“Con vội vàng giống như đòi mạng vậy, chỉ vì để cho mẹ xem cậu của cậu ấy bắt cậu ấy xin lỗi thôi à?” Từ đồn công an đi ra, Lâm Nghi lên xe đã gọi ngay cho Tần Thời Luật: “Sao mẹ lại sinh ra thứ vô dụng như con vậy chứ, người của mình ra ngoài còn có thể để cho người khác bắt nạt, đúng là vô dụng!”
Tần Thời Luật đã quen với tính tình của Lâm Nghi, nhưng lần này anh dừng lại một chút.
Đường Vĩ Hoành đi đến đó, là điều anh không ngờ tới, lúc trước Đường Dục còn nói Đường Vĩ Hoành đối xử với cậu không tốt, đến lúc lại bảo lãnh thì cậu không gọi cho anh, trái lại tìm Đường Vĩ Hoành?
Tần Thời Luật lẳng lặng nghe Lâm Nghi phát tiết xong: “Người ấy đâu?”
Lâm Nghi: “Sao không tự mình gọi cho cậu ấy hỏi, mẹ là bảo mẫu của con sao?”
Tần Thời Luật ung dung nói: “Vậy thì cúp máy.”
“Tần Thời Luật!” Lâm Nghi nhắc nhở anh: “Mẹ mang người ra cho con rồi, chuyện con hứa với mẹ tốt nhất làm được!”
Thím Trương đang chuẩn bị lên xe, chợt nghe thấy Lâm Nghi rống lên một câu như vậy.
Bà ấy đã nói sao mà, ngày đó bà Tần còn muốn đuổi cậu Tiểu Đường đi, hôm nay sao lại đến đồn cảnh sát đón cậu, cũng không biết cậu Tần đã hứa với bà cái gì.
Ở bên kia, Đường Dục bị Đường Vĩ Hoành ngăn lại, bảo cậu đi nói với Lâm Nghi là cậu muốn mời bà ăn cơm.
Đường Dục sợ muốn chết, muốn nói thì tự ông ta đi mà nói đi!
Năm đó nhà họ Tần và nhà họ Lâm liên hôn với nhau, làm cho toàn bộ thành phố Phú Dương đều ồn ào huyên náo, nhà họ Lâm đều ăn sạch cả hắc— Bạch lưỡng đạo, gia thế cũng không thua nhà họ Tần chút nào, những năm gần đây nhà họ Lâm mang đến cho nhà họ Tần không ít lợi ích.
Hôm nay Đường Dục và Tần Thời Luật kết hôn, cũng có nghĩa là sau này nhà họ Đường cũng sẽ được thơm lây, Đường Vĩ Hoành sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Thấy cậu không nhúc nhích, Đường Vĩ Hoành thúc giục: “Đứa nhỏ này, kết hôn rồi là không nghe lời cậu nữa phải không, chẳng qua là mời mẹ chồng cháu ăn một bữa cơm thôi, cũng chỉ mời một câu mà thôi.”
Đường Dục nhíu mày, chỉ mời một câu thì sao ông ta không nói đi.
Đường Dục nói: “Bà ấy không thích cháu.”
Đường Vĩ Hoành không tin: “Không thích cháu sao còn tự mình đến nộp tiền bảo lãnh cho cháu?”
Đường Dục cũng không hiểu tại sao bà lại đến: “Chắc là sợ cháu làm mất mặt gia đình họ.”
...... Lời này có sách mách có chứng.
Đường Vĩ Hoành cũng không phản bác được.
Đường Dục tiếp tục gạt bỏ ý định lôi kéo làm quen của ông ta: “Mấy hôm trước bà ấy biết cháu kết hôn với Tần Thời Luật, còn đưa cho cháu một tờ chi phiếu để cháu ly hôn với Tần Thời Luật.”
Đường Dục nói chậm, nghe như đang uất ức.
Khi Đường Vĩ Hoành nghe được hai chữ “Ly hôn” ngay lập tức chuông cảnh báo vang lên: “Tất nhiên là không thể ly hôn!”
Đường Dục ngoan ngoãn gật đầu: “Cho nên cháu không nhận chi phiếu.”
Đường Vĩ Hoành thở phào nhẹ nhõm, khen cậu hiểu chuyện.
Nếu ly hôn, hai trăm vạn trước đó của ông ta không phải sẽ trôi theo dòng nước sao!
Đường Dục như con sâu trong bụng ông ta, mà đặc biệt đánh vào điểm yếu của ông ta: “Cậu, đừng mời khách ăn cơm nữa, mà cậu hãy cho cháu tiền, để cháu mua quà cho mẹ Tần Thời Luật nhé.”
Đường Vĩ Hoành: “!”
Cái này có chung một đẳng cấp với mời ăn cơm sao, đồ ngốc!
