Không đi được chợ hoa chim, bởi bà chủ quán ăn sáng đã báo cảnh sát có người đánh nhau, Đường Dục và Dư Lạc Dương bị cảnh sát đưa về đồn cảnh sát.
Cụ thể đánh nhau như nào thì bà chủ quán ăn sáng không biết, chỉ biết đầu tiên có hai người trẻ tuổi đến, sau đó có hai người nữa, rồi sau đó nữa thì tự dưng lại đánh nhau.
Nếu ẩu đả bình thường thì đuổi ra ngoài là được, nhưng vấn đề là đánh đến chảy máu, lúc này bà chủ mới báo cảnh sát.
Bốn người bị dẫn về đồn cảnh sát, trong đó có một người ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhựa và đang ôm cái túi vải màu đỏ, còn một người khác thì trông hơi gầy nhỏ thì lại đang nói với cảnh sát rằng đối phương có lỗi trước.
Về hai người còn lại, thì một người bị đánh vỡ đầu đang chảy đầy máu, còn người kia thì nồng nặc mùi rượu chưa tan, luôn miệng nói sẽ không bỏ qua.
Cảnh sát bị bọn họ ầm ĩ đến đau cả đầu: “Vết thương trên đầu cậu là do ai đánh?”
Người bị đánh vỡ đầu kia chỉ vào Đường Dục: “Cậu ta! Không biết cậu ta đang cầm trong tay là cái gì nữa, có thể là viên gạch.”
Đường Dục bị dọa sợ đến mức không thể nói thành lời, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Không phải gạch.”
Bỗng dưng Dư Lạc Dương nhớ ra cái gì đó mà chửi “Đ.m” một tiếng, quay đầu lấy cái túi trong tay Đường Dục: “Mau mở ra xem nghiên mực có bị hỏng không.”
Trước đó Dư Lạc Dương còn nói cậu ấy muốn dùng nghiên mực đập đầu người, không ngờ cậu ấy nói một câu lại thành sự thật. Nếu cậu ấy sớm biết ông Chu đưa nghiên mực Đoan Khê, thì tuyệt đối không độc miệng như thế nữa!
Vương Chính và Chu Bằng là hai phú nhị đại, là đàn em chung khoa của Đường Lạc, cũng là bạn đại học của Dư Lạc Dương, còn là kiểu bạn học có mối quan hệ không tốt.
Người chơi với Đường Lạc đều biết Đường Dục, là đứa em trai vô dụng, ngay cả đại học cũng không thi đậu.
Chắc do đêm qua uống rượu, thấy Dư Lạc Dương đi chung với Đường Dục, cho nên hai người đã nổi tâm tư lôi kéo làm quen.
Phương thức lôi kéo làm quen này là chủ yếu để trêu ghẹo Dư Lạc Dương, Dư Lạc Dương luôn ngứa mắt Đường Lạc, sẵn tiện cũng khinh thường luôn cả bọn họ, tạo cho người ta cảm giác kiêu ngạo lại thêm việc căm ghét người giàu, nhưng bây giờ lại thấy cậu ấy đi ăn sáng chung với Đường Dục, tất nhiên những lời trêu chọc sẽ khó tránh khỏi mang theo phương hướng xúc phạm.
Tính cách của Dư Lạc Dương ấy, là chưa nói ba câu đã hất bàn, rõ ràng Vương Chính và Chu Bằng là tới gây hấn, cho nên ba người nhanh chóng lao vào đánh nhau.
Dư Lạc Dương có vóc dáng nhỏ nhắn, nên không đánh lại hai người kia, Đường Dục cũng không biết mình đã xảy ra chuyện gì, cậu cảm thấy mình đang sợ, nhưng cái túi trong tay lại vô thức mà bay ra ngoài, sau đó là đến đây.
Trong quá trình đó có một khoảng trống rỗng.
Cậu cực kỳ sợ hãi…
Lúc ấy Dư Lạc Dương cũng rất sợ, cậu ấy không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe Đường Dục vừa hét “Đừng đánh”, vừa xoay cái túi một vòng và quăng đi, nếu không phải nhờ cậu ấy có vóc dáng thấp bé mà trốn nhanh, thì suýt chút nữa đã bị cậu làm ngộ thương đồng đội, may mắn là cuối cùng nện vào đầu Vương Chính.
Vương Chính nhìn Dư Lạc Dương lấy đồ ra khỏi túi, mí mắt đang hung dữ run run, cảm thấy choáng váng… Đây là do cậu ta mạng lớn, nếu không là đã bị cục đá to này đập chết rồi!
Vương Chính chỉ vào nghiên mực nói với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, đây là hung khí!”
