Tần Thời Luật dụ Đường Dục uống rượu thất bại, ngược lại, anh hiếm khi được thấy một tính cách khác của Đường Dục.
Buổi tối, Tần Thời Luật vừa cần cù vất vả hầu hạ Đường Dục, vừa nói nhỏ vào tai cậu: "Ngài mai tôi đi công tác, cậu ở nhà ngoan nhé."
Não Đường Dục không đủ máu, phản ứng chậm hơn ngày thường, mãi mới lẩm bẩm gật đầu: "Ừ, tôi sẽ ngoan."
Tần Thời Luật nhìn dáng vẻ thở dốc của Đường Dục mà ngứa ngáy trong lòng, anh cắn tai Đường Dục một cái, ngậm vành tai hàm hồ nói: "Đừng gặp Tiêu Sí Hành."
Tần Thời Luật không chắc mình sẽ nhận được đáp án mình muốn nghe, dù Đường Dục đồng ý thì cũng chẳng ai có thể bảo đảm nhất định là thật, nhưng anh vẫn đưa ra yêu cầu đó, tham lam nói ra.
Ngón tay đè đỉnh núi non mềm, sờ soạng ngọn nguồn sung sướng từng tấc từng tấc, khiến cậu trầm luân. Tần Thời Luật nghĩ, nếu anh cấp đủ sung sướng cho cậu, Đường Dục có từ chối người khác như từ tối năm triệu của Lâm Nghi không?
Giọng Đường Dục mềm như vũng nước, cậu túm lấy áo ngủ của Tần Thời Luật, rên hừ hừ: "Được… Được."
Đường Dục sắp điên rồi, vốn dĩ cậu không có ý định gặp Tiêu Sí Hành, yêu cầu này hoàn toàn vô nghĩa, vậy nên đừng tra tấn cậu như thế nữa.
Ngày hôm sau khi Đường Dục thức dậy thì Tần Thời Luật đã đi rồi.
Ăn sáng xong, Đường Dục đứng ngoài ban công xem xét, không gian nơi này vừa khéo có thể đặt một cái giường thấp, lại thêm bàn nhỏ gỗ lim, thêm trà bánh, nằm đây phơi nắng, nghĩ thôi cũng thấy thoải mái.
Chỉ là, làm thế nào Tần Thời Luật mới đồng ý biến ban công thành kiểu giống quán trà?
Điện thoại đột nhiên rung chuông.
Khéo không chứ, thế mà lại là người hôm qua cậu đồng ý với Tần Thời Luật không gặp gọi tới.
Đường Dục đảo mắt, có chủ ý rồi.
Mở chế độ tự quay video, từ chối cuộc gọi của Tiêu Sí Hành, kéo vào danh sách đen, sau đó gửi video cho Tần Thời Luật.
Hai tiếng sau Tần Thời Luật mới xem tin nhắn, anh trả lời với một chữ: [Ngoan.]
Đường Dục vui vẻ rung chân.
Vậy anh nhìn xem, tôi có thể ngoan hơn nữa đấy.
Đường Dục: [Ông xã ^_^ biến ban công giống quán trà được không?]
Tần Thời Luật nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, ngay cả đối tác nói gì cũng không nghe rõ, vẫn là Lê Thành gọi anh thì anh mới lấy lại tinh thần.
"Khụ." Trong đầu Tần Thời Luật đang chứa mấy chuyện không sạch sẽ, anh nghĩ tới buổi tối hôm đó Đường Dục chỉ ra ban công nói thích ở đó.
Đổi ban công giống quán trà, cậu đang mời gọi anh ư?
Tần Thời Luật đáp [Có thể] rồi cất điện thoại.
Tuy không cầm điện thoại trong tay nhưng từng giây từng phút anh đều đợi nó rung lên, mà mãi đến khi kết thúc trao đổi, anh vẫn không nhận được tin nhắn nào của Đường Dục gửi tới.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Tần Thời Luật còn nghĩ mình trả lời lạnh lùng quá nên Đường Dục mới không phản ứng, xong việc lại hỏi han ân cần vài câu nhưng đều nhận lại toàn từ ngữ qua loa có lệ như "Ừ", "À".
Anh nào biết Đường Dục chỉ cần hai chữ "Có thể" thôi, nói nhiều quá như đang khiêu chiến sự thanh tĩnh của cậu vậy, nếu Tần Thời Luật nhắn nhiều thêm mấy tin, biết đâu bây giờ số của anh cũng nằm trong danh sách đen như Tiêu Sí Hành.
Buổi chiều, Dư Lạc Dương đến tìm Đường Dục, nghe nói ông chồng của bạn mình đi công tác nên vắng nhà, Dư Lạc Dương híp mắt, chắp tay sau lưng tuần tra một vòng quanh nhà như lãnh đạo đi thị sát, cân nhắc khả năng bạn mình bị lừa lớn bao nhiêu.
Nhìn Đường Dục ung dung nằm ườn trên sô pha, Dư Lạc Dương cảm thấy khả năng bị lừa không nhỏ đâu.
"Cậu biết chồng cậu đang làm gì không?"