Mặt Đường Vĩ Hoành cứng đờ: “... Lại, lại mua quà?”
Đường Dục chớp mắt đáng thương: “Bà ấy không thích cháu, vì vậy cháu phải lấy lòng bà ấy.”
Đường Vĩ Hoành: “......”
Nội tâm Đường Vĩ Hoành vô cùng rối rắm, bà Tần không thích Đường Dục quả thật không phải là chuyện lạc quan, nếu không làm tốt mối quan hệ này, thì nói không chừng một ngày nào đó bà thật sự sẽ khiến cho cậu và Tần Thời Luật ly hôn, lấy lòng là điều cần thiết, nhưng mà…
Lần trước ông ta đã cầm hai trăm vạn để mua quà cho Tần Thời Luật, bây giờ mua cho bà Tần, cũng không thể thấp hơn hai trăm vạn.
Đường Vĩ Hoành nghĩ đến thôi mà tim cũng muốn rỉ máu theo.
Đường Vĩ Hoành hỏi: “Tiền lần trước cho cháu xài hết rồi à?”
Đường Dục nhớ tới hạt giống hoa và chén tráng men mà mình đặt kia, trong lòng vẫn sợ hãi nói: “Thiếu chút nữa mà vẫn chưa đủ.”
Đường Vĩ Hoành: “......”
Hơn hai trăm vạn thế mà còn thiếu chút nữa vẫn chưa đủ?
Mua quà gì? Đất sao? Thật là phá gia chi tử mà!
Ở trong xe, Lâm Nghi thấy bọn họ không ngừng nói chuyện, có chút không kiên nhẫn mà nói: “Còn lề mề cái gì thế, sao còn không lên xe?”
Đường Dục hoảng sợ, cậu nhìn về phía Lâm Nghi— Thì ra xe dừng ở đó không đi là đang chờ cậu?
Đường Dục ngượng ngùng nghĩ: Thật ra cậu có thể tự mình bắt xe mà.
Đường Vĩ Hoành nhìn ra sự kháng cự của Đường Dục, vừa đẩy cậu đi về phía xe vừa nhỏ giọng dặn dò: “Nếu bà ta có nhắc lại chuyện ly hôn, cháu ngàn vạn lần đừng có đồng ý biết không?”
Đường Dục chất phác gật đầu: “Ồ, vậy món quà đó…”
Khóe miệng Đường Vĩ Hoành co rút, thầm nghĩ cậu vẫn không thể quên được chuyện này sao!
Đường Hoành Vĩ cắn răng: “Lát nữa sẽ gửi tiền cho cháu.”
Đúng lúc đi tới trước cửa xe, Đường Dục cười với Đường Vĩ Hoành, mắt mèo cong cong, cười không thấy mắt: “Cảm ơn cậu.”
Đường Vĩ Hoành: “...” Cậu phải cám ơn cháu, sau này đừng có mua quà cho người khác nữa.
Thím Trương ngồi ở ghế lái phụ, vì vậy Đường Dục chỉ có thể ngồi ở ghế phía sau, cửa sổ xe không đóng, Lâm Nghi ngồi ở trong xe mang vẻ mặt lạnh lùng mà nhìn cậu, tay Đường Dục run lên, khiến cho mở cửa xe không được.
Đường Vĩ Hoành thân thiết mà giúp cậu mở cửa xe rồi nhét cậu vào: “Bà Tần đi thong thả, Tiểu Dục không hiểu chuyện, phiền ngài bận tâm rồi.”
Lâm Nghi “Ừ” một tiếng cho có lệ, không cẩn thận lắng nghe thì cũng không nghe thấy.
Nhìn xe chạy xa, Đường Vĩ Hoành nhịn không được mắng đồ sao chổi mất Đường Lạc kia, khi không lại gọi điện thoại ông ta làm cho ông ta phải mất mặt, không chỉ mất mặt mũi ở trước mặt thông gia, còn phải cho quà ngược lại*!- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
(*倒贴: để mất tiền thay vì được cho tiền (tức là người đó nên trả cho tôi, nhưng thực tế lại lấy tiền của tôi).)
Trong xe, Đường Dục ôm túi vải đỏ ngồi cạnh cửa xe, cách Lâm Nghi thật xa.
Lâm Nghi liếc cậu một cái: “Cậu của cậu tốt với cậu như vậy thì sao cậu không đi theo ông ta.” Còn cám ơn, là cám ơn ông ta đã bảo cậu xin lỗi người ta sao?
Thím Trương cho rằng bà lại muốn nhắc đến chuyện bọn họ ly hôn, vội vàng nói: “Bà chủ, cậu Tần nói để cậu Tiểu Đường về nhà.”
Không nhắc tới Tần Thời Luật thì vẫn ổn, nhưng giờ thì giọng nói Lâm Nghi càng kém hơn: “Nó giỏi như vậy sao không trở về?”