Dư Lạc Dương kiểm tra cái nghiên mực một chút, xác nhận không bị nứt do va đập, quay đầu lại nói: “Cậu đừng có mà dát vàng lên đầu mình nữa dùm cái, còn nói này là hung khí, cậu xứng được chắc? Nghiên mực này còn có thể mua được mười cái đầu của cậu đấy!”
Dư Lạc Dương nói không biết lựa lời, làm cho ba người suýt nữa lao vào đánh nhau tiếp, toàn bộ quá trình Đường Dục đều im lặng, cảnh sát bắt đầu có chút nghi ngờ liệu có phải cái người này đã đánh người hay không. -Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Cảnh sát yêu cầu bọn họ gọi điện cho người thân đến nộp tiền bảo lãnh, duy chỉ có Đường Dục là cầm điện thoại mãi mà chưa gọi.
Dư Lạc Dương gọi cho mẹ, mẹ cậu ấy đang dạy học, thì nghe cậu ấy nói là cậu ấy vào cục cảnh sát vì tội đánh nhau mà thấy hoảng sợ.
Dư Lạc Dương: “Con không bị thương, không sao, cảnh sát bảo tìm người đến nộp tiền bảo lãnh.”
Nói xong, cậu ấy liếc nhìn Đường Dục một cái, cúp máy, Dư Lạc Dương hỏi: “Cậu định gọi điện cho ai?”
Đường Dục do dự một lúc lâu mới gọi điện cho thím Trương.
Thím Trương đang dọn dẹp nhà cửa, nhận được cuộc gọi nghe nói cậu đang ở đồn cảnh sát cần đi nộp tiền bảo lãnh, thím Trương lập tức luống cuống.
Đời này bà ấy chưa từng gặp chuyện như thế này bao giờ, cũng không biết nộp tiền bảo lãnh cần mang theo gì, bà ấy sốt ruột mà hoảng hốt đi tới đi lui mấy vòng trong nhà, sau đó mới nhớ ra nên nói chuyện này cho cậu Tiểu Tần.
Tần Thời Luật nhận được điện thoại, nghe nói Đường Dục vào đồn cảnh sát, phản ứng còn bình tĩnh hơn thím Trương: “Tôi tìm người qua đón dì.”
Trong đồn cảnh sát, mẹ của Vương chính và Chu Bằng đến trước, thấy Vương Chính vị đánh vỡ đầu, mẹ Vương Chính nhất quyết không chịu buông tha nói là muốn kiện Đường Dục.
Không lâu sau, mẹ Dư Lạc Dương cũng tới. Mẹ Dư Lạc Dương là giáo viên, từng giải quyết vô số tranh cãi giữa học sinh, bà ấy yêu cầu nghe quá trình trước rồi mới phán đoán việc ai đúng ai sai.
Mẹ Vương Chính dùng ngón tay đeo nhẫn to như quả trứng bồ câu mà chỉ qua chỉ lại: “Cái gì ai đúng ai sai, con trai tôi bị đánh thành như vậy rồi mà chẳng lẽ còn có thể là do chúng tôi sai? Các người là có ý muốn trốn tránh trách nhiệm đấy à?”
Đồn cảnh sát có thêm ba người phụ nữ thì ngay lập tức trở nên loạn cào cào.
Đường Dục giống đứa trẻ không ai cần, ngồi sát vào tường, thường ngó ra cửa, cậu nghĩ, tí nữa thím Trương đến chắc chắn không cãi lại được bọn họ.
Nhưng cậu làm sao cũng không ngờ đến được, người mà cậu đợi nửa ngày lại không phải thím Trương, mà là Đường Vĩ Hoành.
Đã lâu không gặp Đường Dục, Đường Vĩ Hoành mãi mới nhận ra ai là cháu của mình… Kỳ quái, hôm nay tóc của Đường Dục không giống bom laser, quần áo cũng đơn giản và sạch sẽ.
Một chút buồn bực thoáng hiện lên trong lòng, không biết có phải do cậu quá an tĩnh, hay bởi lưng ưỡn thẳng, chỉ trong một khoảnh khắc Đường Vĩ Hoành giống như nhìn thấy bóng dáng của em gái từ trên người cậu, không khỏi có chút giật mình.
Đường Vĩ Hoành thu hồi tâm tư, k
cũng không hỏi nguyên nhân, gặp người là bắt đầu xin lỗi.
Sở dĩ Đường Vĩ Hoành biết Đường Dục ở đây, là bởi vì lúc Chu Bằng gọi điện cho người nhà thì đồng thời cũng gửi tin cho Đường Lạc, nói cho anh ta biết là Đường Dục đã đánh người và hiện đang ở đồn cảnh sát.
Chuyện Đường Dục và Tần Thời Luật kết hôn còn chưa công bố ra, vì chuyện này mà Đường Lạc đã chán ăn mấy ngày, khi nghe tin Đường Dục gặp rắc rối, việc đầu tiên Đường Lạc nghĩ đến là Tần Thời Luật có biết chuyện hay không.
