Màn hình điện thoại Đường Dục hiện tên Dư Lạc Dương, Dư Lạc Dương mới miễn cưỡng không so đo với cậu, cậu ấy cất điện thoại đi, hừ một tiếng: "Bây giờ đi đâu?"
Lúc nãy vẫn chưa dạo xong chợ đồ cổ nên Đường Dục nói quay lại dạo tiếp, Dư Lạc Dương cũng đang có ý này.
Hai người quay lại chợ đồ cổ dạo một vòng, giữa trưa Dư Lạc Dương lắp bắp nói mời cậu ăn cơm, cơm nước xong đi ngang một quán trà, Đường Dục liếc một cái đã bị biển hiệu thu hút – "Vận Các".
Dư Lạc Dương không hứng thú với trà đạo, cậu ấy cảm thấy đó là chuyện mà chỉ thế hệ ông nội cậu ấy mới thích làm, nhưng Đương Dục muốn vào ngồi một lát, cậu ấy đành miễn cưỡng vào chung với Đường Dục.
Vừa vào cửa đã ngửi thấy hương trà, dưới lầu có người hát tuồng Côn Sơn, hai người được dẫn lên căn phòng ở tầng hai, màn trúc che vừa khéo tạo ra sự riêng tư, lại không ảnh hưởng việc nghe tuồng.
Đường Dục yêu cầu phòng có sàn nâng theo kiểu truyền thống, trên sàn có đệm mềm thật dày, ở giữa đặt một bàn gỗ nhỏ, ánh mặt trời sau giữa trưa len lỏi qua từng đóa hoa chạm rỗng trên cửa sổ, chiếu vào phòng, làm người lười biếng.
Đường Dục nằm trên đệm mềm như chú mèo lười, híp mắt nghe hát tuồng, ra vẻ thoải mái, thích ý.
Dư Lạc Dương ngáp một cái: "Sao cậu cứ như ông già thế?"
Đường Dục híp mắt: "Nơi này không thoải mái sao?"
Dư Lạc Dương bắt chước dáng vẻ của cậu nằm liệt xuống: "Thoải mái, chỉ là lãng phí thời gian."
"Thời gian là để lãng phí mà." Đường Dục nghĩ, nơi này thoải mái thật, nếu ban công nhà Tần Thời Luật cũng như này thì tuyệt vời.
Đường Dục khép hờ mắt, trong lúc mơ màng sắp ngủ, lỗ tai lại bị âm thanh bên cạnh hấp dẫn…
"Chủ tịch Tần, ở đời phải biết khoan dung độ lượng, tôi cảm thấy cái giá mà chúng tôi trả cho miếng đất Tây Giao đã quá nhiều rồi." Người thông minh thường không nói quá rõ ràng, để cho đôi bên chút mặt mũi.
Nhưng có một số người không thèm giữ mặt mũi: "Chủ tịch Tiêu đang nói gì vậy, sao tôi nghe không hiểu, miếng đất Tây Giao có liên quan gì tới tôi?"
"Vậy ư?" Tiêu Ngạn Thu cầm tách trà nguội uống một ngụm: "Miếng đất kia, nhà chúng tôi ra giá cao hơn giá thị trường gấp bốn lần, chẳng lẽ đây không phải bút tích của Chủ tịch Tần anh ư?"
Đầu ngón tay của Tần Thời Luật hơi co lại… bốn lần?
Lúc trước Lê Thành nói nhiều hơn một phần ba sợ là bị nhà họ Tiêu phát hiện, bây giờ bọn họ dùng giá gấp bốn để đấu giá, đầu óc bị rót chì à?
Tiêu Ngạn Thu đặt chén trà xuống: "Tôi không biết Chủ tịch Tần làm như thế nào, nhưng có thể khiến em trai tôi mắc sai lầm, không thể không nói, anh rất lợi hại."
"Vậy xem ra Chủ tịch Tiêu nên bớt chút thời gian để quản em trai mình đi." Nghĩ đến Đường Dục ra cửa có thể đi gặp Tiêu Sí Hành, Tần Thời Luật ngứa mắt cả Tiêu Ngạn Thu trước mặt: "Chỉ sợ Chủ tịch Tiêu còn chẳng biết bây giờ cậu hai Tiêu đang ở đâu, ở với ai cũng chẳng biết."- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!