Thím Trương quanh co: “Cậu Tiểu Tần bận công việc.”
“Bận? Ha!” Lâm Nghi cười lạnh: “Đàn ông nói mình bận rộn đều là đàn ông vô dụng, ngay cả nhà cũng không quan tâm thì còn kết hôn cái gì, độc thân cả đời cho rồi.”
Lâm Nghi ngoài miệng nói là không buông tha người khác, với lại có đôi khi cảm xúc cực đoan như người điên, Đường Dục nhớ ra, đây là bởi vì tình cảm của bà với cha Tần Thời Luật không tốt mà tạo thành.
Lâm Nghi quay đầu, thấy Đường Dục nhìn bà chằm chằm, nên hét vào mặt cậu: “Nhìn cái gì?”
Lần này Đường Dục không sợ, cậu nhìn bà nói: “Là cháu cố ý.”
Lâm Nghi không biết tại sao lại nghe hiểu lời nói khó hiểu của cậu, cậu bỏ qua tranh cãi vừa rồi của bà với thím Trương, từ trong lời nói quái gở của bà mà chọn ra vấn đề thật sự, để trả lời cho lời nói của bà.
Cậu là cố ý, cố ý nói lời cảm ơn tới cậu của cậu, cố ý cười làm cho người ta không tìm ra tật xấu, cho nên, cậu cũng không có ngốc như vậy.
Lâm Nghi há miệng, nhưng hiếm khi cái gì cũng không nói ra.
Thím Trương lo lắng, còn tưởng rằng Lâm Nghi sẽ nổi giận với Đường Dục, kết quả là bà chỉ hừ một tiếng, cơn giận không hiểu sao đã tiêu tan.
Thím Trương khó tin mà quay đầu nhìn Đường Dục.
Đường Dục nháy mắt mấy cái, dáng vẻ như không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Nghi liếc mắt nhìn Đường Dục, đánh giá từ đầu đến chân, nhìn nghiêm túc hơn với lần trước khi ở nhà Tần Thời Luật rất nhiều, cuối cùng thì ánh mắt dừng lại trên túi vải đỏ mà Đường Dục đang ôm: “Cậu dùng cái này để đánh người sao?"
Đường Dục cuộn tròn đầu ngón tay, nắm chặt túi vải: “Vâng.”
Lâm Nghi nhớ lại đầu của đứa con trai trứng bồ câu kia, có chút tò mò mà hỏi: “Bên trong là cái gì?”
Đường Dục mở túi vải cho bà xem: "
“Là nghiên mực.”
Sau khi thấy rõ là cái gì, Lâm Nghi lập tức hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn cậu có chút đáng sợ, rất có một loại cảm giác “Sao thằng nhóc này còn không đáng tin cậy hơn Tần Thời Luật.”
“Cậu không biết đánh nhau sao?”
Lâm Nghi nghĩ mà sợ, sao cái gì cũng dám chọi lên đầu người ta vậy chứ?
Nhìn khối nghiên mực đen nhánh kia, bà cũng không biết nên nói là đầu của người đó cứng, hay là vật này chất lượng tốt.
Đường Dục thành thật nói: “Lần sau sẽ không như thế này nữa.”
Lâm Nghi chưa từng làm mẹ hiền, ngay cả mẹ nghiêm khắc cũng chưa làm qua, nhưng giờ phút này lại có loại cảm giác bất lực như đang dạy học sinh tiểu học làm bài tập: “Còn có lần sau?”
Đường Dục vội vàng lắc đầu: “... Sẽ không có lần sau.”
Xe dừng ở cổng khu dân cư, Lâm Nghi không có ý định sẽ đưa bọn họ vào trong.
Đường Dục xuống xe, ngoan ngoãn đứng trước cửa xe, nói với Lâm Nghi đang ở trong xe: “Hôm nay cám ơn cô.”
Lâm Nghi liếc cậu một cái: “Không cần cậu cảm ơn, là tôi bán nhân tình cho Tần Thời Luật, không liên quan tới cậu.”
Tuy rằng Đường Dục không hiểu, nhưng cậu chỉ “Ồ” một tiếng, không cảm thấy có gì là không thoải mái cả.
Đường Dục lấy hàng chuyển phát nhanh với thím Trương mà về nhà, ngay trước cửa nhà, thì thấy Dư Lạc Dương đã ngồi xổm ở đó, khi nhìn thấy Đường Dục trở về, cậu ấy vội vàng đứng lên: “Sao giờ cậu mới về?”
Hôm nay Dư Lạc Dương đánh nhau cũng không có kết quả tốt, một vết bầm đen lớn ở bên hốc mắt phải, lúc trước còn không thấy rõ, lúc này thì có hơi xanh rồi.