Đường Dục cầm điện thoại mua mua mua, nói chuyện chậm rãi: "Biết chứ, là ông chủ lớn."
Dư Lạc Dương nhíu mày, trong ấn tượng của cậu ấy, hình như cụm "ông chủ lớn" đều dùng để mô tả những ông chú trung niên háo sắc chưa cao tới một mét bảy, bụng bia, đầu hói, có tí tiền là cặp bồ với mấy người trẻ trẻ.
Dư Lạc Dương nhìn Đường Dục – trẻ tuổi, xinh đẹp, ngốc nghếch… Không xong, là tuýp người các ông chú háo sắc yêu thích!
Dư Lạc Dương nhanh chóng nâng cao cảnh giác: "Đưa chứng nhận kết hôn cho tớ xem."
Mười phút sau, hai người ngồi cạnh nhau, cùng nhìn ảnh chụp trên chứng nhận kết hôn màu hồng, bắt đầu thảo luận…
"Mặt cũng được."
"Chỉ là hơi lớn tuổi."
Đường Dục nhìn thời đại Tần Thời Luật sinh ra, lại nhìn mình, sau đó gật đầu: "Ừ, hơi già."
Thím Trương bưng trái cây tới nghe hai người thảo luận, đổ mồ hôi thay tiên sinh Tiểu Tần: "Ba mươi tuổi không tính già."
Dư Lạc Dương chỉ vào giấy chứng nhận kết hôn, nói: "Tính cả tuổi mụ thì Đường Dục mới hai mươi bốn, Đường Dục chưa tốt nghiệp Tiểu học, anh ta đã tốt nghiệp cấp 2, cách nhau ba tuổi đã khác biệt lớn rồi, hai người họ cách nhau cả rãnh biển Mariana." ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Thím Trương: "…" Chàng trai này tới phá đám đúng không?
Dư Lạc Dương hỏi Đường Dục: "Rốt cuộc vì sao cậu kết hôn với anh ta?"
Anh biết trước đó Đường Dục một lòng một dạ nhào vào Tiêu Sí Hành, đột nhiên lại kết hôn với người khác, nếu trong chuyện này không có vấn đề thì anh không tin.
Đương nhiên Đường Dục sẽ không nói bản thân muốn tìm người nuôi mình, càng không thể nói không kết hôn sẽ chết, cậu trả lời: "Bởi vì anh ấy có thể mang đến vui sướng cho tớ."
Dư Lạc Dương suy ngẫm lời này, cảm thấy khá ổn, kết hôn là vì muốn sung sướng à.
Chuông điện thoại của Đường Dục kêu tinh tinh, Dư Lạc Dương thấy lưu là "Tiêu Sí Hành", nhíu mày: "Cậu kết hôn rồi sao còn liên lạc với anh ta?"
Đường Dục nói: "Tớ đã kéo số anh ta vào danh sách đen rồi."
Tiêu Sí Hành: [Tiểu Dục, Tần Thời Luật cố ý cho em xem văn kiện đấu thầu phải không?]
Tiêu Sí Hành: [Em cũng bị anh ta lừa đúng không?]
Tiêu Sí Hành: [Tiểu Dục, vì sao em không nghe điện thoại của anh? Tần Thời Luật không cho em nghe sao? Anh ta làm gì em?]
Mua đất giá cao, không phải Tiêu Sí Hành không nghi ngờ, chỉ vì anh ta tin chắc Đường Dục đứng về phe mình, càng tin tình yêu Đường Dục dành cho anh ta, cho nên anh ta hoàn toàn không nghĩ Đường Dục sẽ lừa mình.
Chờ anh ta nhận ra, công ty đã sứt đầu mẻ trán vì thâm hụt.
Ngày hôm qua Tiêu Ngạn Thu về nhà chất vấn anh ta làm gì Đường Dục thì anh ta mới biết mọi thứ đều là cái bẫy Tần Thời Luật tạo ra, nhất định là Tần Thời Luật đã sớm biết Đường Dục sẽ trộm văn kiện, cho nên cố ý nâng giá giả, chỉ chờ anh ta dẫm vào, nếu không Đường Dục ngốc như thế, sao có thể lừa anh ta?
Nửa ngày trôi qua Đường Dục mới đáp một chữ: [À.]
Tiêu Sí Hành thấy cuối cùng cậu cũng trả lời lại, vội truy hỏi: [Anh đến tìm em được không, em ra ngoài, anh đưa em đi ăn cơm, đã lâu không gặp em, chúng ta gặp nhau nói chuyện.]
Dư Lạc Dương ngồi cạnh khịa lại: "Hai giờ chiều ăn cơm cái lông, không phải gã theo đuổi Đường Lạc sao, sao lại chạy đến xum xoe với cậu?"
Đường Dục thở dài như người từng trải: "Chắc ăn lỗ chưa đủ."
Đường Dục trả lời: [Không đi.]
Đường Dục ném điện thoại sang một bên, Dư Lạc Dương không hài lòng: "Sao không chặn tin nhắn luôn?"
"Không tốt lắm." Đường Dục nói.