Tiêu Ngạn Thu đang định nói thêm thì thấy mành trúc sau lưng Tần Thời Luật đung đưa, đầu ngón tay sạch sẽ từ bên kia màn vươn tới, đẩy một cái khe nhỏ, người sau mành để lộ đôi mắt như mèo con.
Đường Dục nhìn thấy Tiêu Ngạn Thu đầu tiên, nhưng cậu chỉ lạnh nhạt lướt qua rồi ló đầu nhìn người đàn ông đang đưa lưng về phía mình.
Tiêu Ngạn Thu ngẩn ra: "Tiểu Dục?"
Tần Thời Luật đang châm trà, đột nhiên nghe Tiêu Ngạn Thu gọi tên Đường Dục, cảm xúc không vui vừa nhen nhóm, ngẩng đầu thấy Tiêu Ngạn Thu đang nhìn sau lưng mình.
Tần Thời Luật quay đầu lại, người mà anh nghĩ đang hẹn hò với Tiêu Sí Hành đang ngó nửa người sang đây, đôi mắt cong cong, cười tủm tỉm gọi anh: "Ông xã."
…Tần Thời Luật sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên Đường Dục gọi anh như thế, cũng là lần đầu tiên gọi anh như thế trước mặt người ngoài.
Thực ra Đường Dục vẫn cảm thấy xấu hổ, nhưng vì trấn an Tần Thời Luật, cũng vì khiến những người phiền phức cách xa cậu hết mức có thể, cậu gọi không hề giả trân, hai chữ kia được cậu gọi vừa to vừa rõ.
Tần Thời Luật vội vàng đứng lên, vén rèm, nửa ôm người đưa về cách vách. Đường Dục quỳ gối trên đệm mềm thật dày, cười tủm tỉm với anh: "Tôi nghe thấy giọng anh."
Tần Thời Luật chú ý trong phòng Đường Dục còn có người, đang ngủ như chết.
Đường Dục nói: "Cậu ta là bạn tôi, tên Dư Lạc Dương."
Hai người cách bức tường không cao bằng nửa người, Đường Dục cầm tay Tần Thời Luật, bàn tay mềm mại vì được nuông chiều từ bé, lòng bàn tay còn hơi ẩm, Tần Thời Luật nắm ngược tay Đường Dục: "Sao lại chạy đến đây?"
Tiêu Ngạn Thu nhìn cử chỉ thân mật của hai người, mông lung: "Chủ tịch Tần, ngài và Tiểu Dục là…"
Tần Thời Luật nghiêng người nhìn Tiêu Ngạn Thu: "Chồng chồng hợp pháp, Chủ tịch Tiêu có ý kiến à?"
Tiêu Ngạn Thu: …Chồng chồng hợp pháp?
Tiêu Ngạn Thu cũng coi như nhìn Đường Dục lớn lên, anh ta biết người Đường Dục thích luôn là Tiêu Sí Hành, thậm chí anh ta chưa từng nghe nói Đường Dục và Tần Thời Luật quen biết nhau, sao đột nhiên trở thành chồng chồng hợp pháp?
Tần Thời Luật nhìn nét khó hiểu trên mặt anh ta, cười lạnh: "Rất tò mò vì sao chúng tôi lại ở bên nhau? Chủ tịch Tiêu không ngại về hỏi cậu em trai của anh xem đã làm chuyện gì."
Từ đầu tới cuối, ngoài lúc đầu xác nhận thì Đường Dục không hề nhìn Tiêu Ngạn Thu lần nào nữa, trước khi vén rèm, Đường Dục cũng biết thân phận của đối phương qua cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ… anh trai của Tiêu Sí Hành - Tiêu Ngạn Thu.
Có thể nói, người này là người duy nhất trong nguyên tác đối xử tốt với nguyên chủ, mà khi nguyên chủ và lợi ích công ty đặt cạnh nhau thì anh ta vẫn dứt khoát kiên quyết chọn lợi ích, dù cái giá phải trả là cái chết của nguyên chủ.
…
Khi Dư Lạc Dương tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn mỗi mình cậu ấy, hoàng hôn buông xuống, cậu ấy hơi hoảng hốt, thậm chí không chắc có phải hôm nay mình thật sự gặp Đường Dục không.
Nhân viên phục vụ quán trà đi ngang qua, Dư Lạc Dương gọi lại: "Người đi cùng tôi đâu rồi?"
