nhìn khuôn mặt của Đường Lạc.

Haizz, vẫn là thôi đi, chút đạo hạnh như này mà còn dám đến nhảy nhót trước mặt lão Tần, là đang muốn tìm chết đấy à!

Hồ Chính Đình bị lời này làm cho ngạc nhiên, mau chóng biện hộ cho Đường Lạc: “Tần tổng, chắc anh đã nhầm rồi, Đường Lạc mới là cậu chủ của nhà họ Đường, còn Đường Dục là được nhà bọn họ nhận nuôi.”

Vẻ mặt Vương Hành chết lặng mà nhìn Hồ Chính Đình một cái, tuổi không còn nhỏ nữa, mà tại sao vẫn ngu như vậy?

“Thật sao?” Tần Thời Luật nhìn chằm chằm Đường Lạc: “Nếu như mẹ Đường Dục còn sống, không biết là vị cậu chủ cả này hiện đang được sống trong nhung lụa thì sẽ ở nơi nào nhỉ?”

Sắc mặt Đường Lạc lập tức xanh mét: “...”

Lần đầu tiên bị Tần Thời Luật nhìn chằm chằm như vậy, lúc đầu tim Đường Lạc có chút đập nhanh, nhưng sau khi nghe Tần Thời Luật nói xong, cả cơ thể Đường Lạc giống như rơi vào hầm băng.

Cậu chủ cả sống trong nhung lụa ở nơi nào?

Một tiếng “Cậu chủ cả” này thật đúng là mỉa mai làm sao…

Hai tay Đường Lạc đang buông thõng bên người mà chậm rãi khép lại.

Anh ta chưa bao giờ bị người khác chế giễu như thế này.

Khi mẹ của Đường Dục còn sống, Đường Vĩ Hoành làm việc trong một công ty thương mại nhỏ, còn Lương Như chỉ là nhân viên thu ngân trong siêu thị, gia đình họ tuy khá giả, nhưng cũng không giàu có.

Nhưng sau khi mẹ của Đường Dục qua đời, Đường Vĩ Hoành là người thân duy nhất của Đường Dục, đã giành được quyền giám hộ Đường Dục, đồng thời nhận được di sản do mẹ của Đường Dục để lại.

Đã nhiều năm như vậy, không còn ai đề cập đến chuyện này nữa, việc anh ta là cậu cả nhà họ Đường đã để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng mọi người, còn Đường Dục, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ăn bám nhà họ Đường.

Bây giờ khi Tần Thời Luật nói rõ với anh ta rằng nhà họ Đường chỉ có một cậu chủ, mà người đó lại là Đường Dục, chứ không phải là anh của lúc này, trong lòng Đường Lạc ngoại trừ sợ hãi ra, thì còn có một chút câm hận.

Dựa vào đâu chứ?

Anh ta giỏi hơn Đường Dục về mọi mặt, dựa vào cái gì mà một tên vô dụng như Đường Dục lại được người đó công nhận, mà anh ta thì lại không đáng một đồng trong mắt Tần Thời Luật?!

Vương Hành im lặng xem trò hề này.

Nói đến miệng độc lòng ác, thì không ai có thể sánh bằng Tần Thời Luật, một người lớn lên trong một môi trường không có sự yêu thương, liệu ai có thể mong đợi việc anh sẽ đồng cảm với người khác?

Đường Dục có thể tiếp cận nội tâm của anh đã là chuyện rất thần kỳ, bất kể bản tính Đường Dục như thế nào, cũng đâu phải là chuyện mà người khác có thể tùy ý lấy ra để giở trò tâm cơ trước mặt Tần Thời Luật được.

Vương Hành nhìn Đường Lạc một cách thông cảm— Ngu ngốc

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play