"Có gì không tốt?" Dư Lạc Dương lên lớp cậu: "Cậu đã kết hôn rồi, không thể vương vấn gã nữa, cậu không sợ người chồng làm mang đến sung sướng cho cậu thất vọng ư?"
Tần Thời Luật mang cho cậu sung sướng?
Đường Dục nghiêng đầu, hơi nhớ tay… của Tần Thời Luật rồi.
Dư Lạc Dương khó hiểu nhìn cậu: "Sao cậu đỏ mặt?"
Đường Dục dùng tay nâng má: "Tớ nhớ chồng tớ."
Dư Lạc Dương: "…"
Mẹ nó, giết chó???
---
Hai ngày sau, sáng sớm Dư Lạc Dương đã ra cửa đến tìm Đường Dục, túm cậu ra khỏi nhà đi tìm ông Chu lấy nghiên mực.
Ông Chu thấy hai người thì rất vui: "Đến sớm như này là sợ tôi cầm chén sứ bỏ chạy à?"
Đường Dục nhìn Dư Lạc Dương, cậu cũng không biết vì sao phải đến sớm, cậu vẫn chưa ăn sáng đâu.
Dư Lạc Dương đã sớm chuẩn bị lý do: "Sao có thể, bọn cháu háo hức xem nghiên ấy mà."
Ông Chu mời hai người vào phòng, sau khi lấy nghiên mực ra, tiếng kêu sợ hãi của Dư Lạc Dương vang lên không ngừng, cứ trời ơi, ôi trời văng vẳng bên tai.
Dư Lạc Dương cầm nghiên mực, càng xem càng khiếp sợ: "Đường Dục, Đường Dục cậu nhặt được bảo bối rồi, đây là nghiên mực Đoan Khê! Nghiên mực Đoan Khê thượng đẳng! Còn là một nghiên mực lâu năm!"
Dư Lạc Dương nói xong mới nhớ có thể Đường Dục nghe không hiểu, nhưng cậu ấy vẫn rất kích động: "Thôi, nói cậu cũng không hiểu, tóm lại cái nghiên này rất tuyệt, cực kỳ tuyệt vời, cậu lời to rồi!"
Tuy Đường Dục không kích động như thế nhưng từ ánh mắt quan sát của cậu cũng có thể nhìn ra cậu rất hài lòng với nghiên mực này.
Đường Dục nhìn ông Chu: "Ngài lỗ bao nhiêu, cháu bù cho ngài."
Tuy chén sứ kia có niên đại lâu năm nhưng nó chưa có thị trường, nếu mang ra bán chưa chắc đã được cái giá hài lòng.
Ông Chu không thấy mình chịu thiệt, hơn nữa ông cũng chẳng thiếu tiền, chủ yếu là ông muốn kết bạn với Đường Dục.
Sống từng tuổi này, con mắt nhìn người ông vẫn có. Chàng trai này có vẻ chậm chạp, không tranh sự đời, nhưng lại là người tinh mắt và có chủ kiến.
Ông Chu nói: "Bây giờ không nhiều người trẻ thích thư pháp, tôi tâm sự với người bạn kia một câu, ông ấy nói nghiên này cho cậu lại hay, cũng coi như một loại di sản dành cho lớp trẻ như các cậu."
Ông đã nói vậy rồi, Đường Dục không thể từ chối thêm nữa, tuy nghiên này là ngoài ý muốn, nhưng cậu thật sự thích.
Hôm nay ông Chu bận, không thể tiếp đón bọn họ lâu.
Dưới lầu, tài xế mở cửa xe giúp ông Chu, trước khi lên xe, ông Chu hỏi Đường Dục: "Cuối tuần sau Đàm Phượng Lâu có một lô hàng mới, có hứng thú đi xem với tôi không?"
Đường Dục không hứng thú lắm, nhưng cậu rất nhàn rỗi.
Đường Dục hẹn ông Chu cuối tuần cùng đi.
Ông Chu gật đầu: "Vậy đến lúc đó gặp lại."
Đường Dục: "Vâng."
Nhìn xe dần đi xa, Dư Lạc Dương ngơ ngác hỏi Đường Dục: "Cậu hứng thú với tranh cổ từ bao giờ vậy?"
Chắc chắn không thể nói thật, nhưng Đường Dục không biết nói dối như nào, cậu dời chủ đề: "Đi ăn cơm không?"
Dư Lạc Dương lập tức bị dời chú ý, cậu ấy nhìn thời gian, lúc này ăn sáng không hẳn là muộn: "Cơm xong đi đâu?"
Đường Dục ôm túi vải đỏ đựng nghiên mực, hỏi: "Cậu biết chợ hoa ở đâu không?"
Dư Lạc Dương nhìn chằm chằm cậu như nhìn giống loài kì lạ: "Chúng ta đi chợ hoa sau, tớ dẫn cậu vào miếu xem một chút, sao tớ cảm thấy cậu giống bị quỷ ám?"
Đường Dục trước kia hay uống rượu chơi bời khắp nơi bị quỷ ăn thịt rồi?