Dư Lạc Dương cảm thấy không sao cả, vừa nghĩ đến đầu Vương Chính là bị Đường Dục đập, thì một bên mắt cậu ấy đen lại chẳng là cái gì cả!
Đường Dục hỏi cậu ấy: “Không phải cậu đã về nhà với mẹ rồi sao?”
Dư Nhạc Dương giống như một tên trốn chạy khỏi nhà tù: “Mẹ tớ đi làm, nên tớ mới chạy ra ngoài.”
Dư Lạc Dương không có coi mình là người ngoài, mà kéo Đường Dục vào trong: “Cậu cầm cái gì vậy?”
Một cái bưu phẩm rất lớn, nhưng thấy Đường Dục cầm thì hình như cũng không nặng lắm, vừa vào phòng, thì Đường Dục bắt đầu mở bưu phẩm chuyển phát nhanh, trong hộp chuyển phát nhanh được bọc ba tầng ngoài ba tầng trong, sau khi tất cả đều được mở ra, Dư Lạc Dương cẩn thận quan sát trong một đống rác— Không phải cậu mua không khí đó chứ?
Đường Dục lục lọi bên trong một lúc lâu, sau đó nhặt được vài cành khô dài bằng ngón tay cái trong đống túi bong bóng…
Dư Nhạc Dương: “?”
Dư Nhạc Dương: “Cậu mua cành khô về làm gì?”
Đường Dục nói: “Đây là hoa.”
Dư Nhạc Dương mang vẻ mặt “Cậu đừng hòng mà gạt được tớ, ông đây không có bị ngốc” mà nhìn bốn cây “Củi khô” không hề có sức sống trong tay cậu, không nói nên lời: “Hoa? Cậu gọi thứ này là hoa à?”
Nghĩ đến cậu tiêu tiền như nước đã quen, Dư Nhạc Dương lúng túng hỏi một câu: “Cậu tốn bao nhiêu tiền mua thứ này?"
Đường Dục giơ tay lên “Hai”.
Dư Nhạc Dương: “Hai mươi?”
Đường Dục lắc đầu.
“Hai trăm?”
Đường Dục vẫn lắc đầu.
“Hai ngàn?”
Đường Dục nhìn cậu ấy một cái.
Mấy cành cây khô rách nát này mà hai ngàn còn chưa đủ?
Dư Nhạc Dương hít sâu một hơi, trong ánh mắt đều tràn ngập không hiểu và khiếp sợ đối với kẻ coi tiền như rác: “Đừng nói là hai vạn chứ?"
Đường Dục Im lặng một lát, chôn cành hoa xuống đất, sau đó mới nói: “Không phải.”
Không biết tại sao, Dư Lạc Dương cũng không vì câu trả lời của cậu mà thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là bởi vì rất nhanh Đường Dục đã cho cậu ấy một cú sốc giữa hiện thực và ảo ảnh…
Đường Dục chậm rãi nói, dừng lại hai giây sau chữ “Không phải", sau đó mới nói: “Hai trăm vạn.”
Dư Lạc Dương vội vàng đè người của mình lại, hít vào một hơi thật sâu: “......”
Dư Lạc Dương đột nhiên có chút choáng váng, cậu ấy vịn vào bệ cửa sổ để đứng lên, gằn từng chữ hỏi: “Cậu lặp lại lần nữa với, cái đó bao nhiêu tiền?”
Đường Dục ngẩng đầu nhìn cậu ấy, ánh mắt ngây thơ như đang thắc mắc tại sao cậu ấy lại kinh ngạc như vậy: “Hai trăm vạn.”
Dư Lạc Dương đã không còn muốn đếm xem hai trăm vạn là có mấy số 0 nữa: “... Có phải cậu bị điên rồi không?”
Dư Lạc Dương chỉ vào cành cây rách nát đó đang nằm trong chậu hoa: “Chỉ có cái này thôi, mà đã hai trăm vạn? Là cậu có tiền không có chỗ tiêu hay là bị cửa kẹt vào đầu rồi? Cậu để cho não đi nghỉ phép sao? Hai trăm vạn là đã có thể mua được vài cái vườn hoa rồi!”
“Không giống.” Đường Dục bình tĩnh mà tiếp tục sửa sang lại cành hoa: “Đây là vua của các loài hoa.”
Dư Nhạc Dương thật muốn mang đầu của cậu đánh thành vua hoa: “Đ.m chắc chắn là cậu bị người ta lừa rồi! Cậu nói cho tớ biết là cậu mua ở đâu, bây giờ tớ sẽ gọi 315 tố cáo!”
Đường Dục đưa địa chỉ nơi bán cho cậu ấy, Dư Lạc Dương tra xong mà im lặng
Quốc tế...... Viện khoa học nông nghiệp?
Làm sao cậu có thể tìm được một nơi như vậy?