Nếu Tần Thời Luật đi nộp tiền bảo lãnh, thì nhất định chuyện này sẽ âm thầm bị dìm xuống, cho nên anh ta ngay lập tức đã gọi điện cho Đường Vĩ Hoành.
Đường Lạc hiểu rõ thủ đoạn của Đường Vĩ Hoành nhất. Phàm là chuyện có liên quan đến Đường Dục, thì việc đầu tiên anh ta nghĩ đến đó là sẽ cố hết sức để hủy hoại thanh danh của cậu, chỉ cần có thể xác định chuyện này là lỗi nằm ở Đường Dục, thì anh ta không sợ chuyện này sẽ không truyền tới tai của người nhà họ Tần.
Đường Vĩ Hoành nghe nói Đường Dục dùng đồ đang ôm trong lòng để đả thương người khác, thì bèn duỗi tay túm lấy túi của cậu: “Trong này đựng cái gì? Trời ạ, đứa nhỏ này ngày càng không hiểu chuyện, sao có thể dùng đồ to như này để đánh người? Nhanh xin lỗi người ta…”
“—Ông bảo ai phải xin lỗi?”
Cửa kính bị đẩy ra, một người phụ nữ bước vào với tư thế tao nhã, áo choàng khoác trên vai nhẹ nhàng trượt xuống khuỷu tay theo động tác đẩy cửa, khi mỗi bước đến gần thì giày cao gót dưới chân đều giẫm ra khí thế bức người.
Theo sau người phụ nữ là ba người đàn ông mặc vest mang giày da và trên tay còn xách túi công văn, thím Trương đi cuối cùng, thấy Đường Dục, thím Trương vội chạy tới: “Cậu Tiểu Đường, cậu không sao chứ? Có bị thương không?”
Đường Dục bị thím Trương xoay vài vòng, cậu lắc đầu, ánh mắt liếc người phụ nữ nọ: “Tôi không sao.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lâm Nghi nhìn lướt qua Đường Vĩ Hoành người đã yêu cầu Đường Dục xin lỗi: “Vừa nãy ông bảo cậu ấy xin lỗi ai?”
Đường Vĩ Hoành: …Người phụ nữ này là ai?
Đường Vĩ Hoành khó hiểu: “Tôi là cậu của Đường Dục, còn bà là ai?”
Lâm Nghi từng tra Đường Dục, thì đương nhiên biết cậu của Đường Dục đức hạnh ra sao: “Tôi là mẹ chồng của cậu ấy!”
Đường Vĩ Hoành: “…”
Mẹ chồng? Vậy đó không phải là mẹ của Tần tổng sao?
Đầu tiên Dư Lạc Dương nhìn Đường Dục đầy kinh ngạc, ánh mắt đó như đang nói: Ngầu nha, bọn tớ đều tìm mẹ tới nộp tiền bảo lãnh, còn cậu tìm mẹ chồng!
Dư Lạc Dương dịch lại gần Đường Dục, dùng khuỷu tay chạm vào anh: “Vãi, khí thế của mẹ chồng cậu thật mạnh.”
Đường Dục không biết nên hình dung Lâm Nghi như thế nào: “Bà ấy… Hơi hung dữ.”
“Hung dữ một chút vậy mới tốt.” Dư Lạc Dương hất cằm chỉ mẹ Vương Chính: “Quần áo của mẹ Vương Chính cộng vào còn chưa đáng giá bằng đôi khuyên tai phỉ thúy của mẹ chồng cậu, cậu nhìn bà ta kìa, giờ ngại khoe tay rồi, có giỏi thì bà ta tiếp tục chỉ nữa đi.”
Vừa rồi bà ta chỉ tới chỉ lui cứ như sợ người khác không thấy, nhưng bây giờ thì thành thật buông tay xuống.
Dư Lạc Dương nhìn thấu tâm tư đó của bà ta, mừng rỡ không chịu nổi, sau đó đã bị mẹ đạp vào chân một cái từ phía sau.
“A ui!” Dư Lạc Dương quay đầu lại, bị mẹ nhéo lỗ tai mà xách sang một bên dạy dỗ.
Đường Dục muốn biết vì sao mẹ Tần Thời Luật lại đến, cậu nhìn về phía thím Trương.
Thím Trương nào biết, cậu Tiểu Tần nói tìm người đến giải quyết, bà ấy cũng không ngờ đến là lại tìm bà Tần, lúc thấy bà Tần ngồi trong xe bà ấy cũng sợ lắm.
Quan hệ giữa cậu Tiểu Tần và bà Tần không tốt lắm, hai người gặp là cãi nhau, không biết cậu Tiểu Tần đã mời bà bằng cách gì.