Nhân viên phục vụ là cô gái mặc sườn xám màu xanh lơ: "Tiên sinh đi cùng ngài đã về với tiên sinh của ngài ấy rồi, ngài ấy nói ngài ngủ ngon quá, dặn chúng tôi đừng quấy rầy ngài, hóa đơn đã được thanh toán rồi ạ."
Dư Lạc Dương hoài nghi mình chưa tỉnh ngủ, cậu ấy ngoáy ngoáy lỗ tai: "Cô nói cậu ấy đi với ai?"
Cô gái nhớ tới hai người đàn ông rất xứng đôi, cười đáp: "Đi với tiên sinh của ngài ấy ạ."
Dư Lạc Dương: "…" Tiên sinh của ngài ấy là cái thứ gì?
Dư Lạc Dương rời khỏi quán trà, càng nghĩ càng thấy sai sai, cậu ấy do dự một lúc rồi gọi điện thoại.
Đường Dục nghe máy, tiếng "Alo" mềm như bông: "Cậu tỉnh rồi à?"
Dư Lạc Dương tò mò đến nỗi sắp nổ vỡ đầu rồi: "Phục vụ nói với tớ cậu bị tiên sinh của cậu đưa đi, có ý gì, tiên sinh của cậu là tên người sao?"
Đường Dục cảm thấy đầu óc cậu bạn này không tốt lắm, nào có ai đặt tên là "Tiên sinh của cậu"?
"Không phải." Đường Dục nói: "Tiên sinh của tớ là chồng tớ, tớ kết hôn rồi."
Dư Lạc Dương: "…"
Dư Lạc Dương khiếp sợ nửa ngày không phát ra thcậu ấy âm, Đương Dục không hề phát hiện, cậu hỏi: "Ngày mai cậu muốn tới nhà tớ chơi không?"
Nói đến nhà Đường Dục, Dư Lạc Dương lập tức nhớ đến sắc mặt hai bác của cậu năm đó, ngoài mặt thì giả vờ rất chào đón Đường Dục đưa bạn về nhà chơi, sau lưng lại ghét bỏ Đường Dục ăn không uống không.
Dư Lạc Dương không phải người có thể nhịn đến ngày mai mới tìm kiếm đáp án: "Chồng cậu là ai?"
"Chồng tớ là Tần Thời Luật." Đường Dục hỏi: "Cậu biết anh ấy không?"
Bố Dư Lạc Dương là họa sĩ, mẹ là giáo viên Tiểu học, trong nhà mấy thế hệ không ai theo nghiệp kinh doanh, đương nhiên không biết Tần Thời Luật là ai.
Có điều biết không phải là Tiêu Sí Hành, Dư Lạc Dương an tâm rồi.
Trước kia hai người họ chiến tranh lạnh nên Dư Lạc Dương lười quan tâm, nhưng bây giờ Đường Dục chủ động ngỏ ý làm bạn một lần nữa, cậu ấy không thể ngồi yên nhìn tên ngốc này bị lừa.
Gần đây Tiêu Sí Hành theo đuổi Đường Lạc rất ầm ĩ, Dư Lạc Dương thề không phải cậu ấy cố ý hỏi thăm, chỉ là, chỉ là vô tình nghe người khác nói thôi. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Nhưng Tần Thời Luật là ai?
Dư Lạc Dương cảm thấy có lẽ do mình lâu không liên hệ với Đường Dục, không biết rõ các mối quan hệ của cậu, không phải trước kia cậu thích Tiêu Sí Hành lắm sao, sao đột nhiên kết hôn với người khác?
Dư Lạc Dương quyết định ngày mai phải đích thân đến xem.
Hai người hẹn mai gặp mặt, cúp máy, Đường Dục mò miếng bánh nhét vào miệng.
Tuy hôm nay gặp Tiêu Ngạn Thu là ngoài ý muốn, nhưng cậu cực kỳ hài lòng với cách tự cứu mình của cậu, hơn nữa cậu cảm nhận được Tần Thời Luật cũng rất vừa lòng.
Về phần những người khác… Đường Dục không thèm quan tâm.
Trong thư phòng lầu hai, Tần Thời Luật nhìn giá đấu thầu cuối cùng của mảnh đất Tây Giao mà Lê Thành gửi, tâm tình vi diệu.
Trong điện thoại, Lê Thành cũng rất ngạc nhiên: "Sao giá đấu thầu của Tiêu thị lại cao hơn nhiều thế? Đây không phải giá mà ngài đưa ra."