Đường Vĩ Hoành nghe bà là mẹ của Tần Thời Luật, thì vội vàng lôi kéo làm quen, Lâm Nghi lười phản ứng lại với ông ta, đặc biệt là nghe được ông ta ép Đường Dục xin lỗi.
Ồ, xin lỗi?
Trái lại bà thật muốn xem đầu ai cứng, dám bắt người nhà của bà phải xin lỗi!
Tuy bà không ủng hộ cuộc hôn nhân của Đường Dục và Tần Thời Luật, nhưng đối phương cũng đã đăng ký kết hôn với con trai bà, dám bắt nạt một cái thử xem!
Đường Vĩ Hoành nhăn tít mặt mà nịnh nọt: “Chào bà Tần, tôi là cậu của Đường Dục, Tiểu Dục nhà chúng tôi…”
Lâm Nghi xùy một tiếng mà kéo ghế ra, âm thanh chói tai này đã ngắt lời Đường Vĩ Hoành, bà ngồi xuống, tầm mắt lướt qua Đường Vĩ Hoành nhìn về phía Đường Dục: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tất cả mọi người đứng, chỉ có một mình bà ngồi, khí thế lại không kém hơn người đứng, ngược lại giống Vương Mẫu nương nương liếc mắt mà nhìn thế gian.
Đường Dục vẫn nhớ rõ dáng vẻ cuồng loạn của bà trước mặt Tần Thời Luật, vì vậy có hơi sợ bà, cho nên cậu đã trình bày ngắn gọn sự thật: “Bọn họ gây hấn với Dư Lạc Dương trước, sau đó đánh nhau, hai người bọn họ đánh Dư Lạc Dương, Dư Lạc Dương không đánh lại bọn họ.”
Lâm Nghi không hề quan tâm người khác đánh nhau như nào, bà nóng nảy hỏi: “Cậu thì sao?”
Đường Dục ôm nghiên mực vào lòng: “Cháu thấy Dư Lạc Dương không đánh lại, bèn, bèn đánh chút.”
Lâm Nghi không hỏi dùng gì để đánh, cũng không hỏi “Một chút” là một chút như nào, chỉ hỏi câu: “Ai ra tay trước?”
Đường Dục nhìn Vương Chính, bởi vì sợ Lâm Nghi, cho nên cậu nói chuyện càng chậm: “Cậu ta dùng lời lẽ khó nghe mà xúc phạm nhân cách của Dư Lạc Dương, thậm chí còn đánh vào đầu Dư Lạc Dương.”
“Được rồi, tôi đã biết.” Lâm Nghi mạnh mẽ vang dội đứng lên tổng kết: “Là bọn họ ra tay trước, bên chúng tôi chỉ phòng vệ chính đáng, có thể thả người.”
Cảnh sát: “…”
Ba người mẹ: “…”
Vương Chính và Chu Bằng: “?”
Mẹ Vương Chính mờ mịt nhìn cảnh sát, thấy cảnh sát thất thần, bà ta không chịu: “Sao thành phòng vệ chính đáng rồi? Chị là cảnh sát sao? Chị sao có quyền định đoạt?”
Lâm Nghi liếc nhìn bà ta một cái, tầm mắt dừng ở trứng bồ câu của bà ta trong giây lát, sau đó khẽ mỉm cười.
Mẹ Vương Chính: “…”
Sự xúc phạm lớn nhất giữa phụ nữ có lẽ là quần áo và trang sức bị đối phương coi thường, cái liếc mắt của Lâm Nghi không thể nói là khinh thường, mà quả thực là khắc hai chữ “Thô tục” và “Nghèo nàn” lên trên mặt bà ta.
Lâm Nghi không muốn lãng phí miệng lưỡi với bà ta nữa: “Bọn họ là luật sư của Đường Dục, có gì muốn nói thì trao đổi với họ.” Lâm Nghi quay đầu nhìn ba luật sư: “Tình huống của cậu ấy là phòng vệ chính đáng, không sai chứ?”
Ba người đều là luật sư độc quyền dưới trướng họ Lâm, thanh danh lẫy lừng trong ngành, kiện tụng liên quan đến mạng người đã từng xử lý, đừng nói là việc nhỏ như này.
Trước khi đến bọn họ còn tưởng có chuyện lớn gì xảy ra, cho nên mới cần cả ba người đến chung, kết quả… Quả thật thì cũng không phải chuyện nhỏ gì, con rể của bà Lâm cũng coi như là nửa người thân của nhà họ Lâm, đương nhiên trên người không thể có tí vết nhơ.
Luật sư: “Ngài nói rất đúng, là phòng vệ chính đáng.”
Dù không phải, bọn họ cũng có thể biến kết quả này thành phòng vệ chính đáng.