Từ khi Tần Thời Luật từ bỏ lần đấu thầu này thì anh không quan tâm đến nó nữa, nếu không phải hôm nay Tiêu Ngạn Thu nhắc tới, anh hoàn toàn không biết Tiêu thị lại dùng cái giá cao hơn vài lần giá ảo mà anh đưa ra để giành miếng đất này.
Cái giá đó đủ để mua miếng đất trung tâm thành phố, Tiêu Sí Hành là tên ngốc à?
Lê Thành: "Có phải Đường Dục… nhìn lầm?"
Tần Thời Luật: "Nhìn như nào mà lầm?"
Lê Thành không nói nữa.
Đúng vậy, nhìn kiểu gì mà lầm? Tất cả con số không số nào giống nhau, nếu không phải anh ta biết Đường Dục không có đầu óc đó, anh ta sẽ cho rằng Đường Dục cố ý.
Nhưng nửa tháng trước, rõ ràng chính mắt anh ta thấy Đường Dục dây dưa lằng nhằng với cậu hai Tiêu, lúc ấy Đường Dục còn uy hiếp anh ta, nói dù anh ta có nói chuyện này với Tần Thời Luật thì Tần Thời Luật cũng sẽ không tin.
Khi đó Đường Dục vẫn mang tâm thế không phải Tiêu Sí Hành thì không gả, sao kế tiếp lại khiến Tiêu Sí Hành ăn lỗ nặng?
Khi Tần Thời Luật xuống lầu, Đường Dục đang ngồi trước bàn chuẩn bị ăn cơm.
Tần Thời Luật đến sau lưng cậu, tay vòng qua cổ cậu, bàn tay nâng cằm cậu hơi dùng sức, Đường Dục ngửa đầu, cái ót đụng vào bụng Tần Thời Luật: "Hửm?"
"Giá đấu thầu là cậu sửa?" Tần Thời Luật nhìn vào mắt cậu, trong lòng có khó hiểu, có nghi ngờ, có cả chút thấp thỏm không thể diễn tả.
Anh ngày càng không hiểu người trước mặt này, trong khoảng thời gian qua, anh vừa hận Đường Dục bán đứng anh, vừa yêu thích người này không muốn buông tay, hai loại cảm xúc trái ngược khiến ngày nào anh cũng quanh quẩn ý nghĩ muốn hủy diệt người bên cạnh.
Đường Dục chớp mắt, trong lòng nghĩ cuối cùng anh cũng phát hiện rồi, cậu còn tưởng mình làm chuyện vô ích chứ.
Tư thế này thật sự khó chịu, Đường Dục nheo mắt: "Anh ta mua chưa?"
Lời này tương đương thừa nhận, nội tâm thấp thỏm của Tần Thời Luật buông lỏng: "Mua rồi."
"A." Đường Dục kinh ngạc cảm thán: "Anh ta thật có tiền." Còn ngu nữa!
Tần Thời Luật không thích nghe Đường Dục khen Tiêu Sí Hành, anh niết cằm Đường Dục: "Tôi cũng có tiền."
Đường Dục bị anh làm ngứa, rụt cổ né tránh tay anh, nhìn đáp trả - tôi không tin.
Tần Thời Luật không nhìn ra nghi ngờ trong mắt đối phương, anh ngồi sát Đường Dục: "Có muốn uống chút rượu không?"
Vô duyên vô cớ, Đường Dục hỏi: "Lí do?"
Tần Thời Luật cũng không biết vì sao, chắc là muốn chuốc say đối phương để dễ tìm cơ hội hành hung.
Anh tìm một lý do sứt sẹo: "Hình như chúng ta chưa chúng mừng kết hôn."
Đường Dục thù dai lắm, dù lâu rồi nhưng cậu vẫn chưa quên bữa cơm trong nhà hàng Tây hôm lãnh chứng: "Chúc mừng rồi, không phải ngày lãnh chứng anh đưa tôi cùng đi xem mắt sao."
Thím Trương bưng canh ra, suýt trượt tay đổ bát canh lên người Tần Thời Luật.
Thím khiếp sợ nhìn Tần Thời Luật.
Đi xem mắt trong ngày lãnh chứng, còn đưa cậu Tiểu Đường đi?
Khó trách buổi tối hôm đó cậu Tiểu Đường không chừa lại cơm cho ngài, ngài nên bị bỏ đói chết!